Câu Hồn

Chương 20: Nơi bí đạo Bát tiên quần tụ - Chốn thâm lâm nhi nữ tỏ bày




Sinh mạng dần dần cũng vãn hồi chỉ sau ba lần cách quãng được Cát Hiểu Phong dùng chân khí theo tâm pháp Tiên Thiên giúp giữ ổn định tâm mạch, lão Trần Thiết Phi với sắc mặt đã khá hơn chợt nêu một nghi vấn mà có lẽ bản thân lão Kiều Duy Hải cũng muốn nêu nhưng chưa có cơ hội mở miệng :

- Đã hơn năm ngày trôi qua, về phía A Đại thì không có động tịnh gì, chưa thể đoán ý định của hắn ra sao, phần ngươi thì thế nào? Sao vẫn thấy ngươi dửng dưng, như không thiết gì việc thoát thân?

Đúng với tâm trạng hiện có, lão Kiều liền phụ họa :

- Đúng đấy tiểu tử. Nào phải ngươi không nghe lời ta và lão Trần nói về cơ quan quá kiên cố ở địa đạo này? Bọn ta sống chết ra sao cũng được, còn ngươi, không lẽ ngươi không chút lo lắng nào cho ngươi? Hoặc giả chí ít ngươi phải thoát để còn lo cho nào là Tuyết Hoa, Tuyết Nghi, lo cho Tú Tú và Hân Chúc Dung nữa. Thái độ quá ư bình thản của ngươi khiến ta thực sự lo ngại đấy. Hay ngươi cam phận chờ chết? Vậy ngươi luyện thêm công phu Tiên Thiên để làm gì? Chết đâu thể mang theo?

Cả hai lão tranh nhau hỏi như thể làm Hiểu Phong dù có tiếp tục ngồi yên cũng không được. Hiểu Phong xả công, mở mắt ra nhìn hai lão :

- Vì không muốn làm ai trong nhị vị thêm lo ắng ưu phiền, khiến việc chữa thương khó mong đạt hiệu quả nên có một sự thật tại hạ vẫn giấu nhị vị. Do đó, nhị vị đừng trông chờ sẽ có ngày A Đại lọt vào đây để chúng ta nhân đó mà thoát thân. Y không đến đâu.

Lão Trần nghi hoặc :

- Sao lại không đến? Y sanh tâm phản phúc vì lòng tham không được thỏa mãn. Ngày nào y chưa đoạt được tuyệt học Tiên Thiên, ta tin chắc ngày đó y vẫn không buông tha chúng ta.

Hiểu Phong cười lạt :

- Tâm tính của y, không ngờ Trần tiền bối hiểu rõ đến vậy. Thế còn A Nhị thì sao? Liệu tiền bối có tin A Nhị từng có hành vi tồi tệ với Hân Chúc Dung lúc còn mang thân phận Ma Kiếm tố giác không?

Lão Trần bối rối :

- Tuy ta chưa có thời gian tìm hiểu thêm về cái chết của A Nhị, nhưng qua hành vi của A Đại, ta nghĩ...

Hiểu Phong ngắt lời :

- Tiền bối khỏi phải suy nghĩ thêm, chỉ phí công. Đúng là A Nhị đã có hành vi đó. Và không may cho y, nữ nhân bị y chọn làm đối tượng để giở trò sàm sỡ vô tình lại là Hân Chúc Dung, lúc nàng tạm trút bỏ thân phận Ma Kiếm để lo những việc thường nhật của bọn nữ nhân. Đó là nguyên do khiến A Đại lúc phát hiện, chỉ thấy bên cạnh thi thể A Nhị đã bị loạn kiếm phân thây. Ngoài ra không còn chứng cứ nào cho thấy A Nhị thật sự đáng tội chết.

Lão Trần quá bất ngờ về sự thật này :

- Vậy tại sao với thân phận Ma Kiếm, Hân Chúc Dung không hạ thủ luôn A Đại?

Hiểu Phong bật cười :

- Vãn bối đang chờ câu hỏi này của tiền bối. Nàng không giết vì nàng không là nữ ma đầu. Cho dù là nàng đã luyện Ma Kiếm suốt mười lăm năm nhưng ma chướng không có, ma tâm cũng không. Nàng chỉ giết những ai đáng bị giết. Không hề cuồng sát thành tính như ai ai cũng nghĩ về những người dù vô tình hay cố ý đã lỡ luyện thứ công phu bá đạo đó.

Lão Trần gật gù :

- Nghe ngươi nói mãi ta đâm nghi ngờ chính ta. Và hiện tình, Chúc Dung cũng đã bị người bắt giữ, ngươi không mong thoát thân để tìm cách giải thoát cho nàng sao?

Hiểu Phong mừng thầm vì làm cho một người như lão Trần thay đổi định kiến nào phải dễ, Hiểu Phong đáp :

- Vãn bối không lo vì lúc nãy đã đoán, Tuyết Hoa,Tuyết Nghi và Chúc Dung nhất định vẫn bình an vô sự. Đây là ba người thật sự thất tung chứ không như Tú Tú chỉ là thất tung giả. Chưa hết. Kẻ bắt giữ dẫu là ai thì cũng thi hành theo mệnh lệnh lão Điền. Vậy thì ngày nào chưa tìm thấy vãn bối để đặt yêu sách có liên quan đến yếu quyết Câu Hồn, vãn bối xin đoan chắc ngày đó cả ba nàng đều bình an.

Lão Kiều ầm ừ thán phục :

- Chỉ mới có năm ngày gần gũi, ta phát hiện ngươi cứ mỗi ngày một thay đổi, nhất là về tâm cơ. Có vẻ như ngươi đã có cách thoát thân mà không cần gì đến A Đại?

Hiểu Phong phá lên cười :

- Đương nhiên đã có, chỉ không rõ là sớm hay muộn thôi. Còn về A Đại, y đã chết rồi còn đâu. Chỉ tiếc một điều, trước khi chết y vẫn còn kịp phát động cơ quan. Nhưng không sao, chỉ vài ba ngày nữa là nhiều, sẽ có người đến và phát động cơ quan. Tự dưng lúc đó chúng ta sẽ thoát.

Lão Trần ngơ ngẩn :

- Không thể có chuyện đó. Trừ phi ngươi đã phát cuồng nên đoán bừa cho vui. Làm gì có người đến đây một khi đến cả ta cũng không đoan chắc.

Hiểu Phong chợt nghiêng đâu, ra vẻ đang lắng nghe điều gì đó.

Và đột nhiên, Hiểu Phong bảo :

- Đến rồi, nhưng là quá sớm. Rất có thể đây không phải là người mà tại hạ đang chờ đợi.

Dứt lời, Hiểu Phong đứng bật lên và biến mất ngay vào bí đạo.

Được một lúc, cả lão Trần và lão Kiều đều nghe từ bí đạo vang ra hai tiếng quát cùng một lúc :

- Ai?

- Kẻ nào?

Và bùng một tiếng, thanh âm của chấn kình dội vào làm cho hai lão biến sắc nhìn nhau Sau đó không lâu, hai lão lại nghe hai thanh âm phát ra từ bí đạo đưa đến.

- Là tiểu tử họ Cát đấy sao? Công phu ngươi tăng tiến mau chóng đến bất ngờ đấy.

- Hóa ra là lão tiền bối. Chưa đến mười ngày, tiền bối đến sớm khiến vãn bối lầm nghĩ đó là địch nhân. Dám hỏi, những cao nhân nào đang ở phía sau tiền bối? Họ đến có việc gì ư?

Và lão Trần, lão Kiều cùng bang hoàng khi nghe những tiếng báo danh lần lượt vang lên không thể nào lầm lẫn :

- Lão nạp Giác Tuệ. Tiểu thí chủ phải chăng cũng là truyền nhân của Bát tiên?

- Bần đạo Thạch Hư, Võ Đang phái. Nếu tiểu thiếu hiệp đúng là truyền nhân của Bát tiên cớ sao không sớm ra ngoài nghênh đón Không Không Thượng Nhân, trái lại còn lầm tưởng là địch?

- Bần ni Nga Mi phái Vô Diệu. Đủ bản lãnh cùng Không Không Thượng Nhân đối đầu một chiêu với kết quả bình thủ. Bát tiên có một truyền nhân như tiểu thí chủ đây chính là đại phúc cho võ lâm.

- Cát tiểu tử nào vậy? Có phải là Cát Hiểu Phong, cốt nhục của Hứa Xương Nghĩa Hiệp Cát Hiểu Kỳ phu phụ? Ta và ngươi lại gặp nhau nữa sao? Quá bất ngờ thật đấy. Hừ.

Tiếp ngay sau bốn loạt phát thoại hàm ý báo danh này, lão Trần giật thót người vì nghe Hiểu Phong bàng hoàng kêu :

- Thốc Đầu Ông!? Vậy lúc ở Điền gia trang ai đã thay lão xông vào kỳ trận làm hỏa dược phát nổ? Lão đến đây làm gì?

Và nhân vật ngay từ lần đầu đã lên tiếng, bây giờ lại lên tiếng lần thứ hai, là câu nói đầy uy lực chỉ có ở những nhân vật với phong độ vũ lâm ngút ngàn và một lời nói ra là ngàn người phải nghe. Nhân vật đó bảo :

- Chính ta cũng ngạc nhiên khi bất ngờ gặp ngươi ở đây. Được rồi, có ngươi ở đây cũng tốt. Trần Thiết Phi đâu? Ngươi không thể ở đây nếu không có Trần Thiết Phi. Trừ phi y đã gặp điều bất trắc khiến không nhận được tín hiệu tiêu ký của ta và không có tin hồi báo, buộc ta phải đến đây sớm hơn dự định. Thế nào?

Lão Trần lập tức gọi :

- Đúng là Không Không Thượng Nhân rồi. Trần mỗ ở đây. Cát tiểu tử đừng chần chờ gì nữa, hãy thay ta thỉnh Không Không Thượng Nhân và mọi người vào mau.

Riêng lão Kiều toàn bộ sắc diện đều xám ngoét, cố cử động hai chân như muốn đứng lên và tìm nơi ẩn náu :

- Nguy cho Kiều Duy Hải ta rồi. Thật không ngờ trong những hậu nhân của Bát tiên lại có cả những cao nhân thượng thừa của ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Nga Mi. Phen này bất luận Cát tiểu tử có hứa thế nào cũng vậy, mạng ta e hỏng mất. Họ không thể tha thứ cho Kiều mỗ dễ như Cát tiểu tử đã tha đâu.

Lão Trần cười nửa miệng, khinh khỉnh nhìn lão Kiều cứ co rúm người lại vì quá hoảng sợ :

- Chủ trương của Bát tiên ngàn đời không đổi, luôn xem cái ác như kẻ thù. Kiều Duy Hải ngươi nên chuẩn bị là vừa. Tư cách của Cát tiểu tử chưa đủ để một mình định đoạt số phận của ngươi. Và ngươi có chịu hậu quả thế này cũng không có gì quá đáng.

Lời lão Trần vừa dứt thì cũng là lúc từ bí đạo lần lượt xuất hiện ra năm nhân vật.

Cát Hiểu Phong đi đầu, theo sau là một lão đạo đã quá cao niên. Bốn nhân vạt tiếp theo đó xuất hiện là một tăng, một đạo, một ni và một nhân vậy có đầu trọc bóng tuy không vận tang phục như tăng nhân vừa kể.

Nhìn thấy nhân vật đầu không sợi tóc đi sau cùng xuất hiện, lão Kiều hốt hoảng kêu :

- Không sai chút nào, chính là Thốc Đầu Ông? Một ác nhân như ngươi mà cũng là hậu nhân của Bát tiên đó sao? Ngươi có thể hứa lời hứa tha thứ cho ta không, Thốc đầu ông?

Phản ứng của lão Trần đối với nhân vật có danh xưng là Thốc Đầu Ông cũng có phần nào ngao ngán :

- Thời thế đúng là loạn cả rồi. Trong Bát tiên luôn chi trì đạo nghĩa võ lâm không ngờ cũng có một ác nhân lọt vào. Đạo cao một thước, ma lại cao đến một trượng ư?

Với những diễn biến này, Cát Hiểu Phong ngay khi bước vào đã cố tình đi đến gần lão Kiều và cứ đứng yên bất động.

Riêng lão Đạo, chính là Không Không Thượng Nhân, thì sau một lượt quét mắt nhìn quanh bỗng thở dài thậm thượt :

- Vẫn còn thiếu hai người. Trong khi đó lại có thừa sự hiện diện cũng đúng hai người. Liệu có ai trong chư vị đây vô tình biết hai nhân vật nào đó cũng là hậu nhân của Bát tiên chăng? Điều gì đã xảy ra cho hai nhân vật này? Sao họ không có tin hồi báo cho dù ta đã phát tín hiệu triệu tập cách đây hơn một tuần trăng?

Lão Trần chậm chạp đứng lên cũng nhìn xung quanh, nhìn mọi người và dừng ánh mắt ở lão Đạo vừa lên tiếng :

- Trần mỗ biết rõ hai nhân vật này. Nhưng trước khi tỏ bày minh bạch, phiền chư vị cùng Không Không Thượng Nhân cho biết chủ ý để xử trí Kiều Duy Hải là kẻ thừa ở đây.

Có vẻ như mọi người đều biết Kiều Duy Hải là ai, bấy lâu nay cung cách hành sự thế nào nên ngay khi lão Trần vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một mình lão Kiều.

Riêng lão Kiều thì chỉ biết xạ ánh mắt nửa sợ hãi, nửa cầu khẩn nhìn vào một mình Cát Hiểu Phong.

Hiểu Phong vẫn đứng im bất động, không nói không rằng, cũng không cải chính lời nói của lão đạo Không Không Thượng Nhân cho dù hai nhân vật thừa lão đạo vừa đề cập là ám chỉ Hiểu Phong và lão Kiều.

Thần thái của Hiểu Phong làm lão đạo Không Không vụt hiểu :

- Như Trần Thiết Phi ngươi muốn nói, Cát tiểu tử vì không phải nhân vật thừa nên chính là một trong những hậu nhân của Bát tiên?

Lão Trần chỉ biết lẳng lặng gật đầu thay cho lời giải thích. Huống chi, nếu có bảo phải giải thích có lẽ Trần lão cũng không biết giải thích như thế nào về trường hợp gắn ghép Hiểu Phong vào hàng ngũ những hậu nhân của Bát tiên.

Thấy cử chỉ của lão Trần, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Hiểu Phong đương nhiên trong số đó cũng có tia mắt khẩn cầu của Kiều Duy Hải vẫn duy trì nhìn Cát Hiểu Phong Đó là nguyên do khiến lão đạo Không Không bỗng buông tiếng hắng giọng :

- Về chuyện này, nguyên ủy thế nào từ từ ta sẽ hỏi đến sau. Riêng về Kiều Duy Hải, tiểu tử ngươi nói đi, dường như họ Kiều chỉ trông chờ một lời nào đó từ phía ngươi? Phải chăng vì ngươi đã hứa tha cho họ Kiều?

Được hỏi, hay đúng hơn là bị hỏi, Hiểu Phong đành lên tiếng. Nhưng không phải để giải thích hoặc giãi bày mà trái lại Hiểu Phong chỉ hỏi một câu :

- Phải chăng trong Bát tiên vốn có lệ, muốn định đoạt một điều gì đó thì một người tự định đoạt là không đủ, cần phải có cả Bát tiên cùng định đoạt?

Lão Trần chợt thất sắc kêu lên :

- Chuyện này không thể bàn ở đây một khi vẫn có ngoại nhân không liên quan lại vô tình dự bàn. Hãy xử lý Kiều Duy Hải trước, sau đó ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.

Hiểu Phong cười lạt nghiêng người nhìn lão Trần :

- Định kiến của Trần tiền bối quả là bất di bất dịch, như không hề biết đến câu tha được cứ tha nếu người cần đến tha thứ, đã biết phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Nếu là vậy, vãn bối nguyện ý truất bỏ tư cách làm hậu nhân Bát tiên. Cát Hiểu Phong này sẽ đưa Kiều trang chủ đi, không dám dự bàn cùng những cao nhân chỉ sợ lấm bẩn vì dây vào những hạng người như Kiều trang chủ.

Và Hiểu Phong khom người nhấc lão Kiều lên :

- Chúng ta đi thôi.

Bất chợt, Thốc Đầu Ông há miệng cười sang sảng :

- Đừng nóng vội, tiểu tử. Trừ phi lời của ngươi cũng ám chỉ ta, luôn được mọi người biết đến ác danh là Thốc Đầu Ông, cùng một giuộc với U Minh nhị ma và Miêu Cương tam quái, chỉ làm dây bẩn đến thanh danh của Bát tiên.

Không Không lão đạo cũng thở dài :

- Được rồi, câu hỏi của ngươi sẽ nhận được lời đáp của ta. Với tư cách là người đứng đầu Bát tiên độ nào chính ta đã ra định lệ đó. Nhưng chỉ áp dụng khi nào cần chọn người kế thừa để truyền thụ tuyệt học của Bát tiên là Tiên Thiên khí công. Ngoài điều đó ra, mọi việc khác Bát tiên đều không xen vào. Bất quá, như trường hợp Kiều Duy Hải chẳng hạn, điều cần thiết là ngươi phải có lời giải thích, càng hợp lý, càng thuận tai càng tốt.

Và lão nhìn quanh :

- Tất cả ngồi xuống đi. Ngươi cũng vậy, ngồi rồi hãy nói, tiểu tử.

Cát Hiểu Phong thầm kính phục lão đạo Không Không, nhất là khi biết lão Đạo đã có niên kỷ dư ngoài Bách tuế, thọ ngoài trăm năm, có khi ngoài cả hai hoa giáp, từng là người đứng đầu Bát tiên trăm năm trước và trường thọ cho đến tận thời điểm này.

Tuân lời lão, Hiểu Phong tuy đặt lão Kiều ngồi trở lại nhưng vẫn đứng để nghiêm cẩn bẩm báo và giải thích :

- Lời của vãn bối khá dài,. Vì thế xin chư vị tiền bối nên nhẫn nại nghe cho đến khi vãn bối dứt lời. Đầu tiên hãy nói về tình thế hiện nay, liên quan đến đại họa Huyền Thiên môn. Là thế này....

Sau gần một canh giờ giãi bày tường tận, Hiểu Phong kết thúc bằng cách đưa mắt nhìn Kiều Duy Hải :

- Diệt trừ hậu họa không bằng ngăn ngừa hậu hoạn. Vãn bối nghĩ, nếu chúng ta không khéo sử sự, chính chúng ta sẽ đẩy Điền Tú Tú vào thế tử đối đầu với quần hùng, một Tú Tú rồi sẽ có bản lãnh nghiêng trời lệch đất mà dù cho Bát tiên hợp lại cũng không đủ lực đối đầu. Trái lại, nếu được Kiều trang chủ cho Tú Tú biết mọi sự thật về người mà nàng vẫn gọi là thân phụ, chư vị nghĩ đi, những ai sẽ được lợi và những ai sẽ gặp bất lợi?

Thốc Đầu Ông gật đầu :

- Ta tán đồng luận cứ của ngươi. Tư Không Nhữ thì ta biết, nhưng việc Tư Không Nhữ lại chính là Nhất Tự Thiên Kim Điền Tự Khấu thì quả là điều bất ngờ khó có thể tưởng. Không sai, Tú Tú sẽ là nhân vật không thể đối phó nếu cứ để ả bị Điền Tự Khấu mê hoặc thao túng.

Giác Tuệ lão tăng hắng giọng :

- A di đà Phật. Chuyện Câu Hồn, Quái Đao, Ma Kiếm hợp lại sẽ là công phu Ẩn Hình Chi Phong kiếm thượng thừa liệu có thật không? Vì lão nạp thật sự chưa hề nghe ai đề cập đến công phu này.

Lão đạo Không Không bảo :

- Ta có nghe và đó đúng là thứ công phu không có gì sánh nổi ngoại trừ tuyệt kỹ Kim Cương Bất Hoại.

Thạch Hư lão đạo giật mình :

- Nếu là như vậy, Vô lượng thọ Phật, toàn bộ công phu của Bát tiên cần phải trao truyền cho một người duy nhất? Vì chỉ có tám tầng công phu Tiên Thiên hợp lại mới giúp người được trao truyền luyện thành Kim Cương Bất Hoại công phu.

Lão Trần liếc nhìn lão Kiều Duy Hải :

- Không thể để họ Kiều nghe chúng ta bàn định. Hay là...

Thốc Đầu Ông bật cười :

- Không cần thế đâu, lão Trần. Vì một kẻ có bản lãnh và tâm cơ thủ đoạn như Tư Không Nhữ - Điền Tự Khấu, lẽ nào không tìm hiểu và biết một cách tường tận rằng Tiên Thiên khí công của Bát tiên khi hợp nhất tám tầng sẽ thành Huyền Công Kim Cương Bất Hoại? Đến như việc hậu nhân của Câu Hồn, Quái Đao, Ma Kiếm là những ai với ai, Tư Không Nhữ cũng có cách tìm hiểu cặn kẽ. Phải thừa nhận rằng y cũng là bậc kỳ tài trăm năm khó gặp, là đối thủ thật sự của Bát tiên chúng ta.

Lão đạo Không Không hắng giọng, nhìn Hiểu Phong :

- Nếu ta không lầm, chủ ý này của ngươi là muốn cùng Tú Tú hợp nhất Quái Đao, Ma Kiếm, Câu Hồn và dung công phu Ẩn Hình Chi Phong kiếm để diệt trừ Điền Tự Khấu?

Hiểu Phong ngập ngừng :

- Cũng không thật sự cần thiết lắm. Vì vị tất lão Điền sẽ có cơ hội đắc thủ yếu quyết Câu Hồn. Và chỉ với Ma Kiếm, Quái đao, lão Điền đâu có thể luyện Ẩn Hình Chi Phong kiếm công phu.

- A di đà Phật, tiểu thí chủ xin chớ chủ quan. Vì đừng quên tiểu thí chủ có lần bị Di Tinh đại pháp khống chế. Biết đâu sau này chuyện đó tái diễn, chính tiểu thí chủ sẽ bộc lộ yếu quyết cho Điền ác ma nghe? Lúc đó hậu quả thực khó lường.

Lão Kiều Duy Hải chợt hí hửng xen vào :

- Về điều này thì vô ngại. Ác đạo Âm Sơn đã chết. Di Tinh đại pháp kể như không tồn tại trên giang hồ.

Lão Trần hậm hực phản bác :

- Bảo là vô ngại, vậy tại sao Thất Hồn Nhân vẫn còn tồn tại? Phải có người thay Âm Sơn Ác Đạo thi triển tà pháp, bọn Huyền Thiên môn các người mới duy trì lũ Thất Hồn Nhân, đúng không?

Lão Kiều phì cười :

- Không như lão nghĩ đâu. Thất Hồn Nhân tồn tại được là nhờ Nam Cung Bạch Huệ luôn cho họ dùng dược vật, duy trì mãi việc họ mất lý trí. Bằng không, Cát tiểu tử sau mấy lần dùng còi tre lấy được và phát động âm công, bọn Thất Hồn Nhân vì bị nhiễu loạn chỉ suýt chút nữa đã khôi phục lý trí, Huyền Thiên môn đâu còn chỗ sơ cậy?

Thốc Đầu Ông một lần nữa gật đầu tán đồng :

- Ta cũng dò xét được chuyện này. Nam Cung Bạch Huệ nguyên là hậu nhân của Lãnh Độc Tuyệt Vương. Do nhất thời chưa luyện Hàn Âm Lãnh Độc công được thập thành, yêu phụ đã nhờ Bát Nhã động chủ nên vô tình tìm thấy di học của Huyền Thiên bà bà, cũng là một trong nhiều Động chủ Miêu Cương. Dược vật yêu phụ dùng chính là một phần sở học tà môn của bà bà Huyền Thiên.

Hiểu Phong ngạc nhiên :

- Đã rõ, tiền bối tuy mang ác danh Thốc Đầu Ông nhưng chỉ là vỏ ngoài để tiềm nhập vào giới ác đạo. Vậy việc có liên quan đến Ngũ Sắc bà bà thì sao?

Thốc Đầu Ông mỉm cười :

- Khi thu nhận ta làm truyền nhân, chính gia sư đã có chủ ý bảo ta cứ tiếp tục ác danh Thốc Đầu Ông. Nhờ đó, ta dò xét được nhiều điều đáng ngờ, trong đó có nhân vật ngươi vừa đề cập. Tư Không Nhữ chính là nghĩa tử của Ngũ Sắc bà bà.. Do nhiều tham vọng, lại chỉ biết nghĩ đến bản thân, sẵn sang tuyệt tình loại bỏ những ai có thể trở thành vật cản. Tư Không Nhữ đã lập mưu sát hại nghĩa mẫu, chỉ vì Ngũ Sắc bà bà không chịu truyền thụ toàn bộ sở học cho y. Đấy cũng là nguyên nhân vì sao ta thoát, không bị hỏa dược ẩn tường trong kỳ trận ở Điền gia trang làm cho mất mạng.

Lão đạo Không Không chợt thở dài :

- Tư Không Nhữ đúng là hạng người đầy tham vọng và tán tận lương tâm. Nếu Thốc Đầu Ông không nhờ Bảo y Ngũ Sắc do Ngũ Sắc bà bà trao cho để tạ ơn Thốc Đầu Ông cứu mạng độ nào, có lẽ Bát tiên sẽ không còn đủ tám người như lúc này. Tất cả cho thấy Tư Không Nhữ và Điền Tự Khấu chính là một. Vì am hiểu hỏa dược và hỏa khí trên đời này không ai sánh bằng Ngũ Sắc bà bà. Hạng người này muốn diệt cũng không phải dễ.

Lão Trần Thiết Phi hoài nghi :

- Có khi nào vì nghi ngờ Tuyết Hoa là một trong những hậu nhân của Bát tiên nên Tư Không Nhữ cố tình bắt giữ.

Hiểu Phong quả quyết :

- Theo vãn bối thì không. Chỉ vì yếu quyết Câu Hồn, Tư Không Nhữ mới định dung Tuyết Hoa để uy hiếp vãn bối Lão tăng Giác Tuệ gật nhẹ đầu :

- Theo lệ, Bát tiên phải luôn giữ kín hành tung. Chuyện Tuyết Hoa nữ thí chủ bị Huyền Thiên môn sinh cầm có lẽ như Cát thí chủ vừa nhận định. Và như thế càng thêm minh chứng. A di đà Phật, Tư Không Nhữ đã biết và đang thiên phương bách kế quyết luyện cho được Ẩn Hình Chi Phong kiếm thượng thừa. Chỉ hy vọng Hân Chúc Dung nữ thí chủ đừng rơi vào tay ác ma.

Lão Kiều lại xen vào :

- Nhân vật bắt giữ Hân Chúc Dung cô nương quyết không phải là người của Huyền Thiên môn. Vì kỳ thực, lúc đặt hỏa dược ở khắp Nhạn Đãng sơn, bí phổ Quái Đao ẩn tang ở đó đã bị kẻ nào chiếm đoạt, khiến Huyền Thiên môn lần đó kể như trắng tay. Thêm nữa, nếu hung thủ bắt giữ Hân cô nương là người của Huyền Thiên môn cớ sao Kiều mỗ không biết?

Lão Trần lo ngại :

- Nếu không do Huyền Thiên môn ra tay, lẽ nào nhân vật đã luyện xong Quái Đao chỉ mới được Tư Không Nhữ thu dụng? Tình thế này càng thêm khó khăn hơn cho chúng ta.

Lão đạo Không Không chợt nhớ lại :

- Lúc ta cùng Tư Không Nhữ giao chiêu, kẻ sử dụng Quái Đao cũng một lần tìm cách chế ngự Hân Chúc Dung. Dường như song phương không hề biết nhau Nghe mọi người bàn, Hiểu Phong hoang mang :

- Vãn bối không tin họ không biết nhau. Vì dường như Xuân Đào tỉ tỉ định cáo giác điều gì đó rất quan hệ về nhân vật sử dụng Quái Đao, chỉ tiếc Xuân Đào tỷ tuyệt khí quá sớm, không thì lúc này mọi người chúng ta đều minh bạch.

Nghe nhắc đến Xuân Đào, lão đạo Không Không chợt hỏi Hiểu Phong :

- Kể như ngươi tình cờ trở thành truyền nhân của Bát tiên, lẽ nào Xuân Đào cho ngươi biết rõ địa điểm này ngoài việc trao khẩu quyết Tiên Thiên cho ngươi?

Hiểu Phong mỉm cười, lấy ra một vật từ bọc áo :

- Chính tiền bối khi giao vật này có dặn vãn bối mười ngày sau đó hãy mở ra xem. Tiền bối quên rồi sao? Và khi bị A Đại phát động cơ quan, giam vào đây, do lâm vào tình thế tuyệt vọng, vãn bối đành mở ra xem trước. Nhờ đó mới biết đây là địa điểm thế nào tiền bối cũng đến, lại biết Trần tiền bối cũng là một trong những hậu nhân của Bát tiên, vãn bối càng tin chắc thế nào tiền bối cũng am hiểu cách phát động cơ quan khi không thấy Trần tiền bối xuất hiện.

Và Hiểu Phong cười với lão Trần :

- Chủ ý của Không Không Thượng Nhân là cũng muốn truyền thụ công phu Tiên Thiên cho vãn bối. Biết rõ điều đó nên vãn bối mới yên tâm chiếu theo khẩu quyết do Xuân Đào tỷ trao cho để luyện công phu Tiên Thiên, đó cũng là cách duy nhất giúp tiền bối duy trì tính mạng. Bây giờ tiền bối hiểu rồi chứ?

Chợt mọi người nghe lão đạo Không Không hắng giọng :

- Để đối phó với Tư Không Nhữ và Huyền Thiên môn, quả thật ta có ý truyền công phu Tiên Thiên của ta cho Cát tiểu tử. Chư vị có cao kiến gì không?

Lão Trần lên tiếng :

- Trần mỗ kinh mạch toàn thân kể như bị phế cũng có ý trao truyền phần của Trần mỗ cho Cát tiểu tử. Ý của chư vị thế nào?

Thốc Đầu Ông thì nháy mắt với Hiểu Phong :

- Lúc ở Điền gia trang, ta cũng nợ tiểu tử ngươi lời hứa trao truyền toàn bộ sở học. Phải chăng đã đến lúc ta thực hiện lời hứa đó?

Lão Trần nói thêm :

- Theo mỗ, đó là cách duy nhất để Cát tiểu tử đừng nghĩ đến chuyện luyện công phu Câu Hồn nữa. Và khi công phu đó không còn, Tư Không Nhữ dù muốn cũng không thể luyện thành Ẩn Hình Chi Phong kiếm vì thiếu yếu quyết Câu Hồn.

Không ngờ lại có diễn biến này, Cát Hiểu Phong vừa mừng, vừa sợ vội tìm lời từ chối :

- Chỉ cần có đủ Bát tiên hợp lại thì một Tư Không Nhữ nếu chưa đắc thủ Ẩn Hình Chi Phong kiếm công phu cũng đâu đáng ngại. Việc tiếp nhận một lúc nhiều tầng võ học Tiên Thiên, vãn bối xin có ý là hãy để sau này,. Chỉ khi nào yếu quyết Câu Hồn vì lẽ nào đó bị rơi vào tay Tư Không Nhữ, chư vị hãy bàn định lại và chọn một người để luyện Kim Cương Bất Hoại công phu. Còn việc trước mắt, vãn bối xin lãnh phần đi tìm Tú Tú. Hy vọng có Kiều trang chủ nói vào, Tú Tú sẽ sớm nhận.

Dứt lời, Hiểu Phong nhấc lão Kiều lên, giúp lão đứng dậy và từ từ bỏ đi.

Mọi người, kể cả lão đạo Không Không, đều nhìn theo Hiểu Phong bằng ánh mắt thán phục. Hiểu Phong không tham, lại là trang thanh niên uy dũng, nghi biểu bất phàm, đúng là trụ cột cho võ lâm chính phái sau này.

Họ nhìn nhau, ngấm ngầm hội ý và như hiểu ý nhau, họ lẳng lặng gật đầu.

Đoạn, Không Không lão đạo quay lại, vừa đỡ lão Trần đứng lên vừa nhẹ giọng bảo :

- Ngươi nói không sai. Cần phải làm cho tiểu tử này hoàn toàn quên đi yếu quyết Câu Hồn. Vì luyện công phu Ẩn Hình gì đó vị tất đem lại kết quả tốt cho tiểu tử, đâu thể sánh bằng Tiên Thiên công phu đạo gia đầy chính khí. Để ta đưa ngươi đi. Chúng ta cần tìm chỗ khác, kín đáo hơn, ngấm ngầm gom hết những tầng công phu Tiên Thiên lại. Sau đó sẽ gọi tiểu tử đến, giao phó toàn bộ cho y. Đi nào.

Đưa lão Kiều ra bên ngoài, Hiểu Phong tỏ vẻ kinh ngạc và kêu lên :

- Theo tại hạ đoán, A Đại đã chết và thi thể chỉ ở quanh quẩn đây thôi. Cớ sao không thấy?

Lão Kiều vì bị mất hai cánh ta nên phải một lúc lâu mới quen cách đi đứng không cân xứng.Vì thế, được dịp nghỉ chân do Hiểu Phong phân vân về việc không phát hiện thi thể A Đại, lão thở dài khoan khoái :

- Được sống và lại được nhìn thấy ánh dương quang thế này, ta càng nghĩ càng cảm kích ngươi. Còn về thi thể A Đại thì ngươi đừng tìm phí công. Vì theo ta, có thể A Đại bị ngươi dung chưởng lực chấn nát kinh mạch, khiến y chết ngay sau khi phát động cơ quan, thì thi thể y cung có lý do để không còn ở đây.

Hiểu Phong kinh nghi nhìn lão :

- Theo khẩu khí của lão thì dường như từ lâu A Đại đã là người của Huyền Thiên môn?

Lão nhún vai :

- Ta cũng nghe phong thanh thế. Chỉ vì tin đó xuất phát từ Thiên Y đàn, khác với Nội đàn do ta chấp chưởng nên ta không rõ lắm. Nhưng ngươi cứ nghĩ đi. Nếu thi thể A Đại không do Huyền Thiên môn tìm thấy và đem đi thì còn ai vào đây?

Hiểu Phong bỗng có cảm giác bất an, dù chỉ là mơ hồ :

- Nếu đó là sự thật, địa điểm này ắt đã bị A Đại thong tri cho Huyền Thiên môn. Quanh đây thế nào cũng có người của Huyền Thiên môn giám sát. Lão từng là người của Huyền Thiên môn, liệu có cách nào phát hiện hành tung của họ?

Lão Kiều giật mình, vội nhìn quanh. Sau đó lão bỗng chạy về bên hữu :

- Theo ta.

Hiểu Phong theo hơn nửa dặm đường bỗng thấy lão dừng lại và lẩm bẩm :

- Chúng quả nhiên đã vây kín khu vực này nhưng lại bỏ đi chưa đến nửa ngày. Sao lạ vậy?

Hiểu Phong cau mày :

- Bát tiên từ lúc tìm thấy chúng ta cho đến tận lúc này thời gian cũng xấp xỉ bằng đó. Có thể nào Huyền Thiên môn cho lệnh triệt thoái vì sự xuất hiện của Bát tiên. Vì chỉ với một mình Không Không Thượng Nhân, bản lĩnh còn làm Tư Không Nhữ lo sợ, Huyền Thiên môn xuất đầu lộ diện có khác nào lùa de vào miệng cọp?

Lão Kiều bối rối :

- Suy luận của ngươi kể cũng thuận tai, nhưng sao ta vẫn thấy không yên tâm, phiền ngươi giúp ta đi nhanh hơn. Chỉ cần tìm đến địa điểm này nữa, mọi việc hư thực thế nào ắt sang tỏ. Mau theo hướng chính Bắc.

Hiểu Phong đưa lão đi và càng lúc càng đi sâu vào một khu rừng như chưa hề có dấu chân nào qua lại.

Lão Kiều bỗng kêu lên :

- Đến rồi, dừng lại đi. Ngươi thử tìm dưới gốc cây bên tả, xem có hiện vật lạ gì dưới đó không?

Rừng thường có nhiều cây, chỗ lão Kiều bảo Hiểu Phong dừng may sao chỉ có hai cội cây mọc sát vào nhau. Và Hiểu Phong tìm quanh gốc cây bên tả.

Không bao lâu, Hiểu Phong đưa cho lão Kiều xem một vật vuông vức bằng gỗ, có vân nhiều màu và vừa mỏng, vừa dẹt chỉ bằng nửa bàn tay.

Nhìn thấy vật đó, lão bảo :

- Ngươi tỏ mắt hơn ta, nhìn xem mộc lệnh đó có bao nhiêu màu?

Hiểu Phong nhìn lướt qua :

- Năm màu Thanh, Hồng, Hắc, Bạch và Hoàng.

Lão biến sắc :

- Ngũ sắc mộc lệnh? Sao bỗng dưng lại truyền đạt mệnh lệnh triệt thoái hoàn toàn? Hay đã có cường địch xuất hiện như lúc nãy ngươi nhận định?

Hiểu Phong nghi hoặc :

- Mộc lệnh có sự phân biệt của sắc màu sao? Lệnh triệt thoái hoàn toàn là thế nào?

Lão Kiều tự dưng run lẩy bẩy :

- Là lệnh cho Ngũ đàn đồng loạt triệt thoái. Dù đang tiến hành việc gì dang dở cũng phải bỏ đó, quy ẩn ngay. Trái lệnh là giết không tha.

Sắc thái của lão quá kỳ lạ khiến Hiểu Phong càng tăng thêm cảm giác bất ổn :

- Ngũ đàn là Nội đàn, Thiên Y đàn, Ngũ Độc đàn và Cái bang đàn. Đệ ngũ đàn là Đàn nào?

Lão bắt đầu lơ láo thần sắc :

- Bổn Môn lúc khai sáng chỉ có Tam đàn là Thiên Y, Ngũ Độc và Nội đàn do ta chấp chưởng. Sau được Cái bang và Điền gia trang thêm vào nên thành Ngũ đàn. Chính Điền Tự Khấu là Đàn chủ Ngũ Độc đàn.

Và lão đột ngột hỏi :

- Ngươi mau nghĩ giúp ta, Bát tiên xuất thế liệu có phải là lý do khiến Tư Không Nhữ hoảng sợ lui đi?

Hiểu Phong bình tâm lại :

- Theo lý mà đoán thì có thể. Nhưng dựa theo tính khí của một người như Tư Không Nhữ thì không thể nào. Lão đâu dễ từ bỏ ý đồ độc bá võ lâm. Và cứ theo đó mà suy, tại hạ cho rằng đây là âm mưu tuy không phải cuối cùng nhưng chắc chắn sẽ là phần tối hậu, quyết định sự thành bại của Tư Không Nhữ. Hoặc giả lão Tư Không Nhữ muốn tạm thời thoái ẩn chờ đến khi lão luyện xong công phu thượng thừa Ẩn Hình Chi Phong kiếm?

Lão Kiều vẫn có thần thái hoảng sợ không hề suy giảm :

- Nếu là như vậy, ngươi đoán tiếp xem, Tư Không Nhữ sẽ có hành động gì ngay khi luyện thành tuyệt học thượng thừa đó? Là loại bỏ hết Ngũ đàn hay lưu lại để cùng dự phần vinh hoa với y?

Vỡ lẽ, Hiểu Phong phì cười :

- Đã là người sẵn sang tuyệt tình, dù đối với thê nhi, đương nhiên Tư Không Nhữ đâu dễ lưu lại những người đã quá hiểu biết về lão?

Lão Kiều vụt thở hắt một hơi :

- Ta cũng nghĩ như thế. Thật may là cạnh ta lúc này lại có ngươi. Ta sẽ đưa ngươi đi cứu Tuyết Hoa. Đổi lại, ngươi phải hứa là tìm cách bảo toàn sinh mạng ta, không được để Tư Không Nhữ ám hại.

Hiểu Phong cũng thở hắt ra :

- Tại hạ còn muốn sớm diệt trừ Tư Không Nhữ, có hứa với lão cũng không hề gì! Tuyết Hoa bị giam ở đâu? Phải chăng ở nơi lưu ngụ của Điền gia trang thưở nào?

Lão mỉm cười :

- Ngươi chỉ đoán gần đúng thôi. Nhưng ta sẽ nói sau, một khi ta tin chắc ngươi có đủ bản lãnh đối đầu với Tư Không Nhữ. Còn bây giờ đi đi.

Hiểu Phong kinh ngạc :

- Đi đâu?

Lão hất hàm :

- Cũng theo hướng chính Bắc. Vượt qua khu rừng này.

Hiểu Phong đưa lão đi. Nhưng vừa vượt qua khu rừng, Hiểu Phong sững người dừng lại.

Lão Kiều cũng thất kinh khi phát hiện bên ngoài khu rừng có vị tiểu thư xiêm y tha thướt đang tha thẩn đi qua đi lại :

- Điền Tú Tú? Ả đến đây chờ chúng ta? Không lẽ Điền Tự Khấu cũng ở quanh đây?

Hiểu Phong bình thản lắc đầu :

- Tại hạ nghe ngóng kỹ rồi. Quanh đây không có ai ngoài nàng. Lão hãy tạm thời ẩn thân khi nào tại hạ gọi hãy ra. Điền Tú Tú có thay đổi hay không đành phải trông chờ vào lời lão.

Dứt lời, Hiểu Phong lao ra thật nhanh, đến gần nàng và chờ nàng có phản ứng của người từng luyện võ công.

Nhưng thật bất ngờ, Điền Tú Tú ngoài việc không hay biết gì còn giật mình rất thật khi nghe Hiểu Phong đột ngột gọi :

- Điền thư thư?

Tú Tú quay lại với điệu bộ ngỡ ngàng :

- Cát công tử! Ôi chao, gặp lại công tử thật là may. Bằng không đêm nay Tú Tú không biết đi về đâu?

Đã từng sống cạnh nàng ngoài ba năm, nàng thật hay giả dối, Hiểu Phong đều dễ dàng nhận ra. Vì thế, Hiểu Phong thở ra nhè nhẹ :

- Sao thư thư lại xuất hiện ở đây? Xuân Đào tỷ vì lo lắng, vì đi tìm thư thư nên đã mất mạng từ lâu, thư thư có biết không?

Tú Tú đưa một tay lên ngực, tay còn lại che lên miệng để đè nén tiếng kêu vẫn cứ thoát ra.

- Ôi..., Xuân Đào tỷ?!!

Hiểu Phong thật sự lo cho nàng :

- Ai đã bắt giữ thư thư? Là họ thả thư thư hay thư thư tự thoát và lạc đến đây?

Tú Tú chợt tuôn lệ buồn tủi :

- Họ định dùng Tú Tú uy hiếp gia phụ. Dường như họ đã thành công nên Tú Tú được họ đưa đến đây.

Hiểu Phong cau mày :

- Họ muốn gì ở lệnh tôn? Thư thư ắt hẳn có biết?

Nàng sụt sùi :

- Họ cần gia phụ đầu phục Huyền Thiên môn. Tự Tú Tú đã làm hại gia phụ Hiểu Phong an ủi :

- Có chuyện này để không thể không cho thư thư biết. Hy vọng thư thư đừng để quá kích động.

Nàng bấn loạn nhìn vào mắt Hiểu Phong :

- Không lẽ họ đã...! Ôi... phụ thân!

Hiểu Phong cũng nhìn vào mắt nàng :

- Lệnh tôn nhất định vẫn bình an. Vì từ lâu lệnh tôn đã là người của Huyền Thiên môn. Hơn thế nữa, lệnh tôn từng là người như thế này... thế này...

(...)

Hãy cho Tú Tú biết rõ về con người Điền Tự Khấu, do Hiểu Phong thấy đây là cơ hội tốt nên tự ý nói tất cả cho Tú Tú nghe.

Và khi Hiểu Phong dứt lời, nàng có tin hay không về chuyện phụ thân nàng nhẫn tâm bỏ mặc mẫu tử nàng trong chỗ hiểm họa, với chủ ý là dứt bỏ hai con người đã là nỗi thất vọng ê chề của lão. Hiểu Phong hoàn toàn không có chú ý niệm về chuyện này. Chỉ biết rằng Hiểu Phong vẫn mãi nhìn vào mắt Điền Tú Tú. Đó là một đôi mắt đen long lanh ngời sang, đen láy và sâu thẳm, sâu đến độ cuốn hút hoàn toàn mọi chú mục của Hiểu Phong vào đó.

Điền Tú Tú cứ tiếp tục nhìn và nhẹ nhàng hỏi :

- Lời công tử nói lấy gì làm bằng? Hay chỉ là suy đoán của công tử?

Hiểu Phong đáp mà không một lần chớp mắt :

- Thư thư có biết Trang chủ Kiều gia trang?

- Tú Tú biết. Đó là Kiều Duy Hải?

Hiểu Phong không hề dời khỏi đôi mắt sau thẳm của nàng :

- Lão Kiều từng là người của Huyền Thiên môn, chính lão am hiểu tường tận, kể từ lúc lệnh tôn sắp đặt mưu kế theo mệnh lệnh của Môn chủ Huyền Thiên môn, kỳ thực vị Môn chủ đó cũng là lệnh tôn.

Nàng thở ra nhè nhẹ :

- Phải chi có lão ở đây. Tú Tú ắt có cơ hội dò hỏi minh bạch hơn.

Hiểu Phong bỗng có cảm giác bất ổn khi muốn quay đầu để chỉ cho nàng chỗ Kiều Duy Hải đang ẩn nhưng không thể cử động như ý :

- Lão ẩn gần đây, bên trong rừng. Nhưng lạ quá, thư thư, sao đệ không thể quay đầu?

Tú Tú chợt mỉm cười :

- Cát công tử nếu không thể cử động, cứ để Tú Tú vời lão ra. Hãy chờ Tú Tú ở đây nha.

Nàng có cử chỉ quá nhẹ nhàng, khiến lúc Hiểu Phong nhận ra thì đã bị nàng điểm huyệt.

Và vút một cái, thân hình Tú Tú đã lão mất biệt vào khu rừng, cho Hiểu Phong nhận ra không những Tú Tú biết võ công mà còn là võ công thượng thừa.

Sau đó chỉ một thoáng, Hiểu Phong chợt bàng hoàng vì nghe từ trong rừng có tiếng lão họ Kiều gào lên bi thảm :

- A...

Chỉ thoáng sau Điền Tú Tú quay lại với dáng điệu khoan thai hiền dịu, đúng là một thiên kim tiểu thư ở chốn khuê phòng không hề biết võ công dù là để phòng thân.

Nhưng Hiểu Phong đã biết rõ mọi sự thật :

- Nàng không tin không sao, đâu cần giết lão đã là người vô năng lực hoàn thủ?

Nàng thản nhiên nhìn vào mắt Hiểu Phong :

- Kế ly gián của lão, Tú Tú tin được sao? Phụ tử tình thâm, gia phụ đối với Tú Tú thế nào, tự đáy lòng Tú Tú hiểu rất rõ. Lão có chết cũng không hết tội.

Hiểu Phong phẫn nộ nhìn nàng :

- Giết một mạng người, nàng đành lòng thực hiện như trở bàn tay thế sao? Nàng thay đổi tính từ lúc nào? Phải chăng nàng không còn là người ta từng quen biết?

Nàng cười lạt :

- Tú Tú thay đổi hay công tử đổi thay? Tú Tú và công tử đã minh thệ thế nào? Sau ngày đầu chia tay, không có Tú Tú bên cạnh, công tử đã có ngay hai mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn làm bạn đồng hành. Là công tử buộc Tú Tú thay đổi. Đúng không?

Hiểu Phong tái mặt :

- Nàng muốn ám chỉ Tuyết Hoa - Tuyết Nghi? Nàng đố kỵ vì có họ bên cạnh ta? Nàng không cần suy xét nguyên nhân khiến họ luôn ở cạnh ta?

Nàng lạnh giọng :

- Tú Tú đã suy xét và đã cùng Xuân Đào tỷ ngấm ngầm đi theo công tử. Và nguyên nhân khiến họ luôn ở cạnh công tử phải chăng là vì họ không thể rời xa công tử? Nhất là sau lần họ và công tử thân cận chẳng khác nào phu thê?

Hiểu Phong ngỡ ngàng :

- Nàng bảo nàng luôn theo ta? Vậy hẳn nàng phải hiểu chuyện xảy ra giữa ta và họ là lúc lý trí ta bị Di Tinh đại pháp khống chế? Đâu do chúng ta muốn?

Nàng lạnh lùng thừa nhận :

- Hà Tử Thanh đã bịa chuyện để che đậy sự vô dụng của gã. Và sau này, lúc cùng công tử hội diện tại Nhạn Đãng sơn, Tú Tú mới biết đã bị Hà Tử Thanh dối lừa. Nhưng dẫu sao, Tú Tú vẫn không thích họ mãi bám theo công tử. Vì đối với Tú Tú, nếu suốt đời Tú Tú chỉ biết có một mình công tử thì đổi lại công tử cũng nên biết một mình Tú Tú.

Hiểu Phong bàng hoàng :

- Vì chính nàng, chính nàng đã hạ thủ, bắt giữ Chúc Dung? Nàng là kẻ đã sử dụng Quái Đao?

Nàng thẳng thắn :

- Bắt ả là tuân lệnh gia phụ vì gia phụ cần sớm thoát cảnh bị Huyền Thiên môn uy hiếp nên cần thu thập đủ Câu Hồn, Ma Kiếm, Quái Đao. Chúc Dung đâu chỉ có mỗi tội mê luyến công tử?

Hiểu Phong bỗng thở dài :

- Nàng không tin lệnh tôn chính là Tư Không Nhữ?

Nàng đáp :

- Đương nhiên. Vì Tú Tú tin sao được một khi gia phụ dù miễn cưỡng cũng nhận lời cầu hôn của Tư Không gia? May sao, Tư Không Bạch đã chết. Môn chủ Huyền Thiên môn hết cơ hội ép uổng Tú Tú. Vì lòng này từ lâu đã trao trọn cho công tử.

Hiểu Phong sững sờ :

- Nàng quả quyết lệnh tôn và Tư Không Nhữ là hai nhân vật khác nhau?

Bỗng có tràng cười của Điền Tự Khấu vang đến :

- Đương nhiên không thể là một. Vì ta là ta và còn là kẻ thù không đội trời chung với kẻ mà ngươi vừa gọi là Tư Không Nhữ.

Nhìn Điền Tự Khấu diện mạo rõ ràng, đúng là hạng người chính tâm hiệp khí, Hiểu Phong hoàn toàn ngơ ngẩn thần tình :

- Điền bá bá.

Lão phất tay giải huyệt cho Hiểu Phong :

- Mọi thảm biến trước kia ở Điền gia trang đều do ta quá xem thường Tư Không Nhữ. Ta thừa nhận vì có phần nào tham sinh úy tử nên có lỗi với song thân ngươi. Kể cả mẫu tử Tú Tú ta cũng không có cách nào cứu vãn. Ngươi có ân với Tú Tú, nếu không khinh khi Điền gia, ta sẵn sàng tác hợp Tú Tú cho ngươi.

Hiểu Phong vẫn không thoát tâm trạng ngỡ ngàng vì mọi suy đoán trước đây đều sai. Hiểu Phong nhìn Tú Tú :

- Còn Tuyết Nghi, phải chăng cũng do nàng hạ thủ?

Nàng chớp mắt :

- Đúng vậy. Nhưng họ vẫn bình an. Và nếu hai ta sớm kết thành phu phụ như lời gia phụ vừa đề xuất, Tú Tú hứa sẽ phóng thích hai nàng, kể cả việc sẽ cùng công tử tìm cách giải thoát cho Tuyết Hoa.

Hiểu Phong thở dài :

- Ta không phải hạng tham sắc. Nhưng dù sao đối với họ, vì ta đã tiết mạn họ nên không biết xử sự thế nào.

Tú Tú biến sắc :

- Chúc Dung cũng tình cờ lâm vào trường hợp như Tuyết Nghi, Tuyết Hoa sao? Ngẫu nhiên thế ư?

Hiểu Phong cười gượng :

- Đều là chuyện ngoài ý muốn cả. Ta chỉ mong được nàng bao dung, đừng để ta vừa khó xử vừa làm ô uế thanh danh của Cát gia đối với giang hồ.

Điền Tự Khấu quả là người độ lượng, thản nhiên buông tiếng cười :

- Tú Tú, phụ thân e chỉ còn cách là thuận tình theo lời y thôi. Nam nhi đại trượng phu, việc có nhiều thê thiếp cũng không có gì là sai trái.

Tú Tú nhẫn nhục và miễn cưỡng chấp thuận :

- Nếu đã là lệnh của phụ thân, nhi nữ không còn gì để nói. Đành phải chìu ý Cát công tử thôi.

Hiểu Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Điền Tự Khấu :

- Tiểu tế xin đa tạ nhạc phụ lão nhân gia.

Điền Tự Khấu bật cười :

- Tạm thời cứ thế đã. Chờ khi đối phó xong Tư Không Nhữ, ta sẽ đưa cả hai quay lại Kim Lăng, chọn ngày hôn lễ.