Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 17: Tình địch




" Cậu đi lâu như vậy... "_ Minh Nhiên đôi mắt mờ đục nhìn đối phương .

Thiên Hàn vẫn vậy , ngồi xuống bên cạnh giường . Đôi tay to lớn vuốt ve làn da mịn màn , ánh mắt thập phần ôn nhu .

" Có còn nhớ sinh nhật tớ không ? "

" Sinh nhật cậu ? "

" Cậu không nhớ sao ? "_ Ánh mắt buồn tủi khép khẽ đi .

" Tôi luôn luôn nhớ "_ Hình như cậu đã đi vào mộng mất rồi , câu cuối chắc sẽ không nghe được .

" Bảo bối , ngủ ngon "_ Hôn nhẹ lên trán Minh Nhiên .

Ánh sáng len lỏ vào phòng , tấm rèn lúc đêm cũng chẳng kéo lại , làm cậu tỉnh giấc .

" A...nhức đầu quá đi "_ Tay sờ sờ xung quanh , đột nhiên có cái gì đó không đúng...

Đây đâu phải nhà cậu . Bộ đồ hôm qua...may mắn là nó vẫn còn trên người .

" Quý đại thiếu gia , cậu đã tỉnh chưa ? "_ Có ai đó phía ngoài nói vào .

" Tôi ra ngay "_ Minh Nhiên kéo lại cái áo đang xộc xệch trên người , chạy ra mở cửa .

" Cậu đã tỉnh "_ Người phục vụ kia mỉm cười .

" Thiếu gia có dặn tôi chuẩn bị quần áo cho cậu "_ Một người đàn ông tuổi trung niên , mặc âu phục lịch sự nói

" Quý đại thiếu gia , còn đây là bữa sáng "_ Ông ta ra hiệu cho người kia đẩy xe đẩy vào .

" Cho tôi hỏi "_ Minh Nhiên cùng đi vào .

" Cậu có thắc mắc gì sao ? "

" Thiếu gia của các người là ai vậy ? "

" Chuyện này...thiếu gia có dặn một lát nữa cậu ấy sẽ qua đây ăn sáng cùng cậu "_ Ông ta lui ra ngoài .

" Thật kì quái "_ Minh Nhiên cầm bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn đi vào tắm .

* Cạch *_ Cửa phòng đột nhiên mở . Khiến cậu bên trong liền dừng mọi hành động lại .

" Anh là ai ? "_ Minh Nhiên đang lấy khăn lau tóc liền thấy người thiếu niên đứng trước mặt .

" Không nhớ tôi sao "_ Thiên Hàn cúi đầu hỏi nhỏ .

" Anh nói gì cơ ? "_ Minh Nhiên đặt chiếc khăn xuống thành ghế , tiến lại gần người kia .

" Ngồi xuống trước đã "_ Thiên Hàn đè hai vai Minh Nhiên xuống . Đi qua phía đối diện ngồi xuống .

" Hôm qua cậu lên xe của tôi "_ Thiên Hàn bắt đầu ăn .

" Sao chứ ? "_ Minh Nhiên hốt hoảng .

" Còn hôn tôi "

" Không thể nào "_ Minh Nhiên đập bàn đứng dậy .

" Tại sao không thể chứ ? "_ Thiên Hàn đi lại , uy phong cường hãm Minh Nhiên rung rẩy ngồi xuống .

" Anh nói dối , tôi không có . Hôm qua dù tôi có say nhưng không thể... "_ Minh Nhiên vành mắt đã có nước đọng .

" Ngoan , đừng khóc "_ Quỳ xuống trước mặt Minh Nhiên .

" Anh...anh "

" Không nhớ tôi thật sao ? "

" Anh là ai chứ ? "

" Đồ ngốc , tôi về rồi "_ Thiên Hàn vuốt ve cái nhẫn được luồn vào dây chuyền .

" Cậu...cậu "_ Minh Nhiên bất động nắm lấy chiếc nhẫn . Cậu ta không phải là Thiên Hàn chứ , chiếc nhẫn này...

' Thiên Hàn a~~ , cái nhẫn của cậu đẹp thật đó '_ Minh Nhiên tung tăng chạy theo Thiên Hàn .

' Thích sao ? '

' Ừm , nó đẹp mà '_ Minh Nhiên ngây ngốc gật đầu .

' Lại đây '

' Làm gì a~~ ? "_ Minh Nhiên chạy lại .

Thiên Hàn tháo chiếc vòng cổ lớn luồn chiếc nhẫn vào trong rồi đeo cho Minh Nhiên 

' Đây là gì ? '

' Cứ coi như cậu giữ vật đính ước giúp tôi đi '

' Tớ biết rồi '_ Minh Nhiên hí hửng cầm cái nhẫn lên xem đi xem lại .

Mà cái gì là đính ước ? Cậu ấy nói chuyện cao siêu quá đi . Làm Minh Nhiên ta chẳng hiểu gì cả , mà mặc kệ đi...

" Cậu về để lấy lại nó sao ? "_ Chắc là Thiên Hàn đã có người trong lòng rồi nên mới về đây lấy lại đồ đã nhờ cậu cất giữ .

Tại sao ngay lòng ngực lại nhói đến vậy ?

" Đúng vậy "

" Tớ trả cho cậu "_ Minh Nhiên tháo nó ra để lên tay Thiên Hàn , nhanh chóng chạy đi .

Tại sao lại như vậy chứ ? Tại sao khi nghe cậu ta nói...liền kích động không thôi ? Vì sao chứ ? Ngồi co ro bên bức tường mà suy ngẫm .

" Minh Nhiên ? "_ Nguyên Tuân từ đâu đi đến .

" Cậu vẫn còn ở đây sao ? "_ Minh Nhiên ngạc nhiên nhìn lên .

" Tiểu Anh không phải nói chúng ta sẽ ở lại đây một ngày sao ? "

" Chắc tại hôm qua lúc Tiểu Anh nói , tớ say nên không nhớ được "_ Minh Nhiên đứng dậy , đi dạo vài bước .

" Hôm qua lúc tớ chạy xe đến thì không thấy các cậu đâu , lúc đó Tiểu Anh nhắn cho tớ rằng hai cậu đã đi đến khu nghỉ dưỡng này . Tối qua cậu ngủ không ngon sao ? Sắc mặt tệ đến vậy "_ Nguyên Tuân đi bên cạnh Minh Nhiên .

" Không có "_ Minh Nhiên lắc đầu .

" Chúng ta đi ăn sáng đi "

" Cũng được "

" Cậu ta là ai ? "_ Thiên Hàn nhíu mài đứng từ trên nhìn xuống thấy cậu cười nói vui vẻ với đứa con trai kia liền không vui . Nắm chặt lòng bàn tay khiến chiếc nhẫn bên trong như đang co rút lại .

" Cậu ấy là Nguyên Tuân "_ Tiểu Anh đi vào .

" Em quen biết với cậu ta sao ? "

" Đương nhiên rồi a~~ . Cậu ấy tốt lắm , đặc biệt là đối với Minh Nhiên "

" Sao chứ ? "

" Anh không nhớ cậu ấy sao ? Nguyên Tuân ấy học chung với chúng ta từ năm sáu tuổi cơ mà "_ Tiểu Anh ngạc nhiên .

" Có gì sao ? "

" Không có . Mà em nói cho anh biết , cậu ấy tốt với Minh Nhiên nhiều hơn anh tưởng đó .  Nhiều năm mới trở về , anh còn tưởng không có ai đối tốt với cậu ấy như anh sao ? Ảo mộng "_ Tiểu Anh bĩu môi mà châm chọc .

" Đi lâu như vậy , ngày đầu gặp lại liền hù con người ta sợ đến chạy . Anh đúng là quá giống daddy mà "_ Tiểu Anh làm mặt xấu trêu chọc Thiên Hàn .

" ... "_ Thiên Hàn vớ lấy chiếc áo khoác đi nhanh ra ngoài .

" Thiếu gia , cậu cần ra ngoài sao ? "

" Chuẩn bị xe cho tôi "_ Thiên Hàn đi nhanh vào thang máy .

Cậu nghĩ cậu thoát được tôi sao ? Nằm mơ cùng đừng nghĩ !

_____//_____

Không biết có ai đọc :((

_____//_____
Vote nhaa ❤️!