Cậu Là Mạng Sống Của Mình

Chương 4




Cậu ấy đang tỏa sáng.

Nam Kình cúi đầu, đỡ cậu ngồi lên xe taxi chạy đến bệnh viện để băng bó.

Những trận bóng rổ sau cũng không còn thấy Lục Hàng nữa, Nam Kình đã đi khắp mọi nơi thu thập thông tin về cậu, và biết được mẹ cậu là một giáo viên còn ba cậu là bác sĩ ở bệnh viện.

Sau đó lại có tin đồn rằng ba cậu trong lúc chữa trị đã khiến một người chết và phải bồi thường một số tiền rất lớn cho gia đình phía bên kia, điều này đã khiến cho gia đình cậu phải chịu áp lực rất lớn về mặt tài chính, cậu đã âm thầm thi tuyển vào cấp 3 nhưng lại không chịu học chăm chỉ.

Vào cái đêm mà cậu kết thúc xong kỳ thi cuối cấp 2 vào cấp 3, mẹ cậu đã bị gia đình của người đã mất kia bắt đi.

Và sau đó thi thể của mẹ cậu đã được tìm thấy ở một hồ nước gần đó.

Cậu mới chỉ là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, không thể chịu nổi biến cố lớn như vậy, cậu được những người họ hàng nuôi dưỡng, sau đó cậu lên cấp ba, còn Nam Kình thì chỉ mới cấp hai, mà thành tích học tập của cậu thì đã rất tệ rồi, tệ vô cùng, đã bị trường học ép buộc lưu ban, và năm lớp 11 thì cậu đã dọn ra ngoài ở riêng.

Nhưng Lục Hàng thì không có nguồn kinh tế ổn định, nên cậu đã thử đi làm thêm và trốn học, rồi cậu phát hiện bởi vì mình vẫn là một học sinh nên không thể làm việc toàn thời gian được.

Nhưng nếu cậu bỏ học thì những người họ hàng kia cũng sẽ bỏ cậu, không quan tâm đến nữa.

Sau cậu vẫn quyết định ra riêng, cũng không nhận tiền của họ hàng, Nam Kình không biết cậu đã kiếm tiền bằng cách nào. Nhưng cô biết chàng trai này rất tốt, rất ưu tú.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô không muốn nhìn thấy cậu sa đọa, đi xuống như vậy.

Lúc lên cấp 3 cô không còn nghe tin gì về cậu nữa, chỉ tình cờ gặp được cậu ở góc phố. Mà rõ ràng là cậu cũng không nhớ gì về cô.

Tim Nam Kình đập nhanh hơn, cô đi theo Lục Hàng đến cửa một quán net, bên trong lộn xộn vô cùng, cô đứng ở cửa nhìn người nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi đen kia bước vào quán.

Cô đứng ở cửa rất lâu, mãi đến khi trời chuyển tối vẫn không thấy cậu bước ra, một cô học sinh với bộ dáng ngoan ngoãn đang đeo cặp sách đứng trước cửa quán net thì không phải là chuyện tốt gì rồi.

Vì vậy cô đã bị người ta quấy rối, cô không khóc, chỉ liên tục gọi tên Lục Hàng, mãi đến khi Lục Hàng đi ra, và nhìn thấy ánh mắt của cậu, cô liền biết cậu có biết những người quấy rối này.

Hơn nữa là quan hệ giữa bọn họ cũng rất tệ.

Đây chính là lý do vì sao Lục Hàng để ý đến Nam Kình sau khi chuyển đến trường mới.

Lục Hàng đã đánh đám người đó một trận tơi bời, cậu từ nhỏ đã được học Karate.

Có 1 người trong đó đã bị gãy tay, hiện trường đẫm máu đầy mùi máu tanh, mãi lúc sau mới có cảnh sát đến.

Nam Kình bị gọi đến Cục Cảnh Sát, Lục Hàng đang bị bắt ngồi xổm, sau khi Nam Kình lấy khẩu cung xong thì họ mới cho Lục Hàng đứng dậy, lúc này mới là lần gặp mặt chính thức của hai người.

Năm đó cô lớp 10, Lục Hàng lớp 11, cuối tuần cô sẽ thường đến chỗ cậu, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, tuy Nam Kình không thích việc nói chuyện cho lắm nhưng cô rất yêu quãng thời gian đó.

Khi Lục Hàng đi chơi với cô, đều sẽ đặt bạn bè của cậu qua một bên, quãng thời gian này chỉ là của hai người.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mãi đến khi Nam Kình biết được cách cậu kiếm tiền thì lúc này cô mới cãi nhau với cậu một trận mặc dù trước giờ cô là một người rất trầm tính. Lục Hàng thì không biết tại sao cô lại mẫu thuẫn như vậy, cậu cũng không giải thích gì chỉ nghe cô nói.

Chờ sau khi Nam Kình nói xong, Lục Hàng cũng vừa hút xong một điếu thuốc, cậu thở ra một hơi khói, sau đó chế nhạo cô, “Cậu nói nghe dễ dàng quá nhỉ?”

Cậu cụp mắt xuống nhìn cô, “Cậu có tư cách gì để quản lý tôi hả?”

Cậu ấy đi rồi, Nam Kình cũng không đến tìm cậu nữa, quan hệ giữa hai người đã tan vỡ một cách khó hiểu.

Nghĩ đến đây, nước mắt Nam Kình rơi xuống, đúng lúc Lâm Di gọi cô đi tắm, cô mới giơ tay lên xoa xoa mắt, để không ai nhìn ra được là cô vừa khóc.

Trước cửa phòng làm việc có một cô gái, tầng dưới thì đang phát nhạc tập thể dục buổi sáng, rất đối lập với sự vắng vẻ ở khu dạy học này.

Nam Kình đứng trước cửa phòng làm việc, ngây người nhìn vào bảng biểu, ánh mắt chỉ dừng ở hai chữ.

Từ chối.

Tại sao vậy?

Sao cậu ấy lại từ chối?

Có lý do để từ chối chứ?

Nam Kình nghĩ không ra, cô có chút muốn khóc, thậm chí muốn gọi ngay cho cậu, hỏi vì sao cậu lại từ chối một cơ hội tốt như vậy.

Nếu cậu ấy đồng ý, năm nay có thể trực tiếp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cùng cô mà không cần phải học thêm 1 năm nữa, cô biết cậu nhất định sẽ trúng tuyển vào một trường đại học rất tốt.

Không phải cậu rất ghét nơi này sao?

Không phải những người họ hàng đó luôn muốn tìm đến cậu để trút giận sao?

Không phải ở chỗ này cậu rất khó sống sao?

Cậu sống ở đây không phải rất áp lực sao?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vì sao cậu ấy lại muốn ở đây thêm năm nữa chứ. Nam Kình cố kìm nén những giọt nước mắt không cho nó rơi xuống, đẩy cửa ra và đặt bảng biểu lên bàn của hội trưởng hội học sinh. Một lúc sau cô mới lặng lẽ bước ra ngoài.

Cô không biết Lục Hàng đang nghĩ gì, cô chỉ biết mình không thể quản cậu được, cô thậm chí còn giả bộ không quen biết cậu, mà cô cũng không biết là cậu có nhớ cô là ai không nữa ấy chứ.

Quan hệ của bọn họ cứ như vậy mà trôi qua, hai năm nay cũng không liên lạc gì với nhau.

Chỉ có Nam Kình vẫn luôn yên lặng đứng ở trong bóng đêm u tối để dõi theo cậu, từ nơi tối tăm đó dõi theo bước cậu đi.

Vì vậy cô đã đi gọi công an giúp cậu, giúp cậu mua thuốc rồi đặt ở trước nhà cho cậu, giúp cậu đuổi những người làm phiền cậu đi.

Thế nên cô cũng đã bị những người đó đánh.

Nhưng mà cô lại thấy nó rất đáng giá. Vì đó là cậu, là chàng trai rất quan trọng với cô.