Cậu Là Giấc Mộng Của Tớ (You Are My Dream)

Chương 2




Lâm Úy thất thần trên lớp, trong dự liệu, bình thường cậu cũng không thích nghe giảng, hôm nay lại càng không.

Thành Tự ngồi ở phía sau cậu, chuyện này làm cho cậu vừa mừng thầm lại vừa đứng ngồi không yên, thậm chí cậu còn muốn đứng dậy vọt vào toilet, soi gương xem cái ót và sau lưng của mình rốt cuộc trông như thế nào, bởi vì đây là cái ót và cái lưng được Thành Tự nhìn thấy mỗi ngày.

Hiện tại là tiết toán, là môn cậu ghét nhất.

Nhìn mấy con số Ả Rập và mấy ký hiệu toán học có ngàn vạn mệnh đề quan hệ, chi bằng để cậu sa vào bên trong chứng rối loạn cảm giác, cái này còn thú vị hơn một chút.

“Lâm Úy…”

Lâm Úy bị dọa một cái, là tiếng gọi lạnh lẽo của thầy dạy toán, cảm giác như nằm trên tấm ván gỗ cứng ngắc, không thoải mái.

“Trò nhìn cái đề này, đáp án đúng là gì?”

Lâm Úy có chút hoảng loạn mà đứng lên, nhìn đề bài trên bảng đen, thật ra không khó lắm, nhưng sự khẩn trương làm cho cậu nhìn không hiểu, trong đầu đều là mấy khối màu sắc, ấp úng nửa ngày nói không nên lời, âm thanh xì xào của các bạn học giống như là vị đắng của hạnh nhân, làm cho cậu nhíu mày.

Thầy thấy cậu không đáp được, bắt đầu nóng nảy, vỗ bảng đen nhắc nhở cậu.

“Nhìn hình sin này, trên đây, trò nghĩ tới cái gì?”

Nghĩ tới cái gì, nghĩ tới cái gì.

Trong đầu Lâm Úy hỗn loạn một mảnh, thốt ra: “Táo, quả táo…”

Đáp án khôi hài của cậu làm cho xung quanh vang lên một tràng cười, thầy giáo thở dài bất lực, để cậu ngồi xuống. Không có ai biết, cậu thật sự nghĩ tới quả táo, cắn xuống một ngụm giòn giã, nước táo thơm ngon lan tỏa trên đầu lưỡi.

Nếu như là ngày thường, cậu sẽ không nghĩ gì hết mà ngồi xuống, tiếp tục ngẩn người. Nhưng sớm đã quen bị cười nhạo không hiểu sao vào hôm nay đặc biệt lại thấy khó chịu, cậu không khỏi đoán xem Thành Tự nghĩ gì.

“Thành Tự, trò đáp đi.”

Âm thanh dịch chuyển của cái ghế từ phía sau truyền đến.

Thành tích của Thành Tự rất tốt, dạng đề như vậy hắn nhắm mắt cũng có thể đáp được, hắn sẽ cảm thấy cậu rất đần đi, hay là cảm thấy cậu tùy tiện nói đáp án để chọc cười mọi người, hoặc là cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.

“Đáp án A.”

Giọng nói của Thành Tự rất bình tĩnh, không nghe ra sự đắc ý cũng không nghe ra sự đùa cợt, Lâm Úy không nghe ra cái gì cả, chỉ ngửi thấy mùi bơ sữa.

Rất muốn ăn.

“Lâm Úy, em và Thành Tự tới văn phòng gặp thầy một lát.”

Lâm Úy cả người đều khẩn trương lên, đi theo thầy dạy toán tiến vào văn phòng, Thành Tự thì đi theo phía sau cậu, tiếng bước chân từng nhịp từng nhịp, không nhanh không chậm. Ban đầu hai người là đứng song song trước mặt thầy giáo, Lâm Úy nghĩ nghĩ, không dấu vết mà dịch người sang bên cạnh, khóe mắt trông thấy Thành Tự phảng phất như đang từ trên cao liếc nhìn xuống cậu.

Tiếng của thầy dạy toán như tấm ván cứng ngắc, làm cho Lâm Úy trằn trọc.

“Lâm Úy, thành tích của trò…”

Lâm Úy bắt đầu thất thần, đang phỏng đoán tại sao thầy lại kêu cậu và Thành Tự đứng chung một chỗ. Cậu đứng ở trong văn phòng, đứng trước mặt giáo viên, đứng bên cạnh đối tượng ảo tưởng, không kiềm chế được mà nhớ tới tối hôm qua cậu một mình nằm trên giường làm những chuyện gì.

“Thành tích các môn khác của trò… Nhưng mà môn toán…”

Toán học có ích lợi gì đâu, không có một công thức toán học nào có thể tính ra chính xác tối hôm qua cậu đã có được sự sung sướng ngắn ngủi như thế nào.

Cậu nghiêng người nằm cuộn tròn trên giường, đèn bị cậu tắt đi, cả người rơi vào trong bóng tối an toàn, đầu lưỡi của cậu liếm trên ngón tay mình, chính là cái chỗ từng được Thành Tự chạm qua, nếm ra vị bơ sữa, cậu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quanh, rồi đút vào trong khoang miệng, sau đó tỉ mỉ nếm được vị ngọt.

“Trò mà cứ tiếp tục như vậy… Thì đến kỳ thi đại học…”

Trong trường học rõ ràng không có một môn nào dạy cho bọn họ làm cách nào mới đạt được khoái cảm cho bản thân.

Nhưng ở trên phương diện này cậu không cần thầy dạy vẫn thông, ngón trỏ và ngón giữa của cậu bắt đầu thẳng ra, tựa như hai cái chân của tiểu nhân, chuyển động trên ngực của mình, đi xuống từng chút, hít sâu một hơi, kéo ra dây lưng của quần ngủ dò xét vào.

“Các bạn học khác đều nói trò… Nhưng thầy biết…”

Thầy không biết, mấy bạn cũng không biết, thời điểm cậu cầm chặt tính khí của mình phát ra tiếng thở dài thoải mái như thế nào. Cậu gấp gáp sờ soạng lung tung, nơi đó bắt đầu dựng đứng, dưới lớp chăn hơi mỏng chống lên một cái lều nhỏ khiến người ta mơ màng, ngón chân gắt gao cuộn tròn, cái eo đón ý hùa theo mà bắt đầu cong lên, khi thì buộc chặt khi thì thả lỏng.

Trong lúc hoảng hốt, tựa như cậu đang nắm một miếng bơ, ban đầu lạnh buốt dinh dính, sau đó bị nhiệt độ hòa tan từng chút một, phát ra hương vị ngọt ngào, chất lỏng sền sệt dính lên ngón tay của cậu, làm cậu không động đậy nổi.

Cậu cần Thành Tự.

“Bạn học tốt như vậy, hi vọng…”

Thành Tự tốt như vậy, nói không chừng nguyện ý giúp giúp cậu. Bàn tay của Thành Tự rất lớn, rất nóng, có thể bao bọc lấy cậu, sau đó vuốt ve, xoa nắn.

“Thành Tự…”

Cậu bị một đôi tay vô hình ném lên tới tầng cao, bởi vì quá cao nên không khí rất loãng, hô hấp khó khăn, cậu bắt đầu rơi xuống, gió từ khe hở ngón tay gào thét lướt qua.

Cậu đạt cao trào.

Lâm Úy từ trong hồi ức bừng tỉnh lại, bên tai đỏ bừng một mảnh, nhưng không sao, thầy sẽ cho rằng cậu đang hổ thẹn và khổ sở, thật ra cậu chỉ là đang ảo tưởng.

Vừa rồi thầy giáo nói cái gì cậu hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết hình như Thành Tự chỉ im lặng.

“Lâm Úy?” Thầy giáo có chút không vui, “Trò có đang nghe không?”

Lâm Úy mờ mịt mà gật đầu: “À, có…”

Thầy giáo thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói lại: “Bắt đầu từ ngày mai, Thành Tự chuyển đến ngồi bên cạnh trò, bạn học tốt như vậy, sẽ giúp đỡ trò trong học tập, trò phải biết quý trọng nghe chưa?”

Cái gì?

Không phải chứ.

Lâm Úy rơi vào trạng thái tựa như bị mấy trăm vạn tấm vé xổ số nện vào đầu đến choáng váng, bởi vì quá mức không chân thực nên có chút không dám tin.

Thầy giáo: “Thế nào? Trò không đồng ý hả?”

Lâm Úy lắc đầu, liên tục nói: “Không phải không phải, đồng ý…”

Cậu nghe Thành Tự ở bên cạnh cười một tiếng, ngắn ngủi, không phải đùa cợt cũng không phải châm chọc, chỉ là đơn thuần cười một cái, không hơn.

Lâm Úy căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Thành Tự nghiêng người, duỗi tay về phía cậu, nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Lâm Úy nhẹ chà xát ngón tay lên trên đồng phục của mình, Thành Tự duỗi tay ở trước mặt cậu, so với tưởng tượng của cậu không giống lắm, rất lớn, có thể một tay bắt lấy bóng gỗ, khớp xương rõ ràng, nghe nói hắn biết đàn ghi-ta, trên đầu ngón tay có vết chai, móng tay được cắt dũa rất sạch sẽ.

Thầy giáo ho nhẹ hai tiếng.

Ngay tại một khắc Thành Tự tính thu tay lại, Lâm Úy vội vàng tỉnh thần, nắm lấy.

Thành Tự duỗi ra chính là tay phải, còn cậu lại duỗi tay trái, không khớp, Thành Tự lại cười, trở tay bắt lấy tay của cậu, nhẹ nhàng lắc lắc lên xuống.

Tay trái bị hắn cầm, chính là tay trái mà tối hôm qua bị cậu làm bẩn.