“Tô Tiểu Mễ?”
“Không. Đừng có gọi tôi là Tô Tiểu Mễ. Tôi chuẩn bị đổi tên thành Tô Đại Khoản rồi”. Tô Tiểu Mễ đang nghiêm túc nói thì bị một cánh tay đẩy nhẹ sau gáy: “Chào hỏi đàn hoàng vào”. Mạch Đinh nhìn về phía phát ra giọng nói. Thời gian dường như không dám lưu lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt đó. Không khí cũng không dám xua tan đi mị lực phát ra từ con người ấy. Bộ dạng cao kều đó Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Là Nghiêm Ngôn. Nếu bước đi trên đường, nhìn thấy những người như Nghiêm Ngôn và An Tử Yến. Chính là cậu sẽ hung hăng mà mắng chửi ông trời vì bất công tạo nên những dung mạo như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Mạch Đinh, Tô Tiểu Mễ nghiên đầu nói: “An Tử Yến không nói cho cậu biết chuyện chúng tôi sẽ đến hả?”. Thành phố nơi công tác chính là nơi Tô Tiểu Mễ ở? Đầu óc ngốc nghéch của cậu chưa bao giờ liên kết hai chuyện này với nhau. Bây giờ đương nhiên là ngượng chín mặt. Mạch Đinh biết rõ điểm yếu của Tô Tiểu Mễ, liền nói: “Tôi đương nhiên biết hai người sẽ tới. Chẳng qua giật mình là vì sao cậu lại cứ đẹp trai như vậy”.
“A ha ha. Nói nhảm. Tôi mà không đẹp trai thì có thể làm gì? Chính là cả đời tôi theo đuổi con đường đẹp trai trường cữu đấy. Nghĩ một chút thì lúc trước chúng ta có khẩu hiệu ‘Chúng ta đẹp trai! Chúng ta là đại trượng phu!’ nhờ”. Tô Tiểu Mễ quả nhiên thích mấy chuyện này. Khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được sự đắc ý. Qua lời nhắc nhở của Tô Tiểu Mễ, những chuyện trước đây Mạch Đinh muốn quên hết lại thoáng hiện ra trước mắt cậu. Quá ngu, quá ngu đi. Cậu thề không bao giờ nghe theo Tô Tiểu Mễ nữa. Nghiêm Ngôn đi vào phòng. An Tử Yến đưa tay chào. Nghiêm Ngôn thấy cánh tay của An Tử Yến: “Tay bị sao vậy?”
“Chó cắn”.
Tô Tiểu Mễ cũng liếc nhìn vết thương rồi quay đầu về phía Mạch Đinh: “Cậu làm sao lại đi cắn người như vậy? Coi như hai người cãi nhau đi. Nhưng cũng không thể cắn người ta thành ra vậy chứ”. Mạch Đinh mở to hai mắt. Âm lượng không tự chủ mà tăng cao: “Không phải tôi! Là chó cắn đó!”. Thấy Tô Tiểu Mễ vẫn còn nghi ngờ. Mạch Đinh ôm cục tức phun ra ngoài: “Là chó thật đó! Toàn thân có lông đó!”.
“Thì ra là chó thật! Hiểu lầm cậu rồi. Tôi còn tưởng An Tử Yến đi chọc cậu chứ”. Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ bã vai Mạch Đinh, không hề tỏ vẻ áy náy. Mạch Đinh tức giận chỉ An Tử Yến: “Đều tại anh lúc nào cũng không nói năng tử tế với em. Vậy nên người khác mới hiểu lầm”. Lời nói của cậu không có cách nào truyền đến chỗ An Tử Yến được. Không gian bây giờ đã được phân chia thành hai phần rõ ràng: An Tử Yến và Nghiêm ngôn, Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ. Xung quanh hai người họ dường như có treo bảng hiệu: Không phận sự miễn vào.
Đi chụp ảnh cho tạp chí mỹ nam đi mấy ba!
“Không cần để ý đến bọn họ”. Tô Tiểu Mễ ra vẻ người lớn.
“Cậu cũng có quản được đâu”.
“Anh bạn nhỏ à. Đừng có coi thường tôi. Bình thường bên ngoài là tôi giữ thể hiện cho Ngôn thôi. Chứ về nhà anh ta dám trêu chọc tôi, tôi lập tức làm cho anh ta quỳ xuống đất mà xin tha thứ. Mong tôi bỏ qua cho anh ta đó”.
“Vậy sao đột nhiên giọng cậu lại nhỏ đi vậy?”
“Là một diễn viên xuất sắc, tôi đương nhiên phải bảo vệ cổ họng cho tốt rồi”. Tô Tiểu Mễ cố tình lãng sang chuyện khác. Bí hiểm nói: “Tôi nói cho cậu một bí mật”.
“Bí mật gì?”
“Có thể phương pháp khống chế kia cũng có thể áp dụng hiệu quả lên người của An Tử Yến đó”.
“Thật hay giả vậy?”. Xém chút Mạch Đinh lại tin Tô Tiểu Mễ rồi. May là lý trí kéo cậu về. Cậu nói: “Tôi không tin”. Tô Tiểu Mễ nóng nảy: “Thật, thật, thật”. Tô Tiểu Mễ kích động nhắc lại ba lần. Thấy Mạch Đinh vẫn chưa tin, Tô Tiểu Mễ quyết dùng hành động để chứng minh: “Cậu nhìn đây này”.
Tô Tiểu Mễ đi đến sau lưng Nghiêm Ngôn. Không quên quay đầu về phía Mạch Đinh mà nháy mắt. Sau đó cậu ta đánh một cái vào cánh tay Nghiêm Ngôn rồi chạy về chỗ của Mạch Đinh. Hành động không khác gì bọn con nít mẫu giáo. Ngây thơ đến không thể tả được. Thế mà cậu ta lặp đi lặp lại cái hành động đó tận bốn lần. Mạch Đinh cho rằng Tô Tiểu Mễ hẳn là muốn chết rồi. Cho đến lần thứ năm. Rốt cuộc Nghiêm Ngôn cũng quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Mễ. Mặt mày vô cảm. Tô Tiểu Mễ nhất định đã ăn phải gan báo rồi. Cậu ta còn đánh tiếp vào cánh tay của Nghiêm Ngôn. Nghiêm Ngôn đưa tay lên. Mạch Đinh nhắm Tô Tiểu Mễ sắp bị xử. Ai ngờ Nghiêm Ngôn chỉ lấy điếu thuốc ra, nhã khói nhè nhẹ: “Em rãnh rỗi quá à?”. Vậy thôi hả? Không đánh Tô Tiểu Mễ? Chỉ nói một câu không mặn không nhạt đó thôi hả?
An Tử Yến không quan tâm Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ đang làm ra cái chuyện ngu ngốc gì. Mà hắn cũng không muốn biết. Hắn vẫn ngồi bên mép giường, đổi tư thế dựa lưng: “Tôi bắt đầu đồng cảm với anh”. Nghiêm Ngôn rít một hơi thuốc: “Cậu trước hết hãy nhận định rõ tình trạng của mình đi rồi hẳn đồng cảm với người khác”.
Bạn đang �
Quan sát thấy Nghiêm Ngôn vẫn nói chuyện với An Tử Yến như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này Mạch Đinh không thể không tin lời nói của Tô Tiểu Mễ được. Tô Tiểu Mễ dương dương tự đắc đi về phía Mạch Đinh. Mạch Đinh lập tức đổi giọng: “Tô lão sư, cậu rốt cuộc là dùng phương pháp gì mà sửa được thái độ của Nghiêm Ngôn đối với cậu vậy. Nói cho tôi biết với”. Nhìn thấy khuôn mặt vội vàng muốn biết câu trả lời của Mạch Đinh. Tô Tiểu mễ nhanh chóng tằng hắng, quơ tay: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi mất bao nhiêu năm mới lĩnh hội được đấy. Mặc dù chúng ta là bạn bè. Nhưng mà…”. Muốn nói nhưng rồi lại thôi.
“Ý cậu là…”.
“Cũng phải bày tỏ chút thành ý chứ”. Tô Tiểu Mễ xoa ngón tay làm dấu hiệu muốn vật chất. Trưng ra bộ mặt tham quan.
“Mười gói snack”. Bản mặt Mạch Đinh chính là người đi hối lộ.
“Mười lăm gói. Không thể ít hơn”. Đối với đồ ăn là phải thái độ.
“Mười hai gói. Tôi cũng không dư dả gì. Bây giờ vật giá đều leo thang hết đó”.
Hai người cuối cùng cũng chốt số lượng mười ba gói. Mạch Đinh đang chuẩn bị rửa tai lắng nghe. Nhưng vì phải sang nhà Nghiêm Ngôn nên bị ngưng lại. Chỉ có thể đợi thêm một lúc nữa. Mọi người ngồi lên xe của Nghiêm Ngôn. Tô Tiểu Mễ nháo nhào bảo An Tử Yến chiếm ghế lái phó của cậu. Mạch Đinh nhìn quanh xe. Khắp nơi đều là đồ ăn của Tô Tiểu Mễ. Có thứ chỉ ăn một nửa rồi vứt lung tung. Theo như Nghiêm Ngôn mà cậu biết, anh ta sẽ nhéo đứt tai Tô Tiểu Mễ mới đúng. Không thể tin được. Tô Tiểu Mễ rốt cuộc là nắm giữ cái bí quyết gì. Mặc dù không thể nói không chế hoàn toàn Nghiêm Ngôn, nhưng hiểu quả lại không thể phủ nhận được. Nếu có thể áp dụng lên người An Tử Yến thì cậu sẽ mở ra một thời đại mới rồi!
– Hết chương 62 –