Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 157: Ngưa ngứa, nong nóng




Hết cách, đành phải nhờ đến Bạch Tiểu Tư thôi. Mặc dù các đồng nghiệp đều cho rằng cậu chọc ghẹo Bạch Tiểu Tư, nhưng cô đã đến phòng làm việc của An Tử Yến vài lần, bọn họ cũng suy đoán quan hệ của hai người. Nếu Bạch Tiểu Tư là bạn gái của An Tử Yến thì vô cùng đáng tin. Dù sao cái đám người đó suy nghĩ nhiều thứ lắm rồi. Không biết thật giả thế nào. Kiểu gì cũng cho qua thôi. Nghĩ đến đây, Mạch Đinh vội vàng chạy đi mang giày: “Em ra ngoài một lát. Tạm thời em sẽ mang đồ sang gởi nhà Tiểu Tư”.

“Không cần biết”.

“Em nói chuyện với không khí thôi”. Mạch Đinh xả khói hét lớn rồi dùng chân đá cửa đi ra ngoài. Vất vả lắm mới đến được nhà Bạch Tiểu Tư. Cậu như muốn đứt hơi, dùng sức đập cửa. Bạch Tiểu Tư mơ mơ màng màng ra mở cửa. Dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Cô mặt bộ áo ngủ ngáp ngắn ngáp dài. Chả mang chút dáng vẻ gì của tiểu thư khuê các cả.

“Mạch Mạch?”

“Qua buổi tối lâu rồi, sao còn ngủ nữa?”

“Mới làm về, mệt mỏi không được hả? Có chuyện gì?”

“Cho tôi gởi chút đồ ở nhà cô”. Bạch Tiểu Tư cho Mạch Đinh vào nhà rồi xuống bếp, lấy sữa và bánh bao. Nhìn bộ dạng gấp gáp của Mạch Đinh, còn tưởng gởi đồ xong sẽ đi, nhưng cậu vẫn đứng cách cô một khoản không xa lắm, dùng ánh mặt quái dị nhìn cô.

“Cậu đang nghĩ cái gì đó?”

“Tiểu Tư, cô là bạn tốt nhất của tôi. Cũng là người bạn hay giúp đỡ người khác nhất. Người bạn có tấm lòng lương thiện nhất. Đám Chu Cách không bao giờ có thể đứng cùng cấp bậc với cô. Cô là tiên nữ, bọn họ chỉ là súc vật thôi”.

“Dừng. Đừng đội cho tôi mấy cái danh từ đó. Tôi không chịu nổi. Có gì nói mau”. Mạch Đinh xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, dùng khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi muốn cố giả làm bạn gái của An Tử Yến”. Cậu vừa nói xong, Bạch Tiểu Tư liền lên giọng: “Cậu nghĩ tôi là gì? Chồng của An Tử Yến đi thuê bạn gái?”. Mạch Đinh lả giả: “Mấy lời đó thật khó nghe. Cô có kinh nghiệm a. Nghề bạn gái đó. Người khác thì chả đáng tin chút nào”.

“Cậu đã nói với chồng cũ chưa?”

“Chưa. Nói cho cô trước cái đã”.

“Tôi thấy cậu nhầm thứ tự rồi. Không được. Nếu chồng cũ không đồng ý, tôi nhận lời với cậu, kiểu gì cũng chết thảm. Chồng cũ không phải là người nói đùa đâu”.

“Cô đừng sợ anh ấy a. Không phải còn có tôi ở đây sao?”

“Cậu? Cậu thì có thể bỏ qua”. Bạch Tiểu Tư thẳng thẳn không kiêng kị. Nói thật, Mạch Đinh đã không còn chút lòng tự trọng hay gì gì đó khác nữa rồi. Phần lớn lòng tự trọng của cậu đã vỡ vụn dưới chân An Tử Yến từ lâu. Cho nên lời nói của Bạch Tiểu Tư cũng không gây đả kích gì lớn cho cậu. Mạch Đinh tiếp tục khuyên tới: “Tôi cũng vì có nỗi khổ thôi. An Tử Yến sẽ hiểu mà. Anh ấy sẽ không nói gì đâu. Chỉ một ngày thôi. Ngày mai đó”.

“Không được, mai tôi có việc rồi”. Mạch Đinh nhíu mày, khổ tâm: “Ớ…”. Cậu lặp tức liếc ngang dọc, tìm thấy cái túi, bắt đầu bỏ đồ dùng của Bạch Tiểu Tư vào trong. Nói người ta đến nhà cậu không xem là người ngoài, thế cậu vào nhà người ta cũng có khác gì?

“Này, Mạch Mạch, cậu trộm cắp cũng lộ liễu quá”.

“So đo cái gì. Chúng ta là chỗ quen biết mà. Mượn một ngày là được rồi. Cho lấy thêm vài bộ quần áo nữa đi”.

“Có muốn lấy đồ lót với băng vệ sinh luôn không?”

“Không… không cần”. Mạch Đinh vội vàng nói. Bạch Tiểu Tư tức giận vào phòng ngủ. Mạch Đinh chỉ đứng ngoài. Con gái mà vào phòng thì không thể tuỳ tiện vào theo đâu. Bạch Tiểu Tư mang quần áo ném lên người Mạch Đinh. Cậu còn nghĩ quần áo con gái đều sẽ có mùi thơm. Nhưng mấy bộ này chả có mùi gì cả. Vì xác nhận chuyện này là việc rất quan trọng. Cậu đem quần áo của Bạch Tiểu Tư đến gần mũi ngửi ngửi. Sau đó cậu nghe được tiếng chụp ảnh của điện thoại. Bạch Tiểu Tư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không khỏi thở dài: “Rất giống biến thái”.

“Hiểu lầm mà!”.

“Không cần giải thích với tôi. Cậu nên giải thích với chồng cũ trước đi”.

“Anh ấy đâu biết đâu”.

“Bây giờ anh ấy sẽ biết”. Bạch Tiểu Tư nhấn gởi, đung đưa điện thoại trước mặt Mạch Đinh. Còn chưa kịp làm gì đã thấy An Tử Yến nhắn tin đến.

[Bảo tên biến thái đó về nhà ngay]

Mạch Đinh giả giọng Bạch Tiểu Tư: [Chồng cũ à, là do góc máy thôi. Mạch Mạch không phải biến thái. Là lỗi của em. Muốn chỉnh anh một chút đó mà. Đừng tức giận với Mạch Mạch nha]

[Tĩnh Mạch, chiêu này vô dụng với anh]

“Sao lại bị phát hiện được!”. Mạch Đinh không hiểu. Rõ ràng cậu làm y hệt Bạch Tiểu Tư mà. Bạch Tiểu Tư giật điện thoại về đọc tin nhắn của Mạch Đinh, khinh bỉ: “Cậu thật ngốc. Sao tôi lại đi nhận lỗi với chồng cũ được. Bộ tôi muốn chết chắc?”

“Thì ra là không chịu nhận. Lúc nào tôi cũng vội vàng nhận lỗi hết”.

“Cho nên cậu chính là muốn tìm đến cái chết. Sao còn chưa đi?”

“Biết rồi! Tôi đi đây. Nếu mai cô đột nhiên có thời gian thì nhớ gọi điện, tôi…”.

“Sẽ không có cái đột nhiên đó đâu”. Bạch Tiểu Tư đóng sầm cửa lại. Mạch Đinh lại tăng tốc chạy về nhà. Vừa vào cửa đã nghe giọng điệu châm chọc của An Tử Yến: “Suy nghĩ của biến thái quả nhiên có vấn đề. Cố tình chạy tới nhà phụ nữ để ngửi quần áo?”

“Là hiểu làm a”.

“Anh nhìn không ra cái hiểu lầm đó”.

“Cái này… em còn có việc”. Mạch Đinh lảng tránh, bắt đầu xếp đồ của Bạch Tiểu Tư quanh nhà. An Tử Yến nhàm chán, tính lên tiếng thì Mạch Đinh đã nói trước: “Nhớ kĩ. Anh có bạn gái rồi. Anh đối với cô ấy đến chết sẽ không thay đởi. Chẳng qua là thỉnh thoảng cô ấy mới đến ở thôi. Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cả hai. Cô ấy chăm chỉ, thẳng thắn, hiền lành. Anh không thể sống thiếu cô ấy được”.

“Em bị điên à?”

“Nguyên mẫu bạn gái của anh chính là em. Nhất định phải khen em đó”.

“Khen em?”. An Tử Yến đánh giá Mạch Đinh từ trên xuống dưới: “Có chút khó khăn”.

“Anh nói cho rõ nhá, trên người em bộ tìm ưu điểm khó khăn vậy hả?”

“Chẳng phải anh đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

“Anh nghĩ là vì ai? Nếu không phải anh tự tiện đồng ý gọi bọn họ đến, em sẽ mệt vậy hả?”. Mạch Đinh chỉ chỉ vào An Tử Yến mà kêu la. Bộ dạng An Tử Yến lại càng thêm lười biếng: “Trực tiếp nói thẳng cho họ biết là được rồi. Bây giờ bộ bộ phận chăm sóc khách hàng là của anh. Bọn họ dám đi rao tin khắp nơi”.

“Em biết. Nhưng kiểu gì cũng tới chỗ em đùa giỡn. Hơn nữa…”. Vẻ mặt Mạch Đinh không được tự nhiên, dường như có lời khó nói.

“Hơn nữa cái gì?”. An Tử Yến lại không buông tha cho cậu. Cứ hỏi đến cùng. Mạch Đinh khó khăn mở lời: “Hơn nữa em không có cách nào lặng lẽ độc chiếm anh cả. Ở công ty chỉ có hai chúng ta biết bí mật này. Điều đó khiến em cảm thấy mình rất đặc biệt”.

“Em còn chưa đủ đặc biệt à? À… bị người khác biết anh cũng cảm thấy khó chơi”.

“Không phải kiểu đó! Dù suy nghĩ của chúng ta khác nhau rất nhiều nhưng chuyện đó khác nhau. Cứ để như vậy đi. Cho đến khi không thể che giấu được nữa. Được không?”

“Tuỳ tâm trạng”.

“Dẹp cái tuỳ tâm trạng đi. Em không chịu được cái kiểu nhìn tâm trạng của anh mà làm việc đâu”.

“Em không chịu được thì liên quan gì đên anh?”

“Anh có biết mình ác lắm không?”

“Không”.

“Vậy em nói cho anh biết!”. Mạch Đinh nhào tới đánh An Tử Yến. An Tử Yến thoáng quay người, Mạch Đinh liền ngã vào khoảng trống, người lún sâu vào ghế salon. Cậu ngẩng mặt lên: “Anh không muốn đánh?”

“Đúng là không muốn thật”.

“Sớm muộn gì cũng có ngày em bị anh chọc cho tức chết”.

“Có sao?”. An Tử Yến cong ngón trỏ lướt nhẹ lên sóng mũi Mạch Đinh. Cậu cảm thấy mũi mình có chút ngưa ngứa, nong nóng.

– Hết chương 157 –