Bầu trời Tây Tạng giống như trong tưởng tượng của tôi, rất trong xanh, trời xanh mây trắng, nhưng tôi lại mất đi hưng trí ngắm cảnh, Thư Triển Nhan nói sẽ luôn chờ tôi về, nàng nói, mặc kệ tôi đi tới địa phương quỷ quái nào du lịch, khi tôi về, nàng nhất định vẫn đợi tôi ở nhà, câu này là có ý gì, chẳng lẽ nàng chắc chắn bất kể tôi chạy xa đến đâu, cuối cùng nhất định cũng sẽ về cạnh nàng sao?
Tôi còn không biết đáp án, nàng liền khẳng định như thế. Thật vất vả để quyết định, tôi không thể chỉ vì một câu đó của Thư Triển Nhan mà thay đổi được, tôi muốn hảo hảo chơi, tôi muốn nàng hạnh phúc. Nhưng tôi biết bất kể ở nơi nào, chỉ cần có nàng thì cuộc sống của tôi đều bình thản cả.
Cung điện Potala thực đồ sộ, nhưng vì sao mặt pho tượng lại giống Thư Triển Nhan đến thế? Hướng dẫn viên du lịch nói mãi không ngừng, nhưng vì sao tôi vẫn nghe thấy tiếng Thư Triển Nhan? Ngồi xe ngựa lên núi, nhưng vì sao một chút cảm giác vui sướng đều không có. Vì sao chung quanh rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Vì sao tới bất cứ chỗ nào, tôi đều thấy Thư Triển Nhan? Thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không buông tha tôi nữa, Thư Triển Nhan từ khi nào đã khắc sâu vào cuộc sống của tôi như thế. Tôi, Thường Hoan Hỉ, không có nàng, tôi cũng không còn đầy đủ nữa.
Mặc kệ rào cản xã hội, mặc kệ luân thường đạo đức, chúng tôi chỉ im lặng sống cùng nhau, giống như trước đây, tôi vì sao nhất định phải rời xa nàng, nhân sinh là của chúng tôi, không cần người khác nói cho chúng tôi biết cái gì mới gọi là hạnh phúc. Hô, tôi nguyên lai là không thể mất đi Thư Triển Nhan, nơi không có nàng, thiên đường cũng chỉ là thiên đường của người khác, không quan hệ gì đến tôi cả.
Tây Tạng không phải thiên đường của tôi, mà là nơi có Thư Triển Nhan. Tôi đúng là một đứa ngốc.
Thư Triển Nhan, tôi đã quyết định sẽ trở về.