Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 102




Vô số luồng nước ào ào tuôn trào, bắn lên tung tóe đầy trời, trên không trung đảo Doanh Châu ở tầng thứ tám cứ như vừa hình thành một đại trận xanh biếc, đất trời quay cuồng đảo ngược, trên không là hàng loạt nhánh sông chằng chịt đan xen.

Lớp màn nước này lay động rất khẽ, nhấp nhô bất định, ngăn trở dòng linh khí từ các tầng phía trên đang không ngừng đổ xuống.

Hồ Đông Thần đã gần như khô kiệt, thác nước sông Ngân cũng ráo hoảnh, nằm ẩn trong lớp bùn đất ẩm ướt trên mặt đất là một con cá lớn với sống lưng đen thùi, nhìn không ra đầu đuôi, hãy còn đang lười biếng uốn éo thân mình.

"Bùm!" Tại chỗ xuất hiện một cái hố sâu hơn trăm mét.

Bên dưới tấm màn nước, một con cự long màu đen chậm rãi uốn lượn, lớp vảy sáng bóng lúc ban đầu giờ đã trở nên ảm đạm, đầu rồng gác lên bên cánh trái đang xòe rộng, cái đuôi trông như chiếc thang dây dài ngoằn, ỉu xìu buông rũ xuống dưới.

Toàn bộ thần tiên ở Bạch Ngọc Kinh đều đã rút lui đến nơi này, hơn nữa còn không ngừng không nghỉ, vội vã chạy thẳng một mạch xuống đến tầng thứ bảy, thậm chí, bao nhiêu là Cổ Tiên cùng Hoang thú ban đầu vốn đi theo Ứng Long trốn xuống các tầng phía dưới, lúc này đây chỉ còn lại lác đác vài người là vẫn đứng yên tại chỗ chờ Ứng Long bố trí xong trận pháp rồi cùng nhau rút lui —— ừm, Hình Thiên thì không tính, gã này chỉ ở lại để xem náo nhiệt thôi.

Côn đang nằm dài trên lớp bùn đất bỗng nhiên phun ra một ngụm nước.

Một ngụm này của nó cũng không tính là ít, quả thực không khác gì suối phun cả, cột nước cực cao, thẳng tắp xuyên qua đại trận được dệt thành từ những con sóng xanh biếc trên không trung, trong nháy mắt, dòng nước đột ngột ngưng tụ, trên bầu trời lóe lên một thứ ánh sáng màu lam khác thường, bao phủ khắp nơi, tầng thứ tám vẫn luôn chấn động không ngừng nghỉ giờ liền vô cùng thần kỳ mà bình lặng trở lại.

"Xong."

Trong mắt đám Hoang thú đang ngửa đầu quan sát lập tức lộ ra chút vui sướng, thế nhưng vẫn có một tia nôn nóng bất an.

Lúc bấy giờ, thân thể của con cá lớn nào đó liền nhanh chóng co rút lại, cứ như một quả bóng bay bị xì hơi, linh khí không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt, hình thể khổng lồ như núi kia đã không thấy tăm hơi. Tại chỗ chỉ còn lại dấu vết kinh khủng do thân cá và đuôi cá tạo thành.

"Phụt!" Dư Côn chùi sạch đám bùn đất dính đầy trên mặt, liên tục khạc khạc nhổ nhổ, tiếp đó giận dữ nói, "Thứ này cũng không ngăn được bao lâu đâu, đi mau!"

"Hừ!"

Ứng Long không thèm đáp lời, chỉ cắm đầu lao về phía đảo Doanh Châu.

"Tuy rằng từ trước đến nay ta vẫn luôn chướng mắt tên kia, thế nhưng không thể phủ nhận rằng năng lực của hắn quả thực rất không tồi..." Dư Côn rầu rĩ sờ sờ cái trán trơn bóng cùng quả đầu trọc lóc của mình (không có lông mày), "Trận pháp lợi hại như vậy, nếu dùng để công kích Tu Chân giới, ặc... Ít nhất cũng có thể nhấn chìm Thần Châu, số người sống sót chắc chắn chẳng còn lại bao nhiêu."

"Chỉ là mượn sức nước của tầng thứ tám này thôi!" Hình Thiên tuyệt đối không muốn nghe người khác khen ngợi kẻ thù một mất một còn của mình, lập tức phản bác, "Nếu đổi lại là nơi khác, hắn nhất định sẽ chẳng làm nên được trò trống gì. Mà cái thứ trận pháp đồ bỏ này, chỉ cần hai ba búa của ta là bị hủy ngay!"

"..."

Muốn chém gió cũng phải có cơ sở chứ!

Nếu như trận pháp thật sự tệ hại đến thế, vậy thì cái mạng nhỏ của đám người nơi này cũng đã tiêu từ đời nào luôn rồi biết không?

Đúng lúc này, tấm màn nước bao phủ khắp không trung đột nhiên chấn động mạnh, vô số bọt nước bị hất văng ra ngoài, sau đó treo ngược trên không trung, rất nhanh lại bị hút trở về, không ngừng lưu động.

Ngay trong nháy mắt này, linh khí bị phong bế bên trong trận pháp lập tức tăng lên vùn vụt, thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi so với lúc ban đầu.

"Bạch Ngọc Kinh..." Dư Côn hít vào một hơi khí lạnh, quyết đoán hô to, "Chạy!"

Tầng thứ chín cũng đã xong!

Sau khi Ứng Long cùng Dư Côn hợp lực khép lại thác nước sông Ngân, bày ra trận pháp phòng ngự này, linh khí liền ngày càng tăng mạnh, uy lực cũng càng thêm lớn. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều có giới hạn của nó, trận pháp được tạo thành từ sóng nước mênh mông kia một khi đã đạt tới sức mạnh cực hạn, cũng chính là dấu hiệu chứng tỏ nó sắp sụp đổ, linh khí tồn đọng sau khi các tầng trời bên trên bị hủy diệt vẫn không ngừng trùng kích lên trận pháp, lâu thì là ba ngày trên Thiên giới, còn ngắn thì là nửa ngày, trận pháp chỉ có thể chống đỡ được từng ấy thời gian.

Dư Côn cùng Khai Sơn Phủ linh chật vật tháo chạy.

Toàn bộ đảo Doanh Châu lúc này đều là cảnh tượng trống trải đìu hiu, hơn nữa, bọn họ đã là đại đội đào thoát cuối cùng trên Tiên giới này.

Cũng bởi vì không quen đường quen lối, tốc độ của Hình Thiên lại quá nhanh, bọn họ căn bản là không đuổi kịp.

"Tên khốn Ứng Long kia sẽ không tiếp tục phá hủy thông đạo chứ!"

"Yên tâm, lần này thì không đâu, nếu như linh khí của tầng thứ tám không thể tiếp tục tràn xuống, trận pháp này rất nhanh sẽ không còn trụ nổi nữa, dù có bày trận cũng chẳng có ý nghĩa gì!"

Dư Côn dẫn theo Khai Sơn Phủ, thật sự chạy lòng vòng cả nửa ngày trời mới tìm được con đường đi thông xuống tầng thứ bảy, vừa hớn hở tính vọt vào, đột nhiên từ trong góc tường có một bóng người lao ra.

"Khai Sơn ——"

"Sa Sâm?" Dư Côn bị hất văng ra xa, thân thể đập mạnh vào trên tường, cái mũi cũng thiếu điều lệch sang một bên, quả thực là đau đớn vô cùng.

Cái tên này là từ đâu chui ra vậy hả?

Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông trông cứ như một đứa trẻ cao vỏn vẹn mét ba, không ngừng kích động mà giẫm đạp lên chân phủ linh nhà mình: "Ngươi chạy đi đâu vậy hả? Cuối cùng cũng đợi được ngươi, chúng ta mau đi thôi! Ta vẫn luôn canh giữ ở cửa thông đạo để chờ ngươi, nếu như tầng thứ tám bị hủy diệt, ta cũng... Chỉ có thể có duy nhất một người chạy thoát."

"Rõ ràng là ngươi bỏ rơi ta trước!" Khai Sơn Phủ cáu kỉnh ném chủ nhân nhà mình lên trên vai, "Bám cho chắc vào, với tốc độ của ngươi, dù trời có sập thì ngươi có thể trốn kịp sao?"

Vừa dứt lời, hai người lập tức nhảy vào thông đạo, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

"Tất cả các ngươi đều là một lũ khốn kiếp!" Dư Côn bụm mũi lóp ngóp bò dậy.

Nếu không nhờ có ta, Khai Sơn Phủ ngươi có thể sống sót trốn ra khỏi Bạch Ngọc Kinh sao?

Thôi quên đi, vẫn là nên chạy trước đã! Đáng thương thay kẻ một thân một mình không có môn phái như lão, ngay cả chạy trốn cũng chẳng có ai dẫn theo.

"Đúng rồi, hình như lúc nãy ta đụng phải thứ gì đó." Sa Sâm lẩm bẩm.

Khai Sơn Phủ ấp úng cười: "Không có việc gì đâu, chỉ là một con cá thôi."

"Ngươi nói cái gì... nghe không rõ, đúng rồi, toàn bộ Nhật Chiếu Tông đều rút lui xuống Hồ Luân Hồi ở tầng thứ ba rồi, chúng ta cũng đuổi theo đi!" Sa Sâm bám chặt lấy cổ của Khai Sơn Phủ, tốc độ lao xuống quá nhanh, ông anh búa nào đó lại không am hiểu mấy thứ pháp thuật điều mây khiển gió của đám thần tiên, thế nên thân thể đại trưởng lão cũng gần như là bị kéo đến thẳng tắp, đầu chúc thẳng xuống dưới, chân chỏng vó lên trời, bị Khai Sơn Phủ lôi theo cùng nhau rơi xuống.

"Hồng hộc!"

Bên cạnh bọn họ có một bóng đen lướt qua.

"Ai đây?"

"Dư Côn." Không cần biết thể tích ở dạng người của lão lớn đến bao nhiêu, dù sao lão cũng rất nặng, tốc độ rơi xuống cũng tương đối nhanh.

"A, Dư Côn... khoan đã, thứ vừa rồi ta đụng phải chính là Dư Côn sao? Làm thế nào mà hắn lại gầy đến như vậy?" Đại trưởng lão không thể tin được mà lớn tiếng kêu lên.

"Có lẽ là linh khí tiêu hao quá nhiều." Khai Sơn Phủ vuốt cằm suy tư, lần sau nếu chuyện này có tái diễn, nhất định phải chụp lại một tấm hình, dùng để so sánh hiệu quả trước và sau khi giảm béo, chắc chắn mấy thứ thuốc nhuận tràng giảm cân sẽ bán đắt như tôm tươi luôn cho mà xem!

Đúng rồi!

"Đến đây, chụp một tấm nào!"

Khai Sơn Phủ ra vẻ bảnh chọe mà rút điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn mở chức năng chụp hình, tiếng máy ảnh lách cách vang lên, một tấm hình nóng hổi lập tức ra lò.

"..."

Trong màn hình, bên cạnh cái thằng cha đầu bóng lưỡng đang cười hì hì đầy vô lại kia chính là đại trưởng lão đang treo ngược cả người, tóc tai bị thổi đến dựng đứng, hai mắt không mở ra nổi, vị trí và góc độ của tấm ảnh này quả thực là không thể chê vào đâu được!

"Bịch!"

Trước mắt chợt hoa lên, Khai Sơn Phủ mang theo đại trưởng lão một trước một sau rơi xuống đất.

Dưới chân là một thứ mềm mềm, Khai Sơn Phủ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, Dư Côn đã trở thành tấm đệm lót chân cho bọn hắn.

Khai Sơn Phủ ngẩng đầu quan sát xung quanh, nơi nơi đều là rừng cây, không nhìn tới được bất cứ thứ gì.

"Đi thế nào đây?" Khai Sơn hỏi.

Đại trưởng lão đảo mắt, làm sao ông ta biết được.

Phía trên Hồ Luân Hồi, mười vị kiếm tiên đứng lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dòng nước cuồn cuộn ở bên dưới, thần thức cường đại men theo trung tâm nơi Luyện Hồn Thủy tuôn trào ra mà không ngừng dò xét.

Xa xa, các thần tiên hốt hoảng nối đuôi nhau bay lên, lòng còn hãi hùng mà nhìn xuống phía dưới.

Bỗng nhiên có một Phật tu thở dài một tiếng đầy não nề, sau đó đột ngột nhảy xuống.

Luyện Hồn Thủy thế nhưng lại không nhấn chìm người nọ, quanh thân Phật tu này xuất hiện một lớp kim quang, vô số Vạn tự cùng hàng loạt Phạn văn liên tục hiện ra, sau đó dần dần tan biến, Phật tu chắp tay hành lễ, tiếp theo hóa thành một luồng kim quang, chìm vào dòng nước cuồn cuộn.

*Vạn tự: 卐 nguyên tiếng Phạm là Srivatsalaksana, một ký tự tượng hình trong Phật giáo.

Các thần tiên mới đầu còn kinh hồn táng đảm đứng xung quanh quan sát giờ đột nhiên đều im hơi lặng tiếng.

"Luân hồi... Phật tu đúng là được lợi rồi." Trường Thừa môn chủ nhìn thoáng qua, trong giọng điệu vừa không có châm chọc, nhưng cũng chẳng hề tán thưởng, chỉ là lãnh đạm lên tiếng, "Cũng xem như là nghị lực lớn, trí tuệ lớn. Có giác ngộ như vậy, chắc hẳn sau khi luân hồi, người nọ vẫn có thể làm nên được thành tựu."

Luồng kim quang kia đã hoàn toàn biến mất.

So với những tiểu tiên lúc trước bị dòng nước nuốt chửng, ánh hào quang tượng trưng cho Nguyên Thần của người nọ không biết sáng hơn gấp bao nhiêu lần.

Trong nhất thời, chúng tiên đều chợt hoảng hốt, mà đồng thời cũng có chút căm giận.

Ai mà ngờ được những Phật tu này thế nhưng vẫn còn một lối thoát như vậy, đúng rồi, Phật tu thật ra không màng đến linh khí nhiều hay ít, bọn họ chỉ luận công đức, luận khám phá, luận luân hồi... Phật giới Tây phương vốn xuất hiện muộn hơn ba mươi ba tầng trời, chẳng lẽ?

Trường Thừa môn chủ nhíu mày không nói gì.

Đỗ Hành cũng im lặng chẳng hé răng, Thái Nhạc kiếm tiên thì như đang suy tư chuyện gì đó.

—— bọn họ đều mơ hồ cảm thấy dường như bản thân đã sắp chạm đến được một thứ bí mật nào đó, thế nhưng vẫn chỉ là một phần rất rất nhỏ, những thứ mà bọn họ có thể nhìn ra thật sự quá ít, suy nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu, nhưng nếu muốn nắm bắt được rõ ràng thì không có cách nào.

Những Phật tu có can đảm nhảy xuống Hồ Luân Hồi thật ra cũng chẳng được bao nhiêu người.

Một đám người đầu bóng lưỡng chen chúc đứng đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có lác đác vài người thay phiên nhau nhảy xuống, từng luồng ánh sáng vàng kim có đậm có nhạt không ngừng lóe lên, sau khi chìm vào Luyện Hồn Thủy, liền lập tức chẳng còn tung tích.

Dù sao cũng là dấn thân vào luân hồi, có nghĩa là phải bắt đầu lại từ đầu. Mười thế đại viên mãn, là do tâm cảnh, mà cũng là nhờ may mắn. Rất nhiều Phật tu nếu hủy diệt ký ức làm lại từ đầu, cũng không chắc có thể lần thứ hai tu được mười thế đại viên mãn, có lẽ cứ như vậy mà rơi vào hồng trần thế tục, chỉ cần một thế tu không thành, về sau sẽ không còn cơ hội khôi phục ký ức và tu vi nữa, rồi cũng sẽ không khác là bao so với những phàm nhân tầm thường chốn trần thế xô bồ kia.

Loại đánh cuộc này, con đường này, há có ai đủ quyết tâm để đi đến cuối cùng chăng, được ăn cả ngã về không, liệu có người nào sẵn lòng?

"Không cần suy nghĩ nhiều! Nhanh chóng tìm cho ra điểm yếu trùng lắp với Nhân gian của Hồ Luân Hồi đi đã!"

Các kiếm tiên đồng loạt nhắm mắt lại, lần theo nơi Nguyên Thần của các Phật tu biến mất mà không ngừng dò xét.

Những kẻ khác đã nhận ra được ý đồ của Đoạn Thiên Môn, người thông minh như Thần Cơ Tử cũng bừng tỉnh đại ngộ, sau khi đoán được bọn họ đang muốn làm chuyện gì, ông ta liền không nhịn được mà sửng sốt vân vê chòm râu của mình.

Không hổ là kiếm tiên, thế nhưng lại dự tính dùng lực phá không, cưỡng chế hạ phàm.

"Tổ sư, chúng ta..."

"Cái đám Tiên giới kia cũng không phải thứ tốt lành gì." Thần Cơ Tử cười lạnh, "Chú ý bốn phía xung quanh, trợ giúp Đoạn Thiên Môn ngăn cản bọn chúng, một khi phá giới thành công, chúng ta lập tức đuổi theo!"

Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, càng ngày càng có nhiều kẻ phát giác ra hành động của bọn họ, tất cả đều có ý định thừa cơ chạy trước, thế nên không ngừng mang theo địch ý mà quan sát xung quanh.

Trong tình thế giương cung bạt kiếm này, vào lúc các tiểu tiên còn đang kinh hoàng đến mức run rẩy không thôi.

Cánh tay cầm kiếm của Đỗ Hành bỗng nhiên căng chặt, Thẩm Đông đang chờ đợi đến mức mơ màng sắp sửa ngủ mất cũng lập tức phấn chấn hẳn lên.

Chẳng lẽ tìm được rồi?

Ha, quả nhiên ánh mắt của Đỗ Hành vẫn là lợi hại nhất.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho Thẩm Đông vốn không thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài, chỉ có thể nghe ngóng và dùng thần thức dò xét xung quanh cũng lập tức ngu người tại chỗ.

—— Đỗ Hành lấy trong pháp bảo Tu Di Giới Tử của mình ra một vật.

Một tràng tiếng hát cổ quái bất chợt vang lên.

"..."

Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lập tức giật mình, nhanh chóng tản ra, thần thức chưa kịp thu về hãy còn không ngừng va chạm vào nhau, bọn họ đều mang vẻ mặt sửng sốt không hiểu mô tê gì mà nhìn Đỗ Hành. Còn đám đông Cổ Tiên cùng Phật tu xung quanh lại càng thêm ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu hiện giờ Thẩm Đông có một bộ quần áo, hắn nhất định sẽ biến về hình người, sau đó cướp lấy cái vật mà Đỗ Hành đang cầm trong tay!

—— mất mặt mất đến tận Thiên giới luôn rồi!

Thứ này trăm phần trăm là "Cái chết đều phải đến", chuẩn không cần chỉnh, nghe nói đó là bài hát chủ đề của siêu thị Sơn Hải, giọng hát thế nào thì tạm thời không bàn tới, thế nhưng giai điệu của bài hát gốc vốn đã cao vút đến chói tai, cứ thế mà bất thình lình vang lên, khiến cho người ta giật mình đã là nhẹ, các thần tiên chưa từng nghe qua bài hát quen thuộc này dám chừng còn tưởng rằng đây là tiếng lợn bị chọc tiết nữa ấy chứ.

Phải giải thích thế nào đây, Đỗ Hành lấy ra một kiện "pháp bảo", thế nhưng thứ kia lại không ngừng kêu gào thảm thiết?

Cái con khỉ!! Ở đây là Tiên giới, tại sao di động vẫn có thể sử dụng được chứ hả!!

Chẳng phải bọn họ đã ra khỏi khu vực phủ sóng rồi sao?

Không đúng! Di động của Tu Chân giới dù không nằm trong vùng phủ sóng cũng vẫn có thể gọi điện được! Tín hiệu được định vị không phải thông qua vệ tinh, mà là linh lực! Linh lực của mỗi người cũng không giống nhau, cho dù là đang bị vây trong N trận pháp, dù có đang lưu lạc đâu đó ở tận U Minh giới, di động vẫn có thể kết nối như thường!! Cái đệt, thì ra ngay cả Tiên giới cũng nằm trong phạm vi linh lực sao?

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân gây ra sự cố trời sập? Cũng chính là lý do khiến cho cả Tu Chân giới sau này không một ai có thể phi thăng?

Cái thứ đồ vật nghịch thiên này không thể đem lên Thiên giới được biết không, nếu không siêu thị Sơn Hải liền có thể tranh thủ thời cơ mà gọi điện cho Nhật Chiếu Tông ở đảo Doanh Châu để đặt mấy món hàng hóa cao cấp, Tiên đan chính quy, sau đó lại "vận chuyển trái phép" xuống hạ giới, lúc đến được siêu thị Sơn Hải thì chắc chắn giá cả cũng đã tăng lên gấp N lần, bởi vì đây là mặt hàng "không dễ vận chuyển"! OTZ Nói như vậy, Dư Côn phát tài là cái chắc rồi, từ nay về sau lão cũng sẽ nắm trong tay dịch vụ bán lẻ khổng lồ khắp tam giới (nguyên hình của người ta vốn còn lớn hơn cả cá sấu được không), Thiên Đạo có thể dễ dàng để yên cho bọn họ sao?

—— Thẩm Đông à, cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu cho rằng việc gọi điện xuyên các giới cũng giống như mấy cuộc gọi quốc tế sao, linh khí ở Tiên giới và Nhân gian hoàn toàn không liên thông với nhau, thế nên người gọi điện cho Đỗ Hành chắc chắn cũng phải ở ngay trên Tiên giới này.

Lúc này đây, Đỗ Hành đang nhìn vào dãy số hiển thị trên màn hình di động với vẻ mặt vô cùng khó lường.

Dư Côn! Vậy mà là Dư Côn.

Về phần các loại cảm xúc như kinh hách hoảng sợ này nọ, từ ngày Đỗ Hành độ kiếp không thành lại còn đánh mất luôn cả kiếm, về sau trải qua hàng loạt biến cố rốt cuộc cũng tìm về được, giờ đây đã không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến cho y kinh hãi được nữa (bậy bạ, khoảng thời gian trước, lúc nhập vào thân xác con rắn nào đó đang tìm hoan mua vui đến quên trời quên đất ấy, nghị lực trấn định đến nỗi Cửu Trọng Thiên Kiếp chẳng thể đánh tan được của y không phải cũng lập tức tán loạn sao = =), không phải chỉ là nhận một cuộc gọi thôi sao, có gì đáng phải ngạc nhiên đâu.

"Alô?"

Từ Trường Thừa môn chủ, Linh Hoán kiếm tiên cho đến Thái Nhạc, cùng với Thừa Thiên phái Nhật Chiếu Tông vân vân đang đứng cách đó không xa, toàn bộ đều nghi hoặc trợn tròn hai mắt mà dòm lom lom.

Bạch Thuật Chân Nhân tay nắm chặt thành quyền, không nói nên lời mà bất lực vỗ trán.

—— Đỗ Hành ngươi một tay nâng kiếm, một tay cầm di động, bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì mà đứng trên Hồ Luân Hồi, bên dưới là Luyện Hồn Thủy không ngừng tuôn trào, trong tình cảnh đại quân Tiên giới đang chờ chạy thoát thân, tình huống thế này thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?

Bạch Thuật chợt cảm thấy ê cả răng, vội vàng quay đầu tìm bạn tốt của mình, kết quả lại không nhìn thấy đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông đâu cả.

Kỳ quái, người kia đi đâu rồi?

Thanh âm chói tai của Dư Côn từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Đỗ Hành!! Chúng ta phi thăng cùng một lúc, vậy mà ngươi đến chạy trốn cũng không chịu thông báo cho ta! Giờ thì hay rồi... bọn ta lạc đường! Mau nói cho ta biết làm thế nào để đi từ tầng thứ bảy đến Hồ Luân Hồi đi! Nơi nào có thông đạo để xuống được tầng thứ sáu? Cái đám thần tiên vô liêm sỉ kia chạy cũng nhanh thật, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp... Khai Sơn Phủ, đừng có đi lung tung, chúng ta vẫn nên đứng chờ tại chỗ thì hơn... Nè nè, nói mau, vừa rồi chúng ta vừa từ đảo Doanh Châu chạy xuống, vẫn đứng yên một chỗ không dám đi đâu, phía trước là một khu rừng, phía sau cũng là rừng, bên trái là một ngọn núi... Phải đi thế nào đây?"

"..." Con đường đó y chỉ mới đi qua một lần, lại còn bay nhanh như vậy, làm sao có thể nhớ rõ được?

Đỗ Hành im lặng một lúc, sau đó kín đáo đưa điện thoại cho Thái Nhạc kiếm tiên.

"Đây, đây là cái gì?" Lão nhân áo xám run rẩy, lập tức đưa hai tay ra đón lấy.

"Pháp bảo thiên lý truyền âm."

"Phù, sao ngươi không nói sớm." Thái Nhạc kiếm tiên tức khắc thở phào, "Bên kia là Dư Côn à? Kỳ quái, ta nhớ ngươi đâu có thân thiết với lão đến như vậy? Đồ đệ, không phải từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn ở tại Chung Nam Sơn sao?"

"Sau khi ngươi phi thăng thì không còn như vậy nữa."

"Ngươi cũng không chịu quen biết kẻ nào có tiền đồ hơn..." Lão nhân trợn mắt lẩm bẩm, nói xong liền vươn tay kết pháp quyết.

"Khoan đã, không thể dùng lực... Loại pháp bảo này không thể rót linh khí vào được."

"A? Vậy mà cũng có thể gọi là pháp bảo sao?"

"... cứ trực tiếp nói chuyện là được, lúc nói cũng không thể dẫn theo chân khí pháp lực gì cả."

Thái Nhạc kiếm tiên há hốc mồm, nhất thời không nói được gì, thanh âm nghẹn ứ trong cổ họng, thiếu điều sặc đến chết đi sống lại.

Đương vào lúc hỗn loạn thế này, bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm thật dài truyền đến, sắc mặt Trường Thừa môn chủ đột ngột biến đổi:

"Ứng Long? Tên này thế nhưng trốn xuống tận đây?"