Cấu Kết

Chương 30




Diệp Tích Thượng vẫn luôn cho rằng trong lòng mình không có dục vọng, đối với tình yêu anh luôn luôn có cái nhìn vô cùng lãnh đạm, trước khi gặp được Cố Hoài Nam anh không hề biết dục vọng của mình lại mạnh mẽ, mãnh liệt và không thể chống đỡ được như thế.

Cảm giác ôm Cố Hoài Nam vào trong ngực lại chân thật như thế, còn có bụng dưới căng lên rất đau đớn, hai người trong khi hôn hít giằng co, mùi rượu giống như tăng lên gấp trăm ngàn lần thấm sâu vào huyết mạch của anh, buộc anh cùng say.

Sức lực trong tay anh càng lúc càng mạnh, Cố Hoài Nam ôm anh càng chặt. Anh rời môi của cô, lưu luyến tỉ mỉ hôn vào vai và gáy cô.

"Diệp tích. . . . . . Thượng. . . . . . Ừmh. . . . . ." Cô khó khăn thở dốc khi anh vấn vương trên vành tai cô.

Nếu như Cố Hoài Nam tỉnh táo, mà nghe thấy thanh âm của mình sợ rằng phải đỏ mặt. Một tay cô vịn vai anh, một tay nắm chặt áo sơ mi của anh, ngửa đầu mặc kệ anh xâm lược, cả thân thể bị anh giam cầm không thể động đậy, dính sát vào người anh. Chân của cô quấn chặt bên hông anh, váy tốc lên, lộ ra bắp đùi trơn bóng, bàn tay Diệp Tích Thượng từ đầu gối cô từng tấc từng tấc trượt lên, đầu ngón tay khẽ thăm dò dọc theo quần lót.

Từng đợt từng đợt hơi nóng tuôn ra trong cơ thể, trái tim Cố Hoài Nam như muốn nổ tung, cảm giác mình bị một vòng lửa bao lấy, xông vào không được mà thoát ra cũng không xong, cảm giác dường như vừa không chịu nổi vừa còn chưa đủ.

Loại cảm giác này đối với Cố Hoài Nam mà nói, cũng không tính là xa lạ, nhưng đã lâu không gặp lại. Rất nhiều năm trước kia, cô đã từng được một người yêu thương như vậy, giống như cả sinh mạng cũng bị anh nắm ở trong tay, bị anh chi phối.

Những đoạn ký ức kia bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, sau đó là gương mặt người kia dần dần trở nên rõ ràng, nhưng cũng dần dần mơ hồ rất nhanh. . . . . .

Cô hé đôi mắt đen nhánh nhìn lên trần nhà, cảm thụ đôi môi và bàn tay của anh chạy trên cơ thể mình, còn truyền tới tiếng tim đập rất rõ ràng và có lực.

Không biết tại sao, từ sau cái ngày yêu cầu Diệp Tích Thượng phải theo đuổi cô, có lẽ là từ khi anh dọn tới ở cùng cô, hoặc có lẽ từ khi anh không hề một câu oán hận mà bao dung cho tính khí ngang ngược bốc đồng cố tình gây sự của cô, còn có mỗi lần cùng anh trở về đại viện gặp Diệp Cẩm Niên chung sống giống như người một nhà, Cố Hoài Nam liền mơ hồ có một dự cảm: bọn họ sớm muộn gì cũng đi đến bước này.

Cô vẫn có chút kháng cự không muốn thừa nhận, trên người Diệp Tích Thượng có thứ gì đó mà cô vẫn khát vọng nhưng không có được, giống như sở hữu, loại cảm giác này thậm chí còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với lúc trước ở cùng Trần Nam Thừa.

Song càng như thế, cô càng lo lắng, càng lo lắng lại càng khống chế không được muốn làm gì đó. Ví dụ như cố tình chọc anh, gây phiền toái thách thức ranh giới cuối cùng của anh, hoặc là cái đêm khi anh từ núi Thanh Phong trở lại cô chủ động hôn, giả trang Cố Hoài Tây thử thăm dò, còn có tối nay.

Có lúc cô cũng không biết rõ mình làm như vậy đến tột cùng có ý nghĩa gì, trong lòng có một âm thanh không ngừng cảnh tỉnh cô: đừng giả vờ ngớ ngẩn, đừng không biết tự trọng.

Nhưng Diệp Tích Thượng là một người tốt như thế, từ năm năm trước cô cũng đã biết.

Bất chấp tất cả nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo thấu xương cứu mạng của cô, trong khi cô suy sụp tuyệt thực đến chỉ còn hơi thở thoi thóp thì dùng thủ đoạn ép buộc cô ăn cơm, khi cô đường đột tùy tiện cầu hôn thì bằng tốc độ nhanh nhất cùng cô đi làm thủ tục, thậm chí khi cô hèn yếu chạy trốn năm năm còn có thể ở trước mặt Diệp Cẩm Niên mà bảo vệ cô, mặc kệ những hiềm khích trước kia mà cho cô một mái nhà, một bến cảng.

Một người như vậy, Cố Hoài Nam sao có thể khiến mình không đáng khinh? Huống chi, cô đã là vợ của anh, trách nhiệm cô thiếu không chỉ có năm năm đó.

Bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của anh ra, chạm lên thân thể của anh, vội vàng vuốt ve, hôn lên cằm của anh, đầu lưỡi nhẹ cuốn hầu kết lộ ra đang chuyển động của anh, đổi từ khách làm chủ cởi áo anh, thưởng thức hương vị của anh.

Bờ môi Cố Hoài Nam một đường đi xuống, chợt trong miệng nếm thấy một mùi máu tươi, đó chính là nơi bị cô cắn đến chảy máu. Cô dừng lại một chút, cánh môi trực tiếp ngậm lên, đầu lưỡi khéo léo hoạt động qua lại ở phía trên.

Trên cổ đau nhói kèm theo nhiệt độ bờ môi cô, công thêm bàn tay nhỏ bé của cô đang làm loạn khiến đầu óc Diệp Tích Thượng kêu ong ong, bắp thịt toàn thân cũng trở nên căng thẳng. Anh nuốt một ngụm nước bọt: "Nam Nam."

"Hả?" Cố Hoài Nam đáp lại một tiếng mơ hồ, một giây kế tiếp bỗng dưng bị anh bế lên không theo tư thế này.

Diệp Tích Thượng ôm cô đi tới phòng ngủ chính, không có chút do dự đè cô vào giường không có màn che, một bên mặt kệ cho cô hôn, một bên mặt kệ cho cô ngang tàng cởi áo của mình. Móng vuốt ẩm ướt của Cố Hoài Nam kéo quần anh ra, chợt phát hiện hôm nay anh mặc một cái quần thể thao nên không có đai lưng, móng vuốt nhỏ bèn trượt một cái chui vào, dùng cả tay cả chân cởi quần anh ra.

"Nam Nam. . . . . ."

Tay Diệp Tích Thượng nâng mông của cô lên áp sát vào dục vọng gần như đang muốn bộc phát của mình, trong miệng khẽ gọi tên của cô một lần nữa. Anh tỉnh táo, nhưng cô lại không.

Rõ ràng vừa bắt đầu cô chỉ muốn hôn, nên cái anh cho cũng chỉ là một nụ hôn, nhưng khi thật sự hôn thì Diệp Tích Thượng mới phát giác bản thân mình muốn cho cô không chỉ là những thứ này.

Bàn tay kia vuốt dọc theo quần lót của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo xuống. Váy của Cố Hoài Nam đã bị cởi ra hơn phân nửa, vừa rồi váy đã bị kéo lên giữa eo. Vì vậy khi vật thô ráp cứng rắn nóng như một cái bàn ủi chống đỡ giữa đùi cô thì trái tim của Cố Hoài Nam cũng bóp bị chặt lại, bị đụng đến thấy đau, thân thể nhẹ nhàng rung động.

Nhưng vượt quá dự liệu, đúng lúc này Diệp Tích Thượng từ từ ngừng lại, khẽ nâng thân thể lên, cánh tay chống bên người cô, nhấc đầu cô ra khỏi lồng ngực, nhờ ánh trăng cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ý loạn tình mê của cô.

"Sao thế. . . . . ." Cố Hoài Nam bị anh dụ dỗ nóng như lửa đốt, gương mặt dán vào cánh tay của anh cọ cọ như mèo nhỏ khiến người ta thấy nhột. Mái tóc dài của cô xõa ra, làn da mịn màng dưới ánh trăng càng thêm sáng trắng Như Ngọc.

Diệp Tích Thượng vuốt đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ của cô, thân thể rất khó chịu, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo: "Em muốn hôn thì anh cho, nếu tiếp tục hôn nữa thì sẽ vượt quá giới hạn."

Lúc này vác súng ra trận đã vào lúc quan trọng rồi, chẳng lẽ anh muốn rút lui?

Không đúng.

Diệp Tích Thượng vẫn cười khẽ, Tiểu hồ ly đã lên giường của anh, bước kế tiếp chính là để cho cô chủ động kéo anh lên. Sao có thể làm được như vậy là bởi vì anh và Tiết Thần, Giang Thiệu không giống nhau, anh cần xác nhận địa vị của mình ở trong lòng c th mi c th đoạt ly ngời của c .

Đ l phơng thức anh thơng yu c.

Đến khi tm xong, anh nhn vo trong gơng còn c th thy kht vọng mãnh liệt của bản thn đi vi C Hoi Nam trong đy mt mnh.

Ly trong tủ lạnh ra lon bia p lạnh, ung vi hp rồi mi v giờng nm xung, tiếc rng mi vừa đụng ti gi đầu, hnh ảnh lăn lộn trn giờng vi C Hoi Nam lại hiện ln trong đầu, nơi no đ của cơ th lại khng tự chủ cứng ln.

Diệp Tích Thợng hít một hơi thật su, lật ngời, qu nửa đm mi bt đầu dời đi lực chú ý trong lòng.

Tuy rng anh c lòng tin đi vi tự chủ của mnh, nhng qu trnh ny thật sự. . . . . . C chút kh chng cự.

*

C Hoi Nam bị tiếng ku òng ọc trong bụng mnh đnh thức.

C day day mt, vặn eo bẻ cổ đi ti phòng bếp, pht hiện c mn m st tơng m c thích nht, bèn cầm chén vừa ăn vừa đi vo th phòng: "Anh nghỉ ?"

Diệp Tích Thợng đang sờ m my vi tính, thy c đi vo nhanh chng đng lại, qu nhanh, c khng nhn thy rõ. C Hoi Nam hút trợt sợi m, mơ hồ hỏi: “Anh lm g thế?"

"Không có gì." Diệp Tích Thượng ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của cô thâm đen, mấp máy khóe miệng nén cười: "Sao thế? Ngủ không ngon? Có muốn đi ngủ thêm một lát hay không?"

Tay Cố Hoài Nam dừng lại, nhớ tới chuyện tối hôm qua, liếc anh một cái: "Em mỗi ngày trừ thiết kế áo cưới chính là ăn cơm ngủ chơi, lại không có việc gì phải u sầu thì sao lại ngủ không ngon?"

Diệp Tích Thượng chậm rãi gật đầu: "Có khả năng ăn, có khả năng ngủ, so với lúc mới trở về nhìn mượt mà hơn một chút."

Hiển nhiên anh không biết từ “mượt mà” trong nhận thức của phụ nữ chính là đồng nghĩa với từ “mập”. Cố Hoài Nam cầm chén lại gần, căng thẳng vuốt mặt: "Ngày đó em đã nói, vậy mà lại nặng thêm ba cân! Làm sao đây, nếu mập thêm anh cũng không di chuyển nổi em."

Diệp Tích Thượng lơ đễnh, ngón tay chạy dọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước sốt của cô: "Lúc tụi anh thi hành nhiệm vụ mang theo trang bị có khi nặng đến 52 kí lô, nếu muốn anh không di chuyển được em thì còn phải nhiều cố gắng, yên tâm mà ăn đi."

Cố Hoài Nam hí mắt cười, tất cả những trở ngại ở trước mặt anh đều không phải là vấn đề: "Vậy cũng không được, làm sao thì em cũng phải giữ vững trạng thái để anh lúc nào cũng có thể ôm lên được." Cô cầm chiếc đũa đâm vào chén một cái: "Không ăn, giảm cân."

Diệp Tích Thượng thuận thế cầm đũa lên gắp thức ăn đút tới miệng cô: "Khuyên em bây giờ nên ăn nhiều một chút, đừng quên buổi tối còn phải ăn cơm với cha em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hoài Nam thoáng chốc khô héo, ngoan ngoãn há mồm để cho anh đút. Diệp Tích Thượng biết quan hệ của cô và gia đình không tốt cho lắm, chắc hẳn đến lúc đó cô cũng không có khẩu vị để ăn cái gì.

"Ăn ở đâu?" Cô nhai sợi mì hỏi.

"Ở nhà hàng Ngự Cảnh Uyển, ý của ba em."

Trong lòng Cố Hoài Nam căng thẳng, bỗng chốc giương mắt: "Ngự Cảnh Uyển?"

"Sao?" Diệp Tích Thượng nhíu mày.

Cố Hoài Nam ý thức được phản ứng của mình dường như quá mạnh mẽ, liên tục lắc đầu không ngừng: "Ngự Cảnh Uyển đắt chết, cũng không phải là ông ta mời khách, ý thật tốt, em sẽ nói với ông ấy đổi nhà hàng khác."

Cô nói xong liền cầm điện thoại trên bàn lên, bị Diệp Tích Thượng đè lại: "Ba anh cũng cho rằng đó là chỗ không tệ, không tổ chức được hôn lễ cho em nên ống ấy vẫn luôn cảm thấy nhà họ Diệp có lỗi với em, người hai nhà có thể ăn một bữa cơm ở đó cũng tốt, đã đặt phòng rồi, đừng đổi nữa."

Diệp Tích Thượng đã mang Diệp Cẩm Niên ra, Cố Hoài Nam cũng không khăng khăng nữa.

Cô để điện thoại xuống cắn môi ngồi vào lòng anh, cúi đầu dùng ngón tay như có như không chọc chọc vào cổ áo anh: "Tính khí lão Cố không tốt chút nào, nếu buổi tối ông ấy có nói cái gì khó nghe, anh đừng để ý."

Diệp Tích Thượng yên lặng, Cố Hoài Nam đột ngột ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vào ngực mình vô cùng có nghĩa khí: "Yên tâm đi, có em ở đây rồi, sẽ không để cho anh ngậm bồ hòn."

Vẻ mặt cô y hệt như mình chuẩn bị hy sinh anh dũng khiến Diệp Tích Thượng nhịn cười không nổi, gật đầu: "Được."