Tại Tu Chân giới, muốn ôm tiền bỏ trốn thì rất khó (thẻ hội viên rất thông dụng), nhưng nếu chỉ là muốn chuyển nhà thì lại cực kỳ đơn giản dễ dàng, đồ đạc cứ nhồi nhét đại vào trong pháp bảo trữ vật, thế là có thể thoải mái chạy lấy người rồi.
Đương nhiên, mấy thứ như động phủ thì không có cách nào mang đi được —— trừ phi nhà mấy người vốn chính là pháp bảo, có thể co giãn tùy ý, tha hồ nhét vào trong tay áo hoặc là túi áo mang đi.
Kẻ cư ngụ trong một tòa nhà xập xệ chuẩn bị phá dỡ giữa một bãi phế tích đổ nát như Thẩm Đông đương nhiên là không có được điều kiện tốt như vậy, hắn chỉ có thể mò mẫm theo những hoa văn trên vách tường, kéo ra hết toàn bộ mấy hộc tủ, càn quét sạch một đống mì ăn liền bánh quy trứng kho linh tinh, ngay cả mấy thứ bình bình lọ lọ đặt trong nhà bếp, chỉ cần rót nước lọc vào là có thể biến thành đủ loại thức uống rượu ngon hắn cũng không bỏ qua, thậm chí đến lúc cuối cùng khi trông thấy một thùng nước tinh khiết còn chưa khui đặt trong xó nhà, Thẩm Đông còn có ý định rinh theo luôn.
"Chúng ta đi đâu đây?" Nếu như là đến Trung Đông, vậy thì có chết cũng phải đem nước theo.
—— chờ chút, Thẩm Đông cậu là một thanh kiếm đó, cậu cảm thấy mình thật sự cần uống nước sao?
"Phải xem em muốn đến nơi nào đã." Đỗ Hành vẫn ngồi trên ghế bất động.
Trên thực tế, toàn bộ căn phòng đã hoàn toàn trống trơ trống hoác, ngay cả sofa cũng bị Thẩm Đông đẩy lại đây, bắt Đỗ Hành phải đem nhét vào trong không gian trữ vật, lý do là lỡ như có đi đến cái chốn thảo nguyên sa mạc hoang tàn vắng vẻ nào đó, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có thì bi kịch biết bao!
Nhóc ly miêu gian nan bò ra từ trong một đống mì ăn liền, cúi đầu cẩn thận ngửi ngửi mấy thứ đồ thượng vàng hạ cám này, sau đó không chút hứng thú mà nguẩy mông đi mất, tìm một cái góc ngồi luôn cho lành.
Thẩm Đông vẫn đứng sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy, có thể đi đâu được đây?
Làm phàm nhân đã 23 năm, Thẩm Đông trước giờ vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, thử nghĩ mà xem, một người mà ngay cả phí giao thông công cộng cũng phải sầu lo, chạy đi học chuyên ngành hướng dẫn viên du lịch, đơn giản chỉ là vì hắn quá phế trong bộ môn khoa học tự nhiên, cộng thêm cái ảo tưởng rằng sau này có thể đi du lịch miễn phí đến mọi miền của Tổ Quốc —— mấy người cũng đâu thể yêu cầu một người bình thường tốt nghiệp từ trường đại học tỉnh, chỉ mới thi qua bằng hướng dẫn viên du lịch cấp tỉnh, lại phải chuẩn bị tâm lý sau này bay ra nước ngoài được đúng không.
Thế nên Thẩm Đông liền nghĩ tới một chuyện cực kỳ không ổn, hắn cần phải xác nhận lại một chút:
"Vậy... anh biết nói tiếng Anh không?"
Đỗ Hành liếc hắn một cái, im lặng lắc đầu.
"Thật sự không biết hả?"
Thẩm Đông vẫn chưa từ bỏ ý định, là người đậu trót lọt hết tất cả kỳ khảo hạch các cấp về phàm nhân, ngay cả giấy phép lái xe cũng có, vậy mà Đỗ Hành lại không biết tiếng Anh là sao?
"Ta không xem phim truyền hình của huyết tộc trên TV, làm sao có thể biết thứ đó được." Đỗ Hành thuận miệng nói, "Chẳng hạn như Dư Côn, lão ta thông thạo ngôn ngữ của bảy quốc gia, bao gồm cả tiếng Ai Cập cổ, chính là nhờ xem TV."
"..."
Thì ra fan cuồng phim truyền hình lại nghịch thiên như vậy = 皿 =
Thẩm Đông vô lực vươn tay ra vịnh tường, đời người luôn đầy ắp những loại chuyện không tưởng như thế đấy, ngàn vạn lần đừng dại dột đi tìm chân tướng làm gì.
Hắn thà rằng cái con cá béo kia thật ra là học thức uyên bác, vì là lãnh tụ của Tu Chân giới, cho nên mới thông thạo ngôn ngữ cổ của các quốc gia với lịch sử lâu đời, tiện bề cho việc giao lưu quốc tế...
"Vậy phải làm sao đây, trình độ tiếng Anh của tôi cũng dở ẹt..." Thẩm Đông xấu hổ kể rằng lúc mình còn đi học, môn học mà hắn yếu nhất chính là tiếng Anh thương mại, hướng dẫn viên du lịch đều phải học một vài ngôn ngữ cơ bản nhất, lúc nghe thì còn đỡ một chút, nhưng vấn đề là, giọng người Trung Quốc mà bắt phải nói tiếng Anh một cái thì thật sự chỉ muốn đi chết mà thôi. Hơn nữa lại đụng phải biết bao nhiêu biến cố như vậy, nhất là sau khi khôi phục ký ức thời còn làm kiếm, cái ngôn ngữ hắn vốn đã lơ tơ mơ, học bao nhiêu trả thầy cô hết bấy nhiêu, bây giờ ngẫu nhiên lấy một từ đơn ra đưa cho Thẩm Đông xem, chưa chắc gì hắn đã nhận ra được đâu.
Thử nghĩ mà xem, nếu mấy người ngay cả bảng tên đường cùng bảng hiệu cửa hàng cũng đọc không ra...
"Có đất nước nào thích nói tiếng Trung không?" Thư đáo dụng thời phương hận thiểu*, quả là một chút cũng không sai.
*Nghĩa là lúc cần dùng đến sách vở mới thấy kiến thức mình sao mà ít ỏi.
Thẩm Đông nhớ là mấy thứ này hình như hắn đã từng học qua rồi, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, hiện giờ lại không thể đi tìm Lôi Thành mà hỏi. Về phần ra tiệm net để lên mạng tra cứu —— Bàn Ti Động ở Tu Chân giới nghe danh đã lâu nhưng không biết địa điểm, hơn nữa bây giờ hai người bọn họ đều đã trở thành nhân vật đầu sóng ngọn gió trước bão scandal, thời điểm này mà chạy tới nơi đó thì quả thực chẳng sáng suốt chút nào... Về phần tiệm net của phàm nhân, Thẩm Đông mất tích bốn năm, lại có đội trưởng Chu cùng ban ngành bí mật quốc gia thủ tiêu hết tất cả thông tin nội bộ. Hiện giờ số hiệu thẻ căn cước của Thẩm Đông có còn tồn tại hay không cũng là cả một vấn đề.
"Đất nước nói tiếng Trung... ta không biết." Đỗ Hành thản nhiên buông một câu.
Thẩm Đông chỉ biết trợn mắt nhìn y.
Chẳng qua đợi hắn trợn mắt xong cả nửa ngày trời, mới giật mình tỉnh ngộ rằng Đỗ Hành quả thật có khả năng là không biết thiệt. Tại Tu Chân giới, trình độ dân trí tổng thể có thể xem là cực kỳ thấp, đa số quần chúng đều là thành viên của hội mù chữ, có thể xuất hiện một kẻ biết lên mạng như Khai Sơn Phủ quả thực là chuyện hiếm có khó tìm, trong mắt những thế ngoại cao nhân này, bản đồ thế giới cùng biểu đồ thị trường chứng khoán đều huyền ảo vi diệu như nhau cả, rồi đến khi gặp phải chỉ số CSI* gì gì đó thì cả bọn lại càng thêm quáng, bởi vậy có thể thấy được, ngày nay từ phú hào cho đến dân thường gì cũng vậy, ai nấy đều tin sái cổ vào thầy bói, mà chả có chút liên hệ gì đến Tu Chân giới cả!
*CSI: Customer Satisfaction Index – chỉ số hài lòng của khách hàng.
Nếu mấy người nhìn thấy một vị khí chất cao quý râu tóc bạc trắng, tự xưng là cao nhân bán tiên, vậy thì nhất định là giả.
Nếu mấy người gặp phải một vị ngay cả đồng hồ báo thức cũng chả biết, nhìn thấy xe đạp thì vô cùng ngạc nhiên, hai lúa đến mức đi qua hầm đi bộ ngầm cũng chả mò được đúng phương hướng, vậy thì xin chúc mừng, có khả năng bạn đã thật sự gặp được thần tiên OR người tu chân.
—— Đỗ Hành dù có đáng tin thật đấy, nhưng cũng không thể quên đi cái hiện thực tàn khốc rằng: y vốn xuất thân từ Đoạn Thiên Môn, lại còn là một người tu chân.
"Chẳng lẽ việc anh đề nghị xuất ngoại, cũng chỉ là ý tưởng đột phát thuận miệng nói ra hay sao?" Thẩm Đông hùng hổ chất vấn.
Cho dù anh có là kiếm tu, cũng không được mang kiếm ra đùa bỡn như vậy chứ!
"Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Anh... chuyện này còn cần phải hỏi sao?! Tôi hỏi anh phải đi đâu để có thể hoàn toàn thoát khỏi Đoạn Thiên Môn, anh nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày, tôi còn tưởng là anh đã lập sẵn kế hoạch rồi chứ, chẳng lẽ ý của anh là cứ tùy tiện xuất ngoại, sau đó chui rúc đại trong cái xó xỉnh nào đó cũng được à? Kể cả Nhà Trắng, hay trên đỉnh đầu của tượng Nữ Thần Tự Do, tất cả đều chẳng thành vấn đề sao?" Thẩm Đông cũng nghi vậy lắm.
Không ngờ Đỗ Hành thế nhưng lại gật đầu tán thành: "Em nói rất đúng."
"..."
"Chỉ cần là nước ngoài, bất kể chỗ nào cũng được." Đỗ Hành nói cực kỳ chắc chắn. "Cho dù em bất cẩn bị vệ tinh của phàm nhân chụp phải, trở thành nhân vật chính trên chương trình truyền hình trực tiếp, vậy cũng đừng lo, đám người sư môn ta sẽ chẳng có cách nào tìm đến đâu, kể cả Tu Chân giới cũng không."
"Tại sao?" Thẩm Đông ngờ vực không tin.
"Bởi vì ở nước ngoài không có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu."
Thẩm Đông thiếu điều quỳ xuống trước cái chân tướng này!
—— lệ rơi đầy mặt, đối phó với một đám mù đường, hắn quả thực đã phức tạp hóa mọi chuyện lên rồi!
"Chẳng qua hiện giờ chúng ta vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt." Đỗ Hành đứng dậy, thuận tay quơ hết cái mớ hổ lốn mà Thẩm Đông bày đầy ra trên sàn nhà nhét vào trong không gian trữ vật, ngay cả cái ghế cũng không tha.
Thẩm Đông càng ngơ ngác: "Ý anh là?"
Đỗ Hành dừng lại, dường như thoáng thở dài: "Em có cái nhìn như thế nào về môn chủ?"
"Ặc!"
Nhảy đề tài cũng hơi bị nhanh rồi đó, Thẩm Đông cực kỳ mờ mịt bắt đầu phát biểu ý kiến: "...Tuy rằng trông thì rất lợi hại, mà thật sự là cũng rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy ông ấy cứ như một quả bom hẹn giờ vậy... Khụ, ý tôi là, ai biết ông ấy có thể đột nhiên phát điên mà lao đi chém giết gấu trúc gì hay không. Chỉ vì thi cấp bốn, ông ấy còn có thể áp bức đám kiếm tiên kia thành như vậy cơ mà..."
Bọn Thái Nhạc kiếm tiên quả thực trông chả khác lệ quỷ chút nào luôn, cái tạo hình kia thiệt là đáng sợ mà.
Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn có bao giờ thành ra chật vật như vậy chưa? Mà cũng phải nói, thi đậu hay không đậu đều là chuyện cá nhân mà, thế nhưng Trường Thừa môn chủ lại có bản lĩnh khiến cho đám kiếm tiên không thể không khuất phục, chẳng hạn như chuyện ăn lẩu, chẳng hạn như việc đi thi.
Một người nghiêm túc như vậy, đáng sợ lắm biết không!
—— vậy xem ra, cái châm ngôn mà Linh Hoán kiếm tiên để lại "bái sư phải cẩn thận, tu tiên hủy cả đời" kia cũng chưa chắc đã sai đâu.
"Đúng vậy, so với trong tưởng tượng của tôi, môn chủ lại càng..." Hết hy vọng!
Đỗ Hành không tiện đánh giá trưởng bối sư môn, chỉ hỏi ngược lại Thẩm Đông: "Năm xưa ông ấy quên phải giao phó lại một chuyện, dù có bị Cửu Trọng Thiên Kiếp đuổi đánh cũng phải mang cho bằng được tấm vải lông Giao Điểu kia đưa lại cho Linh Hoán kiếm tiên, em cảm thấy lạc đường còn có thể đáng sợ hơn so với Tử Tiêu Thần Lôi sao?"
Thẩm Đông quyết đoán lắc đầu.
Chỉ là không có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu mà thôi, chỉ là không thông thạo ngôn ngữ... mà thôi!! Chút khó khăn này có thể ngăn cản được Trường Thừa môn chủ sao? Quá ngây thơ rồi!
"Chúng ta phải đi đến một nơi mà ngay cả quỷ cũng tìm không ra!"
Thẩm Đông ôm nhóc Thạch Lưu đang ngồi xổm một chỗ tự nghịch cái đuôi của mình lên, lập tức phóng thẳng ra cửa.
Kết quả cửa vừa mở ra, một đám hạc giấy màu vàng còn nhiều hơn cả lúc đầu liền theo đó mà bay vào, sau đó điện thoại trong phòng ngủ cũng đột ngột réo vang.
Thẩm Đông kéo tay Đỗ Hành, giơ chân đạp văng cánh cửa, cứ như chạy trốn mà lao như bay xuống cầu thang.
Đỗ Hành không nói không rằng bám sát phía sau, đánh bay đám hạc giấy còn chưa kịp mở ra, sau đó dùng kiếm khí cắt nát.
Kết quả mới vừa bước chân ra khỏi tòa nhà đổ nát kia, liền trông thấy đám yêu tu ở bên công trường sát vách đã túa ra đứng hóng chuyện.
Đám yêu quái thấy được Thẩm Đông Đỗ Hành đi ra, tức thì liền xôn xao bùng nổ:
"Quản lý Đỗ, mau nói cho chúng ta biết, đối tượng kết thân của ngươi là ai?"
"Có phải biểu muội họ hàng xa của Thanh Hồ đại nhân không?"
"Nói hưu nói vượn, Đỗ Hành là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn... Cười gì mà cười, tuy rằng lần đầu phi thăng thất bại, nhưng lần thứ hai người ta đã phi thăng thành công rồi đó nha, còn ở trên Thiên giới một thời gian dài, gọi là kiếm tiên tuyệt đối chẳng có gì sai cả!"
"Ừ, ta tán thành. Cấp bậc thần tiên đương nhiên là cao hơn so với biểu muội nhà Hồ Đào rồi, quả thực chả môn đăng hộ đối tí nào!"
Đủ rồi, cái đám yêu quái rảnh rỗi sinh nông nổi tụi bây!! Phi thăng thành tiên thì đừng có nói như du học nước ngoài, từ Thiên giới trở về cũng đừng có nói như mới ở hải ngoại về được không hả?!
"Đúng vậy, bọn danh môn chính phái kia nào thèm để mắt đến yêu tu chúng ta?" Trong một rừng tiếng xì xào bàn tán cũng có thể nghe được mấy câu thành kiến như "Tu Chân giới hòa bình thật đấy, thế nhưng chuyện kỳ thị chủng tộc vẫn còn tồn tại, tuyệt đối không thể thông hôn được".
"Không khéo lại là nữ tiên nào đó thuộc các môn phái từ trên Thiên giới trở về thì sao, Bách Bảo Các không phải cũng có một vị ư? Thần Nông Cốc cũng có..."
"Nói nhăng nói cuội! Các nữ tiên đó phi thăng đã bao nhiêu năm rồi, bối phận cũng đâu phải ngang hàng với Đỗ Hành!"
Ừm, môn đăng hộ đối, bối phận tương đương.
Xem ra không chỉ thích dậm chân tại chỗ, không chịu bắt kịp sự phát triển thay đổi của thời đại, cái Tu Chân giới này hãy còn chú trọng đến mấy thứ sáo rỗng như vậy lắm.
"Ta thấy ngươi mới là nói nhăng nói cuội, ngươi còn đoán là Thích phu nhân nữa kia kìa!" Cái chất giọng ồn ào của Trì Mậu phải nói là đặc biệt vang dội, "Cho dù người ta đã chết từ rất lâu, nhưng lúc còn sống vẫn có trượng phu vẫn có nhi tử..."
"Này còn không phải bởi vì trong đám quỷ chỉ có bấy nhiêu người đó là có thể đem ra đoán được thôi sao! Mỹ nhân chết không nhắm mắt, lại mang theo oán khí lớn như vậy, đúng là càng ngày càng ít... Nếu không thì Đỗ Thập Nương? Ít nhất đều là họ Đỗ, hơn nữa tuổi tác khi còn sống tính ra cũng không chênh lệch bao nhiêu với tuổi của quản lý Đỗ."
Thẩm Đông 囧 đến mức không thốt nổi nên lời.
Ai đó làm ơn nói cho hắn biết đây là cái kiểu tình tiết nhảy vọt gì đây hả = 皿 =
Vì cớ gì mà ngay cả Đỗ Thập Nương cũng xuất hiện? Vị này tuy rằng nhân phẩm đáng kính, hơn nữa cũng đã đá luôn tên tra nam tiền nhiệm từ lâu rồi, nhưng mà ——
*Đỗ Thập Nương:
Toàn thân Thẩm Đông đều tỏa ra áp suất thấp.
Hóa ra Đỗ Hành thật sự có nhiều đối tượng kết thân đến như vậy à?
"Các ngươi đừng có ăn nói bừa bãi bôi xấu danh tiết người ta! Đỗ Thập Nương đã nói rõ rằng nàng ta hoàn toàn không hề hay biết chuyện này, cũng tuyệt đối không có cái ý định này."
"Ừm, trở thành người một nhà với Đoạn Thiên Môn, quả thật là không hợp với tính cách cứng rắn cương quyết của Thập Nương!"
"Tiếc thật, Thập Nương, ngay cả cái tên nghe vào cũng rất xứng đôi mà, bát tự nhất định rất hợp..."
"Đúng vậy, kiếm của Đỗ Hành không phải cũng gọi là Thập Phương Câu Diệt sao? A... Lạnh quá! Có sát khí!"
Tào lao, áp suất thấp trên người Thẩm Đông đã ngưng kết thành sát khí màu xám tro luôn rồi kia kìa!
Tiếc rằng vẫn có rất nhiều yêu quái bản tính chậm tiêu hãy còn đang tiếp tục tám chuyện, thụ yêu cong cong mấy nhánh cây lên che miệng, nói nhỏ: "Ta có một vấn đề! Nghe nói ở Nhân gian sau khi thành thân, tất cả tài sản trên danh nghĩa sẽ thuộc về sở hữu của cả hai vợ chồng à?"
"A, đúng là có chuyện như vậy! Trừ phi viết hưu thư..."
"Vậy sau khi Đỗ Hành thành thân xong, Thập Phương Câu Diệt sẽ thuộc về ai?"
"..."
Đám yêu quái đồng thời trố mắt, đúng nha, câu hỏi rất hay!
Từ xưa đến nay, có người tu chân nào lại chấp nhận mạo hiểm, chịu để cho tu vi đình trệ mà thành thân không? Chắc chắn là có, nhưng lại chưa từng có kiếm tu nào như vậy, kiếm là pháp bảo bổn mạng! Mà cái pháp bảo bổn mạng đó lại còn là một khí linh mới chết chứ!
Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu tiên có pháp bảo bổn mạng biết biến hóa đấy!
Có vài yêu tu tư tưởng không lành mạnh bắt đầu lộ ra sắc mặt cổ quái —— kiếm tu không có Nguyên Anh mà chỉ có kiếm thôi đúng không, cho dù đã thành tiên, Nguyên Thần vẫn cứ ký thác trên thân kiếm, vậy thì đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người cùng nhập cuộc đây, thật sự là loạn quá đi mà!
"Đủ rồi!!" Thẩm Đông chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết chúng nó đang tự sướng cái gì rồi, tức thì nổi giận.
"Oa, có sát khí!" Không ít yêu quái bị một luồng sóng khí cuồn cuộn hất cho ngã ngửa, lăn lông lốc sang một bên.
"Đồ ngu, là tà khí thì có, ôi, cái đuôi của ta..."
Đám yêu tu nhanh chóng ôm đầu đào tẩu, vẫn còn mấy tên không cam lòng mà hô to gọi nhỏ:
"Quản lý Đỗ, lúc ngươi thành thân đừng quên phát thiệp cưới đó nha! Yên tâm đi, không cần mở tiệc rình rang đâu, chúng ta cũng sẽ chẳng đến ăn chùa, bởi vì chúng ta không thể trả nổi tiền mừng... chúng ta chẳng qua chỉ đặt cược thôi! Hiện giờ canh bạc cũng phức tạp lắm, có người đặt theo chủng tộc, cũng có kẻ đặt cho vị mỹ nhân cụ thể nào đó, tỷ lệ đặt cược không đồng đều, thật sự là rất loạn! La Bàn đại nhân đang nghiên cứu chuẩn bị phát hành một tờ tạp san chuyên đưa tin về diễn biến và kết quả đặt cược..."
Đỗ Hành đột nhiên cắt ngang lời lải nhải cúa chúng nó, chỉ hỏi: "Người có tỷ lệ đặt cược cao nhất là ai?"
"Hở? Giữ tỷ lệ cao nhất chính là Đao Linh Tân Nguyệt..."
Thẩm Đông ôm trong tay nhóc Thạch Lưu đã bị sát khí làm cho khiếp đảm đến mức lông tóc dựng thẳng người ngợm run rẩy, hắn dùng giọng điệu âm trầm hỏi: "Anh cảm thấy hứng thú với cô ta à?"
"Không phải." Đỗ Hành bình tĩnh giương mắt, nói, "Ta cho rằng khả năng em bị chọn khá thấp... có lẽ là ít người tin vào chuyện này, tỷ lệ đặt cược sẽ cao, nếu như đi đặt cược, ít nhất có thể giúp em không còn lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, ai ngờ..."
Thật sự là không thể trông cậy vào chỉ số thông minh của quần chúng Tu Chân giới mà!
"Hừ!" Thẩm Đông căm giận nói, "Đi nhanh lên, trước khi môn chủ tỉnh lại, tôi muốn đến được Sahara!"
Hắn không tin nơi đó còn có thể có yêu quái đấy!