Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 13: Hô hấp nhân tạo




Hắn dứt tiếng, bầu không khí bỗng giảm xuống không độ.

Lê Diễn vẫn còn duy trì nụ cười lúc nãy, hắn nhếch nhếch môi, ngờ rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì? Bơi?"

Tạ Văn Tinh đáp lại một tiếng.

Đại khái là bầu không khí quá quái lạ, mấy người bạn học khác cũng cười cười hòa giải: "Đến phiên tôi cũng không dám hôn Quan Hạc."

"Bơi thì bơi, vừa hay bây giờ người thấy nóng, đi hạ nhiệt chút."

Lê Diễn nhìn Quan Hạc, anh vùi mình vào ghế sô pha, nhìn dáng có chút mệt mỏi. Ánh đèn KTV rơi xuống đôi mắt anh, càng nhìn càng tối.

Mà Lê Diễn cảm nhận được, tâm trạng của Quan Hạc lúc này...

Hắn rùng mình một cái, vô cùng hối hận lúc trước mình nói quá mức, bây giờ cũng chỉ còn cách nhắm mắt mà nói: "Được, được, đàn em có khí phách, vậy chúng ta đi bơi."

Lê Diễn gọi điện thoại, một lát sau hắn ngẩng đầu lên: "Tầng bốn mở rồi."

Bể bơi trên tầng bốn hiếm lắm mới có khách nay đèn đuốc sáng trưng, nóc nhà có một nửa là giá đỡ kim loại, một nửa là thủy tinh, bơi tới nửa hồ sẽ nhìn thấy bầu trời đêm. Nhìn bể bơi lấp lóa sóng nước, có người kinh ngạc nói: "Bể bơi này hình như hơi bị lớn quá?"

Lê Diễn: "Tám mươi mét mà, còn dài hơn thế vận hội ba mươi mét."

Hắn nói xong câu này thì nhìn về phía Tạ Văn Tinh đã bắt đầu cởi quần áo, tên nhóc bị vây giữa đám người, một đám bạn không không hiểu chuyện sâu xa đều phấn khởi mà chỉ điểm. Lê Diễn quay đầu nhìn cửa.

Quan Hạc đứng ngay cạnh cửa, ánh mắt nhạt nhẽo, cũng không có ý định đến.

Lê Diễn hỏi lại một lần cuối cùng: "Cậu muốn bơi thật hả? Bây giờ cũng sắp gần sáng rồi, nhiệt độ nước và nhiệt độ bên ngoài cũng chênh lệch nữa, bình thường không ai bơi giờ này đâu."

Tạ Văn Tinh nhìn bề bơi hơi bị lớn mà chột dạ, mà đã đến nước này rồi, cậu cũng chẳng còn cách nào khác.

"Bơi."

Cậu nói, rồi nhảy tại chỗ mấy lần.

Thấy cậu định xuống luôn như thế, Lê Diễn vội vội vàng vàng gọi người lấy quần áo cho cậu, không có quần bơi, bèn lấy quần đùi mặc mùa hè. Cậu thay xong sau đó Lê Diễn vô ý nhìn thấy chân Tạ Văn Tinh, khá là shock.

Rất trắng, hơn nữa chân nhìn đẹp, cẳng chân rất dài.

Trên người Tạ Văn Tinh ngoài quần đùi ra thì còn mỗi một cái áo cộc mỏng manh, mấy ông bạn học không biết chuyện vẫn còn đang xui dại:

"Cởi cả áo nữa, mặc mỗi quần thôi."

"Phải phải phải, lực cản lớn lắm."

Cởi áo là phải lộ thân, thế thì chết chắc rồi, Lê Diễn gào một tiếng: "Cởi cái bíp, trời lạnh, đàn em cứ mặc thế đi."

May mà Tạ Văn Tinh cũng không có ý kiến gì với chuyện mình mặc hay cởi áo. Cậu nhìn bể bơi, cảm thấy vẫn có thể bèn leo thang xuống dưới. Nước còn lạnh hơn so với tưởng tượng. Tạ Văn Tinh vùi đầu vào trong nước mấy lần, cố gắng để mình thích ứng với nhiệt độ lạnh băng của nước hồ bơi.

Cậu điều chỉnh hô hấp, bắt đầu bơi.

Lúc đầu Tạ Văn Tinh cho là bơi một lúc thì cơ thể sẽ không cứng đờ nữa, e chừng do trời lạnh, cơ bắp của cậu không thể giãn ra được. Bơi được đến nửa Tạ Văn Tinh bắt đầu tăng tốc, vất vả lắm mới bơi được đến đầu bên kia, đạp thành hồ lộn ngược trở lại.

"Tốc độ của Tiểu Tạ được đó."

"Đó là do chân người ta dài, chân dài bơi nhanh có hiểu không?"

Lê Diễn nhìn Tạ Văn Tinh bơi rất thuận lợi, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống. Hắn đang định thảo luận với mấy người bạn học cũ, thì có người hô lên một tiếng sợ hãi.

"Á! Cậu ta sao vậy?"

Định thần nhìn lại, hồ bơi nổi bọt nước không nhỏ.

Còn có thể làm sao? Trước khi xuống nước không làm nóng người cho kĩ, chuột rút rồi!

Lê Diễn im lặng đếm trong lòng.

Một giây, hai giây, ba giây,... Mười giây... Mười lăm giây...

Lê Diễn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, phát hiện Quan Hạc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Mạng người quan trọng, đã có bạn học cũ đang do dự định nhảy xuống cứu. Thì ngay lúc đó, có người nhanh chóng vọt qua Lê Diễn, người kia vừa chạy vừa cởi áo khoác, động tác nhảy vào trong nước hết sức nhanh chóng.

... Còn tưởng rằng giữ được bình tĩnh lắm.

"Đừng có mà kích động làm linh tinh cái bọn này," Lê Diễn nói: "Nhìn A Hạc kia kìa, chờ các chú cởi quần áo xong, đàn em cũng toi rồi."

Mới nói xong không lâu, Quan Hạc mang theo Tạ Văn Tinh bị chuột rút bơi đến bên cạnh hồ bơi, Lê Diễn thấy hơi lạ, nghĩ thầm chẳng lẽ không leo lên nổi.

Một giây sau hắn mở to hai mắt.

Hôn rồi.

Tay Quan Hạc đè lại vai Tạ Văn Tinh, không biết là do giận hay do vận động mạnh, gân xanh ở bắp tay anh nổi lên. Người Quan Hạc đè lên Tạ Văn Tinh, quần áo ngấm nước bám vào đường cơ thớ thịt rắn chắn phía sau lưng.

Lê Diễn trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh này, đường đường chính chính sàm sỡ?

E chừng là vị tổ tông Quan Hạc này đang giận, hành động chẳng có chút nào là dịu dàng, nhìn đàn em thế kia chắc kèo bị hôn đến chết mất.

"... Quan Hạc đang làm gì?"

"... Hô hấp nhân tạo?"

"...Hô hấp nhân tạo đưa cả lưỡi ra?"

"Mịa nó chứ hô hấp nhân tạo này..." Người đang nói bị Lê Diễn trừng mắt một cái, lập tức đổi giọng: "Có được tính là hai cái trừng phạt đều xong rồi không?"

Hai người đều ở dưới nước, tất nhiên là không chơi trò chơi được nữa. Lê Diễn giúp bọn họ tìm quần áo trong biệt thự, lúc quay lại đã qua rạng sáng một chút, may mà người lớn ngủ sớm vẫn chưa dậy, không thì thấy hai người tóc tai ướt nhẹp quay lại nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ.

Vào phòng, Quan Hạc nói câu đầu tiên với Tạ Văn Tinh từ lúc vớt cậu từ dưới hồ bơi lên.

"Cậu đi tắm."

Cả đoạn đường Tạ Văn Tinh không nghe được Quan Hạc nói câu nào, cậu còn tưởng Quan Hạc sẽ mặc kệ mình, đột nhiên nói câu như thế, Tạ Văn Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Anh đi trước."

Quan Hạc cau mày nhìn cậu, Tạ Văn Tinh nhìn lại: "Tôi không sao, tôi không lạnh."

"Tôi xuống nhà dưới."

"Ồ..." Lúc này Tạ Văn Tinh mới phản ứng được ánh mắt của đối phương là đang nhìn một tên ngốc, cậu sờ mũi mở cửa phòng tắm ra.

Đợi đến lúc tắm xong lau khô tóc, nằm trên giường, Tạ Văn Tinh do dự một chốc nói: "Hôm nay cảm ơn anh kéo tôi lên. Hình như anh có dạy tôi bơi, anh còn nhớ không, lúc đó thi cấp ba phải thi bơi, huần luyện viên chê tư thế bơi của tôi không đúng nên mới chậm, anh dùng nguyên kì nghỉ đông giúp tôi sửa lại."

Chờ mãi không thấy được đáp lại, Tạ Văn Tinh lộn lại nhìn xem có phải Quan Hạc đã ngủ rồi hay không, không ngờ rằng đối phương đang nhìn mình, ánh mắt sâu cạn không rõ.

Đôi mắt như sao, lại giống hồ nước. Cô đơn, khó có thể tìm chút ấm áp trong đó.

Quan Hạc nói: "Không nhớ."

Trái tim Tạ Văn Tinh như chìm xuống đáy hồ, giây lát sau mới cười cười: "Lâu thật lâu trước đây rồi, anh không nhớ cũng bình thường."

Nghĩ tới đây là đêm cuối cùng mình còn ở thủ đô, sau này trở về phải tách ra ngủ, Tạ Văn Tinh còn muốn nói thêm chút gì, mà hôm nay mất sức quá nhiều, cậu nghĩ đi nghĩ lại liền chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh bên người đã không còn tiếng động. Quan Hạc không ngủ được, anh mở mắt ra nhìn, nhìn người bên cạnh đang ngủ mà suy tư.

Lê Diễn lúc nào cũng vô căn cứ, kết quả cái trò chơi này anh cũng không để ý lắm. Điều làm anh để ý nhất, là Tạ Văn Tinh không chịu hôn anh trước mặt mọi người, sau khi quay về lại dán lấy nói chuyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thằng nhóc hèn nhát này cũng rất thông minh, biết ở ngoài thì giả bộ giữ một khoảng cách, lúc về lại hiện nguyên hình, buông thả ngay trước mặt anh.

Thật cho là anh không có cách nào quản?

Ngày mai, từ thủ đô về Thượng Hải.

Bởi ngủ trễ, Tạ Văn Tinh xuống máy bay lúc nào cũng mơ màng, sau khi về nhà cậu nói với Quan Hạc một tiếng liền về phòng ngủ, ngủ một giấc đến đất trời tối tăm, đến đêm mới dậy.

Đột nhiên nhớ đêm nay phải live stream, Tạ Văn Tinh nhanh chóng xuống tầng dưới bóc một gói khoai chiên, tìm một hộp sữa chua vừa uống vừa lên lầu. Nửa đường Tạ Văn Tinh cảm thấy hơi quay quay, cậu sờ sờ trán của mình.

Không hẳn là sốt? Nhưng mà đầu cứ quay vòng.

Đợi đến khi cậu chuẩn bị kĩ càng, khán già phòng live stream đã chờ rất lâu, đủ loại comment bay đầy trời.

[Sờ Sờ anh mất tích năm ngày! Năm ngày! Anh có còn là người không!]

[Mau làm phiếu vào phòng thôi, streamer ngủm rồi, sau này phiếu vào phòng sẽ thành hàng limited]

[Douma hình như tôi vừa thấy màn hình sáng một cái? Xác chết sống lại?]

"Mới ngủ dậy," Tạ Văn Tinh lười biếng chống cằm: [Mấy ngày trước ba mọi người đi đón tết."

[Ba, con muốn nhìn khuôn mặt đẹp trai của ba]

[Ba, con hi vọng ba thành một ông ba ma quỷ]

[Ông sờ nói nghe có giọng mũi vậy, bị cảm hả?]

"Có lẽ thế," Tạ Văn Tinh bắt đầu xếp cặp, bây giờ cậu đã mơ hồ thầy không ổn: "Tối hôm qua đi bơi, hình như bị lạnh, đêm nay có lẽ dừng live sớm."

Khu bình luận hỏi cậu sao lại bơi mùa đông.

"Đuổi theo tiên cá, bị đuối nước."

Vừa hay lúc này, Tạ Văn Tinh nghe thấy có người đi ngang qua phòng. Chắc Quan Hạc cũng xuống dưới tìm đồ ăn, Tạ Văn Tinh nghe tiếng bước chân của đối phương, cố ý cất cao giọng trả lời câu hỏi người ta hỏi là có đuổi theo được hay không.

"Đuổi được," Tạ Văn Tinh cười hì hì: "Người ta còn hôn tôi một cái."

Tiếng bước chân biến mất bên ngoài hành lang, không được đáp lại Tạ Văn Tinh cũng không buồn, cậu bắt đầu chơi game.

Hai trận chơi xong cũng hết một tiếng, đầu càng ngày càng như hồ dán, cố lắm mới đánh xong trận thứ ba, dần dần có người phát hiện Tạ Văn Tinh không nói thêm câu nào.

Có bình luận khuyên cậu đi nghỉ, có chửi máu cho chó đầy đầu, cậu xoa xoa huyệt thái dương, xác định là mình không cố được: "Thật xin lỗi, hôm nay tới đây thôi."

Nói xong cậu cũng không còn tâm trí đâu đọc bình luận, bắt đầu tắt thiết bị.

Ngồi thừ ra mất một lúc, sau khi thấy hơi đỡ rồi Tạ Văn Tinh mới đi về phía phòng ngủ chính. Cậu gõ cửa một chốc, đợi nửa ngày mới thấy cửa được mở.

Nhìn Tạ Văn Tinh cúi đầu đứng bên ngoài, Quan Hạc vẫn chẳng lộ vẻ gì, trong mắt lại có chút chần chờ.

Định làm trò mới?

Tạ Văn Tinh ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ, đôi mắt có chút tan rã.

Tiếng của cậu hiếm lắm mới thấy vụn vỡ, yếu đuối như thế.

"Hình như tôi sốt rồi, nhà anh có nhiệt kế không?"

*Toi bị bánh chưng vật các thím ạ......... Xin lỗi chết chìm lâu quá*