Cố Hoài Nam còn chưa phản ứng được với ý tứ trong lời của anh, sau một khắc liền nhìn thấy con mắt Diệp Tích Thượng sắc rét rung mình, cũng đưa tay nhanh chóng đem lấy chính mình đẩy đến phía sau anh. Cố Hoài Nam không chuẩn bị, dưới chân không có để ý, hung hăng uy một chút, đau tan lòng nát dạ, trong nháy mắt để cho toàn thân cô đổ mồ hôi.
Chỉ là, đợi cô quay đầu nhìn lại, sợ hết hồn.
Quả đấm to của Sách Thế Kỳ cứ như vậy giống như Diệp Tích Thượng vung đi, mà vóc người cao to bản lĩnh của Diệp Tích Thượng lại nhanh như thiểm điện vậy, dễ dàng tránh thoát đồng thời lại còn nhàn rỗi phản kích.
Sách Thế Kỳ lần nữa bị đánh đến chân đứng không vững liên tiếp lui về phía sau, sau lưng “bụp bụp” đụng vào cột điện, lúc ngẩng đầu Diệp Tích Thượng đã đứng tốt tại chỗ, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mình. Sách Thế Kỳ vuốt vuốt chỗ đau, lúc trước bởi vì rượu cồn mà say mờ mắt lại một chút xíu khôi phục sáng ngời, khí thế quanh thân cũng bắt đầu thay đổi rồi.
Thì ra là không để lộ tài năng.
Diệp Tích Thượng bình tĩnh tự nhiên để túi hành lý xuống, cởi ra một vài nút áo sơ mi, khẽ nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn Cố Hoài Nam, cái nhìn này làm cho cô theo bản năng rụt hạ bả vai đứng xa mấy bước.
Đợi cô thối lui đến phạm vi an toàn, Diệp Tích Thượng mới đưa tầm mắt lần nữa rơi vào trên thân người đàn ông đứng dưới đèn đường, có khí thế cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng. Sách Thế Kỳ cũng không lịch sự giống như Diệp Tích Thượng, bàn tay một tay kéo mở cổ áo, hai quả đấm nắm chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng giòn vang đáng sợ, mắt không hề chớp nhìn anh.
Người đàn ông phía trước có rất nhiều chuyện để ở trong lòng mà không nói, có khi lời nói đều là dư thừa, tỷ như giờ phút này, chỉ một ánh mắt cũng biết động thủ là không tránh khỏi, hai người ai cũng không có ý nghĩ tránh khỏi.
"Tôi nhường anh một chiêu." Sách Thế Kỳ hướng Diệp Tích Thượng đi tới.
"Không cần."
Diệp Tích Thượng không nhúc nhích, chỉ đem cằm khẽ nâng lên, trong ánh mắt thêm mấy phần ngạo nghễ, nhìn Sách Thế Kỳ ở trong mắt cũng là một loại coi rẻ. Hai mắt anh ta nhăn lại, vung mạnh quyền hướng đầu anh đánh tới, tỉ suất truyền lực của quyền nhanh gấp mấy lần lúc trước, không có nửa điểm men say.
Diệp Tích Thượng tỉnh táo tiếp chiêu, lại chỉ thủ chứ không tấn công, mỗi lần quả đấm của Sách Thế Kỳ thiếu chút nữa đụng phải anh thì cũng bị anh dễ dàng tránh ra, nhiều lần hữu kinh vô hiểm, không để cho anh ta đụng phải nửa cọng tóc, quả thật tựa như anh đang đấu chơi.
Sách Thế Kỳ càng cáu, quyền nhanh chóng từ từ tăng nhanh, người xem sợ hết hồn hết vía.
"Đừng đánh! Tất cả dừng tay!" Cố Hoài Nam gấp muốn chết, thế nào kêu không có chuyện gì, căn bản không có người nghe cô. Trước kia đi theo Trần Nam Thừa học qua một chiêu nửa thức, mặc dù là bản lĩnh gà mờ nhưng cũng nhìn ra được Sách Thế Kỳ công kích càng ngày càng mãnh liệt. Lòng của cô níu chặt, nháy mắt một cái cũng không nháy mà nhìn hai người, sợ bất cứ một người nào gặp chuyện không may.
Mắt thấy Diệp Tích Thượng bị buộc đến đường cùng, quả đấm thép của Sách Thế Kỳ thẳng tắp hướng tới anh đánh ra, Cố Hoài Nam không nhịn được hét lên một tiếng. Lúc trong đầu cô đều là hình ảnh Diệp Tích Thượng bị đánh thảm thiết, cô cũng nhìn thấy Diệp Tích Thượng một tay mạnh mẽ vững vàng tiếp được một kích này của Sách Thế Kỳ, bàn tay hợp lại, cổ tay nhéo một cái, theo sát sau thân hình cánh tay nhanh chóng di động tùy theo gãy, lực đạo vừa thu lại để cho anh ta mất đi trọng tâm cũng mất đi lực công kích. Sách Thế Kỳ còn chưa có ổn định thân thể chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo cường đại rất mạnh đụng vào ba sườn của anh ta, tiếp đó lại là một đòn nghiêm trọng, tung chân đá làm anh ta cong gối, anh như người cao ngựa lớn làm người đàn ông trong nháy mắt bị chế phục, ngoan ngoãn bị áp chế dưới mặt đất xi măng, không thể động đậy.
Một chiêu, Diệp Tích Thượng ra tay chỉ dùng không tới hai giây khiến Sách Thế Kỳ không hề có lực đánh trả.
Sách Thế Kỳ một thiếu chút nữa không thở gấp được, cánh tay, ba xương sườn cùng đầu gối, ba chỗ truyền đến đau nhức, nín được một lúc mới thở nổi, mồ hôi lạnh bổ nhào xuống. Anh ta cắn răng giãy giãy, chỉ cảm thấy trên người càng đau. Mặc dù Diệp Tích Thượng chế phục anh ta, trên tay lại không có nửa chút sức lực, đè thấp thân thể kia sau lưng anh cười lành lạnh.
"Tôi nói, đừng nhường tôi."
Sách Thế Kỳ tức giận vô cùng, trực tiếp sử dụng Anh văn văng tục. "Quân nhân Trung Quốc đều dã man giống như anh sao?"
"Thật sự là xin lỗi, tôi cho là anh muốn tự thể nghiệm quân nhân Trung Quốc đến tột cùng có mấy phần trọng lượng."
Diệp Tích Thượng cố ý nói như vậy, Sách Thế Kỳ kinh ngạc, hung hăng nhổ một ngụm. "Đây chính là đạo đãi khách của các người sao?"
Diệp Tích Thượng nhẹ giọng chê cười, bỗng chốc buông lỏng anh ta ra, tim không nhảy hơi thở không gấp. "Phu nhân tôi chỉ vì anh cố ý bay đến B thị sống phóng túng với anh, anh tựa hồ còn không thỏa mãn, không thể làm gì khác hơn là tôi tự mình tới chiêu đãi Sách tiên sinh, không biết anh đã từng nghe qua chưa lấy đạo của người trả lại cho người những lời này." Khóe miệng anh nhất câu, "Chiêu đãi không chu đáo, tha lỗi."
Mặc kệ anh ta say thật, hay giả say, Diệp Tích Thượng thấy chính là anh ta đối với cô gái của mình động tay động chân, anh tức giận, lại không tức đến mất trí, vậy mà anh vừa miễn cưỡng đem hỏa khí đè xuống, không ngờ Sách Thế Kỳ đi ôm Cố Hoài Nam, lúc đó anh đã cảm thấy ngứa tay.
Sách Thế Kỳ đau đến nhe răng trợn mắt lại nói không thốt nên lời, hai lần Diệp Tích Thượng dùng sức lực thật mạnh, anh ta hoài nghi xương sườn cũng bị gãy đứt, giãy giụa nửa ngày mới lật người ngồi dậy, chống trên mặt đất thở hổn hển. Anh ta không biết Diệp Tích Thượng đã xuống tay lưu tình, nếu không như thế thì anh ta bò cũng không bò dậy nổi.
Cố Hoài Nam cũng giống vậy, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lấy lại tinh thần mà tức giận xông thẳng đến đỉnh đầu. "Sách Thế Kỳ!"
Cô chợt kêu một tiếng, hai người đàn ông này không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ thấy Cố Hoài Nam khí thế hung hăng chạy đến trước mặt Sách Thế Kỳ nâng tiểu cước lên liền đá qua. "Ai cho anh đánh anh ấy! Ai nhường đây!"
Cô dùng sức lớn hơn nữa cũng không bằng một phần mười hai quyền của Diệp Tích Thượng, Sách Thế Kỳ một phát bắt được cổ chân của cô, không dám tin trừng tròng mắt. "Cái người này, mắt em có vấn đề? Là ai ra tay trước, em không nhìn thấy sao? Rốt cuộc là ai đánh ai?" Dứt lời tay liền buông, người còn nhếch nhác không đứng nổi, Cố Hoài Nam cứ đem anh nói là người thành thi bạo lực.
"Tôi mặc kệ! Anh chính là không được đánh anh ấy! Có biết anh ấy là ai hay không? Tôi đều chưa đánh qua anh ấy! Tôi đều chưa đánh qua anh ấy!" Cố Hoài Nam đùa bỡn thành vô lại, vung túi xách đánh anh ta.
"Cố Hoài Nam! Em thiên vị không cần rõ ràng như vậy chứ? Một sợi tóc của anh ta, enh đều chưa đụng tới!" Sách Thế Kỳ sắp bị cô gái này làm cho tức chết.
Vừa bắt đầu anh ta liền đoán được thân phận của vị khách không mời mà đến này, quả thật muốn cùng Diệp Tích Thượng gặp một lần, chỉ là không nghĩ tới sẽ dùng loại phương thức kịch liệt này, mình dễ dàng thảm bại như thế, càng không có nghĩ tới chính là bởi vì hai người giao thủ có thể đem Cố Hoài Nam gấp gáp thành cái bộ dáng này. Sách Thế Kỳ không thể cùng cô động thủ, không thể làm gì khác hơn là sử dụng ánh mắt hướng người đàn ông sau lưng cô nhờ giúp đỡ.
"Anh không phải quản lý cô gái của anh? Mặc kệ, tôi muốn báo cảnh sát!"
"Anh thử xem!" Cố Hoài Nam giận giống như con báo con, dựng thẳng lông toàn thân. Diệp Tích Thượng không động, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Sách Thế Kỳ không có cách, không để ý hình tượng lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất. "Xong rồi, tôi thật xui xẻo, em lại đánh, tôi liền thật không được rồi."
Lúc này Cố Hoài Nam mới dừng tay, thở hồng hộc, lau khóe mắt, sau đó xoay người căm tức nhìn Diệp Tích Thượng. Diệp Tích Thượng vừa muốn đưa tay đi ôm cô, liền bị cô đẩy ra.
"Anh lợi hại lắm, Diệp Tích Thượng! Không phải anh không dễ dàng cùng người động thủ sao?" Cố Hoài Nam nặng nề đâm vào lồng ngực anh, thay đổi bắt đầu dạy dỗ anh. "Làm sao anh không đánh chết anh ta? Tôi cho anh biết, Diệp Tích Thượng! Anh có biết anh ấy là ai hay không! Có biết hay không! Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi đây đời này không để yên cho anh đâu—— ——!"
Cô tức giận rống to, hay bởi vì dùng quá sức không thể không cúi người ho khan.
Sách Thế Kỳ vẫn nằm dưới đất như cũ chợt cười, "Lúc này mới giống Nam Nam của tôi."
"Anh câm miệng!"
Cố Hoài Nam cũng không quay đầu lại dữ tợn quát một câu, Sách Thế Kỳ bĩu môi, hừ lạnh.
Trong lúc nhất thời chung quanh tĩnh lặng như chết.
Cố Hoài Nam ý thức được mình nói nặng lời, nhưng tình huống lúc này để cho cô mất hết mặt mũi nhận tội, nhắm mắt cùng anh giằng co.
Diệp Tích Thượng, con ngươi tối đen như mực còn hơi nheo lại, trong con ngươi không dễ dàng phát giác dấy lên một ngọn lửa. Anh trầm mặc một hồi lâu, từ trong ví tiền móc ra mấy tờ tiền mặt “bốp” quăng cho Sách Thế Kỳ tiền thuốc thang, xốc lên túi hành lý xoay người rời đi, đi vài bước dừng lại, quay đầu lại liếc Cố Hoài Nam còn ngây ngốc tại chỗ, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
"Đuổi theo!" Nói xong xoay người tiếp tục đi.
Xong rồi. . . . . .
Cố Hoài Nam cắn môi, không dám trì hoãn chút nào, lập tức chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng, chạy chậm đi theo.
Sách Thế Kỳ không có ngăn cô, thuận theo cô rồi, mình hướng về phía khắp trời đầy sao thở dài, khóe miệng dính dấp nụ cười khổ. Những thứ không nói khác, có thể để cho Cố Hoài Nam nghe lời người đàn ông như vậy, Sách Thế Kỳ xem ra, Diệp Tích Thượng vẫn là thứ nhất.
Diệp Tích Thượng vốn muốn mang theo Cố Hoài Nam đổi một khách sạn, nhưng mà bây giờ anh không chờ được rồi, làm xong thủ tục lôi kéo cô ngồi thang máy đi tới gian phòng, mở cửa ra, đem túi hành lý cùng Cố Hoài Nam đều quăng vào.
Lúc trước Cố Hoài Nam đau chân, đi được mấy bước đau đến tay nắm trắng bệch, bị anh thô lỗ vung thế này không có đứng vững, mắt thấy sẽ phải ngã nhào, trong ánh sáng điện quang lại bị một lực từ phía sau kéo trở về.
Diệp Tích Thượng đẩy cô lên trên tường, bàn tay nắm cằm của cô.
"Nói cho anh một chút, em chuẩn bị thế nào cùng anh không dứt?"
Cố Hoài Nam bị anh nắm đau, nghĩ giãy lại bị anh nắm ác hơn.
"Nhìn anh! Trả lời vấn đề của anh!" Diệp Tích Thượng lại hỏi lần nữa, giọng nói lạnh như hàn băng.
Cố Hoài Nam giương mắt, không khỏi cả kinh trong lòng: mắt Diệp Tích Thượng sáng như đuốc, đáy mắt tức giận không chút che giấu nào. . . . . .