Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 45: Tìm hiểu phương pháp trở nên xấu xa




“Cậu tiêu rồi, hoa hoa công tử. Lại còn dám đùa giỡn người của sếp”.

“Chúng tôi xém tí đã tin cậu rồi. Chiêu thức cao thâm. Dựa vào chiêu này lừa không ít phụ nữ đi”.

“Mãi mãi đừng mong thăng chức”.

Phùng Phỉ Mông đại diện cho phái yếu lên tiếng: “Cặn bã”.

Danh dự của Mạch Đinh ở công ty chính là mãi mãi không cách nào rửa sạch được.

Bạch Tiểu Tư không ở quá lâu trong phòng làm việc. Mục đích chuyến đi lần này của cô đã hoàn thành. Cô quá buồn chán nên đến trêu chọc Mạch Đinh một chút. Nhìn biểu cảm của Mạch Đinh cũng đủ khiến cô vui vẻ cả tuần rồi. Đến tận lúc Bạch Tiểu Tư ra về, thần trí của Mạch Đinh vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cậu cứ càng thêm lún sâu vào kế hoạch lột xác. Bị An Tử Yến, Bạch Tiểu Tư, ngay đến Tô Tiểu Mễ cũng có thể bắt nạt cậu, chính là bởi cậu quá hiền lành, quá chính trực. Bây giờ cậu phải đổi sang vai ác. Như vậy thì sẽ không có ai bắt nạt được cậu nữa!

Sau khi tan làm cậu cũng không trực tiếp về nhà mà đi tìm Lý Minh. Bạn bè của An Tử Yến không thể nhờ vả được. Chính là phải tìm đến bạn mình thôi. Nhà Lý Minh bên dưới bán tạp hóa, sinh hoạt ở tầng hai. Cậu nghĩ phòng Lý Minh nhất định sẽ dán đầy hình các nữ diễn viên AV. Nhưng cậu đã nhầm. Trên tường vô cùng sạch sẽ. Cả căn phòng không hề có một món đồ mờ ám gì. Mạch Đinh khó hiểu. Lý Minh đang chuyên tâm chơi game, Mạch Đinh gãi đầu: “Anh bạn trẻ, anh tính như vậy cả đời à? Cứ sống mãi trong phòng để bố mẹ chăm sóc đến hết đời sao? Con tôi mà như vậy, nhất định tôi xử nó ngay”.

“Ông có thể được đứa nào? Mà nói, trạch nam cũng có loại trạch nam biết kiếm tiền đấy”. Lý Minh chính là kiểu trạch nam vô cùng kiêu ngạo: “Thấy không? Những thứ tôi làm trên mạng có thể bán không ít tiền đâu. Nói không chừng một tháng tôi còn kiếm được nhiều hơn ông”. Mạch Đinh kinh ngạc. Mỗi lần nhìn thấy các đồng nghiệp giỏi giang cậu sẽ nghĩ đến Lý Minh mà an ủi bản thân. Ai ngờ anh lại không vô dụng như cậu nghĩ. Sau này cậu biết dựa vào cái gì để tìm sự tự tin đây? Thật may Lý Minh vẫn chưa hề biết gì về suy nghĩ tội lỗi này của Mạch Đinh,.

“Thật không ngờ. Tôi còn tưởng cuộc sống của ông là dán đầy hình diễn viên AV trên tường chứ”.

Lý Minh dừng lại một chút. Biểu cảm hết sức vi dịu: “Trước đây có dán. Nhưng bây giờ trái tim tôi chỉ thuộc về một người thôi”.

“Ông yêu rồi?”

“Còn không? Người đó cậu cũng biết”.

“Ai?”. Chuyện này gợi lên sự hiếu kì trong Mạch Đinh. Khi cậu dùng mọi cách để hỏi thì Lý Minh ấp úng nói ra: “An Tố”. Nghe được tên, Mạch Đinh vô lực buông lỏng hai tay.

“Ông thưởng thức kiểu gì mà đi thích cái người đó?”

“Tôi thích chị Tố đó. Rồi sao? Không cho phép ông nói xấu chị ấy”.

“Tôi khuyên ông nên từ bỏ đi”.

“Tại sao?”

“Không phải là tôi không ủng hộ tình yêu của ông. Tôi biết chị ấy lâu vậy rồi, chưa từng thấy chị ấy có bạn trai. Ngay đến tên của đàn ông cũng chưa từng nghe chị ấy nhắc đến. Tôi nghi…”. Cậu hạ thấp âm lượng, giống như sợ An Tố nghe thấy: “Không chừng chị ấy thích con gái”.

“Không thể nào. An Tử Yến nói sao?”

“Tôi chỉ là nghi thôi. Nghe đâu chị ấy còn luyện taewondo gì đó. Kiểu ông, không phải là đi chịu chết sao? Tôi giới thiệu đồng nghiệp tôi công ty cho ông thì hơn”.

“Tôi không tin”.

Mạch Đinh lại lắc đầu: “Tình yêu khiến cho con người ta mù quáng mà. Ông tự lo đi ha”.

“Không phải hôm nay ông có chuyện đến tìm tôi à?”. Lý Minh hỏi, Mạch Đinh mới nhớ. Nghiêm túc ngồi xuống: “Ông biết làm sao để trở nên xấu xa được không?”

“Xem sếch”.

“Trở nên xấu xa, không phải thành kẻ biến thái.

“Xấu kiểu gì?”

Mạch Đinh suy nghĩ một lát: “Như kiểu An Tử Yến ấy. Người khác cũng không dám bắt nạt anh ta. Hơn nữa còn tình nguyện nghe lời anh ta nữa”. Cậu vừa mới xong, Lý Minh dứt khoát xua tay: “Cậu nên là đi tìm pháp sư giúp cậu hoàn thành tâm nguyện đi”.

“Vậy thì trở nên xấu xa thôi. Không cần giống An Tử Yến cũng được”.

“Được. Tôi giúp ông tìm cách trên mạng. Bất quá ông cũng phải cho tôi chút gì đó”.

“Cái gì?”

“Tôi muốn số điện thoại của An Tố”.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Nhưng mà ông không được nói là tôi cho ông biết. Cũng đừng đi quấy rối người ta. Càng không được gởi mấy tin nhắn mất nết. Nói thế nào đi nữa, chị ấy cũng là chị chồng của tôi”.

“Tôi không có làm mấy chuyện đó. Tôi chỉ là không có cam đảm hỏi số của chị ấy thôi”.

“Được. Đồng ý. Nhanh lên coi”.

Giao dịch kết thúc hoàn mĩ. Mạch Đinh vừa nghĩ đến việc cậu sẽ thay đổi, bước chân về nhà cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Cậu ngồi trên xe buýt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Rất nhanh xuất hiện một chiếc xe đỗ ở ven đường thu hút sự chú ý của cậu. Đó không phải là xe của An Tử Yến sao? Hắn không về nhà? Mạch Đinh nhìn xung quanh tìm An Tử Yến. Cậu phát hiện An Tử Yến đang ngồi trên tầng hai của một quán cà phê. Hắn ngồi cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó tầm ba mươi tuổi. Mạch Đinh không nói ra được đây là cảm giác gì. Chỉ giống như nhìn thấy một quý ông trong phim nước ngoài vậy. Thoáng chốc xe buýt đã chở cậu lướt qua. Cậu không thể nhìn thêm nhiều hơn nữa.

Lén cậu đi gặp đàn ông ư? Mà khoan, chẳng phải chính cậu cũng lén An Tử Yến đi gặp Lý Minh sao?

Là khách hàng. Nhất định là khách hàng. Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cậu không thể ích kỉ được. Bỏ đi. Không phải là chuyện gì quan trọng cả. Nhưng sâu thẩm trong lòng cậu, cậu cũng không tin rằng người đàn ông đó chỉ đơn giản là khách hàng. Trên mặt An Tử Yến không thể hiện điều gì nhưng chung sống với nhau được một thời gian, Mạch Đinh cũng có thể đoán được chút gì đó.

Biểu hiện của An Tử Yến lúc đó là gì? Mạch Đinh không thể nào hình dung ra được. Thoải mái ư? Tiếp theo thì sao chính Mạch Đinh cũng không dám nghĩ đến nữa. Bởi vì biểu hiện đó đối với Mạch Đinh không quá xa lạ. Lúc nào ở cạnh cậu, hắn cũng đều biểu hiện như thế.

Cậu đem tất cả tinh thần tập trung vào việc làm thế nào để trở nên xấu xa. Cậu đúng là đang lừa gạt chính mình mà.

An Tử Yến về nhà lúc Mạch Đinh đang vui vẻ làm bữa tối. Cậu nếm chút mùi vị rồi quay sang hỏi An Tử Yến: “Anh đi đâu đấy?”

“Làm chút chuyện”.

Cậu quả nhiên là đoán chính xác, đi gặp khách hàng thôi.

“Anh ăn rồi. Bữa tối em ăn đi”.

“Hả?”. Mạch Đinh có thể nghe ra An Tử Yến là muốn báo cáo hành tung cho cậu biết, không chút giấu giếm: “Anh muốn đi thăm ông nội. Lâu rồi không gặp. Cảm thấy nhớ”.

“Anh tính sẽ đi một chuyến”.

“Vậy sao? Vậy chúc anh thượng lộ bình an”.

An Tử Yến nheo mắt, ánh mắt lóe lên nhìn Mạch Đinh: “Nghe em nói như có ý không muốn đi cùng anh”. Mạch Đinh cười cười: “Sao có thể?”. Cậu chính là không muốn đi cùng hắn. Mạch Đinh cũng chuẩn bị hai phương án rồi. Ông nội là người đã nuôi nấng An Tử Yến. Nhất định đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của An Tử Yến. Cậu muốn thu thập kinh nghệm từ người trong cuộc. Nếu đã sống cùng An Tử Yến thì cũng không phải là không biết.

“Trong đầu của em lại có suy nghĩ ngốc nghếch gì đó?”. An Tử Yến quan sát kĩ Mạch Đinh, tiện nói một câu liền đúng trọng tâm. Mạch Đinh xua tay: “Không có. Làm gì có chuyện đó. Gần đây giá rau tăng lên thật đáng sợ”. Nhất thời không tìm được lý do nên cậu chế bừa thứ gì đó để chuyển chủ đề. Chiêu này hẳn vô dụng với An Tử Yến đi: “Nếu không có thì ngày mai cùng đi”.

“Được”. Đành phải đồng ý vậy. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến một cách cay đắng. Đến lúc đó, chuyện xấu của anh, bố sẽ lén đi hỏi ông nội.