Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 48: Cháu dâu




" Ai...ai là bảo bối của cậu chứ "_ Minh Nhiên che đậy gương mặt đáng đỏ ửng lại .

" Còn không phải sao "_ Thiên Hàn cười , chạm nhẹ vào má Minh Nhiên .

" Hừ...không thèm cãi lí với cậu "_ Minh Nhiên bĩu môi nói .

" Thật sao ? "_ Thiên Hàn nhìn vào mắt Minh Nhiên .

" Đúng vậy "

" Vậy tôi đi tìm bảo bối khác "_ Thiên Hàn quay mặt đi .

" Hứ , cậu dám sao ? "_ Minh Nhiên vênh mặt nói , giọng nói đầy tự tin a~~ .

" Sao tôi lại không dám ? "_ Thiên Hàn chỉ quay nhanh lại rồi rời đi . Để lại Minh Nhiên ngây ngốc ngồi trên giường .

" Nói như vậy mà cậu đi thật sao ? "_ Minh Nhiên nói đến đây không hiểu sao mắt có chút nóng lên .

" Còn không quay lại dỗ tôi "_ Minh Nhiên đập mạnh tay lên nệm , làm lệch kim khiến cậu đau điếng .

" Hức hức ...đúng là đồ đáng ghét "_ Minh Nhiên vừa tức vừa ức cầm lấy ly thuỷ tinh ném vào cửa khiến nó vỡ ra từng mảnh nhỏ .

Cậu ngồi co rút trên giường , cúi gầm mặt xuống mền mà nức nở vào tiếng .

Đột nhiên cậu lại nhớ đến Mẫn Kỳ , chợp lấy điện thoại cậu gọi ngây cho người kia .

" Con dâu à ? Papa nghe nè "_ Mẫn Kỳ ở đầu dây bên kia mà cười vui vẻ không để ý đến Minh Nhiên ở đầu dây bên đây đang khóc .

" Papa hức hức "_ Minh Nhiên nấc lên vài tiếng .

" Con sao vậy Nhiên Nhiên , hả ? "_ Mẫn Kỳ vừa nghe thấy Minh Nhiên nấc lên liền cuống cuồng dò hỏi .

" Cậu ấy...cậu ấy hức papa "_ Minh Nhiên oà khóc lớn hơn khiến cho Mẫn Kỳ càng thêm lúng túng .

" Con đừng khóc nữa...ngoan . Thiên Hàn nó làm gì con ? "_ Mẫn Kỳ nghe Minh Nhiên khóc đến thê lương , bản thân thì vô cùng xót ruột . Cái thằng bé này làm gì mà Minh Nhiên khóc đến thảm như vậy chứ ?

" Cậu ấy , nói con phiền phức , nói muốn đi tìm một bảo bối khác hức hức papa . Cậu ấy không cần Nhiên Nhiên nữa papa , cậu ấy hết thương Nhiên Nhiên rồi hức hức "_ Minh Nhiên gào lớn hơn .

" Con dâu ngoan , con đang ở đâu ? "

" Con đang ở bệnh viện hức "_ Minh Nhiên nấc .

" Được rồi bé con ngoan của ta . Mau nín đi , ta lập tức tới đó với con "

" Papa , Thiên Hàn bỏ Minh Nhiên rồi hức hức "_ Minh Nhiên quăng điện thoại xuống giường , ôm mặt mà khóc .

Mẫn Kỳ ở đầu dây bên kia không còn thấy Minh Nhiên trả lời những câu hỏi của mình nữa liền trở nên gấp gáp hơn .

" Hức hức...cái đồ đáng ghét "_ Minh Nhiên gạt hết những ly thủy tinh trên tủ để đầu giường .

Những tiếng động thủy tinh va mạnh xuống đất ngày càng chói tai . Mảnh vỡ rơi rãi trên mặt đất .

" Nhiên Nhiên "_ Mẫn Kỳ mang chiếc bụng đang nhô nhẹ lên , mở cửa đi vào thì thấy một đống hỗn độn nằm trên mặt đất . Còn Minh Nhiên thì ngồi co ro lại một góc , tay ôm lấy đầu bản thân như muốn thu nhỏ bản thân mình . Mẫn Kỳ nhanh chóng tiếng lại gần bên Minh Nhiên .

" Papa hức hức "_ Khuôn mặt ước đẫm nước mắt cậu ôm chặt lấy Mẫn Kỳ .

" Bé con ngoan , không có chuyện đó đâu "_ Mẫn Kỳ vỗ về Minh Nhiên .

" Cậu ấy đi rồi "

" Ngoan đừng suy nghĩ nữa "_ Mẫn Kỳ dịu dàng nói . Đứa con kia không biết bây giờ ở đang ở đâu rồi .

" Papa hức "

Tiếng cửa mở ra , Thiên Hàn tay cầm hộp đồ ăn nhìn vào căn phòng hỗn loạn kia , tim chợt đau nhói .

" Bảo bối "_ Tiếng kêu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao nhiêu là sự lo lắng .

" Thiên Hàn "_ Minh Nhiên nghe thấy tiếng Thiên Hàn ấm áp kêu tên mình liền ngước đầu nhìn lên .

" Thiên Hàn...Thiên Hàn à "_ Minh Nhiên bỏ Mẫn Kỳ , giật luôn kim truyền ra . Chân trần chạm đất , chạy nhanh đến chỗ Thiên Hàn ôm lấy .

Thiên Hàn vì bất ngờ mà thả rơi hộp đồ ăn xuống ôm lấy bảo bối đang không ngừng rơi nước mắt , nấc nghẹn lên từng cơn kia .

" Bảo bối , sao vậy ? Đừng khóc "_ Thiên Hàn khảm Minh Nhiên vào trong lòng mà hỏi gấp .

" Lão công đừng bỏ bảo bối hức "_ Minh Nhiên vòng tay chặt qua cổ Thiên Hàn ghì lấy .

" Bảo bối ngoan , đừng khóc "_ Thiên Hàn bế Minh Nhiên đặt lên trên giường , ấn nút gọi bác sĩ .

Thiên Hàn định đi vào lấy cái khăn lau cho Minh Nhiên , chưa kịp đi thì đã bị cậu giữ chặt lại .

" Lão công đừng đi , bảo bối sẽ ngoan mà "_ Minh Nhiên lại tiếp tục khóc nữa .

" Đừng khóc đừng khóc "_ Thiên Hàn đứng để Minh Nhiên ôm ngang eo mình .

" Papa , người lấy hộ con cái khăn ướt đi "

Mẫn Kỳ đi vào lấy cái khăn ra đưa cho Thiên Hàn .

" Con đã làm gì con dâu của ta vậy hả ? "_ Mẫn Kỳ tức giận nói .

" Con chỉ là đi về nhà lấy đồ ăn thôi "_ Thiên Hàn lau mồ hôi đang nhễ nhại chảy trên trán Minh Nhiên .

" Con đi kiếm người khác có đúng không ? "_ Mẫn Kỳ nheo mày nói .

" Người tin sao ? "_ Thiên Hàn cười nhẹ . Papa không phải không biết cậu là người như thế nào đấy chứ ?

Nếu có thể đi tìm người khác thay thế Minh Nhiên cậu cũng đã không cần chờ lâu như vậy mới tìm . Cũng không cần cố gắng hơn người khác gấp vạn lần để có thể trở về đây sớm hơn dự kiến . Cũng không vì những giọt nước mắt kia mà đau lòng đến vậy .

" Cậu , cậu đến rồi "_ Thiên Tuấn đi vào .

" Mau bỏ ra để cậu xem "_ Thiên Tuấn đẩy Thiên Hàn ra khỏi vòng tay Minh Nhiên .

" Lão công...hức "_ Minh Nhiên hét lớn hơn .

" Bảo bối , lão công ở đây , ở đây rồi không sao đâu "

" Hết nói nổi hai cái đứa này "_ Thiên Tuấn lắc đầu .

Thiên Tuấn đưa kim truyền vào lại tay của Minh Nhiên . Gắp những miếng thủy tinh đang ghim vào hai bàn chân nhỏ kia đến chảy máu . Sát trùng vết thương đang hở , Thiên Tuấn nhẹ nhàng băng hai đôi chân nhỏ đang đau nhức lại .

" Sao lại bị nặng như vậy chứ ? "

" Minh Nhiên có sao không cậu ? "_ Thiên Hàn lo lắng hỏi .

" Đã kêu con chăm sóc tốt cho thằng bé mà con gây ra chuyện lớn như vậy à ? "

" Anh đừng trách thằng bé nữa mà "_ Mẫn Kỳ can ngăn .

" May cho con là cháu dâu của ta không sao , vết thương không nặng lắm . Nếu cháu dâu của ta mà xảy ra chuyện gì thì con đừng có mong mà nhìn mặt ta "_ Thiên Tuấn nghiêm khắc nói .

_____//_____

Bình luận xíu đi . Yu buồn quá nè 🙄

Yu dựa theo góp ý của một tình yêu đó a~~ . Thương nhiều ❤️

_____//_____
Vote nhaa ❤️!