Cấu Kết

Chương 63




Cố Hoài Nam biết Diệp Tích Thượng bình thường tỉnh táo tự chế thế nào nữa, lên trên giường cũng sẽ trở nên không giống, anh luôn luôn làm hung cũng không ngoan, còn lần này ngoan lệ trái ngược lần muốn ăn cô.

Nhắc tới cũng kỳ quái, vốn trận huấn luyện cường độ tăng cao, chiều nào hô hấp cũng cảm thấy mệt, mà Diệp Tích Thượng đối mặt với Cố Hoài Nam thế nhưng đem loại này mệt hóa thành lực lượng vô tận.

Hết thảy tới quá đột ngột, Cố Hoài Nam còn khô khốc, đẩy lồng ngực của anh thống khổ cau mày."Đau . . . . . . Diệp Tích Thượng, chờ một chút, đi ra ngoài trước. . . . . ."

Người đàn ông trên người cũng không lui về phía sau, chỉ thả chậm tốc độ, ma sát nhẹ chậm, từ từ mà vào, bụng không tự chủ căng cứng, ồ ồ ôn nhuận ngâm đầu dây thần kinh của Diệp Tích Thượng, thân thể trẻ tuổi tựa hồ dễ dàng tiếp nhận lẫn nhau hơn so với tim bọn họ. Diệp Tích Thượng một lần nữa mang cho cô một lần cảm thụ cao hơn, chuyên tâm tiến chiếm, sâu mà chấp nhất, thậm chí làm cho cô có chút đau, Cố Hoài Nam rên lên một tiếng, móng tay bỗng dưng vùi lấp vào da anh, nhớ tới vết xước trên lưng anh, đổi lại liều chết túm lấy ga giường.

Cô gái này luôn luôn thích ôm anh, dưới mắt buông lỏng tay, Diệp Tích Thượng không vui, phía dưới dùng sức. Cố Hoài Nam nhịn không được, rụt lại lui về sau, bị anh hiểu rõ, không những không tha, ngược lại làm mạnh thêm, đem cô hoàn toàn mở ra rong ruổi cùng mình. Tốc độ của anh nhanh mà vội, Cố Hoài Nam trốn không thể trốn, tránh không thể tránh, thân thể cong lên ngửa đầu, thanh âm cũng nghẹn trong cổ họng.

Làm một trận gió táp mưa rào, khi anh rốt cục chậm dần hành hạ mình thì Cố Hoài Nam mới có thể hô hấp từng ngụm từng ngụm. Diệp Tích Thượng mở đèn đầu giường, kẹp vào người của cô, từ trên xuống dưới nhìn chăm chú cô sa vào tình, vẻ mặt vừa thống khổ vừa hưởng thụ, cúi đầu hôn lên cô.

Cố Hoài Nam híp ánh mắt tràn đầy sương mù, hai tay vô lực vịn cánh tay anh, đáp lại nụ hôn của anh. Diệp Tích chốc chốc mút lấy môi của cô, trầm thấp hỏi. "Mùa hè năm ấy, em đã len lén trở lại, đúng không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể cô gái trong ngực chợt cứng đờ, ngay sau đó Diệp Tích Thượng mãnh liệt một kích, đã cảm thấy cánh tay của mình bị móng tay của cô làm đau ."Bởi vì nhớ cậu ta? Hay bởi vì cái gì khác?"

". . . . . ."

Diệp Tích Thượng vừa rót vào chỗ sâu. "Nếu như cậu ta chịu muốn em, em tình nguyện không cần quan tâm cậu ta cưới người khác, em không cần, chỉ cần cậu ta chịu yêu em giống như trước, phải không?"

"Không, em ——"

Trên môi Cố Hoài Nam đau xót, Diệp Tích Thượng không đợi cô nói xong liền cắn cô, để cho giờ này khắc này Cố Hoài Nam cảm thấy phục mình đối mặt với người đàn ông là một con dã thú.

Diệp Tích Thượng không để cho cô cơ hội nói chuyện, bứt ra lui hơn nữa bay thân thể qua bao trùm lên cô. "Lúc làm cùng anh, cũng đem anh thành cậu ta?" Một cái tay dò vào chỗ nhạy cảm của cô, khuếch trương, lật quấy.

Cố Hoài Nam hít vào một hơi, lý trí bị xé rách. Cô há mồm hết sức, Diệp Tích Thượng quay người lần nữa đè lên môi cô, mãi cho đến khi cô gần như hít thở không thông mới buông ra, một lần nữa chiếm lao chỗ yếu ớt nhất của cô. Lần này so với trước còng mạnh hơn, tựa hồ mỗi một cái cũng dùng hết khí lực.

Ngón tay Cố Hoài Nam quấn lên mái tóc dài của mình, xoắn văn, nắm chặt đầu giường lan can, khớp xương bởi vì dùng sức trở nên xanh trắng dữ tợn, phảng phất đó là cây cọc gỗ di động cứu sống, không có lựa chọn nào khác tùy ý anh tấn công chiếm đất.

Diệp Tích Thượng bao trùm tay cô, thắt lưng tinh tráng tàn nhẫn động, cô ngay cả miệng cũng bể tan tành, ý thức bị anh đụng đến tan rã như cái khay xâu hạt, không hiểu được để kháng cũng không thể phản kháng, chỉ có thể thừa nhận.

"Em oán hận gả cho người không phải là cậu ta. . . . . ." Anh bắt được tóc của cô kéo về phía sau, làm cho cô ngẩng đầu lên thống khổ thở gấp, anh thì lại ghé vào bên tai cô, tiếng nói nhỏ lạnh như băng: ". . . . . . Oán hận anh muốn chết, hả?"

Cố Hoài Nam vô lực phản bác, trong động tác hung ác của anh đáy mắt lẳng lặng dâng lên thủy triều. Ánh sáng trong suốt chiếu dưới ngọn đèn mờ lạnh như băng, nội tâm Diệp Tích Thượng tốc hành dâng cao ngọn lửa, anh hơi thu tay lại, buông cô ra.

Cố Hoài Nam ngã trở về trên giường, sợi tóc xốc xếch tán loạn trên sống lưng duyên dáng, phối hợp cô tạo thành tiếng nhạc mê hoặc.

Cảnh đẹp mê hoặc người như thế, Diệp Tích Thượng càng như cưỡi ngựa hoang càng phát ra tùy ý, đơn giản cái giường cũng phát ra âm thanh thống khổ chói tai, đầu giường đụng phải tường rung động cực lớn, thế nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, tăng tốc đem tất cả dành dụm trong cơ thể đẩy hướng đỉnh.

Cố Hoài Nam cảm giác mình muốn chết, anh làm cho cảm thụ của cô đạt đến cực hạn, không biết theo ai, đáy lòng tràn đầy mâu thuẫn cùng trống rỗng, càng khó có thể thừa nhận lại càng muốn, ngón tay dùng sức kéo, kéo căng đến đau, đến run, tất cả trước mắt đều là màu trắng, trong tai không ngừng vù vù, chỉ cảm thấy sức lực của Diệp Tích Thượng giống như muốn đem cô chém đứt, xé nát, xuyên thấu.

Loại hành hạ trình độ này, kết thúc khi một cỗ sức mạnh có lực cùng nhiệt lưu tiến vào chỗ sâu của cô, Cố Hoài Nam không kiềm chế được co rút đạt tới cao trào, tay mới vừa cầm chặt lấy thành giường liền rủ xuống, toàn thân xụi lơ như bùn, không có nửa điểm khí lực.

Trán Diệp Tích Thượng chống đỡ trên cổ cô thở hổn hển, vật chôn ở trong cơ thể cô vẫn không có đi ra ngoài.

Chỉ có ở nơi này núi lửa bộc phát sau khi yên tĩnh một khắc, mới có thể bắt đến này người tiếng tim đập.

Tay Diệp Tích Thượng dò nơi hai người kết hợp, nơi đó đã sớm bùn lầy không chịu nổi, anh một tấc một tấc rời khỏi cô, Cố Hoài Nam chỉ khẽ run rẩy, tóc dài che hơn phân nửa gương mặt, chỉ còn lại mí mắt nhắm chặt bên ngoài, giống như người chết đợi Vua xử trí.

Diệp Tích Thượng bình phục té ở bên người cô, trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Trận hoan ái long trời lỡ đất trước nay chưa có cơ hồ muốn mạng hai người, cho tới bây giờ dư vị cao trào vẫn còn phiêu tán toàn thân.

Hô hấp của Cố Hoài Nam từ kịch liệt thành thở bình thường, cuối cùng nhợt nhạt. Cô ngoan như vậy, yên lặng như vậy, nhu nhược như trẻ con mới sinh. Diệp Tích Thượng nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt cô, trên người cô có dấu vết kích tình bị mình lưu lại, tư thế cô nằm úp sấp cũng là bộ dạng lúc trước giãy dụa ở phía dưới mình.

Có thể làm cho cô giống như người muốn sống không được như vừa rồi, duy chỉ có Diệp Tích Thượng anh, mà không phải là Trần Nam Thừa.

Cố Hoài Nam - ý thức còn tự do, ván giường run rẩy động mấy cái, cô miễn cưỡng đem mí mắt vén lên một đường nhỏ, chỉ thấy Diệp Tích Thượng đã choàng y phục ngồi ở bên giường đưa lưng về phía mình.

"Ông xã. . . . . ." Cô nói oa oa gọi anh một tiếng, ngón tay đưa lên bắt về phía trước. Có lẽ thanh âm của cô quá nhỏ Diệp Tích còn chưa nghe được, đắp kín mền cho cô đóng đèn đầu giường liền lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ. Cố Hoài Nam muốn đứng lên, chỉ tiếc rằng khiến cho cả người không có khí lực hơn. Một phòng yên tĩnh, trong không khí lưu lại mùi vị kích tình thật lâu không tản đi, Cố Hoài Nam hồi tưởng đến lúc trước anh đã nói, nước mắt bỗng dưng rơi xuống, nước mắt cùng suy nghĩ dần dần chìm vào mộng đẹp.

Thời tiết ban đêm, mặc dù không gió cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Diệp Tích đứng trên ban công chống một tay lên lan can rút ra hai điếu thuốc. Trung đoàn ở vùng ngoại thành cảnh đêm dĩ nhiên không thể so với khu vực thành thị, duy nhất có thể nhìn chính là bầu trời sao. Không có ngọn đèn thành thị, ngôi sao lộ ra vẻ mỹ lệ dị thường chói mắt.

"Anh em, cho điếu thuốc."

Diệp Tích Thượng quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Thần mặc áo khoác ngoài thảnh thơi ngồi một mình trên ghế trong sân thượng nhà mình, nâng cằm lên giống như anh trước đó nhìn lên màn đêm buông xuống.

Nhà Tiết Thần chỉ cách nhà Diệp Tích Thượng một bức tường, sân thượng cũng một bước là có thể vượt qua.

Diệp Tích Thượng đem nửa hộp thuốc ném cho Tiết Thần, "Còn chưa ngủ?"

Tiết Thần châm thuốc hít một hơi, xấu xa nhướng mày hướng anh. "Bản thân tớ muốn ngủ, cũng phải ngủ được mới được, cậu có động tĩnh lớn như vậy, không sợ hành hạ sụp căn phòng cũ ư?"

". . . . . ." Diệp Tích Thượng hơi chậm lại, sau đó bình tĩnh ngoắc ngoắc khóe miệng. "Không có khống chế được, xin lỗi."

"Một khi cậu không khống chế được, người xui xẻo cũng không chỉ có một mình Cố Hoài Nam, tầng lầu này không biết có bao nhiêu đại lão gia độc thân lúc nửa đêm đứng lên tắm dội đâu." Tiết Thần hừ hừ, "Đàn ông no chết không biết còn có đàn ông đói chết ư."

Diệp Tích Thượng thấy anh nói móc, không làm bất kỳ phản bác. "Kim Kim có tin tức sao?"

Nhắc tới Dư Kim Kim, trong mắt Tiết Thần trong nháy mắt ảm đạm vài phần. "Ba tớ phái người đi, còn chưa trả lời."

"Trần Nam Tầm đâu?"

Tiết Thần chậm rãi phun ra làn khói, một hồi lâu mới âm ngoan mở miệng: "Nếu Kim Kim có việc, tớ sẽ đích thân bắn chết người đàn ông cặn bã đó."

"Sớm khuyên cậu rồi, sớm quay đầu lại cũng không có sự việc ngày hôm nay." Diệp Tích Thượng cũng không nghĩ đến là một cô gái tính tình như Dư Kim Kim lại mạnh mẽ như vậy, hồi tưởng từ lúc hai người gặp gỡ đến bây giờ, cũng không ai biết trong lúc vô tình không ngờ trải qua vùi lấp như vậy, cũng như —— anh đối với Cố Hoài Nam.

Hai người đàn ông đều có tâm tư, trầm mặc lan tràn trong không khí. Tiết Thần bấm thuốc, nửa người cách lan can phác thảo cổ Diệp Tích Thượng. "Tớ nói này, cậu có bao nhiêu khó dồi dào sung túc? Cố Hoài Nam sợ là cũng bị cậu làm gần chết, cậu còn bày biện bộ mặt không vừa lòng cho ai nhìn đây?"

"Rất rõ ràng?" Diệp Tích còn mơ hồ sờ càm của mình, tự giễu.

Diệp Tích Thượng rất ít nói đùa, Tiết Thần nhìn anh một lúc, bĩu môi, buông anh ra. "Cậu cùng Cố Hoài Nam rốt cuộc náo loạn bao nhiêu mâu thuẫn? Vẫn buồn bực ở trong lòng, nói cùng anh em một chút, không mất mặt."

"Nói chút không thực tế." Diệp Tích Thượng buông tay nắm chặt ngày đó bị cửa xe kẹp thương. "Nhớ trước kia lão Diệp từng giới thiệu con gái cho tớ chứ?"

Tiết Thần nghĩ ngợi, gật đầu. "Muốn cậu đi xem mắt à?"

"Là Cố Hoài Nam."

Tiết Thần cười: "Hai ngươi thật đúng là có duyên."

"Khi đó cô ấy cùng Trần Nam hứa hẹn không bao lâu."

"Cho nên?"

"Nếu như khi đó tớ thật tình đối đãi chuyện này, không phải là không thể lấy được cô ấy."

Tiết Thần kinh ngạc khiêu mi. "Cậu đang hối hận năm đó không có đào chân tường của Trần Nam Thừa? Hay là muốn nói sức quyến rũ của mình lớn hơn Trần Nam Thừa?"

Diệp Tích Thượng liếc anh một cái, Tiết Thần nhún vai, xoay tay lại bưng cái chén nhỏ trên bàn trà qua. "Cái này không giúp được cậu, hay là nói chút thực tế."

"Tớ muốn có con."

"Phốc ——" Nước trong miệng Tiết Thần còn không có nuốt xuống liền trực tiếp phun ra ngoài, Diệp Tích Thượng suýt nữa ướt hết. "Cái này tớ cũng khôn giúp được, sinh con không phải điểm mạnh của tớ." Tiết Thần vừa khụ vừa vỗ vai anh, thần thần bí bí hề hề, còn cố ý hạ giọng. "Làm sao? Thật đúng là như Cố Hoài Nam nói, cậu không được?"

Diệp Tích Thượng chán nản, không chút khách khí gạt móng vuốt của anh ra, nghiêng nhìn anh: "Cậu muốn thử một chút sao?"

Tiết Thần thông minh câm miệng, quấn áo khoác ngoài khoát tay áo. "Tớ đi ngủ, buổi tối cậu kiềm chế chút, tránh cho ngày mai huấn luyện chân mềm mất mặt."

Diệp Tích Thượng nhếch môi cười không tiếng động, cũng trở về gian phòng. Cố Hoài Nam đã ngủ say, Diệp Tích Thượng mang theo một thân hàn khí lên giường, đầu tiên là đưa lưng về phía cô, một lát sau lật người đem cô kéo đến trong ngực kêu cô mấy tiếng.

Cố Hoài Nam một chút phản ứng cũng không có, miệng nhỏ khẽ nhếch lên rồi lại ngủ. Diệp Tích Thượng cau mày, có chút hối hận mới vừa rồi càn rỡ, mới một lần đã đem cô thành như vậy.

*

Cố Hoài Nam cảm giác ngủ không tốt, cô làm một giấc mộng rất dài, trong mộng có Cố Minh Triết Tuyên Dung, có Cố Hoài Tây, sau đó là Trần Nam Thừa, cuối cùng là Diệp Tích Thượng. Nhiều thứ qua lại ở trước mắt cô, một màn một màn, thỉnh thoảng chân thật thỉnh thoảng mơ hồ, cuối cùng là Diệp Tích Thượng mặt lạnh lùng, tựa hồ đang cùng anh nói gặp lại, sau đó lại thật sự biến mất không thấy.

Cố Hoài Nam cứ như vậy tỉnh lại ở trong mộng, mang theo sợ hãi cùng đau lòng.

Mở mắt ra tốt một chút mới ý thức mình ở gian phòng xa lạ, khắp nơi đều có bóng dáng Diệp Tích Thượng, trên chăn đều có mùi hương thuộc về anh. Cố Hoài Nam đem mình cuộn lên, húc vào bộ ngực ức chế còn không có trì hoãn cảm giác đau quá mức chua xót, tầm mắt trong lúc lơ đãng chạm đến điện thoại đầu giường.

Mở khóa, Diệp Tích Thượng vốn không mang theo điện thoại di động, cũng may hôm nay anh mang theo, mới không có lỡ điện thoại của Cố Hoài Nam.

"Tỉnh? Trong phòng bếp có bữa ăn sáng, hâm nóng ăn." Anh vốn định cúp điện thoại, nhưng phát giác này đối phương cực kỳ bình tĩnh. "Nam Nam?"

Anh mới thử thăm dò một câu, thanh âm Cố Hoài Nam hơi khàn khàn khóc nức nở truyền tới, để cho tâm anh căng thẳng. "Tại sao?"

"Không có chuyện gì." Cố Hoài Nam nghẹn, thanh tiếng nói. "Em nằm mơ, còn tưởng rằng anh đi thật, hiện tại không có chuyện gì rồi, anh tiếp tục làm việc đi."

Cô nói xong liền cúp điện thoại, đầu buồn bực ở chăn thật lâu không ra. Cũng không biết qua bao lâu, Cố Hoài Nam chợt nghe cửa phía ngoài bị mở ra, sau đó là tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề, sau đó nữa cô bị một đôi tay mạnh mẽ kéo ra từ trong chăn, sau đó chống lại một đôi mắt lo lắng của Diệp Tích Thượng.

Hai mắt cô đỏ hồng, đầu tóc rối bời, gương mặt cũng đỏ bừng.

Diệp Tích Thượng đưa tay dò xét trên trán cô, mặt trầm xuống. "Làm sao nóng rần lên rồi hả?"

Cố Hoài Nam bị anh nhét trở về chăn, nhìn anh đi hộc tủ cầm thuốc, rót nước rồi trở về mớm cô uống thuốc, sau đó tìm nhiệt kế kiểm tra, vừa đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô. Anh còn mặc áo huấn luyện đi ủng, đạp trên đất tất nhiên phát ra động tĩnh không nhỏ.

Nhưng thanh âm này làm Cố Hoài Nam vô cùng an tâm.

Rốt cục Diệp Tích Thượng bưng cháo nóng cùng bánh bao trở lại, dùng chăn đem cô vo thành một đoàn ôm vào trong ngực từng miếng từng miếng cho cô ăn. Cả người Cố Hoài Nam mềm nhũn không chút khí lực, ngửa đầu nhìn anh mặt nghiêm túc.

"Em không có xuống tay được muốn anh chết, anh liền định ở trên giường muốn em chết sao?"

Diệp Tích Thượng thủ hạ một bữa, vừa múc một muỗng cháo nóng đưa tới bên miệng cô. "Sau này anh sẽ chú ý."

Sau này, anh lại vẫn chịu cho cô sau này.

Cố Hoài Nam nghiêng đầu đem mặt chôn ở cần cổ của anh. "Anh không nên cưới em sao?"

Diệp Tích Thượng không nói, quay mặt cô qua, tiếp tục cho cô ăn cơm. Cố Hoài Nam ăn không vô, lại bị anh buộc ăn hai bánh bao một chén cháo, Diệp Tích Thượng lau khô một ít cháo dính trên mép cô, đỡ cô nằm xuống. Cố Hoài Nam nhìn đồng hồ, lập tức vươn tay nhỏ bé từ phía dưới chăn ra túm chéo áo anh.

Diệp Tích Thượng đem cánh tay nhỏ tinh tế của cô thả ra, cuối cùng trấn an. "Anh không đi, em ngủ đi."

Cố Hoài Nam lần này nóng rần lên, buổi tối cũng phun ra mấy lần, thuốc hạ sốt không có tác dụng, cả người Cố Hoài Nam nóng cũng đờ đẫn, không ngừng nằm mơ, tỉnh lại, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nhìn qua tất cả đều là mặt Diệp Tích Thượng, còn có người mặc áo khoác trắng lúc ẩn lúc hiện bên giường cô.

Một nhân viên cho Cố Hoài Nam truyền thuốc hạ sốt, sốt cao rốt cục lui đi một chút.

Biết Cố Hoài Nam lâu như vậy, Tiết Thần chưa thấy bộ dáng cô suy yếu như vậy, không nhịn được chế nhạo Diệp Tích Thượng. "Có phải cậu có chút quá rồi hay không? Đây là cô gái của cậu, không phải là búp bê thổi khí, làm như vậy sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Tích còn đang dùng phương pháp vật lý truyền thống là xức rượu cồn hạ nhiệt độ trên người cho Cố Hoài Nam, nửa bả vai cùng trên cánh tay dưới chăn lộ ra vết ứ đọng khiến cho Tiết Thần không khỏi cau mày. "Tớ thật sự hoài nghi cậu có phải cưới rồi có tính bạo lực hay không."

"Tớ không có." Diệp Tích Thượng phản bác, chẳng qua là hồi tưởng lại hành động đêm đó của mình thực tại như theo như lời Tiết Thần nói, quá rồi.

"Đừng quên một mình cậu đã làm gì, chỉ cần một cái tay cũng bấm chết cô ấy, trong tiềm thức cô gái hy vọng mình bị cưỡng ép, nhưng cậu không thể làm thật như vậy chứ? Có cái gì khác cầm thú đây?"

Diệp Tích Thượng quét tới ánh mắt lạnh thấu xương, Tiết Thần ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu không phải là cầm thú, cậu là mặt người dạ thú."

Cố Hoài Nam tỉnh lại không biết là buổi tối ngày thứ mấy, đầu rất nặng, nhưng thanh tĩnh. Diệp Tích Thượng cũng không ở trong phòng, cô tung mình xuống giường, thân thể trống rỗng cước bộ có chút loạng choạng. Cố Hoài Nam cho là Diệp Tích không ở nhà, nào ngờ thấy anh không có mở đèn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách một mình hút thuốc lá.

Diệp Tích Thượng thấy cô lập tức bấm thuốc lá, kéo cô vào trong ngực dùng tiểu thảm bao. "Làm sao mặc ít như vậy xuống giường? Đói bụng? Còn nóng sao?"

Diệp Tích Thượng dứt lời thì cúi đầu dán lên trên trán của cô dùng phương thức nguyên thủy nhất kiểm tra, Cố Hoài Nam ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, trong lòng đau nhói, hai tay nâng mặt của anh lên, nhẹ nhàng hôn xuống môi anh.

Nụ hôn tới đột nhiên, Diệp Tích Thượng hơi chút ngơ ngác một chút mới kịp phản ứng, mở mắt muốn đứng lên. "Tới giờ uống thuốc rồi, anh đi lấy."

Cố Hoài Nam nào chịu để cho anh đi, hai cánh tay cuốn lấy cổ của anh vây khốn anh. "Anh đừng đi, Diệp Tích Thượng, chúng ta ai cũng đừng lẩn trốn nữa, nói một chút, có được hay không?"

Diệp Tích Thượng nhếch môi mỏng, nhẹ nhàng vòng quanh thân thể của cô. "Nói chuyện gì?"

Cố Hoài Nam vểnh miệng lên, thẳng cổ. "Nói anh có quyền biết tất cả, bệnh của em là khi em sa ngã, em quả thật bị chứng bệnh uất ức quá rất nghiêm trọng, tự sát rất nhiều lần, em say rượu thậm chí hút độc, năm thứ hai em rời đi quả thật đã len lén trở lại một lần, bởi vì em biết rất khó ly hôn với anh. . . . . . Cho nên em muốn. . . . . ." Cô nhắm mắt lại, nước mắt rốt cục chảy ra.

"Để anh chết. . . . . ."

Hết chương 63