Cấu Kết

Chương 13: Quân Nhân Không Nói Chơi!




Chỉ cần liếc một cái, Trần Nam Thừa đã xác định đó là Cố Hoài Nam, còn người đàn ông có vẻ rất thân mật bên cạnh cô không phải là. . . . . . Diệp Tích Thượng sao?

Anh duy trì tư thế mở cửa xe rất lâu, Trần Gia đã chui vào trong xe lại chui ra thúc giục: "Ba nhanh lên một chút, chú nhỏ nói tới trễ sẽ không cho con đồ chơi!"

Trần Nam Thừa sờ sờ đầu của con trai rồi ngồi vào trong xe.

Dư Anna ôm Trần Gia ngồi ở ghế sau nghe cậu nói hành vi của Trần Nam Tầm khi dễ mình xấu xa như thế nào, cảm thấy buồn cười, thò tay lên chọc chọc Trần Nam Thừa đang lái xe: "Kêu Nam Tầm về sau đừng mang Gia Gia ra làm trò cười, người lớn như vậy mà còn bắt nạt một đứa trẻ, em nói mà chú ấy không nghe."

"Đúng, không biết xấu hổ."

Trần Gia chui cái đầu nhỏ giữa hai ghế ngồi lên tiếng kháng nghị, Trần Nam Thừa cười, một tay ấn cậu lui xuống: "Là do con dính chặt vào chú ấy, sao còn trách người khác."

"Ai bảo ba thường xuyên không về nhà. . . . . ."

Trần Gia nói thầm nho nhỏ, Dư Anna từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn Trần Nam Thừa như không có chuyện gì xảy ra: "Ba bận rộn công việc, Gia Gia phải hiểu ba."

Trần Gia phồng cái miệng nhỏ xoay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Trong tâm trí của Trần Nam Thừa đều là hình ảnh Cố Hoài Nam và Diệp Tích Thượng đi chung với nhau vừa rồi, nên không tập trung. Điện thoại di động chợt vang lên, anh nhận rồi vội vã nói mấy câu, sau khi cúp máy từ từ dừng xe ở ven đường, xuống ghế sau ôm Trần Gia hôn một cái: "Ba có chút việc đột xuất, để mẹ dẫn con đi tìm chú nhỏ trước được không?"

Chân mày Trần Gia càng nhíu chặt hơn, nặng nề hừ một tiếng: "Con có quyền nói không thể sao?"

Trần Nam Thừa gõ gõ lên trán cậu, khom người khẽ hôn Dư Anna: “Không cần chờ anh, cả nhà ăn trước đi, giải thích với mẹ một chút."

Dư Anna không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng giống y như con trai, Trần Nam Thừa cũng búng nhẹ vào trán cô một cái: "Kêu Nam Tầm đưa mẹ con em về nhà, anh sẽ cố gắng về sớm một chút."

Dư Anna ngồi vào chỗ tài xế, nhìn anh chặn chiếc xe ngược chiều chạy đi, trong lòng nặng nề, càng khẳng định bóng lưng vừa rồi là Cố Hoài Nam.

*

Đại lộ Hải Uyển là đường dành riêng cho người đi bộ tấp nập nhất tại thành phố S, dọc theo đường đi có thể thưởng thức những cảnh sắc đẹp nhất của sông Tĩnh Giang, hơn nữa vào ban đêm, đại lộ Hải Uyển và sông Tĩnh Giang được bao phủ bởi những ánh sáng kiều diễm từ các ngọn đèn đường tỏa xuống, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, hấp dẫn đến chói mắt.

Cố Hoài Nam không ngờ mới xa cách có năm năm mà tại đây đã thay đổi rất nhiều khiến cô không dám tin vào mắt của mình, sung sướng len qua đám người giống như con thoi, vừa ở chỗ này ngó nghiêng, loáng một cái đã ở chỗ khác, hoàn toàn không hề để tâm đến người khác.

Diệp Tích Thượng đi theo phía sau cô không xa, tầm mắt không rời khỏi cô. Thái độ lúc này của Cố Hoài Nam cùng với cách ăn mặc khêu gợi, trong mắt còn ẩn giấu mơ hồ nỗi đau buồn rất không tương xứng với nhau, đơn thuần như một đứa bé.

Cố Hoài Nam nghịch ngợm leo lên lan can ven sông, đưa mắt nhìn những con thuyền du lịch đang lướt trên mặt sông lóe lên những tia sáng đẹp mắt, chợt ngang eo thấy căng thẳng, cả người lơ lửng trên không. Diệp Tích Thượng bế cô xuống, mặt có chút cứng rắn: "Nếu em mà bị té xuống, chắc chắn anh sẽ không cứu em nữa."

"Ai muốn anh cứu, có người đã dạy tôi bơi."

Cố Hoài Nam không thèm để ý, lại nhao nhao muốn leo lên, một chân mới vừa đạp lên, liền nghe thanh âm của Diệp Tích Thượng từ sau lưng truyền tới.

"Tối nay gió lớn."

"Không sao." Cố Hoài Nam đã là cái tên xinh đẹp khiến người người cảm thấy lạnh lẽo, vì vậy gió sông đối với cô mà nói chưa đủ sợ hãi. Cô chỉ đơn giản là chơi đùa, hoàn toàn quên mất váy của mình quá ngắn, buông mái tóc xuống, mặc cho những cơn gió ve vuốt, nhắm mắt lại vẻ say mê.

Bộ dáng này khiến Diệp Tích Thượng không nỡ hủy đi hứng thú của cô, xoay người đứng dựa vào lan can, những người đàn ông xung quanh nhìn thấy "Cảnh đẹp" thức thời rời đi.

Không biết hôm nay là ngày gì, trên những chiếc thuyền du lịch chợt có mấy phát pháo hoa bay lên không, từng đám từng đám đua nhau nở ra, chiếu rọi xuống mặt sông thành những ngọn lửa muôn hồng nghìn tía. Cố Hoài Nam vịn vai anh đang dựa vào lan can, ngồi vững vàng, lấy điện thoại di động ra chụp.

"Thật đẹp! Nơi này sửa từ lúc nào mà đẹp như vậy?"

"Năm trước." Diệp Tích Thượng vừa dứt lời, đột nhiên đầu vai trầm xuống.

"Tôi nên trở về sớm một chút." Đầu của Cố Hoài Nam nhẹ nhàng tựa vào vai anh, trong giọng nói có vẻ hối tiếc, nhưng sau đó lấy lại tinh thần ngay lập tức: "Không khí tốt như vậy, không bằng, tôi nên thẳng thắn kể lại mấy năm này mình đã làm gì chứ?"

Diệp Tích Thượng cười nhạo, nghe cô nói đâu đâu: "Trước tiên ở nước ngoài tiếp tục học hai năm, lại đi du lịch rất nhiều địa phương, mỗi khi đến một chỗ là tìm quán bar ở chỗ đó xin làm việc."

Diệp Tích Thượng cau mày, "Tiền tôi đưa cho em đâu? Xài tốn như vậy?"

Cô cười hả hê."Ai nói tôi đi làm là vì ấm no, tôi đi là vì muốn nhìn trai đẹp, mà ở quán bar thì rất nhiều a."

Diệp Tích Thượng đột ngột quay đầu nhìn cô chằm chằm, Cố Hoài Nam chau chau mày: "Tức giận à? Anh đã nói anh không truy cứu tôi nữa mà, biết vậy không nói cho anh nghe."

Tay của cô còn vịn vai anh để giữ thăng bằng, cho nên dễ dàng cảm nhận được bắp thịt dưới lớp áo sơ mi của anh từ từ trở nên căng thẳng, trong lòng hồi hộp: người đàn ông này thật sự quá dễ lừa gạt: "Thật sự tức giận à?"

Diệp Tích Thượng không lên tiếng, Cố Hoài Nam ho nhẹ một tiếng, tiếp tục: "Dĩ nhiên, cuộc sống của tôi cũng không phải tất cả đều Hoang Dâm Vô Độ như vậy." Cô lấy di động tìm những tấm hình giơ lên trước mắt anh:"Xem đi."

Trong di động đều là hình áo cưới, hoặc là lộng lẫy hoặc là ngọt ngào, phong cách của từng bộ váy cưới khác xa nhau, nhưng lại giống nhau là vô cùng xinh đẹp: "Không phải muốn nói cho tôi biết thời gian này em đã lừa gạt được người đàn ông nào cưới em rồi chứ?"

Cố Hoài Nam cười nghiêng cười ngả: "Đầu năm nay đàn ông đồng ý nói chuyện yêu đương với phụ nữ rất nhiều, nhưng thật sự đồng ý lấy về nhà thì lại rất ít người, anh tưởng đàn ông trong thiên hạ đều dễ bị gạt giống anh sao?"

"Cố Hoài Nam!" Diệp Tích Thượng cắn răng, hất tay cô khỏi vai mình. Cố Hoài Nam bị bất ngờ, quơ quơ tay ngã ra ngoài, thật may là Diệp Tích Thượng kịp thời kéo trở lại, cô sợ hãi ôm ngực thở sâu liên tiếp.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không có đạo đức mà đẩy tôi xuống đấy."

"Thật đáng tiếc vừa rồi thật sự tôi có nghĩ tới."

"Vậy sao anh còn kéo tôi lên?"

"Đó là phản xạ có điều kiện."

Cứu cô là phản xạ có điều kiện?

Khóe miệng Cố Hoài Nam nhếch lên cười: "Những thứ này đều là tác phẩm của tôi, đã đạt được mấy giải thưởng rồi đấy!"

Nghe vậy, Diệp Tích Thượng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, hoài nghi hiện đầy trên mặt. Cố Hoài Nam nhún vai, nói láo thì anh ta tin, nói thật ngược lại không tin. Cô than thở, tầm mắt nhìn về xa xa: "Nơi này chính là nơi anh đã cứu tôi, còn nhớ không?"

"Chưa từng quên."

"Bởi vì hối hận đã rước lấy một người phụ nữ luôn gây phiền toái cho mình, cho nên vẫn ghi khắc trong lòng?"

Cô tự giễu, lại thấy anh chậm rãi nhấc bờ môi mỏng lên."Chuyện tôi làm, chưa bao giờ hối hận, chỉ hối hận những chuyện chưa bao giờ làm."

Không biết sao, Cố Hoài Nam để ý đến câu nói của anh, chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt của anh.

Làn gió thổi mái tóc dài của cô bay tán loạn, khi cô nghiêng đầu nhìn anh thì những đuôi tóc mềm mại quét vào mặt anh, một không khí mập mờ không thể giải thích lặng lẽ diễn ra.

Lại một phát pháo hoa khổng lồ phóng lên chiếu sáng bầu trời, chiếu rọi vào khiến ánh mắt của hai người sáng ngời, trong mắt hai người chỉ thấy một mảnh ánh sáng lung linh. Cố Hoài Nam mấp máy môi, cuối cùng quyết định: "những điều anh nói trước đây, là thật hay sao?"

"Quân nhân không nói chơi."

Quân nhân không nói chơi, xuất phát từ miệng của hắn, Cố Hoài Nam không do dự tin đó là thật, cô hít thở thật sâu: "Đồng ý! Vậy cần tôi phối hợp với anh thế nào?"

Diệp Tích Thượng nghĩ ngợi, nói: "Trước tiên về nhà với tôi, gặp cha tôi."

Cố Hoài Nam đứng dậy định nhảy từ lan can xuống, nghe thấy những lời này của anh, dưới chân nhất thời bị trợt, cơ thể mất đi trọng tâm ngửa ra sau, hét lên một tiếng rớt xuống. . . . . .

Diệp Tích Thượng chậm một bước không giữ được cô, nặng nề mắng ra tiếng, không nói hai lời nhảy xuống theo.

Mấy phút sau, Cố Hoài Nam uống vài ngụm nước sông được Diệp Tích Thượng vớt lên bờ, quỳ xuống ho rất khổ sở. Diệp Tích Thượng vừa vuốt lưng cô vừa tức giận cắn răng nghiến lợi: "Không phải em nói đã học bơi sao!"

"Đã học, nhưng không học được." Cố Hoài Nam cười rồi lại ho khụ khụ, sau đó ngồi xếp bằng đến trên đất: "Không phải anh đã nói nếu tôi lại té xuống, sẽ không cứu tôi sao? Lúc này vẫn là phản xạ có điều kiện?"

Động tác của Diệp Tích Thượng dừng lại, trong mắt tóe ra ngọn lửa, không nói tiếng nào bắt đầu cởi áo sơ mi của mình. Cố Hoài Nam trợn mắt há mồm, nhìn mọi người vây xem phía sau, tốt bụng nhắc nhở: "Này, rất nhiều cô gái nhìn anh, chú ý ảnh hưởng một chút đoàn trưởng Diệp."

Diệp Tích Thượng dùng áo sơ mi bao bọc cô bởi vì váy ướt đẫm mà cơ thể "Lộ ra nguyên hình", ôm ngang cô lên. Cố Hoài Nam cũng không giãy giụa, len lén liếc những bắp thịt của anh: "Chúng ta đi bệnh viện trước hay đi mua quần áo trước? Hình tượng của anh bây giờ khiến tôi rất xấu hổ khi đi cùng với anh."

"Nói thêm một câu nữa tôi sẽ ném em xuống."

Cố Hoài Nam le lưỡi, anh nói được là làm được, khi đối đầu đừng nên chọc anh.

Không biết người tốt bụng nào đã sớm kêu xe cứu thương, nhưng Cố Hoài Nam vừa bị đưa lên xe liền ngồi bật dậy: "Cái túi xách của tôi còn chưa vớt lên!"

"Bên trong có gì rất quan trọng sao?"

"Chỉ có điện thoại di động và tiền."

Diệp Tích Thượng không lên tiếng trực tiếp ấn cô nằm trở xuống băng ca, Cố Hoài Nam lại định ngồi dậy, vẻ mặt nóng nảy: "Điện thoại di động của tôi ——"

"Vớt lên được cũng không thể dùng." Anh nhận chiếc khăn lông cô y tá đưa, lau mái tóc và gương mặt ướt nhẹp của cô: "Tôi sẽ mua cho em cái mới."

Cố Hoài Nam không chịu, cố ý yêu cầu dừng xe, Diệp Tích Thượng phiền não lau gương mặt đầy nước của cô, khiển trách: "Cố Hoài Nam, đừng tùy hứng! Ngoan ngoãn nằm xuống! Đây là mệnh lệnh!"

Anh giận thật, Cố Hoài Nam cắn cắn môi không nói, phục tùng mệnh lệnh nằm xuống lại, mặc cho Diệp Tích Thượng dùng khăn lông lau tóc lau mặt của cô, đôi mắt ở dưới khăn lông từ từ đỏ lên.

*******

Những người ở vùng phụ cận tới đây ăn uống thì 90% số người đó sẽ tới đại lộ Hải Uyển dạo chơi mua đồ hoặc ngắm cảnh sông, Trần Nam Thừa đi dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ, dễ dàng tìm được bọn họ. Anh không biết Diệp Tích Thượng và Cố Hoài Nam nói những chuyện gì, chỉ nhìn thấy nét mặt của cô vui vẻ thoải mái ý, nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Nụ cười này, đã từ rất lâu anh chưa nhìn thấy?

Trần Nam Thừa là một người có tham muốn giữ lấy cực mạnh, trước đây khi cùng Cố Hoài Nam lui tới thì ngay cả Trần Nam Tầm cũng không dám ở trước mặt anh trêu chọc cô. Cho nên khi anh tận mắt nhìn thấy Diệp Tích Thượng ôm Cố Hoài Nam vào trong ngực, suýt nữa quên mình đã là chồng, là cha của người ta.

Anh khó khăn xoay người rời đi, đồng thời bấm điện thoại gọi cấp cứu. Ngồi vào trong xe, không khỏi cười nhạo mình điên cuồng quay lại như vậy đến tột cùng có ý nghĩa gì.

Chuông điện thoại di động vang lên một hồi lâu, thế nhưng anh lại không hề biết. Tài xế liên tiếp nhìn anh, không nhịn được nhắc nhở: "Tiên sinh, điện thoại di động của anh vang lên đã lâu rồi."

Lúc này Trần Nam Thừa mới sờ tới điện thoại di động, bắt máy, giọng nói Trần Nam Tầm vội vàng truyền tới.

"Anh, Anna đã xảy ra chuyện, anh mau sớm tới đây! Bệnh viện thành phố."