Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 51: Dần chấp nhận




" Anh đẹp trai , anh có muốn làm chồng em không ? "_ Đứa nhóc kia dụ ngọt .

" Nhóc con , ngươi bớt nói vài lời đi "_ Thiên Tuấn đánh nhẹ lên mông nó .

" Ưm...a anh đẹp trai....anh đẹp trai đừng đi mà "_ Nó nhìn theo hướng Thiên Hàn đang dìu Minh Nhiên từng bước trên hành lang mà réo gọi .

" Thôi nào , đừng loạn nữa "_ Thiên Tuấn bế nó vào phòng .

" Bảo bối này "_ Thiên Hàn gọi nhẹ , đôi tay dìu Minh Nhiên từng bước từng bước đi về phòng .

" Có chuyện gì ? "_ Minh Nhiên nhìn Thiên Hàn .

" Nói thật đi , bảo bối có muốn làm người của ai đó ngoài lão công không ? "_ Thiên Hàn ngu ngốc hỏi .

" Cậu nói gì thế hả ? "_ Minh Nhiên cảm thấy bực tức vì cái tên này . Chuyện gì ngoài tình cảm ra đều rõ là thông minh , sao chỉ có chuyện này lại thấy kém đến vậy . Đến mọi người còn nhìn ra giữa cậu và Thiên Hàn không phải loại tình cảm bình thường nhưng tại sao cái tên ngốc này một chút cũng không biết .

" Vậy là có hay không ? "_ Thiên Hàn mở cửa phòng .

" Cậu tự mình nghĩ đi "_ Minh Nhiên ngồi lên giường cầm ly nước .

" Bảo bối , xác nhận một chút đi mà "_ Thiên Hàn ngồi kế bên giường chống cằm nhìn Minh Nhiên .

" Cậu thường ngày chẳng phải là rất thông minh sao ? Có một chút việc nhỏ nhặt như thế này mà cũng không nghĩ ra "

" Vậy... "_ Thiên Hàn hai mắt sáng rực nhìn Minh Nhiên .

" Vậy cái gì mà vậy . Đồ thần kinh "_ Minh Nhiên kéo mền qua khỏi đầu che đi khuôn mặt đang đỏ lên .

" Thật là một bảo bối đáng yêu mà "_ Thiên Hàn nhào đến ôm luôn cả người và mền vào trong lòng .

" Cậu làm gì thế hả ? Mau buông ra , nghẹt chết tôi rồi "_ Minh Nhiên kịch liệt chống trả .

" Bảo bối , chúng ta... "_ Thiên Hàn hôn liên tục khắp khuôn mặt Minh Nhiên .

" Chúng ta cái gì mà chúng ta . Tôi đói rồi "_ Minh Nhiên liền cảm thấy có gì đó không tốt lành lắm sắp xảy ra . Liền vội vàng đẩy mạnh Thiên Hàn ra .

" Bảo bối , muốn ăn gì ? "_ Thiên Hàn cầm áo khoác trên tay ôn nhu hỏi Minh Nhiên .

" Mua gì cũng được "_ Minh Nhiên ngây ngốc nhìn bộ dạng đó của Thiên Hàn .

" Được rồi bảo bối ngốc "_ Thiên Hàn hôi lên đôi mắt của Minh Nhiên .

" Tôi mới là không ngốc "_ Minh Nhiên đẩy Thiên Hàn ra , tay ôm lấy hai má căng mịn đỏ hồng .

Thiên Hàn chỉ mỉm cười rồi rời đi . Để lại Minh Nhiên đang ngại ngùng ngồi trên giường bệnh .

" Anh hai "_ Tiếng gọi quen thuộc của Minh Nhi khiến cậu hoàn hồn về lại .

" Minh Nhi , sao em biết anh ở đây ? "_ Minh Nhiên ngạc nhiên hỏi .

" Hôm trước em có đến quán anh đang làm , thì thấy không có anh . Hỏi Tiểu Anh mới biết được anh bị bệnh đến nhập viện "_ Minh Nhi đi vào .

" Em đến đây một mình à ? "_ Minh Nhiên hỏi .

" Mẹ nói lát nữa sẽ đến sau "_ Minh Nhi ngồi xuống bên cạnh Minh Nhiên .

" Em nghe Tiểu Anh nói là anh bị viêm loét dạ dày , có nặng lắm không ? "_ Minh Nhi lo lắng hỏi . Cậu chỉ có một người anh này thôi , không lo làm sao được chứ .

" Anh không sao "_ Minh Nhiên cười nói . Cậu có phải là người may mắn nhất không chứ , có một đứa em đáng yêu thế này .

" Mẹ tới rồi kìa "_ Minh Nhi nhìn lên thì thấy bên ngoài Nguyệt Dương đang cầm rất nhiều thứ trên tay liền ra đỡ phụ .

" Mẹ , mẹ mang là gì mà nhiều thế "_ Minh Nhiên cười khổ .

" Mang nhiều để khi nào cần thì có mà dùng "_ Giọng nói bà gắt gỏng .

" Với lại anh con cũng không thể nào dùng hết tất cả thứ này được "

" Cái thằng này , chuẩn vị trước chưa bao giờ là dư thừa cả "

" Con biết rồi "

Cùng lúc đó Thiên Hàn cầm trên tay hai xuất cơm đi vào .

" Thiên Hàn , lâu quá không gặp "_ Minh Nhi chào xã giao .

" Đã lâu không gặp "_ Thiên Hàn cũng vì phép lịch sự mà đáp lời lại .

" Bảo bối , mau ăn đi không kẻo nguội "_ Thiên Hàn mở hộp cơm ra .

" Này này , cậu có biết chăm sóc người bệnh là như thế nào không hả ? "_ Nguyệt Dương bất ngờ nổi giận với Thiên Hàn .

" Sao chứ ? "

" Cậu thật là chẳng biết cách chăm sóc người bệnh là như thế nào cả . Mau tránh ra chỗ khác cho tôi "_ Nguyệt Dương cầm một chiếc bình ủ lớn cùng một cái chén đi đến bên cạnh Minh Nhiên .

" Dì "_ Từ xưa vẫn vậy , đến giờ vẫn vậy . Cậu luôn giữ khoảng cách với bà .

" Viêm loét dạ dày mà còn không biết không nên ăn những thứ gì sao ? "_ Bà cầm vỉ sữa mạnh tay vứt vào thùng rác nhỉ bên cạnh .

" Mẹ "_ Minh Nhiên hoảng hốt khi thấy bà giận dữ như vậy .

" Thật là tuổi trẻ nông nổi "_ Giọng nói vẫn chua ngoa như cũ không có chút gì là dịu dàng .

Bà rót cháo từ trong bình ủ ra chén cho Minh Nhiên , còn chu đáo thổi nhẹ bề mặt đến nó ấm bớt mói dám đút cho Minh Nhiên ăn .

" Dì "_ Minh nhiên vừa sững sờ vừa vui mừng .

" Ăn nhanh đi , nguội rồi sẽ mất ngon "_ Nguyệt Dương nhìn cậu nói .

" Vâng "_ Minh Nhiên cười tươi như đứa con nít nhìn bà .

Có phải bà đang dần chấp nhận cậu rồi không ? Không còn sắc mỏng với cậu như trước đây nữa .

Cậu không hề trách bà về những việc xảy ra trong quá khứ . Không ai có thể hiểu được cảm giác của người khác khi không hề đặt mình vào trong tư tưởng của người khác .

Chúng ta có thể biết gì nhiều chứ , khi không đặt mình vào suy nghĩ của họ ? Chúng ta nói họ khó gần khi chúng ta chưa từng trải qua cảm giác mà họ đã trải qua , chúng ta chưa từng cố gắng tiếp cận họ .

Hỏi như vậy , chúng ta có phải là quá ích kỉ với họ rồi hay không ?

Bản thân đúng chưa hẳn là đối phương đã sai và ngược lại .

_____//_____

Xin lỗi....

_____//_____
Vote nhaa ❤️!