Anh coi em là cái gì? Mạch Đinh rõ ràng muốn nghe được đáp án của câu hỏi này, nhưng cậu cái gì cũng không đợi được, An Tử Yến dường như đang đợi cậu rời đi, Mạch Đinh cười lên, đi ra đóng cửa lại, các đồng nghiệp đi ăn cơm còn chưa trở lại, Mạch Đinh không biết làm sao giải thích với mấy người Quách Bình, cậu căn bản không có tâm trạng suy nghĩ nhiều như vậy, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn đã đi khỏi công ty. Trên xe taxi Mạch Đinh sờ sờ môi, cậu phát hiện vết máu trên tay, là mình chảy máu sao, Mạch Đinh đem vết máu chùi lên quần. Cậu không thể nghĩ đến, bàn tay đó của cậu đem vết thương đang lành miệng của An Tử Yến trở lại điểm ban đầu.
Phạm Thiếu Quân về đến bộ phận quan hệ xã hội trước tiên gõ cửa phòng làm việc An Tử Yến: “Yến, tôi giúp cậu đem chút đồ ăn.” Bên trong không ai trả lời, bọn Quách Bình cũng đi lên, Phạm Thiếu Quân mở cửa, phát hiện An Tử Yến đứng trước cửa sổ.
“Yến?” Phạm Thiếu Quân nhẹ gọi tên An Tử Yến, An Tử Yến quay người lại, đồ trong tay Phạm Thiếu Quân rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai, mấy người Quách Bình nhào vào trong: “Sao vậy, sao vậy?”
“Máu, máu, máu, có máu!” Phạm Thiếu Quân giống như nữ chính trong phim kinh dị, anh ta run rẩy chỉ An Tử Yến, Quách Bình lúc này mới nhìn đến áo của An Tử Yến bị áo khoác che lại có vết máu từ nút áo lộ ra một chút, thật may Phạm Thiếu Quân có thể chú ý đến, bình thường hầu như rất khó nhìn thấy.
“Không sao chứ?” Cao Sảng hỏi.
“Không sao, mọi người ra ngoài đi.”
Quách Bình liếc vết máu vẫn đang lan rộng: “Nhưng…”
“Đừng có chuyện bé xé ra to.”
“Ừ, có chuyện gì thì gọi chúng tôi.” An Tử Yến vung tay xuống, người khác cũng không khỏi lo lắng đi ra ngoài. Điện thoại của Quách Bình vang lên, là Mạch Đinh gọi đến: “Gọi điện thoại cho tôi làm gì.” Mạch Đinh dùng giọng điệu bình thường:
“Sư phụ, anh nói với An Tử Yến xin giùm tôi nghỉ phép mấy ngày, gần đây đại khái không thể đi làm, anh giúp tôi thông báo với mọi người.”
“Tôi đã nói tại sao buổi trưa không thấy cậu, hóa ra xin nghỉ phép, đúng rồi, cậu xin nghỉ phép với Yến lúc nào.”
“Hôm, hôm qua.”
“Vốn vẫn còn muốn hỏi cậu, đoán chừng cậu đại khái cũng không nhìn thấy.”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Yến cậu ta…không sao, không gì cả, tiểu tử cậu xin nghỉ phép khẳng định là lại đi chơi với phụ nữ rồi, vậy cậu chơi vui vẻ chút.” Quách Bình muốn nói lại ngưng, Yến nếu đã không muốn nhắc, anh vẫn là không nên truyền bá ra là tốt.
“Ừ, vậy được, tạm biệt sư phụ.”
“Bye bye.”
Mạch Đinh cúp điện thoại nhíu mày dùng tay sờ môi, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy đau, cậu ngồi trên ghế dài trong công viên, trượt trượt điện thoại, bị người vứt bỏ đại khái chính là cảm giác này sao, cậu đi là muốn được níu kéo, mà đã mấy lần, thật sự muốn để người đi là An Tử Yến.
Trong điện thoại lưu giữ rất nhiều tin nhắn của hai người, Mạch Đinh mở từng tin từng tin ra trước mắt.
<Đúng rồi, em phải gọi anh thế nào?>
Nước mắt rơi lên màn hình, cậu liều mạng dùng tay lau đi, tự nói với bản thân: con trai không thể dễ khóc như vậy, không thể khóc nữa, bởi vì mình là con trai, không giống với con gái, rất nhiều chuyện là con trai không thể làm, cũng không làm được. Ngón tay ngừng lại, Mạch Đinh không có dũng khí lại xem tiếp tục, xem mỗi tin nhắn đều có thể nhớ lại tâm tình lúc đó.
Anh tại sao phải đối xử với em như vậy, anh rốt cuộc còn phải đối xử với em thế nào mới có thể khiến em hận anh?
Bạn đang �
Chiếc nhẫn đó anh nhặt lên rồi chứ, sau khi nhặt lên anh sẽ lần nữa đeo lại trên ngón tay vô danh sao?
Câu hỏi của Mạch Đinh lúc nào mới có thể có được đáp án.
Ngoại trừ vết máu không tính là rõ ràng trên áo An Tử Yến, mọi thứ bình thường, An Tử Yến xử lý công việc của bộ phận quan hệ xã hội nhìn không ra chút khe hỡ nào, cũng không ai có nghi ngờ, bởi vì An Tử Yến xem ra không chỉ đang bình thường mà còn hoàn mỹ.
Sau khi tan ca, An Tử Yến vừa đi ra khỏi công ty thì một chiếc xe ngừng ngay trước mặt, Phó Thúc ấn cửa sổ xe xuống: “Quý Mộng trong thang máy đụng mặt cậu, nói cậu có chút kỳ lạ.”
“Mắt cô gái đó là làm gì chứ.” An Tử Yến đi thẳng ngồi lên xe, sau khi điều chỉnh ghế ngồi, hai tay gối đầu. không có mục đích gì, gió thổi trong xe lay động vạt áo An Tử Yến, anh nhắm mắt lại, Phó Thúc một tay vặn nhạc nhỏ lại.
“Chuyện của Mạch Đinh?”
“Ừm.”
“Cậu tùy tiện dỗ ngọt một chút là qua thôi.”
“Nếu như có thể đơn giản như vậy.”
“Có chút phức tạp.” An Tử Yến mở mắt ra: “Tôi đã mất khống chế mấy lần rồi, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, tiếp tục như vậy, cho dù bây giờ có thể dỗ ngọt em ấy, nhưng sau này thì sao, mỗi một lần mất khống chế sẽ làm em ấy một lần bị thương sao?” Phó Thúc biết An Tử Yến nói mất khống chế là chỉ cái gì, anh đã từng chính mắt nhìn thấy một lần, lúc An Tử Yến và họ Thôi trong xe taxi, An Tử Yến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng không thể tùy tiện đi lên ngăn cản.
“Cho nên cậu muốn duy trì khoảng cách với cậu ấy.”
“Duy trì khoảng cách?” An Tử Yến thay đổi chút ít hình dáng khóe môi, không phân rõ là cười gượng hay cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Tôi muốn làm gì đây?” hô hấp của anh trở nên càng lúc càng nhẹ, lại dần dần nhắm mắt lại: “A, rời xa tên gia hỏa đó, tôi sắp chống đỡ không được nữa rồi.” có lẽ chưa bao giờ nghe qua An Tử Yến nói chuyện kiểu này, Phó Thúc nhìn sang An Tử Yến, anh đột nhiên thắng xe gấp, cởi bỏ áo khoác ngoài của An Tử Yến, nhíu mày: “Nói giỡn cái gì chứ.” Anh vừa gọi điện thoại vừa tăng ga.
“Bác sĩ, là tôi, phiền ông đến An gia một chuyến.” Phó Thúc cho rằng An Tử Yến hôn mê, ai ngờ nghe bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh nhạt: “Gọi bác sĩ làm gì.”
“Được rồi, bây giờ đừng nói chuyện.”
An Tử Yến bị cưỡng chế đè lên sofa, để cho bác sĩ cởi áo anh ra, áo từ lúc vết thương tróc ra, khiến người ta phải nhíu mày, vị bác sĩ già này cũng xem như là khám bệnh rất nhiều năm cho An gia, ông căng mặt: “Cậu làm sao vậy, vết thương đã bị nhiễm trùng rồi, bị thương lúc nào, đã hơn một tuần rồi đúng không, làm loạn! Tôi bây giờ giúp cậu xử lý vết thương, có thể sẽ đau một chút.” An Tử Yến từ đầu đến cuối không có cảm xúc, tay chống lên mặt, đợi sau khi bác sĩ xử lý xong, lại nghiêm túc dặn dò An Tử Yến rồi mới đi.
“Nói nhiều.” An Tử Yến mặc áo Phó Thúc đưa đến, Phó Thúc đứng bên cạnh: “Dẫu sao ông ấy và ông cụ cũng là chiến hữu, quan tâm cậu cũng là bình thường, ông cụ lúc sinh tiền đã dặn dò phải chăm sóc cậu thật tốt.” An Tử Yến liếc nhìn Phó Thúc: “Anh là cố ý sao.”
“Phải đó.” Phó Thúc bình tĩnh thừa nhận, tay An Tử Yến đặt trên tay vịn cầu thang, vừa lên cầu thang vừa nói: “Vậy anh, đem ông ấy từ cục đất kia kêu lên đây, tôi sẽ cảm tạ trước mặt ông ấy.” Phó Thúc nhìn An Tử Yến, cái gì cũng không nói ra.