Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 40: Ba điều quy ước...




Thẩm Đông lớn lên tại trại mồ côi, cực kỳ để ý khi bị người ta nói mấy câu như "Cậu không giống những người khác", cứ hễ nghe được là hắn sẽ lập tức trở mặt, đương nhiên sau khi vào làm trong siêu thị Sơn Hải thì vấn đề đó bị nhai đi nhai lại đến mức hắn cũng chẳng còn hơi sức mà phản kháng. Thế nhưng trước khi tất cả biến cố xảy ra, dù chỉ bị một đám nhóc bằng tuổi dùng ánh mắt quái dị mà nhìn, Thẩm Đông cũng đặc biệt không thoải mái, nếu lại đúng lúc gặp phải một đứa nhóc đui mù nào đấy cho rằng hắn dễ ăn hiếp —— được, trực tiếp ăn một đấm đi.

Đánh xong thì hậu quả đương nhiên là rất nghiêm trọng, người lớn tới, toàn bộ đều mang cái dáng vẻ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Bảo trại mồ côi dạy dỗ lại hắn cho tốt, thằng nhóc không cha không mẹ không được giáo dục thế này, cái số nó sau này cũng chỉ có thể làm ăn mày ngồi bên đường xin cơm thôi! Chờ xem, hiện giờ dù có tốt thế nào, sau này cũng bị đưa vào trại cải tạo thôi.

Thẩm Đông cảm thấy đúng là phải cám ơn mấy câu tốt lành của bọn họ, giờ đây ba ngày hai lần ra ra vào vào cục cảnh sát khiến hắn muốn bệnh luôn rồi.

—— đúng, hắn lại tới đây thăm hỏi đội trưởng Chu!

Điều may mắn duy nhất chính là lần này Thẩm Đông không phải chịu xui xẻo một mình, trên thực tế hắn cũng không được tính là kẻ cầm đầu.

Trịnh Xương Hầu một mực khẳng định rằng Đỗ Hành là kẻ xúi giục Thao Thiết đến ăn sập nhà hàng, còn định ăn cơm chùa không trả tiền (lão Quách: ta có trả tiền, là hắn không nhận lại còn muốn đánh nhau). Mà lý do của Trịnh Xương Hầu là:

"Ngươi cũng không cần ăn uống, vậy còn đến nhà hàng Bóng Đêm để làm gì?" Chính là để mưu đồ gây rối!

"Ta không đến một mình." Người tới ăn là Thẩm Đông.

"Truyện cười của ngươi cũng quá nhạt rồi đấy!" Kiếm nhà ai mà lại phải ăn cơm?

Trịnh Xương Hầu liền bỏ lại con sơn dương màu đen kia, cầm chảo sắt trực tiếp lao về phía Đỗ Hành, nếu không thể ăn cơm thì còn ai lạ gì cái dịch vụ quan tài đôi dành cho tình nhân kia nữa đâu, Đỗ Hành ngay cả ánh mắt cũng chưa chuyển, lập tức kéo Thẩm Đông bước ra khỏi nhà hàng, vì thế ——

Cái WC bẩn thôi rồi kia bị đánh sập.

Không đúng, là đám gái điếm cùng bọn lưu manh giang hồ tụ tập trước cửa khách sạn tình yêu nọ bị huých văng, một mớ khách làng chơi cũng bị nện trúng, cả tòa nhà trực tiếp biến thành một căn nhà lụp xụp đổ nát, Đỗ Hành cùng với Trịnh Xương Hầu đương nhiên không dễ dàng bị người ta bắt được, nhưng Thẩm Đông lại không có bản lĩnh bay lên trời hay chui xuống đất gì sất, dĩ nhiên là bị bắt cùng với lão Quách đang gặm xương xem chuyện vui kia luôn.

"Lại là cậu, lại là thằng nhóc nhà cậu!" Đội trưởng Chu đi lòng vòng xung quanh Thẩm Đông, ngón tay chỉ chỉ vào hắn, trông tư thế cứ như đang hận không thể chọt ra một cái hố lớn trên mặt Thẩm Đông.

Bất đắc dĩ gãi gãi đầu, Thẩm Đông liếc mắt nhìn sang vị đầu bếp của siêu thị Sơn Hải dù đang bị lập biên bản nhưng vẫn mang thái độ vô cùng tốt đẹp kia.

Nếu không phải con sơn dương màu đen kia tự động biến thành một con người!

Nếu không phải Trịnh Xương Hầu chỉ vào lão Quách mắng Thao Thiết —— ai lại có thể tin được cái người đen gầy bộ dáng khó coi này là mãnh thú thượng cổ kia chứ?

Được rồi, khóa phổ cập kiến thức của lớp huấn luyện cũng từng nói rằng, Trịnh Xương Hầu là loài Hạn Bạt quý hiếm còn sót lại. Thì ra gã lại là chủ một nhà hàng, còn là một nhà hàng nghĩa địa được xây dựng trong nhà vệ sinh nữa chứ!

"A Sir, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi chỉ là đi ngang qua, vì mót quá nên mượn nhờ nhà vệ sinh thôi! A, thật xấu hổ quá, tôi đi theo ông chủ mình coi nhiều phim Hồng Kông quá rồi, phải gọi là đồng chí cảnh sát! Thật đó, tôi hoàn toàn không quen biết hai phần tử nguy hiểm kia."

"..."

Cảm tưởng duy nhất của Thẩm Đông chính là, con quái thú kia nhất định đã vượt qua bài khảo hạch cấp tám của phàm nhân luôn rồi!

Chẳng qua, cái tên Thao Thiết kia cho rằng chỉ như vậy là có thể thuận lợi lừa gạt cho qua chuyện sao?

Người đang đứng ở một phía khác để lập lời khai là cô gái xấu xí thích chơi trò trộm đồ ăn trên di động ở quầy tiếp tân, cô ả mang một đôi giày cao gót đỏ chót, mặc một cái áo len chui đầu kiểu cũ, dùng giấy vệ sinh không ngừng lau nước mũi:

"Đúng, chính là cái người gầy gầy đen đen kia, tôi nhìn thấy mà, kẻ hủy đi tòa nhà chính là gã!"

"Nữ quỷ thối tha dối trá gì đó?" Lão Quách chợt nhảy dựng lên, hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô ta.

Phía bên ngoài cái khách sạn rách nát kia là do Trịnh Xương Hầu cùng Đỗ Hành hủy mà!

Trên người cô gái kia bỗng dưng phóng ra một luồng khí đen nồng đậm mà người thường không thể thấy được, đồng tử Thẩm Đông co rút, vừa định nhắc nhở đội trưởng Chu nhanh chóng chạy thoát thân thì đã thấy cô gái không rõ chủng loại thuộc tính, không rõ tình trạng sống chết kia đột ngột gào khóc:

"Đồng chí cảnh sát ngài thấy chưa, đây là xã hội đen đó, hu hu!"

"..." Chị gái quỷ này, cấp bậc bài khảo hạch phàm nhân của bà chị chắc cũng không kém đâu nhỉ.

"Đàng hoàng chút coi, các người nghĩ đây là chỗ nào, lấy giấy căn cước ra, tên gì? Làm công việc gì, đừng hòng lừa dối cho qua chuyện!" Một viên cảnh sát quát to với lão Quách.

Người sau thế mà lại thật sự bắt đầu giả vờ lục tìm giấy căn cước trên người mình.

Bởi vì quần áo mùa hè khá là mỏng, nếu muốn giả bộ lấy tay nhét vào túi, sau đó móc thẻ căn cước từ trong không gian giới tử ra thì có vẻ hơi bất hợp lý, hơn nữa mấy thứ như giấy căn cước này nọ thì hiển nhiên là Thao Thiết không thể tìm ra ngay được, không khéo còn bị đặt ở dưới cùng ấy chứ, túi quần áo chỉ to có chừng ấy, sao có thể lục lọi nửa ngày mà vẫn không thấy được?

Định vươn tay sờ vào trong ngực! Chợt phát hiện quần áo của phàm nhân thời nay thật đúng là chết tiệt, cái áo T-shirt bẩn thỉu này lại mỏng như vậy, muốn sờ trong ngực cũng phải vén áo lên, mà đồ vật để ở chỗ ấy cũng hoàn toàn không hợp logic tí nào.

Vì thế lão Quách mặt không đỏ tim không đập nhanh, thản nhiên đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người mà kéo khóa quần mình xuống.

Gã cầm quần mình lên, đưa tay vào trong lục lọi nửa ngày...

Thẩm Đông xoay đầu sang chỗ khác, tuy biết đây chỉ là thủ thuật che mắt, không phải gã thật sự giấu giấy căn cước trong đũng quần, nhưng với cái màn này, Thẩm Đông liền quyết định một lát nữa dù có chết cũng sẽ không gật đầu thừa nhận có quen biết người này, còn thêm cái luận điểm 《Bàn về thói quen dùng không gian giới tử để chứa đồ của người tu chân, lúc đến Nhân gian, mang túi theo bên người là chuyện cực kỳ quan trọng 》kia nữa!

Đến phiên nữ quỷ kia, cô ả co rút khóe miệng nửa ngày trời, cuối cùng nói rằng không mang giấy căn cước.

"Căn cứ theo bản ghi chép của chúng tôi, mấy ngày trước cậu đi xe lửa đến Hàng Châu, hiện giờ trạm xe buýt hay trạm xe lửa đều không có ghi nhận cậu đã mua vé, tôi cũng chẳng còn hứng thú gì với chuyện cậu trở về thành phố bằng cách nào, cậu có đi nhờ ô tô người khác, hay là đi bộ theo đường cao tốc, hay là bay về, tất cả mấy chuyện đó đều là việc của cậu!"

Thẩm Đông chột dạ, ánh mắt đảo tới đảo lui.

"... Nhưng lần này có ba người vì bị bức tường sập nện trúng mà phải nhập viện, mà tôi có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao cậu lại phải vào khách sạn tình yêu cùng với một người đàn ông?"

"Ặc?"

Đội trưởng Chu xem vẻ mặt cứng đơ trong nháy mắt của Thẩm Đông là biểu hiện của việc hắn đang giả ngu, lập tức thảy mạnh một xấp giấy lên trên bàn: "Đây là lời chứng của một gái điếm tận mắt trông thấy hai người các cậu bước vào khách sạn tình yêu, cậu cùng một người đàn ông khác sau khi vào trong hẻm nhỏ liền đi thẳng tới cái khách sạn này, lúc cô ta cùng khách làng chơi lên lầu còn nghe được người đàn ông kia nói muốn thuê một gian ghế lô."

Cả khuôn mặt Thẩm Đông hoàn toàn vặn vẹo thành 囧, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy có một điều may mắn duy nhất!

OMG hên là hắn đã tốt nghiệp không còn đi học nữa! Nếu không với cái thói quen của cục cảnh sát, chuyện này nhất định sẽ bị báo về trường học, trốn cũng không trốn được! Sau đó thanh danh tốt đẹp của hắn cũng tiêu luôn! Về sau nếu không hóa trang thì hắn còn có thể đi dạo trên sân trường nữa không đây trời?

"Tôi biết cậu thiếu tiền, lại không có người thân..."

"Ngừng! Không phải như ông nghĩ!!" Thẩm Đông toát mồ hôi cắt ngang biểu cảm nghiêm túc của đội trưởng Chu, "Đó là Đỗ Hành, là... cấp trên của tôi, ông cũng từng gặp rồi!"

Đội trưởng Chu quả thật có chút ấn tượng với Đỗ Hành, nhưng lúc nghĩ tới siêu thị Sơn Hải thì liền cau mày:

"Cũng bởi vì y là cấp trên, cho nên cậu có thể tùy tiện cùng y đến cái chỗ như thế mà ăn chơi phóng túng hay sao?"

Trong đầu ông đang não bổ những thứ gì vậy!

Thẩm Đông vừa định cãi lại, nhưng nếu nói mình không phải là đi ăn chơi phóng túng, mà toàn bộ nhà hàng Bóng Đêm cũng đều là cương thi, vậy thì có ai tin hắn đến khách sạn tình yêu chỉ để ăn cơm không?

"Cậu cũng biết cái siêu thị đó không được bình thường, sao lại còn dính líu đến nó làm gì?" Cơn giận của đội trưởng Chu sắp sửa bùng phát, nhưng sau đó nghĩ lại, kẻ có thể đưa cả một chiếc xe cảnh sát từ một nơi ma quái đến đập nước Tây Sơn như Thẩm Đông thì hình như cũng không giống người bình thường cho lắm, vì thế câu nói tiếp theo ông cũng nuốt vào, đau đầu bóp trán:

"Cậu đợi ở đây!"

Lão Quách bên kia vẫn làm ra cái bộ dạng như dân công mới vào thành, gì cũng không hiểu, bị oan uổng thì lập tức luống cuống tay chân:

"... đúng là đồ mồm mép, cô ta không cho tôi vào, nói đây là khách sạn, mấy người nói xem, khách sạn mà lại không có chỗ ngủ sao, đi nhờ nhà vệ sinh chẳng lẽ còn muốn đòi tiền? Về chuyện tại sao lại đánh nhau, ai có thể đang xả nước giữa chừng lại chạy đi xem chuyện vui không?

"Nói hươu nói vượn!" Nữ quỷ thét lên chói tai.

"Rầm!"

Cửa bị đẩy mạnh ra, Triển Viễn thân mặc đồ thể thao hàng hiệu, đầu đội mũ lưỡi trai sải bước đi vào, khí thế tràn đầy! Nữ quỷ lập tức co người trên ghế không dám lên tiếng, Thao Thiết lại quay đầu nhìn chằm chằm cái quạt trần đang xoay tròn.

Nụ cười trên mặt Triển Viễn cứng đờ, sự kiềm chế trong mười kiếp của lão đều đi tong hết cả rồi!

"Người này..." Triển Viễn chỉ Thẩm Đông, "Phiền đội trưởng Chu thả ra, còn hai vị này, chờ ông chủ của từng người tới đón, không trả tiền phạt ba vạn thì không cho đi."

Nữ quỷ chợt giật mình, thốt lên: "Đại sư, chuyện này không công bằng! Ông dựa vào đâu chứ?"

"Chỉ bằng việc Đỗ Hành để Thẩm Đông lại nơi này, mà ông chủ nhà cô lại là cái kẻ cầm chảo sắt!"

"..."

Thẩm Đông cảm thấy món hời này hắn không muốn nhận tí nào cả!

Xách theo nhóc Thạch Lưu nãy giờ vẫn đứng xem chuyện vui nhưng không bị ai phát hiện kia, Thẩm Đông thẫn thờ bước ra cửa, hắn đã tốn mất một ngày một đêm để trở về thành phố, ngay cả ngụm nước còn chưa kịp uống thì đã vướng phải cái chuyện xui xẻo này rồi.

Trịnh Xương Hầu giẫm lên đôi dép lê, đứng bên ngoài khổ đại cừu thâm mà ký cái tờ thông báo ngừng kinh doanh để chỉnh đốn gì đó, miệng còn lèm bèm: "... đương nhiên, cái căn nhà lụp xụp đó chắc chắn không thể tiếp tục sử dụng, ta là ông chủ, chẳng lẽ ngay cả sống chết của nhân viên cũng không quan tâm sao? Hôm nay bọn chúng có thể đã bị đập chết, ngày mai có thể bị tha ra ngoài phơi nắng đến chết... Nếu như bị ăn sạch hết, không phải, ý ta là, nếu toàn bộ đều bỏ việc, ai làm việc kiếm tiền cho ta? Hễ là ông chủ có đầu óc bình thường thì đều phải quan tâm đến an toàn tính mạng của nhân viên..."

"Nếu ta là ngươi thì tốc độ sẽ nhanh hơn, cứ tốn thời gian thêm chút nào thì tiền phạt cũng sẽ tăng thêm gấp bội." Đỗ Hành đứng bên cửa sổ, quần áo y chỉnh chỉnh tề tề, ngay cả tóc cũng gọn gàng buông thả bên ngoài cổ áo, mặt không đỏ thở không gấp, tay áo không rách cúc áo còn đầy đủ, trái ngược với Trịnh Xương Hầu với mái đầu như ổ gà, cả người như vừa chui từ trong phế tích ra, cho dù có nói Đỗ Hành là thủ phạm của vụ ẩu đả thì chưa chắc đã có người tin.

Trịnh Xương Hầu oán hận cắn răng.

Thẩm Đông lần thứ ba đi theo Đỗ Hành rời khỏi cục cảnh sát, cái cảm giác hoang đường này quả thực cứ như đang muốn phun trào ra!

"Này, chúng ta đặt ra ba điều quy ước đi!"

Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Thẩm Đông liền nhanh chóng mở miệng.

"Được." Đỗ Hành đến mắt cũng chẳng thèm chớp.

"Tôi còn chưa nói mà anh đã đồng ý à?" Muốn làm cho có lệ thì cũng phải diễn giống tí chứ!

Đỗ Hành vẫn mang vẻ mặt vô cảm mà nói: "Cậu nói rồi thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi, còn không phải giống nhau sao."

"..." Thẩm Đông thất bại đỡ trán, rõ ràng hắn là người được quan tâm, mà sao lại cảm thấy bản thân như đang yêu sách quá nhiều nhỉ, hỏng bét rồi, tháng ngày đau khổ này bao giờ mới qua đây.

Hắn cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, hắng giọng:

"Lần sau trước khi đến mấy chỗ kỳ quái, phải nói rõ với tôi trước!"

Cương thi mở nhà hàng, vậy rốt cuộc là bán thịt sống hay thịt chín đây? Này còn không phải là quá hãm hại người ta rồi sao!

"Ừ, chủ yếu vì người tu chân cũng không cần ăn gì, nhà hàng rất khó tìm."

"... Tôi thà đi ăn đồ nướng vỉa hè còn hơn!" Thẩm Đông tức giận nói, chụp lấy nhóc ly miêu đang trèo lên vai hắn nhét về lại, "Điều thứ hai, anh có thể đem những tên chướng mắt anh, có thù oán với anh, mặc kệ là người hay quỷ, lập thành một danh sách rồi nói cho tôi biết không?"

"..."

"Sao, nhiều quá nên không nhớ rõ à?"

"Không, cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Để lần sau có thấy thì tôi còn biết đường trốn xa ra tí!" Thẩm Đông nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối cùng, "Còn nữa, anh có biết lúc anh choảng nhau với con cương thi kia đến mức thiếu điều đánh sập tòa nhà, người cũng mất dạng, tôi đang suy nghĩ gì không?"

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Hành là, không được ở cùng với mình sao?

Đương nhiên đây là đáp án hoàn toàn không có khả năng, từ lần đầu tiên y trông thấy Thẩm Đông thì liền bị vây trong trạng thái không thể suy nghĩ được gì, y rất nghiêm túc mà quan sát xem Thẩm Đông thích thứ gì, rồi lấy những thứ đó để dự tính xem rốt cuộc phải làm sao để cả hai có thể chung sống một cách hòa thuận.

—— từ khi bắt đầu tu chân đến lúc độ kiếp, vị kiếm tu nào đó chưa từng xa rời kiếm thật ra vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn.

Không thể xem Thẩm Đông như một thanh kiếm, cũng không thể xem như một "mình" khác.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Có lẽ sau này hỏi nhiều một chút cũng là một biện pháp tốt.

Đương nhiên là đang nghĩ đến mấy điều thường thức của lớp huấn luyện!

Thẩm Đông đảo mắt: "Tôi đang nghĩ xem anh có thể an ổn tốt đẹp mà sống không, xét thấy chuyện nếu anh chết thì tôi cũng không sống được dường như là sự thật nhỉ?" Cái cuộc sống mà mạng nhỏ bị buộc chặt với người ta quả thật là bi thương không nói nên lời mà!

Cho nên, đây là lo lắng à?

Đỗ Hành nghi hoặc nghĩ.

Ừm, không sao cả, coi như là lo lắng thật đi, y nhận.