Cấu Kết

Chương 73




Tình cảm giữa người với người là chuyện kỳ diệu nhất.

Dư Kim Kim cùng Tiết Thần vốn không quen biết, nhưng lại đần độn u mê biến thành bạn trên giường của nhau. Trong mắt người khác, Dư Kim Kim đi quyến rũ, mặc dù cũng không ai công khai thừa nhận.

Đêm đó Tiết Thần đưa cô về nhà sau lại bị mấy bạn học gọi đi uống rượu, tất cả mọi người đều trò chuyện tự nhiên không kiêng kỵ gì, không biết tại sao đề tài lại chuyển tới trên người anh. Trong đó vợ người kia uống hơi nhiều, biết được "đối tượng xì căng đan" với Tiết Thần là Dư Kim Kim, không hề nghĩ ngợi gì hỏi một câu: "Dư Kim Kim? Dư Kim Kim sao?"

Tiết Thần gật đầu, đã nghe thấy cô gái kia che miệng hít thở. "Đó không phải là cô gái bị Tầm thiếu nhà họ Trần âm thầm bao nuôi ư?"

Chồng cô gái trợn mắt nhìn cô ta. "Em cũng biết?"

"Thật! Năm đó chị em Cố Hoài Nam xôn xao dư luận với anh cả nhà họ Trần, người nào không biết chứ? Dư Kim Kim chia tay với Tầm thiếu, nhưng người ta không chịu nổi thủ đoạn của Tầm thiếu, hai người đó mỗi người đi một ngả, còn vụng trộm không dứt được, nghe nói phòng ốc cùng xe của cô ta cũng là do Tầm thiếu cho, còn nghe nói Tầm thiếu xài số tiền không ít ở trên người cô ta." Cô gái khoa tay múa chân ra một con số, lại cố ý gia tăng âm lượng.

"Không biết rằng Dư Kim Kim kia vì người đàn ông này mà đi bệnh viện vài lần."

"Đi bệnh viện? Làm cái gì?"

"Nạo thai! Chậc chậc, phụ nữ mà."

Người đàn ông suýt nữa phun ra một ngụm rượu, "Đủ rồi! Nói bao nhiêu lần rồi ít đào bới mấy tin đồn thôi, cút sang một bên." Cô gái bị mấy câu dữ tợn, bất đắc dĩ rời bàn.

Người đàn ông cười xin lỗi Tiết Thần. "Đừng để trong lòng, vợ tôi có tật bệnh, thích nhiều chuyện nói láo, không thể tin những tin đồn này."

Trên mặt Tiết Thần vẫn mang theo nụ cười, nhìn không ra cái gì, đã không phải là lần đầu tiên nghe được chuyện này từ trong miệng người khác, lúc trước tiểu Cẩn tìm anh cũng vì phòng ngừa ngày hôm nay.

Tối muộn, lúc gần đi, vợ bạn học cũng đi tiễn anh, thừa dịp người đàn ông của mình không có chú ý thì kéo Tiết Thần đến một bên. "Tôi biết nói vậy không tốt lắm, có lẽ anh cũng không tin, nhưng không có lửa thì sao có khói, nếu cô ta thật sạch sẽ, vậy vì sao lại truyền ra những lời này?"

. . . . . .

Có người bản xứ thì có nhiều chuyện, Dư Kim Kim biết sớm muộn gì Tiết Thần cũng sẽ nghe được mấy tin đồn có liên quan đến cô, cô chưa từng giải thích. Cô cho là Tiết Thần sẽ đến hỏi mình, hoặc quan hệ của hai người từ từ lạnh nhạt, nhưng anh dường như cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

Cuối cùng cũng là Dư Kim Kim không kiềm chế được, sau một lần ‘yêu’ thì chủ động nhắc tới đề tài này. "Tiểu Cẩn nói anh rất được cô gái theo, có phải từng kết giao với không ít bạn gái hay không?"

"Có phải Tiểu Cẩn hình dung anh thành công tử đào hoa lạm dụng tình dục rồi không?" Tiết Thần bấm tàn thuốc, ôm chầm cô gái trên giường hôn một chút. "Đâu có khoa trương như vậy, anh làm gì có thời gian đảo quanh trong đám cô gái? Bạn gái kết giao nghiêm chỉnh cũng chỉ đếm trên một bàn tay."

Dư Kim Kim cười, ngón tay út vẽ vòng tròn trước ngực anh. "Tiết Thần, anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?"

Tiết Thần suy tư, "Có một."

Dư Kim Kim nhất thời khẩn trương, nháy mắt to nhìn anh.

Tiết Thần cúi đầu cắn vết hôn ở trên vai cô, bàn tay to dò vào chân cô như ám hiệu. "Tại sao nơi đó của em chặt thế?"

Tiết Thần nghiêm chỉnh lại rất đứng đắn, người đàn ông không đứng đắn cũng làm cho người ta không chịu được, Dư Kim Kim đỏ mặt, há mồm cắn anh. "Lưu manh!"

Hai người náo một phen thì dừng lại, lúc này tư thế trở nên cực kỳ mập mờ.

Anh rất có sức mạnh, Dư Kim Kim không cho, trốn tránh anh. Tiết Thần biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nắm cô trở lại đặt ở phía dưới, tay ngăn chân cô, thân thể xông vào, vừa làm vừa nói cho cô biết.

"Nếu như em muốn hỏi anh đã nghe qua chuyện của em chưa, anh chỉ muốn nói là so với nghe được, anh càng muốn tin tưởng cảm giác của mình."

Dư Kim Kim đáp lại, ôm cổ anh đem tư thế hai người biến thành nữ trên nam dưới, hai tay chống trên cơ bụng rắn chắc chậm rãi ngồi xuống. Tiết Thần cảm thấy mình đang được chất mật ấm nóng của cô vây quanh, giống như thần kiếm trở vào bao, sau cùng dùng sức hướng về phía trước. Dư Kim Kim không có phòng bị, bị kích thích đau xót toàn thân, lúc cô trầm luân biểu tình vô cùng mê hoặc người, một cánh tay Tiết Thần nhốt hông của cô lại khiến cho cô xuống phía dưới, mà cùng một thời gian mình đưa thắt lưng nâng lên.

Lần nữa nhìn thấy vẻ mặt mê ly của cô, Tiết Thần không nhịn được ngồi dậy ngậm môi cô, hàm hồ nhỏ giọng gọi tên cô. "Kim Kim. . . . . ."

"Ừ. . . . . ."

"Có nghĩ tới sẽ tìm một người đàn ông nghiêm túc một lần hay không?"

Thân thể bởi vì động tác dũng mãnh của anh mà lắc lư như thuyền nhỏ trên biển, việc đã qua ở chỗ sâu trong trí nhớ lộn xộn tới, nhiều năm trước khi cô là thiếu nữ, đã từng ở trong ngực một người đàn ông khóc lóc cầu xin —— có thể nghiêm túc nói yêu thương một lần với em được không. . . . . .

Thời gian qua cảnh đổi, tình cũ không còn người cũ đã xa, cô đã niêm phong cất vào kho, tâm bị câu này của Tiết Thần mà cạy mở một khe hở. "Cái gì. . . . . ."

"Không rõ?"

Tiết Thần bưng lấy mặt cô, nhẹ hôn. "Anh đang theo đuổi em, thử suy nghĩ xem?"

. . . . . .

Tiết Thần có ấn tượng tốt đối với cô, Dư Kim Kim cũng không phủ nhận mình bị anh hấp dẫn, mà bọn họ hiểu rõ thân thể đối phương còn hơn bản thân mình. Dư Kim Kim không nghĩ ra tại sao hai người mới lui tới đã có thể bắt đầu, cùng người đàn ông này làm chuyện thân mật nhất, cũng không phải người yêu của anh.

Sau lần đó, số lần gặp mặt Tiết Thần càng ngày càng thường xuyên, cô cùng anh ăn cơm, cùng anh đi dạo phố, xem phim chiếu rạp, làm tất cả chuyện mà những đôi yêu nhau mới có thể làm, sau đó trở lại nhà anh làm ‘yêu’.

Dư Kim Kim chỉ có một người đàn ông là Trần Nam Tầm, lại cảm thấy nhu cầu mãnh liệt trên người Tiết Thần.

Tất cả kinh nghiệm của cô cũng đến từ Trần Nam Tầm, có lẽ cũng bởi vì Trần Nam Tầm phản bội gây đả kích cho cô, sau khi chia tay anh cô cho rằng mình lạnh nhạt, đối với chuyện này một chút nhu cầu cũng không có. Song ở chung một chỗ cùng Tiết Thần, Dư Kim Kim lại cảm thấy mình biến thành một cô gái không biết thỏa mãn.

Có thể kích động một cô gái muốn ngắm chỗ mẫn cảm có cũng không phải là người đàn ông nào cũng có kinh nghiệm cùng kỹ xảo, mà bản thân anh là đàn ông ở trong trận hoan ái này cũng nguyện ý cho cô địa vị.

Trần Nam Tầm vẫn đòi lấy cô, Dư Kim Kim thương anh, mới cảm thấy mình cho anh là chuyện tự nhiên. Trần Nam Tầm trình độ ngựa đực mọi người đều biết, khi hai người gặp gỡ mấy năm qua anh đem phần lớn tinh lực dùng ở trên người cô. Dư Kim Kim bởi vì anh mà tính, còn Tiết Thần vẫn để mặc cho cô đòi lấy mình. Chủ động cùng bị động đều quá chênh lệch ở trong lòng, cho nên cho dù mỗi một lần đều làm cho cô mệt mỏi sức cùng lực kiệt, cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

Tiết Thần không tạo bất kỳ áp lực nào cho cô, thế cho nên làm cho cô càng ngày càng cảm thấy mình buông lỏng nhất ở trước mặt anh, hoàn toàn không cần che dấu chút gì. Hình như anh biết chuyện dưới đáy lòng cô, không cần cô nói hết, đã bao dung bổ sung khiến miệng cô không thể nói, trống không và đau đớn cùng đòi hỏi cô vô bờ bến.

Một người càng có khát vọng ở trên mặt tình cảm thì thân thể càng biểu đạt.

Dư Kim Kim nghĩ, có lẽ cô chính là người như vậy.

Dư Kim Kim cũng không thường xuyên qua đêm ở chỗ Tiết Thần, trừ phi hai người làm quá hung mãnh không dư thừa một chút tinh lực mới có thể làm đến hừng sáng, chẳng hạn như Tiết Thần bận rộn liên tục nên rất nhiều ngày không thấy anh. Khi Dư Kim Kim bận rộn đi làm sẽ nhận được điện thoại của anh, sau đó hiểu ý trốn việc.

Mang theo tâm tình tung tăng đi gặp một người, cảm giác như vậy tựa như. . . . . . mới yêu nhau.

Bình thường gặp mặt như vậy thật giống tạm chia tay, hai thân thể điên cuồng dây dưa, nhiệt độ nóng bỏng nhảy đến tim, ngón tay lộn xộn cùng hơi thở vẩn đục, cảm thụ cùng phóng túng cực hạn. Liều mạng giống như ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, làm cô muốn khóc.

Từ ban ngày đến tối rồi đến hừng sáng.

Dư Kim Kim ở một mình, buổi sáng đã có thói quen đồng hồ báo thức đánh thức mình, cho nên mỗi lần tỉnh lại ở trong ngực Tiết Thần cũng sẽ ngẩn người chốc lát, sau đó bị Tiết Thần dùng nụ hôn chào buổi sáng khiến người ta đỏ mặt tim đập làm cho tỉnh lại hoàn toàn.

Nếu như Tiết Thần còn kịp nghỉ ngơi, sẽ lái xe đưa cô đi làm, ở trong xe hôn đến khó chia lìa mới tách ra.

Cuộc sống có Tiết Thần là tốt đẹp, Dư Kim Kim cũng cho là như thế.

Tiểu Cẩn đã hỏi cô, đến cùng có phải đang yêu Tiết Thần hay không? Dư Kim Kim cũng không trả lời cái vấn đề này, chuyện bọn họ làm nhiều nhất chính là ở trên giường, không hề nói tới nửa chữ có liên quan đến tình cảm.

"Tại sao có thể như vậy? Thái độ Tiết Thần đối với cậu rõ ràng chính là đối với cô gái của mình." Tiểu Cẩn suy đoán. "Tớ cho là cậu đi tìm một người đàn ông yêu thương, cũng không phải là tìm một người đàn ông tới chà đạp mình."

Dư Kim Kim buồn cười. "Anh ấy không chà đạp tớ, anh ấy đối xử rất tốt với tớ."

Tiểu Cẩn lo lắng nhìn cô, Dư Kim Kim kiên định gật đầu hướng cô. "Tiết Thần thật rất tốt."

"Tốt đến mức cậu sẽ yêu anh ấy sao?"

Dư Kim Kim trầm mặc, trong lòng có chút sợ, trong lòng suy nghĩ cũng không phải là có yêu anh hay không, mà cảm thấy phương thức mình cùng anh bắt đầu dường như trở thành chướng ngại lớn nhất giữa hai người.

Một đêm tình với cô gái, người đàn ông cũng nguyện ý một đêm tình, tổ hợp buồn cười châm chọc cỡ nào.

Diệp Tích Thượng nhận thấy Tiết Thần đang yêu thương.

Từng có một lần anh đi tìm Tiết Thần, lúc ra thang máy vừa lúc đụng phải một cô gái đi vào, anh đã cảm thấy kỳ quái, Tiết Thần cũng không mang phụ nữ về nhà. Vốn còn hoài nghi cô gái kia là thế nào với Tiết Thần, cũng nhìn thấy trong nhà cậu ấy nhiều thêm đồ dùng phái nữ thì xác định phán đoán của mình.

"Cậu ở chung với cô gái kia rồi hả?"

Tiết Thần lắc đầu, "Còn không phải."

"Vài thứ này ——" Diệp Tích Thượng liếc nhìn băng vệ sinh trên ghế sa lon còn chưa kịp cất đi, phòng tắm thậm chí còn có bình bình lọ lọ của cô gái cùng bàn chải đánh răng.

Tiết Thần ho nhẹ, sờ sờ lỗ mũi. "Thỉnh thoảng qua đêm ở đây."

"Chỉ là thỉnh thoảng thôi sao?" Diệp Tích Thượng cong khóe miệng.

"Dựa theo tần số của tớ mà nói chính là thỉnh thoảng, nếu dựa theo tiêu chuẩn của cậu chính là thường xuyên rồi." Tiết Thần cười.

"Không phải cậu nói cô ấy là cô gái của Trần Nam Tầm ư? Chuyện này thích hợp sao?"

Nói đến đây, nụ cười của Tiết Thần đậm thêm mấy phần. "Còn không có trải qua chuyện như thế, nếm thử một chút cũng không sao."

Vừa bắt đầu Diệp Tích Thượng cũng không biết cô gái theo lời Tiết Thần chính là Dư Kim Kim, thời điểm gặp cô ấy mới ý thức được đây chẳng phải là chị em của Cố Hoài Nam? Anh nói bóng nói gió là lợi dụng Tiết Thần dò hỏi, chuyện tiếc nuối là Dư Kim Kim cũng không biết Cố Hoài Nam ở đâu.

Tiết Thần còn tưởng rằng đoàn trưởng đại nhân động tâm phàm tục, "Sao thế, cũng muốn tìm phụ nữ? Tớ đây làm giúp."

Diệp Tích Thượng liếc anh, "Cậu thay thế phụ nữ?"

Tiết Thần cười cho anh một quyền. "Là giúp cậu tìm phụ nữ."

"Tớ không dám làm phiền cậu." Diệp Tích Thượng không có đem mục đích tìm Cố Hoài Nam để lộ ra, nếu như Tiết Thần thật tốt hơn với Dư Kim Kim, anh chỉ cảm thấy thế giới này thật là nhỏ.

Mà sự thật là kể từ khi Tiết Thần biết Dư Kim Kim, sẽ thấy không đổi phụ nữ.

Hai người Dư Kim Kim cùng Tiết Thần càng ngày càng thân mật lui tới, tin tức này tổng yếu bị một người biết.

Hôm đó bọn họ cùng tiểu Cẩn Dịch Phân, bốn người ăn cơm ở bên ngoài, Cinemax trên đường đối diện treo một áp-phích bộ phim ngoại quốc mới chiếu, tiểu Cẩn ầm ĩ ăn cơm xong muốn đi xem.

Bộ phim này mấy ngày trước Tiết Thần và Dư Kim Kim mới vừa xem, không muốn phá hư tâm tình của tiểu Cẩn nên đồng ý.

Đó là một bộ phim kinh dị, bởi vì hai tình đôi tình nhân nên xem trong gian phòng bao, thanh âm cả kinh ở bên tiểu Cẩn thỉnh thoảng truyền tới, còn có âm thanh oán trách của Liễu Dịch Phân. "Tiểu Cẩn, em đủ rồi đó! Không có bị phim làm sợ cũng bị em dọa gần chết rồi!"

"Huhu, em đang sợ, ôm!"

Tiểu Cẩn và Liễu Dịch Phân hiện tại gần như phiên bản Dư Kim Kim và Tiết Thần vào ngày đó, khác nhau ở chỗ tính tình Tiết Thần tốt hơn nhiều so với Liễu Dịch Phân, lúc nói lời này giọng nói cũng là trêu đùa, còn Liễu Dịch Phân là một người thô kệch.

"Cũng không biết ban đầu tại sao tiểu Cẩn lại vừa ý Liễu Dịch Phân nhỉ?" Dư Kim Kim thăm dò Tiết Thần. "Nói lời thật với em, thật ra thì trong lòng anh đặc biệt hận Liễu Dịch Phân chứ gì?"

Tiết Thần hừ lạnh phối hợp. "Đúng vậy, nha đầu tiểu Cẩn kia ngay cả sờ cũng không được sờ đã bị cậu ta đoạt đi, mối hận đoạt ‘vợ’ cùng thù giết cha đều căm thù sâu sắc như nhau, sẽ ghi nhớ trong lòng."

"Vậy anh báo thù đi."

Dư Kim Kim làm bộ muốn đi, bị Tiết Thần kéo trở lại, cười cô. "Em tự tạo chủ đề, bản thân còn tức giận?"

"Ai tức giận?" Cô đắc ý giương cằm nhỏ, cử chỉ ngả ngớn giơ khuôn mặt dễ nhìn. "Cả người anh từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều bị em ăn rồi, còn có cái gì phải tức giận nữa?"

Tiết Thần nhướng mày rậm, nhỏ giọng hỏi: "Từ trên xuống dưới? Em có ăn. . . . . . ở phía dưới anh?"

Nếu so về đùa bỡn lưu manh, Dư Kim Kim tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông này, mặt mặt đỏ bừng đấm anh một quyền. "Anh không biết xấu hổ!"

Cô dựa vào làm mùi thơm dễ chịu trên người nhàn nhạt thổi qua, Tiết Thần bỏ hộp bỏng trong tay cô, kéo cô ngồi lên chân mình. Dư Kim Kim bị anh vuốt ve thoải mái, giống như như mèo nhỏ uốn éo trong lòng ngực anh tiếp tục xem chiếu bóng.

Cho dù nhìn qua một lần, vẫn có chút đáng sợ, màn ảnh làm cho sợ đến mức đem mặt chôn ở cổ anh, hoặc là thân thể bỗng dưng run lên, sau đó Tiết Thần sẽ nhè nhẹ vỗ đầu cô, hoặc là xoa lưng cô, hoặc là lúc tim cô rơi xuống thì khẽ hôn.

Anh cũng không nói những lời giả dối tương tự như "Không phải sợ ", phương thức động viên người nguyên thủy mà dịu dàng, thậm chí khiến Dư Kim Kim có một loại ảo giác che chở, trong lòng an bình sinh ra quyến luyến.

Chiếu bóng kết thúc, tiểu Cẩn ăn no thỏa mãn, tới gọi Dư Kim Kim chỉ thấy cô lười biếng ngủ trong ngực Tiết Thần. Mấy ngày cô liên tục làm thêm giờ, không được ngủ một giấc thoải mái, vậy mà lại có thể ngủ ở rạp chiếu bóng.

Tiết Thần hướng tiểu Cẩn làm thế tay chớ lên tiếng, "Hai người đi trước, đợi lát nữa tôi đưa cô ấy về nhà."

Tiểu Cẩn gật đầu, vuốt khuôn mặt của Dư Kim Kim, vẻ mặt giống như má mì kỹ viện. "Em đây đem Kim Kim cô nương giao cho Tiết gia, đối tốt với Kim Kim cô nương của chúng em nhé?"

Tiết Thần cười, đẩy móng vuốt của cô ấy ra. "Đừng động tay động chân với cô gái của anh."

Vừa dứt lời, cô gái ngủ trong ngực cau mày dụi dụi vào anh, tiểu Cẩn che miệng không dám nhiều lời nữa sợ đánh thức cô, lôi kéo Liễu Dịch Phân đi.

Máy điều hòa trong rạp chiếu bóng mở rất lớn, trong giấc mộng Dư Kim Kim hắt hơi một cái, tiến sát vào trong ngực anh, Tiết Thần sợ cô ngủ tiếp sẽ cảm cúm không thể làm gì khác hơn là đánh thức cô.

Tiết Thần thích nhìn thời điểm cô mới vừa tỉnh ngủ nhất, bình thường Dư Kim Kim là một cô gái khôn khéo giỏi giang, cũng chỉ khi vừa tỉnh lại mới ngây ngốc, phản ứng chậm lụt bộ dạng ngơ ngác khả ái.

Cô dụi dụi mới mở mắt, chu môi, cho đến khi thấy rõ người đàn ông bên cạnh nâng cằm lên cười mình.

"Đã tỉnh chưa?"

Dư Kim Kim ngơ ngác gật đầu, nhìn quanh, ánh mắt trợn to. "Chiếu bóng xong rồi?"

"Sớm xong rồi."

Dư Kim Kim duỗi lưng mỏi nhừ, cười hì hì, thơm một cái trên mặt anh. "Xin lỗi đó, ông tổng của bọn em không phải là người, hai đêm em không ngủ rồi." Mới vừa nói xong lại hắt hơi một cái.

Tiết Thần ôm cô trong ngực đi ra ngoài, khóe miệng nhếch lên. "Lời này có nghĩa khác, gia nghe khó chịu."

Dư Kim Kim kịp phản ứng, đồng ý gật đầu, lui ra từ trong lòng ngực anh, học bộ dạng cô gái cổ đại hành lễ với Tiết Thần. "Kim Kim nhận lỗi với Tiết gia, gia mới là người đàn ông mạnh nhất, tinh lực vô hạn thể lực vô biên."

Tiết Thần nhất thời cười vui vẻ, một tay ôm chầm lấy cô. "Cái miệng nhỏ nhắn đủ ngọt, gia có phần thưởng."

Dứt lời liền hôn cô, Dư Kim Kim thất vọng. "Phần thưởng chỉ là một cái hôn thôi sao?"

Tiết Thần xấu xa nâng mi, môi dính vào bên tai cô. "Vậy thì chọn thời gian thích hợp, phần thưởng cho em là ba buổi tối liên tiếp không thể ngủ, đủ chưa?"

Dư Kim Kim co bả vai lại, hờn dỗi đập anh. "Ba buổi tối? Anh cũng không sợ đau eo, chày sắt gậy sắt mài thành Tú Hoa Châm."

Nếu không phải thương cô muốn cho cô về sớm ngủ bù, Tiết Thần hận không thể lập tức dùng hành động thực tế tới đáp trả khiêu khích của cô, đem cô trở về hang ổ thu thập một bữa.

Anh đưa Dư Kim Kim về đến lầu dưới, nhìn cô vào thang máy, mãi cho đến khi đèn nhà cô sáng lên mới rời đi.

Dư Kim Kim mệt mỏi xương cũng muốn rã rời, sâu ngủ đang nhanh chóng cắn nuốt ý thức của cô, vừa cởi quần áo vừa vào phòng ngủ, chẳng qua là người mới vừa đi tới phòng khách thì sửng sốt, trên cái ghế của cô có vắt một áo khoác tây trang, mà trên ghế sa lon của cô thì có một người đàn ông nằm, người đàn ông này không phải là người khác, chính là Trần Nam Tầm.

"Trở về muộn như thế?" Trần Nam Tầm vừa tỉnh ngủ, trên mặt mang chút ít mỏi mệt, vừa nhìn cô vừa nhìn đồng hồ. "Đến đâu chơi?"

Dư Kim Kim thu xếp y phục, chạy đi nhìn khóa cửa, may mà không tổn hao gì, liền bước tới dùng sức đá anh một cước. "Tôi đã cảnh cáo anh rất nhiều lần rồi, có thể đừng trộm chìa khóa nhà người khác được không?"

Cô đổi rất nhiều khóa cửa, nhưng luôn không ngăn được kẻ tiểu nhân này.

Trần Nam Tầm lơ đễnh, đứng lên sờ sờ bụng. "Trong nhà có cái gì không? Anh còn chưa ăn cơm tối."

"Cút! Nhà tôi không có thức ăn cho chó!" Dư Kim Kim chán ghét đến chết cái bộ dạng vô lại của anh, chẳng ngó ngàng gì tới anh. Trần Nam Tầm không di chuyển, ngáp một cái, vẻ mặt cười mập mờ.

"Anh đây ăn em là no."

Trần Nam Tầm cúi đầu muốn hôn cô, Dư Kim Kim nghiêng đầu né tránh, vung tay sẽ phải cho anh một cái tát, đáng tiếc bị anh đoán được, bóp cằm nhỏ của cô. "Em thật là càng ngày càng cay đối với khẩu vị của anh."

Nụ hôn này còn chưa hôn xuống, Trần Nam Tầm đã nhìn thấy son môi lem trên môi cô, con mắt hơi lạnh, trong lòng chà xát, trên mặt lạnh xuống mấy phần. "Anh nói tại sao trở về muộn như thế thì ra là lêu lổng cùng đàn ông, làm xong mới trở về?"

Dứt lời sẽ phải đưa tay sờ chân cô.

Dư Kim Kim làm sao để cho anh được như ý, nhanh chóng cách anh ba thước xa.

Trần Nam Tầm nhìn như đã đợi cô thời gian không ngắn, tiêu diệt hết đồ ăn trong phòng bếp của cô, trên bàn trà là một đống hỗn độn. Chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, Dư Kim Kim kháng nghị cho tới bây giờ cũng không có hiệu quả.

Đối với Trần Nam Tầm mà nói, chỗ của Dư Kim Kim là nơi anh nghỉ ngơi cuối cùng, cũng là nơi nghỉ ngơi duy nhất. Dư Kim Kim từng nói hai bọn họ đã không thiếu nợ nhau, không thế tiếp tục dây dưa, nhưng nơi đó có thể dứt khoát thì ít nhất Trần Nam Tầm vẫn cho rằng cô là một phần của mình.

Dư Kim Kim không có tinh lực đuổi anh, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu thu dọn chiến trường anh bày ra, thu dọn phòng khách xong lại phải đi sửa sang lại phòng bếp.

Cô đang rửa chén, Trần Nam Tầm đi tới dựa vào, hai cánh tay kìm chặt bên hông cô, thân thể cách cô xa chút ít để giảm bớt kháng cự của cô, đầu khẽ thấp xuống, ngửi hương thơm trên người cô. "Đổi sữa tắm rồi hả?"

"Mắc mớ gì tới anh." Dư Kim Kim mắng, đẩy anh ra tiếp tục rửa chén. Trần Nam Tầm dính tựa như thuốc cao, môi gần như dính trên vai cô.

"Dám đụng anh, em thử xem." Dư Kim Kim không động, một cái tay cũng đã đặt dao vào cái giá để dao.

Trần Nam Tầm cười khẽ, môi hơi rời đi. "Không thể dịu dàng với anh chút ư? Cũng không phải là không có chạm qua."

"Chê anh bẩn."

Dư Kim Kim Nhất cũng không cho chút mặt mũi, Trần Nam Tầm uất ức. "Gần đây công việc bận rộn muốn chết, thật lâu anh không có chơi, không tin em ngửi thử, trên người anh chỉ có mùi đàn ông, không có mùi nước hoa."

Dư Kim Kim bỗng nhiên xoay người lại, tư thế này tương đương đứng ở trong ngực anh. Trần Nam Tầm khiêu mi dụ hoặc, trong mắt phóng điện, một bộ dáng mặc cho làm thịt, Dư Kim Kim lường trước chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi chỉ ngửi thấy mùi súc vật, cút xa tôi chút."

Trần Nam Tầm đơn giản không muốn chọc cô, nhún nhún vai thu hồi tay bên người cô, khoanh cánh tay quan sát cô, trong mắt hiện lên yêu thích. "Một thời gian không gặp em, thật giống như lại đẹp lên, yêu đương?"

Dư Kim Kim không nói tiếp, cầm bát đĩa cất xong. Trần Nam Tầm tựa vào một bên, ánh mắt vẫn đi theo cô. "Nghe nói gần đây em qua lại thân thiết với một người đàn ông?"

". . . . . ."

"Anh hiểu con gái cũng cần phải có."

Dư Kim Kim tháo tạp dề ném xuống. "Anh chơi là việc của anh, tôi chơi là việc của tôi, ai cũng không có quyền lợi càng không có tư cách can thiệp cuộc sống của riêng ai, trước kia chúng ta đã nói rõ, có đúng không?"

"Anh cũng nhớ anh có nói." Giọng Trần Nam Tầm hơi lạnh, "Bất kể em chơi thế nào, hiện tại ở chung một chỗ cùng ai, Dư Kim Kim em đời này đều là của anh, đừng quá quá."

"Yên tâm, tôi sẽ nhớ ngừa thai."

Dư Kim Kim cười lạnh, một câu nói kích động Trần Nam Tầm, huyệt thái dương của anh nhảy mấy cái. "Không tệ, còn biết ranh giới cuối cùng của anh."

"Hi vọng anh cũng biết ranh giới cuối cùng của tôi." Cùng anh cứng đối cứng cũng không sáng suốt, người đàn ông này sẽ càng bỉ ổi, Dư Kim Kim không thể không có đầu óc, cô hiểu anh, từ ánh mắt của anh cũng biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Chung quy là Dư Kim Kim sợ anh đi tìm Tiết Thần gây phiền toái, thái độ hơi chút trì hoãn. "Trần Nam Tầm, anh biết tính tình của tôi, nếu như không muốn cá chết lưới rách thì đừng ép tôi quá đáng, đừng điều tra người bên cạnh tôi, chỉ sợ anh sơ xuất một chút, tôi cũng sẽ để anh không còn gặp lại tôi."

". . . . . ."

"Cho mọi người không gian, tốt cho tất cả mọi người, anh là người thông minh, hiểu ý của tôi chứ?"

Dư Kim Kim là một người sẽ không khiến cho nhiều người cẩn thận, cô sẽ không nói láo, cho tới nay Trần Nam Tầm chính là kiêng kỵ cô mãnh liệt nên mới buông ranh giới cuối cùng của mình, cô muốn chơi, có thể, chỉ cần không lấy chồng, không sinh con cho người khác, anh đồng ý. Mình cũng không phải là món hàng sạch sẽ, lại có tư cách gì gò ép cô thủ thân như ngọc vì mình.

Ít nhất, cô nguyện ý thấy mình, lúc anh nhớ cô còn có thể nhìn thấy cô, sẽ không giống Trần Nam Thừa và Cố Hoài Nam, hôm nay ngay cả cô sống chết cũng không biết được. Trần Nam Tầm sợ chuyện như vậy phát sinh ở trên người mình, chỉ cần cô vẫn còn, anh nguyện ý theo cô.

"Được." Trần Nam Tầm lặng lẽ cắn răng, nhẹ nhàng chậm chạp cười một tiếng. "Anh cho em không gian, chúc em chơi vui vẻ."

"Cám ơn."

"Không cần khách khí."

Hết chương 73