Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 28: Lớp huấn luyện...




Chẳng có thứ đếch gì có thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của Thẩm Đông.

Trông thấy người phụ nữ trung niên sau khi tra phiếu thì đã về lại chỗ ngồi, Thẩm Đông khẩn cấp lôi nhóc ly miêu từ trong ba lô ra, nhóc kia cực kỳ không vui, cả người co lại thành một quả cầu lông màu đen, không ngừng giãy dụa né tránh bàn tay của Thẩm Đông, tứ chi sống chết ôm lấy cái thẻ vàng kia không buông.

Thẩm Đông vươn tay định túm nó ra, lại phát hiện trên người nó hoàn toàn chẳng có chỗ nào có thể nắm.

Vì thế hắn đổi lại thành gãi gãi lưng và cằm của nhóc ly miêu, định dụ cho nó buông ra, cái gì, mấy người nói cổ mèo ấy hả? Tìm cái bộ phận đó cũng hơi bị mệt à.

Nhóc ly miêu lăn qua lăn lại trên đầu gối và chỗ ngồi của hắn, rốt cuộc chịu hết nổi mà há mồm thật to, cuối cùng không biết làm cách nào mà nuốt trọn luôn cái thẻ hội viên có kích thước bằng cả nửa người nó.

Sau đó nó dang rộng tứ chi, ngửa bụng nằm bất động, rất có cái phong thái vô lại "Đến đây, có ngon thì đào bụng tôi ra nè".

"..."

Thẩm Đông đơ người, nghẹn họng nhìn nó trân trối rồi quay đầu hỏi Lôi Thành: "Vừa rồi nó... tự cho bản thân là máy rút tiền ở ngân hàng hả?"

Vậy mà trực tiếp nuốt luôn cái thẻ mới ghê!

Lôi Thành cứng đờ cả người, dán sát vào trên cửa kính, nếu không phải chiếc xe này chẳng giống mấy xe khác, phỏng chừng cậu ta đã có thể bay ra ngoài rồi, hai hàm răng cậu ta va vào nhau lập cập, vừa run rẩy vừa nói với Thẩm Đông:

"Tớ chỉ nhìn thấy trong ba lô cậu có một bóng đen dữ tợn đáng sợ ùa ra, sau đó cậu đánh nhau với nó một trận!"

"..." Cút, cậu mới là Aladin! Ba lô của cậu mới là đèn thần!

Thẩm Đông tức giận vươn ngón tay ấn một cái xuống bụng của nhóc ly miêu, mềm mềm nộn nộn, không cứng chút nào, rốt cuộc là dạ dày của nó thông với một không gian đa chiều khác, hay là thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải được làm bằng chất liệu đặc biệt?

Thậm chí còn có kiểu bỏ túi mang theo bằng cách nuốt trọng đầy nghịch thiên này.

Chẳng qua nếu nói đến thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải ——

Thẩm Đông nhớ rằng thẻ của Phá Hồ đạo trưởng và Chiêm Không đại sư đều là màu bạc, thẻ của Lôi Thành cũng là màu bạc, nhưng thẻ của hắn lại là màu vàng, cái thẻ mà nhóc ly miêu lấy ra cũng màu vàng. Rốt cuộc chuyện này là sao đây?

Thẩm Đông vươn đầu nhìn mấy vị hành khách với đủ hình dạng quái dị ngồi xung quanh, quả thực là có người cầm thẻ bạc, có người cầm thẻ vàng, nhưng không phát hiện ra loại màu sắc thứ ba, dựa theo quy tắc phổ biến trong mấy cửa hàng, dường như thẻ vàng có cấp bậc cao hơn so với thẻ bạc thì phải?

Nhưng chuyện này hoàn toàn chẳng có nghĩa lý gì, ngay cả bản thân hắn còn không nói rõ được, ít nhất thì nhóc ly miêu trông chẳng có gì đặc biệt để có thể nhận được tấm thẻ vàng kia cả. Thẩm Đông đã gán cho nó một cái mác "Thú cưng không biết tự kiếm ăn", chẳng lẽ còn có thể trông cậy nó đi đại sát tứ phương à? Đỗ Hành nói nó có thể trừ bỏ yêu khí tà khí. Nghĩa là trừ bỏ đó hiểu không, là linh vật đó!

Còn cái chuyện vốn dĩ chỉ có hai người đến lớp huấn luyện, đến trạm rồi mới phát hiện là ba người, cái cảm giác đó quả thực 囧 lắm!

Xe buýt đã khởi động, nhưng nó vừa không giương cánh bay lên trời, cũng chẳng chui xuống đất mà đi, chỉ là cực kỳ bình thường chạy trên đường, còn chậm chạp di chuyển theo dòng xe đang chờ đèn đỏ.

Trạm xe lửa là đầu mối giao thông quan trọng, cho nên mấy con đường gần đó cũng khá là đông đúc, đủ loại xe lớn nhỏ xếp thành một hàng dài, chiếc xe buýt nửa cũ nửa mới này chen chúc bên trong cũng không có gì là thu hút. Trước khi lên xe Thẩm Đông đã quan sát sơ qua, cửa sổ thủy tinh của xe là màu trà tiêu chuẩn, tất cả đều được đóng kín. Từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy được bên trong. Trong toa xe lành lạnh rất dễ chịu, nhưng giờ đây Thẩm Đông sẽ không cho rằng đó là do bật điều hòa.

Ngoài cửa sổ, đứng song song chờ đèn đỏ với chiếc xe buýt du lịch này là một chiếc xe buýt công cộng khác, có thể thấy rất rõ rằng bên trong đó đầy ắp người, có người chơi di động, có người mang theo bao lớn bao nhỏ mà nói chuyện với bạn bè, còn có người giở báo ra xem.

Ai có thể tưởng tượng được chiếc xe buýt du lịch đang đậu bên cạnh bọn họ đây là một xe chở đầy yêu ma quỷ quái cơ chứ?

Cuộc sống thật đáng sợ!

Không ai biết bên cạnh mình đang diễn ra những chuyện gì!

Thẩm Đông phát hiện tất cả hành khách ngồi trên xe đều rất là bình tĩnh, chẳng có người nào nhìn chằm chằm vào chiếc cầu vượt bên ngoài mà hô to gọi nhỏ, điều này hiển nhiên có chút không phù hợp với những hiểu biết của hắn về giới Tu Chân, còn đang suy nghĩ, Thẩm Đông chợt loáng thoáng nghe được âm thanh của một tên đại thụ thành tinh ngồi ở hàng trước, gã vừa lắc lư mấy nhánh cây nhô ra trên người vừa hát bài Chinh Phục.

*Bài hát Chinh Phục do Na Anh trình bày.

Chinh Phục cơ đấy, Thẩm Đông hắc tuyến đầy đầu.

"Người anh em? Tên gì, làm quen chút đi." Gã kia dùng nhánh cây chọt chọt Trì Mậu đang không ngừng run rẩy bên cạnh.

"Ta mấy trăm năm nay đều toàn ở trong hang! Ta thề là mình chưa từng gặm bất cứ một cái cây nào hết!" Trì Mậu theo phản xạ có điều kiện mà nhảy dựng lên hô to.

Trong nháy mắt, hành khách cả xe đều quay đầu nhìn hắn.

Thẩm Đông, Lôi Thành, thêm cả cái cây kia:...

Mấy sinh vật thuộc bộ gặm nhấm thật sự là quá nhát gan, đúng là trời sinh có tố chất thần kinh.

"Không sao cả, người anh em đừng căng thẳng như vậy, bọn ta chỉ hận nhất là đám bươm bướm và thiêu thân..."

Lôi Thành nhìn Thẩm Đông, Thẩm Đông không tiếng động dùng khẩu hình nói ra hai chữ "Sâu róm".

"... Ta đến từ Thần Nông Giá, thành thị của loài người thật náo nhiệt, bầu không khí hiện giờ rất không tồi!" Thụ yêu cười ha ha, đầu ngửa ra sau, nhánh cây suýt chút nữa là đâm trúng Thẩm Đông.

*

Lôi Thành nghĩ bụng, bộ tên này có bệnh hả, cho tới bây giờ cũng chưa nghe ai nói là không khí ở nơi đô thị tốt hơn chốn rừng sâu núi thẳm cả... Ấy khoan, tên này là một cái cây, lúc có ánh mặt trời thì lại đam mê đi hít các-bon-đi ô-xít!! Thụ yêu có thể biến thành hình người thì chắc hẳn là có tu vi không tồi, ngay cả khí thải của ô tô cũng không sợ, hiệu ứng nhà kính ở thành thị trong mắt hắn lại là một cái bánh ga tô to tướng mềm ngọt nóng hổi, lại còn rất hạnh phúc khi có thể ăn thỏa thích...

Cầu thụ yêu tổ chức thành đoàn du lịch đến tham quan thành thị!

Không đúng! Thì ra thế giới quan cũng không đến nỗi khốn nạn như vậy!

Lôi Thành cảm thấy bản thân mình sau khi chết đi không lập tức đầu thai đúng là một sai lầm to lớn.

Xe buýt vững vàng chạy trên đường, Thẩm Đông cảm thấy kỹ thuật của vị tài xế này so với Đỗ Hành quả thực chẳng xi nhê gì, được rồi, có lẽ ở giới Tu Chân, lấy được bằng lái chính là chuyện hiếm lạ tựa như lông phượng sừng lân vậy.

Tuyến đường xe buýt đi càng ngày càng dốc, đồng thời tốc độ cũng tăng nhanh. Thẩm Đông nhàm chán dùng di động chơi ba ván cờ phi hành, trong xe cũng dần dần vang lên những tiếng ngáy nối tiếp nhau, ngay lúc Thẩm Đông định lục ba lô kiếm đồ ăn, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, tựa như chiếc xe đang đi vào đường hầm —— nhưng ở đây cũng không giống như lúc trên đường cao tốc, trước mặt hay phía sau bọn họ đều không có ánh đèn từ bất kỳ chiếc xe nào khác.

*cờ phi hành: giống cờ cá ngựa bên mình.

Thẩm Đông đã gặp phải cảnh này nhiều lần, cho nên hắn thiếu điều nhảy dựng.

Thế nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bên ngoài không có tiếng gào khóc thảm thiết, cửa kính xe cũng không phát ra âm thanh răng rắc giòn vang, mấy hành khách vẫn đang khò khò ngáy ngủ hoặc ngâm nga hát khẽ, ngay cả tài xế cũng bình tĩnh tiếp tục lái xe chạy về phía trước, hơn nữa còn quẹo trái ngoặt phải 90 độ, cứ như là đang đi đường núi.

Hai đứa nhóc ở chỗ ngồi bên cạnh nghiêng ngã đụng vào nhau, sau đó dụi dụi mắt bò dậy từ bên dưới ghế ngồi.

Lôi Thành hoàn toàn chẳng dám quay đầu lại nhìn, cậu ta chắc mẩm rằng sẽ có vài hành khách đánh rơi mấy thứ "linh kiện trên người" đầy ra đất cho mà xem.

"Xin mời các vị đệ tử kiểm tra lại hành lý cá nhân, chuẩn bị xuống xe." Người phụ nữ trung niên kia lại cầm loa lên bắt đầu hô to, âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ khiến cho mấy hành khách dù đã lăn xuống lối đi vẫn còn ngáy ngủ kia mơ màng bò dậy.

Thẩm Đông nhét nhóc ly miêu vào trong ba lô của mình.

Nhất định không thể để cho nhóc này chạy luẩn quẩn bên chân, bên ngoài tối đen như mực, lỡ đâu bị đám hành khách kia xem như đồ ăn vặt mà nuốt luôn thì sao —— cậu lầm rồi, bộ cậu không phát hiện mấy Quỷ Hồn giống như Lôi Thành đều né tránh cậu à? Cậu rất có triển vọng đạt được danh hiệu người không được hoan nghênh nhất trong khóa huấn luyện này đấy.

Thẩm Đông cực kỳ cẩn thận đi theo thụ yêu xuống xe, thân hình tên kia cao lớn, có nguy hiểm gì thì cũng có thể ngăn lại được.

Dưới chân hắn là mặt đất có chút ẩm ướt, dường như là một phiến đá xanh, xung quanh tối om không thấy được thứ gì. Phía trước là một loạt đèn đuốc trong quân doanh thời cổ đại chỉ có thể thấy được trên TV. Từng dãy lều trại san sát nối liền, trên cột cờ phía trước quân doanh treo một chuỗi dài mấy cái lồng đèn màu trắng, trời không có gió, lá cờ cũng buông rũ xuống, không thể thấy được trên đó là những chữ gì.

Cái cảm giác déjà vu đầy khốn nạn khi đứng trong bóng đêm chỉ với một chút ánh sáng leo lét này thật là ——

Thẩm Đông cùng Lôi Thành còn chưa kịp chửi thề, đã có hành khách gào lên:

"Cứu mạng, ta muốn về nhà, ta không học nữa, không có ánh mặt trời thì ta sống thế nào đây!"

Cái cây nào đó quỳ xuống khóc lớn, trên đầu gối và khuỷu tay đều có rễ cây nhô ra đâm vào trong đất, lá cây đầy đầu đầy mình cũng run rẩy theo. Trông gã rất có cái phong thái có chết cũng không thèm nhúc nhích, muốn để gã đi thì chỉ còn nước dùng rìu mà chặt.

"Có sơn động không? Có cỏ khô không?" Đứa bé có chữ Vương trên trán cắn cắn ngón tay.

Đứa nhỏ có bộ dạng giống nó như đúc cũng nháy nháy đôi mắt to tròn màu vàng: "Có nệm êm không? Có chăn lụa không?"

Lại liếc nhìn sang Trì Mậu đang cõng toàn bộ gia sản trên lưng, Thẩm Đông chợt tỉnh ngộ.

—— thật ra thì hắn và Lôi Thành hoàn toàn không cần mang theo áp lực làm gì! Học lớp bổ túc cùng một đám yêu ma quỷ quái thì đã sao nào! Chúng nó cũng không biết rõ chương trình học của lớp huấn luyện kia là gì, cũng ngu ngốc hết chỗ nói đó thôi!

Cuộc sống chính là như vầy, nhất định không được nghĩ rằng bản thân mình thật tồi tệ, bởi vì chắc chắn sẽ có người càng ngốc hơn mình (này), yêu ma quỷ quái cũng đâu có muốn học cái lớp huấn luyện này giống mình đâu!

"Thùng thùng!" Tiếng trống trong quân doanh vang lên.

Đài luyện võ rất cao, lại còn ngược sáng, cho nên không thể nhìn rõ được gương mặt của người đang đứng trên đài.

Thế nhưng trong quân doanh lại có mấy trăm binh sĩ khôi giáp chỉnh tề chạy tới, tuy rằng chiều cao không đồng đều, nhưng quá trình cầm lấy binh khí, xếp thành hàng ngay ngắn lại mất chưa tới nửa phút, ở họ tỏa ra khí thế trầm túc áp lực bức nhân, so với trong phim truyền hình thì còn phấn khích hơn.

"Hoan nghênh đã đến với lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan, dựa theo cách nói của người phàm thì đây là nơi quản lý quân đội, một khi tiếng trống vang lên thì phải lập tức ra thao trường, người đến trễ hoặc dáng vẻ lôi thôi, người không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, người đánh lộn ẩu đả, người không thông qua cuộc thi, toàn bộ đều sẽ xử trí theo quân pháp! Chạy ba trăm vòng quanh quân doanh! Mệt xỉu thì cứ nằm tại đó, không ai được để ý tới, chờ tỉnh thì chạy tiếp, chạy tới khi xong ba trăm vòng!"

Lôi Thành trong nháy mắt đã bủn rủn cả người ngồi bẹp xuống đất.

"Lớp huấn luyện không có ngày kết thúc, qua được tất cả 48 môn trong chương trình học là có thể rời đi, người không thông qua... thì cứ thi cho đến khi đậu mới thôi!"

Trên mặt đất thoáng cái đã có một rừng người nằm rạp xuống, Trì Mậu ôm chặt đống gia sản của mình mà run rẩy.

"Tôi, tôi..." Lôi Thành run rẩy nhấc tay, "Tôi cũng chỉ có thể sống một năm nữa thôi, nếu như đến lúc đó còn chưa thi đậu thì sao?"

"Vậy chết đi!"

Lôi Thành trực tiếp ngất luôn.

Thẩm Đông nhìn chằm chằm nhóc ly miêu, tiêu rồi, Thạch Lưu có thể qua được cuộc khảo hạch hay không đây? Có lẽ đây là mục đích thực sự của Đỗ Hành chăng? Ghét bỏ thú cưng, chuẩn bị ném nó đến cái chỗ có ăn có uống như nơi này, mặc nó tự sinh tự diệt?

"Trên cửa lều và giường ngủ đều có tên của mỗi người các ngươi, cho các ngươi thời gian mười phút thu dọn hành lý, sau đó đi ra học xếp hàng, người đến trễ xử trí theo quân pháp!" Giọng nói của người trên đài luyện võ vẫn cứ vang dội như thế, không giận tự uy.

Thẩm Đông chỉ có thể đá đá Lôi Thành cho cậu ta tỉnh dậy, sau đó đeo túi lên chạy về phía trước, tất cả quỷ trong này giống như đã có thật thể, không có cách nào bay lên được, chỉ có thể dùng hai cái đùi để chạy giống hắn, lúc này có thể thấy được rằng mang ít đồ vật là đúng đắn, còn có ưu thế chủng tộc nữa —— quả thật đã có yêu quái biến thành nguyên hình!!

Khó khăn lắm mới tìm được tên mình, lúc bọn họ bước vào trong phòng liền há hốc mồm.

Nệm êm à? Chăn lụa ư? Nằm mơ đi! Ngay cả giường đơn cũng không có, toàn bộ đều được ghép thành một cái giường chung cỡ bự!

Đừng nói đến chăn, ngay cả gối đầu cũng chẳng có! Giường chung quây thành một vòng bên trong lều trại, chỉ có phần giữa là để trống, có thể nằm được chừng 12 người. Ý là bên cạnh bọn họ có khả năng là một lão hổ hoặc một tên lệ quỷ nằm chung!

Thẩm Đông cũng chẳng có thời gian nói năng gì sất, hắn nhanh chóng đặt ba lô xuống vị trí có treo tên mình. Nghĩ lại thì thấy có gì đó không đúng, thế là lại chạy về kéo nhóc ly miêu ra, xách gáy nó vọt thẳng ra ngoài.

"Từ thấp đến cao, chia thành ba hàng!"

Đám yêu ma quỷ quái luống cuống tay chân, có vài tên quỷ và Thẩm Đông thì còn giữ được vẻ bình tĩnh, may là hắn từng tham gia huấn luyện quân sự ở trường rồi.

"Nhìn về phía cột cờ!"

Thẩm Đông còn đang buồn bực, bộ bình thường không phải nói là nhìn bên phải làm chuẩn sao?

"Bây giờ, ai không phân biệt được bên trái bên phải! Bước ra khỏi hàng!"

"..."

Có mấy người lục tục bước ra, ví dụ như cái cây kia.

"Xếp thành một hàng riêng! Học thêm một khóa bổ túc, nếu đến ngày mai còn không phân biệt được, xử trí theo quân pháp!"

Một giọt mồ hôi trên trán Thẩm Đông lăn xuống, may là hắn chỉ thỉnh thoảng lắm mới không phân biệt được phương hướng.

Lúc này trên đài luyện võ có một người khác đang đứng, người nọ mặc y quan của văn sĩ triều Tống chỉ xuất hiện trên TV, diện mạo cũng không mấy rõ ràng, giọng nói khá là tang thương: "Lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan, đó là lần đầu tiên Trương chân nhân của Long Hổ Sơn cứu mạng lão phu... Nói ra cũng thật đáng tiếc, bao nhiêu người chết oan không thể buông tha chấp niệm, cứ thế mà vô tri vô giác quẩn quanh nơi thế gian..."

Sao lại đi kể chuyện xưa rồi? Cứ như lúc mấy vị hiệu trưởng kể cho đám học sinh mới nghe về lịch sử lâu đời của trường học ấy.

"Mục đích của chương trình học này là để giúp mọi người hiểu được những thứ cơ bản của giới Tu Chân trong thời gian ngắn nhất, các ngươi buộc phải dung nhập vào một thế giới khác hẳn so với lúc còn sống. Mấy trăm năm qua đã có hiệu quả rõ rệt, bây giờ —— những người vừa độ kiếp thành yêu, còn có những đệ tử vừa được các môn phái ở phàm giới thu nhận, tất cả đều phải thông qua một cuộc khảo hạch."

Đờ mờ, ai nói giới Tu Chân không có giáo dục bắt buộc hả, mà rõ ràng còn phân biệt đối xử trong việc giáo dục nữa kìa, nó chỉ phụ trách đào tạo chuyên sâu cho những cư dân di cư từ phàm giới đến giới Tu Chân! Nói 48 môn nghe dễ quá nhỉ! Chương trình học từ tiểu học cho tới tận lúc tốt nghiệp đại học cũng đâu có nhiều môn đến vậy đâu!

"Khóa học đầu tiên của mọi người sẽ là cách nhận rõ thân phận, hôm nay chúng ta sẽ được học những điều cơ bản, đầu tiên lấy thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải của mọi người ra, đây là một loại giấy chứng minh thân phận không thể thiếu tại giới Tu Chân này, nó có hai màu..."

Đi học không ghế không bàn, bục giảng thì cao chót vót, cao đến mức người ta không thể thấy được giáo viên méo tròn ra sao. May thay! Giảng bài không cần dùng cổ văn!

"Hai màu của thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải không có cùng ý nghĩa tượng trưng, màu trắng bạch, chứng minh ngươi đã từng là người, người tu chân của các đại môn phái, Quỷ Hồn, phật giả luân hồi chuyển thế tu hành, thẻ của bọn họ đều là màu này."

Lôi Thành vui mừng khấp khởi lật qua lật lại cái thẻ, có lẽ là đang YY bản thân trở thành nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết tu tiên, Thẩm Đông nhìn cậu ta, bỗng nhiên có một loạt linh tính chẳng lành. Trái ngược với đã từng là người chẳng lẽ là...

"Tấm thẻ màu vàng nhạt này chứng tỏ rằng chủ nhân của nó, từ trước đến nay vốn chưa từng là người!"

Tấm thẻ trong tay Thẩm Đông cạch một tiếng rơi xuống đất.