*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tránh ra! Nhìn gì mà nhìn!"
Cùng Kỳ vung đuôi, mạnh mẽ hất một loạt ba đến năm người tu chân văng ra ngoài, móng vuốt giơ lên, đập bẹp một đám yêu ma chậm chạp ngu ngốc cứ cắm chân tại chỗ không chịu nhúc chích. Nghênh ngang đi qua chiến trường, đôi cánh trắng phấn chấn run rẩy đến dựng đứng, hất cao đầu mà bước, nhận lấy đãi ngộ cao cấp nhất, mỗi nơi đi qua đều được nhường ra một con đường, xung quanh vang lên những tiếng kêu gào kinh ngạc.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên lớp lông, Cùng Kỳ hung tợn trừng mắt nhìn bốn phía, trong lòng lại vui sướng đến phát điên.
Nhìn thấy chưa, đây là bộ dáng của dị thú thượng cổ đấy! Lúc nó hoành hành ngang ngược ở chốn hồng hoang, mấy kẻ này đến tiếng người còn chưa biết nói kia kìa —— nếu Cùng Kỳ biết được đông đảo quần chúng giới Tu Chân đang thầm thì điều gì, đoán chừng nó cũng sẽ không kiêu ngạo đến như vậy.
"Nhìn kìa, đó chính là Cùng Kỳ! Là tên ngốc nổi tiếng thích bắt nạt kẻ yếu đấy!"
"Nhìn ngu thiệt, nó cũng đã chạy ra khỏi núi Bắc Mang rồi, giờ lại chạy về làm gì?"
"Ai biết, chắc là chê việc bị đánh đuổi chạy tới chạy lui còn chưa đã ghiền, cho nên quay về chơi thêm lần nữa." Vị tu chân mặc áo khoác dài thời Dân Quốc này lắc đầu thở dài, "Cho nên người thời nay nói rất đúng, chẳng có thứ không cần đến tiền, chỉ có thứ không thể bệnh hơn, nhìn đầu óc nó đi, chậc chậc, hết thuốc chữa rồi!"
Mà ngay cả yêu ma giới U Minh cũng chẳng nể nang gì nó, túm tụm lại một góc thì thà thì thầm với nhau:
"Tao cược ba linh hồn, Cùng Kỳ đại nhân ở ngoài kia gặp phải thứ dữ rồi." Bây giờ trở về tìm viện binh.
"Có thằng ngu nào bị nhũn não mới đi đánh cược với mày!" Một tên yêu ma cầm theo binh khí khinh miệt nói, "Đứng lên hết cho tao, chờ sau khi Cùng Kỳ đại nhân thong thả đi qua xong, chúng ta lại tiếp tục."
Cùng Kỳ hồn nhiên không nhận ra sự thật, vẫn cứ đắc ý chậm rãi bước từng bước nhịp nhàng nhằm khoe khoang thân thể cường tráng, đôi cánh trắng mạnh mẽ, bộ lông mượt mà vàng óng của nó —— trước mắt bỗng nhiên tối sầm!
Một bóng đen dữ tợn khổng lồ đáp xuống vách núi, thân thể nghiêng về phía trước, đôi mắt đỏ thẫm lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Cùng Kỳ lập tức phanh gấp, móng vuốt sắc bén mài xuống tảng đá tạo thành một vệt dài, ánh mắt cảnh giác, lông mao dựng thẳng, sau đó nhanh như chớp chụp lấy một người tu chân đang đứng bên cạnh xem chuyện vui, còn xách người nọ tới trước mặt đối phương:
"Lão Quách, chúng ta đã lâu không gặp. Đây là chút quà mọn để bày tỏ lòng thành."
Con quái vật lông dài toàn thân đen sẫm khinh thường nhìn sang, vươn tay hất văng người tu chân còn đang ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra kia.
Quái vật thượng cổ Thao Thiết, nhìn từ phía sau là một con sơn dương màu đen thật lớn, trên đầu là đôi sừng cong vút, nhưng chính diện cũng rất kinh khủng, miệng không thể nào khép lại, hàm răng sắc bén nhô ra bên ngoài, trên mặt loang lổ vết máu. Cả khuôn mặt chỉ nhìn rõ được mỗi cái mồm đang há to, còn đôi mắt —— nằm song song ngay trước ngực, khụ, mà cái chân trước được bộ lông dày bao phủ đang giơ lên kia, là một bàn tay người.
Nhưng vấn đề là, hiện tại trong cái tay đó đang cầm một cái chảo.
—— may thay đài truyền hình của giới Tu Chân chưa bao giờ phát sóng Cừu vui vẻ và Sói xám.
Cùng Kỳ trợn mắt nhìn cái chảo trong tay Thao Thiết cứ như người ta lần đầu nhìn thấy ống nhòm ảnh phương Tây, đây là thứ gì? Chẳng lẽ là pháp bảo? Thật đáng sợ! Ngay cả cái thứ như Thao Thiết mà cũng có pháp bảo, vậy nó có thể gọi là nghèo trắng tay rồi!
*Ống nhòm ảnh phương Tây:
"Lão ca ngươi nhìn đi, trên người ta có bao nhiêu lượng thịt đâu!" Nó thu hết cánh vào trong, chậm rãi lùi rồi lại lùi về phía sau, còn cười gượng nói, "Chúng ta đánh tới đánh lui mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng ta gọi lão Đại nhà ta ra, ngươi với lão Đại nhà ta bàn bạc hiệp nghị đình chiến nhá?"
"Choang!"
Cái chảo nện xuống vách đá, dây thần kinh cùa Cùng Kỳ lập tức run bắn lên.
Thanh âm trầm thấp đáng sợ của Thao Thiết vang lên, còn mang theo một loại tiếng vọng ong ong rất khó diễn tả:
"Ta không muốn đình chiến, ta chỉ muốn ăn ngươi!"
Cùng Kỳ lập tức rụt người lại, giơ móng vuốt lên nói liền tù tì một mạch: "Đừng! Thượng cổ dị thú sống sót từ thời hồng hoang tới bây giờ cũng đâu dễ dàng gì, chúng ta có chuyện thì cứ từ từ mà nói!"
"Ây da, đây là làm sao vậy, bình tĩnh bình tĩnh!" Dư Côn chậm chạp chạy tới.
Lão nhìn hết bốn phía xung quanh một lượt, sau đó đưa tay khẽ phẩy phẩy, hai phe tay cầm binh khí người đầy máu me đều hừ lạnh một tiếng, sau đó tách ra tụ tập về hai phía khác nhau, mỗi bên lui về phía sau năm mươi bước.
"Bình tĩnh?" Cùng Kỳ điên cuồng tự hỏi xem từ này có nghĩa gì, chẳng lẽ còn có hàm tĩnh hả?
*Bình tĩnh = đạm (nhạt) định: bình thản lãnh tĩnh, hàm tĩnh = hàm (mặn) định, một cái nhạt một cái mặn:v
"Lão Quách, mắt quan sát của ngươi thật kém, thứ này mà ngon lành gì nổi cơ chứ!" Dư Côn bày ra vẻ mặt ghét bỏ hoa tay múa chân, sau đó chỉ thẳng vào Cùng Kỳ, "Ngươi nhìn tay chân nó kìa, rất cứng rất chắc, làm sao mà thơm ngon mềm ngọt được như thịt dê? Còn đôi cánh kia, toàn lông là lông, cánh gà ngũ vị hương ăn còn ngon hơn, ngay cả chân gà ướp cay còn nó không bằng ấy, đến cả móng heo kho cũng vượt xa nó cả một con phố, là một kẻ ăn hàng, thưởng thức phải cao chút chứ!"
Dư Côn bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn, Cùng Kỳ cảm thấy ý của những lời này là bảo Thao Thiết đừng ăn mình, là giúp đỡ mới đúng, thế nhưng sao nghe vào tai cứ kỳ kỳ ấy nhỉ, hại nó chẳng dám gật đầu bừa.
"Cùng Kỳ à, hiện tại tài nguyên của giới Tu Chân vô cùng thiếu thốn ——" Dư Côn xoay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn con hổ có cánh ngu ngốc kia, "Cho nên trận này không thể không đánh! Ngươi hiểu không?"
Hiểu chớ, không có linh khí thì chẳng lẽ bắt mọi người đi uống gió Tây Bắc à.
Khoan khoan, suýt chút nữa là lời nó nói bị bóp méo rồi, đây đâu phải là trọng điểm đâu! Cùng Kỳ nhanh chóng giơ móng vuốt lên, ra vẻ đạo mạo nghiêm túc nói: "Giới Tu Chân và giới U Minh đã tuyên chiến rất nhiều năm, từ đó đến nay cũng từng đánh hơn bảy lần, huyết hải thâm cừu nhất định sẽ có, nhưng cứ đánh mãi như vậy thì cũng không phải cách hay, ta cảm thấy đám thần tiên trên trời chắc chắn là đang nhìn chúng ta chê cười, đánh chết các ngươi thì không ai phi thăng uy hiếp địa vị của bọn họ, đánh chết chúng ta, đây cũng là cách tiêu diệt họa lớn trong lòng. Cho nên chúng ta hẳn phải đoàn kết lại mới đúng!"
"Đoàn kết như thế nào?" Bạch Thuật Chân Nhân từ trên đám mây bay xuống, việc đầu tiên làm chính là tức giận trách mắng, "Đám yêu ma các ngươi, kẻ nào mà không ham mê ăn thịt người, giới Tu Chân sao có thể dung túng các ngươi làm xằng làm bậy như vậy?"
Cùng Kỳ đối xử với người có thực lực không bằng bản thân đương nhiên sẽ không chút khách khí, nó hung hãn nhe nanh:
"Lão ngu xuẩn này nói gì đó? Chúng ta vì ăn thịt người cho nên đáng chết à? Vậy con Thao Thiết kia thì sao, nó cái gì mà chẳng ăn! Sao các ngươi chưa chém chết nó đi?"
Con sơn dương màu đen kia vươn đầu lưỡi liếm quanh hàm răng sắc bén một lượt, tiếng cười chói lói vang lên: "Đúng đó, cái gì ta cũng ăn, thứ thích ăn nhất trên thế gian là một loài động vật, sớm muộn gì nó cũng phải vào bụng ta thôi!"
Cùng Kỳ lập tức nhảy đến một nơi cách nó thật xa.
Một bàn tay lại vỗ nhẹ lên lưng nó, giọng nói bình thản quen thuộc vang lên:
"Lớp lông này được đấy, xén làm y phục thì tốt vô cùng."
Cùng Kỳ chợt vươn cánh, mạnh mẽ chẻ đôi một thân cây, lửa giận phừng phừng nhìn Đỗ Hành đang chậm rãi bước qua.
"Lăng Thiên y của ngươi đâu?" Thế mà dám dòm ngó đến đám lông xinh đẹp của nó à!
"Bị Thiên Lôi phá hủy, sau đó miễn cưỡng tu sửa lại, cuối cùng..." Đỗ Hành liếc sang Dư Côn, thản nhiên nói, "Trở thành phần thưởng của lễ mua sắm Phong Đô mà bị tặng đi."
"Gì?" Cùng Kỳ nghe mà chẳng hiểu gì ráo.
"Đình chiến cũng không phải là không thể, nhưng chúng ta muốn xem thành ý của các ngươi." Ánh mắt Đỗ Hành lướt qua Cùng Kỳ, dường như rất khinh thường, "Chỉ với lời nói suông của ngươi, giới Tu Chân sẽ không ai tin tưởng."
Vậy mà Cùng Kỳ lại lập tức đồng ý!
Nó hạ giọng nghiêm túc nói: "Hừ! Các ngươi chờ đó!"
Sau đó bay nhanh về phía thạch động, thoáng cái đã biến mất trong khoảng không tối đen nơi khe nứt, những yêu ma khác thấy vậy, này thì còn đánh đấm gì nữa, tình huống còn chưa làm rõ mà. Vì thế từng luồng sương đen, La La Điểu cùng mấy con chó dữ lông xanh cũng rút đi như thủy triều.
"Đỗ Hành? Ngươi, ngươi cũng quá tự tung tự tác rồi!" Bạch Thuật Chân Nhân năm nay 600 tuổi, là một danh môn trưởng lão lâu đời, nói theo kiểu thông tục thì chính là đầu óc có hơi bảo thủ. Mà địa vị của Đỗ Hành trong giới Tu Chân lại rất mơ hồ, mấy người nói y lợi hại à, kiếm tu mà đến kiếm còn làm mất thì lăn lộn trong giới kiểu gì đây, mấy người không coi y ra gì à, dù gì thì cảnh giới tu vi của y cũng là cao nhất đấy.
"Giới Tu Chân vĩnh viễn cũng sẽ không chung sống với đám yêu ma U Minh đó!" Bạch Thuật Chân Nhân vô cùng phẫn nộ.
"Đó là chuyện đương nhiên, nhưng chủ yếu là năm nay ——" Đỗ Hành dừng lại không nói tiếp, Dư Côn đứng phía sau y dùng ngón tay vẽ một đường đi lên, Bạch Thuật Chân Nhân lập tức sửng sốt, sau đó rơi vào trầm tư.
Thao Thiết từ trên núi đá chậm rãi đi xuống, nó vừa bước đi, hình dạng liền dần dần biến đổi, cuối cùng, một gã đầu bếp người ngợm dính đầy vết dầu mỡ và vết máu, trong tay cầm theo một cái chảo xuất hiện, gã cướp lấy điếu thuốc từ trong miệng một con yêu quái đứng bên cạnh, rít mạnh vào một hơi, phả ra từng vòng khói:
"Ta thật hy vọng cái kế hoạch A kia của các ngươi không thành công."
"Tại sao?" Dư Côn trợn mắt.
"Nếu các ngươi đều thành tiên, vậy ta biết đi đâu? Lập tức thất nghiệp chứ sao!" Lão Quách rít vài cái đã hút xong điếu thuốc, sau đó trực tiếp thảy mẩu đầu lọc vào mồm nhai nuốt luôn, tiếp đó gã sải bước đi về phía trước, "Nếu tạm thời không có chiến trận, ta sẽ tới nhà hàng Bóng Đêm ăn một bữa!"
Hy vọng ngươi là đi gọi món để ăn, chứ không phải đi ăn nhân viên phục vụ nhà người ta = =
Trên chiến trường núi Bắc Mang, tình cảnh cực kỳ lộn xộn, lần này cũng không có Thiên Lôi đến hủy thi diệt tích, nơi nơi đều có thể thấy được thi thể của chúng yêu ma, còn có một vài người của giới Tu Chân. Sau khi mọi người nhặt nhạnh lại binh khí thì liền bắt đầu thu dọn chiến trường, ánh mắt Đỗ Hành bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, ngửa đầu nhìn lên.
Những bông tuyết trắng xóa, từng chùm từng chùm nhẹ rơi xuống trên mặt đất.
Tháng tám, mùa hè nắng chói chang, lấy đâu ra tuyết?
Những bông tuyết thưa thớt, rất nhỏ, màu trắng mờ, xoay tròn rơi xuống xung quanh, lại dường như bị một cơn gió từ đâu thổi tới, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Không ít người tu chân sôi nổi vươn tay ra, nghi hoặc quan sát những bông tuyết kia.
Vừa rơi vào tay liền lặng lẽ tan ra, chỉ còn lại vài giọt nước, sau đó cũng nhanh chóng bốc hơi đi mất.
Chỉ có ánh mắt Dư Côn chợt ngưng trọng, vẻ mặt thay đổi:
"Không ổn!"
—
Cùng lúc đó, tại một nơi tối đen như mực ở gần quân trại, tất cả đệ tử của lớp huấn luyện đều bị xách đầu ra ngoài chạy vòng quanh quân doanh, phía sau có một con chó dữ lông xanh, nước dãi chảy dài, liều mạng đuổi cắn, làm cho người chạy cuối phải ra sức chạy vọt lên phía trước, quần áo trên người bị xé tả tơi, thương tích đầy mình.
"Đây là ác thú dưới trướng Cùng Kỳ – Đào Khuyển, rất thích ăn thịt người, trong cuộc chiến tại núi Bắc Mang lần trước, số lượng bọn chúng ước chừng có hơn tám ngàn, ngay cả chúng mà các ngươi cũng không chạy thoát được, vậy ra chiến trường đừng hòng sống sót!" Hơn mười binh lính dùng một sợi dây thừng buộc chung bản thân với con chó chuyên dùng cho lớp huấn luyện nọ, nhằm kiểm soát tốc độ của nó ngang ngửa với đệ tử chạy cuối cùng kia.
Kẻ đầu tiên gục ngã chính là thụ yêu, sau đó con chó dữ kia lại bị xua đi, đuổi theo người thứ hai từ dưới đếm lên.
Dưới loại thử thách chết người này, Thẩm Đông buồn bực phát hiện bản thân hắn đúng là có tiềm lực vô hạn, bởi vì hắn vĩnh viễn đều là kẻ thứ hai từ dưới đếm lên, có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết phía sau, sự sợ hãi còn tăng nhanh hơn cả tốc độ, lúc hắn chạy vượt lên, một người anh em chạy cuối nào đó cũng "anh dũng hi sinh", bạn học vừa bị hắn vượt mặt kia bắt đầu liều mạng chạy như điên.
Quá là lừa đảo, có ai từng nghe nói một thanh kiếm phải chạy trốn chó dữ chưa hả! Bộ chê Đỗ Hành chạy chưa đủ nhanh hay sao!
Bậy bạ bậy bạ, chuyện này hắn còn chưa xác nhận, không đúng, là còn chưa thừa nhận! Thậm chí hắn còn chưa kể cho Lôi Thành nghe, kết quả là chưa được một ngày, hắn thiếu điều nghẹn muốn bệnh luôn.
Thẩm Đông còn đang nghiến răng nghiến lợi, chợt nghe Lôi Thành ở phía sau điên cuồng gào thét:
"Cứu mạng, cái thằng họ Thẩm kia cậu vậy mà không kéo tớ được một cái hả, khốn nạn, tại sao tôi chết rồi mà còn bị chó cắn chớ!"
Thẩm Đông đã rành rẽ từng đường đi nước bước ở xung quanh khu quân trại này, nơi tối đen như mực kia hình như là một vách núi, ném một tảng đá xuống mà nửa ngày cũng chẳng nghe được tiếng động gì. Cũng không biết cái vách núi cao 50 thước dùng trong cuộc khảo hạch có phải là ở nơi này hay không.
Cái chỗ quái lạ này vẫn thường có bông tuyết lác đác rơi xuống, mới đầu Thẩm Đông còn rất kinh ngạc, bây giờ thì hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới.
—— nơi này có phải là nhân gian hay không thì còn cần phải nghiên cứu thêm, chỉ là tuyết rơi mà thôi, không có mưa đá là hên rồi!
"Cậu có ngửi thấy mùi gì không?" Trì Mậu bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi Thẩm Đông đang chạy phía sau.
"Hả?" Thẩm Đông mờ mịt hít hít cái mũi.
Đâu có mùi gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ là một loại khí tức rất nhạt, giống như mùi của ổ chăn ấm áp ấy, cảm giác này rất quen thuộc. Có lẽ là chạy đến mức mồ hôi tuôn như mưa, cho nên mệt mỏi muốn nằm thẳng cẳng mà ngủ chứ gì!
"Tại sao lại không? Tôi ngửi thấy mùi pho mát, gà nướng, còn có mùi chân giò hun khói của cửa hàng Kim Hoa!"
Trì Mậu nói đến say mê, thoáng chốc đã vọt nhanh về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa Thẩm Đông cả một đoạn.
"..."
Cái này là chạy đến nỗi xuất hiện ảo giác luôn đó hả!
Nhưng rất nhanh sau đó Thẩm Đông liền cảm thấy không ổn, bởi vì con chó ở phía sau đang điên cuồng phóng lên trước, mười mấy binh lính suýt nữa kéo không nổi, mà tốp năm tốp ba các học viên đang chạy như điên cũng bắt đầu nghi hoặc bàn tán:
"Mùi thịt ở đâu ra vậy?"
"Không đúng, rõ ràng là mùi nấm Tùng Nhung chôn trong bùn đất!"
*nấm Tùng Nhung: là nấm, không có tên Tiếng Việt nên để Hán Việt luôn
"Là mùi xì gà, còn có mùi rượu Mao Đài 30 năm!"
"Cút, đây là mùi nước hoa Channel No.5! Là loại hương thơm đầy mộng mơ!"
Quả nhiên, kiếp sống mỗi ngày ăn Ích Cốc Đan đã khiến đám yêu ma quỷ quái này phát điên hết rồi!
—
Bonus:
Thao Thiết
Cùng Kỳ:
Đào khuyển: