Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 13




Giải quyết xong vấn đề với Khương Hạo Vũ tôi cảm thấy nhẹ cả người, nói chuyện với hắn đúng là thoải mái. Tuy nói tôi không để ý nhiều chuyện lắm, nhưng chỉ cần gặp đả kích một chút thì tôi lại buồn. Với tôi mà nói, bằng hữu là những người tồn tại một cách thoải mái bên tôi, còn đối với tình yêu, bản năng của tôi lại sợ nó.

Đã biết tôi và Khương Hạo Vũ hoàn toàn không có gì cả, khó nhất là bà tám Ngô Hiểu Mai, nàng kéo tôi lại mắng, "Cậu xem cậu đi, người tốt vậy mà cậu lại buông!"

Tôi chỉ cười, "Biết làm sao giờ, người ta không thích tôi a! Tôi cũng không thể lấy vòng kim cô buộc hắn lại được?"

Ngô Hiểu Mai lại bày ra vẻ mê trai, "Vậy hắn có thích tôi không? Tuy rằng điều kiện hắn tốt lắm, nhưng trong lòng tôi chỉ có Cẩu Cẩu a. Ai, chỉ sợ làm tổn thương hắn."

Tôi cười đến gập cả người, "Vậy thì đành bó tay, ai bảo hắn không có mắt! Không trách cậu, một chút cũng không thể trách cậu!"

Có lẽ tôi thật sự có khả năng tiên tri, không lâu sau, Ngô Tiểu Mai chạy đến nhà tôi, vẻ mặt phấn khởi thông báo tôi nghe một tin làm cằm tôi muốn rơi xuống đất, người Khương Hạo Vũ thích.

"Hoan Hỉ, đánh chết cậu cậu cũng nghĩ không ra người Khương Hạo Vũ thích là ai đâu!"

Tôi trợn mắt, không duyên cớ mắc gì muốn đánh chết tôi?

"Tôi quan tâm hắn thích ai à? Là ai cũng là người thôi! Ba mẹ hắn quan tâm đúng hơn đấy!"

Tôi đang luống cuống tay chân mà làm cua, cầm tiểu bàn chải chà người nó, chuẩn bị đem con cua thân mình cứng ngắc, giương nanh múa vào nồi. Thư Triển Nhan đúng là tên phá của, toàn thích ăn đồ mắc tiền, trên người lại không có nhiêu thịt, ăn xong lại lao lực làm việc. Tôi không chịu mua, nàng liền tự đi mua, mua xong quăng vào bồn rửa chén ra lệnh, "Dù sao tôi đã bỏ tiền ra mua rồi, cậu xem rồi tự lo liệu đi!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể cứ bỏ mặc con cua trị giá cả trăm đồng tiền như thế, cua chết rồi thì không có giá trị cắc nào cả, thôi thì cứ ngoan ngoãn nghe lời dì, chuẩn bị một bữa tiệc lớn là được rồi.

Tôi chuẩn bị xong con cua cuối cùng, ném nó vào đĩa, bỏ vào trong nồi, nhìn đồng hồ treo tường, bật lửa được rồi! A di đà phật, các vị cua lão huynh, muốn tìm người báo thù thì tìm cái người mua các cậu đi nha, tiểu nhân tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi! Nhưng mà các cậu từ nhỏ sinh ra là để người ta ăn rồi, vậy thì nên chết sớm để sớm siêu thoát, đi đến thế giới cực lạc thôi.

Thấy tôi cầu nguyện cho mấy con cua, Ngô Hiểu Mai cũng tạm thời quên đi chuyện của Khương Hạo Vũ, cười hì hì nói với tôi, "Hoan Hỉ, đã nhiều năm cậu giết gà cá, tạo nghiệt cũng nhiều rồi a, bây giờ xin thần cầu thánh chẳng phải trễ rồi sao?"

Tôi bào chữa, "Tôi không phải xin thần, tôi đang siêu độ cho mấy con cua bị chết thảm!"

Không để ý tới cái người đang cười lăn ra sô pha kia, tôi rót một ly trà hoa cúc cho mình, mấy vị đại tiểu thư chỉ biết ăn làm sao biết nỗi khổ tâm khi phải hạ sát sinh mệnh những con vật chứ! Tôi biết nói câu này lại có chút dối trá, vì dù sao tôi cũng ăn thịt chúng mà? Phật tổ, ngài cứ thu dọn con đi!

Tôi uống ngay một ngụm trà nóng, "Cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói đi, Khương Hạo Vũ, Khương giáo sư của chúng ta thích cô nương nhà ai?"

Ngô Hiểu Mai ngưng cười, hai mắt sáng lên như mắt sói, "Hắc hắc, cô nương? Tôi nói cậu nghe nha, người hắn thích là..."

Đang nói giữa chừng thì cửa mở, Thư Triển Nhan vào nhà, thấy tôi và Ngô Hiểu Mai ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười giơ chai rượu màu đen trong suốt lên, "Rượu Thiệu Hưng lâu năm, ăn nhắm với cua là hết chê!"

Ngô Hiểu Mai chưa kịp im miệng, cơ hồ đồng thanh nói cùng với Thư Triển Nhan, "Tiểu Chiêu!"

Tôi phun trà ra khắp mặt bàn, Thư Triển Nhan sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, "Tiểu Chiêu? Tiểu Chiêu cũng có đến sao?"

Tôi chật vật mà ho khan, thở gấp, "Sao có thể? Hắn không thể thích Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu không phải là người hắn có thể thích!"

Ngô Hiểu Mai trợn mắt, nhảy dựng lên ghế sa lon, "Cậu, cậu, cậu! Sao cậu bảo thủ thế! Khương Hạo Vũ vì sao không thể thích Tiểu Chiêu?"

Nàng nắm lấy cổ áo tôi, thở hổn hển, "Thân là đồng nghiệp của nhau, thân là tân thanh niên thời đại mới, tôi không cho phép cậu làm bẩn tình yêu vĩ đại của họ!"

Tôi tức giận gỡ móng vuốt sói của nàng ra, lấy khăn lau bàn, "Vĩ đại hay không vĩ đại, thế tục hay không thế tục, tôi không thèm quan tâm, tôi sớm biết Tiểu Chiêu không thích nữ nhân, nhưng chẳng phải tôi cũng làm bằng hữu với hắn sao? Khương Hạo Vũ thích người khác không nói, cho dù là lão giáo sư râu bạc tôi cũng không có ý kiến, nhưng Tiểu Chiêu thật sự không phải người mà hắn có thể trêu chọc!"

Ngô Hiểu Mai hít sâu một hơi, "Tử Hoan Hỉ, cậu biết Tiểu Chiêu không thích nữ nhân vì sao không nói tôi nghe? Uổng phí tôi có chuyện gì đều kể cho cậu biết trước! Không có nghĩa khí!"

Tôi nhịn không được trợn mắt lên, tôi không muốn kể cho người nhiều chuyện như nàng nghe, vì đây là việc riêng của Tiểu Chiêu, không liên quan người ngoài.

Thư Triển Nhan buông văn kiện và chai rượu xuống, đi tới nói, "Hoan Hỉ nói đúng, Khương Hạo Vũ, hy vọng hắn không lún vào quá sâu, Tiểu Chiêu bối cảnh rất phức tạp, không phải là người hắn có thể ứng phó."