Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 3: “Ở đằng kia, người không mặc đồng phục. Cậu ta vừa mới trèo vào từ cổng sau.”




Tự ý trèo tường ra khỏi trường học là tội nặng, được ghi rõ và in đậm ở trang thứ nhất nội quy của trường, vi phạm nội quy nhà trường sẽ bị nhận thông báo kỉ luật, đọc kiểm điểm trước toàn trường.

Mặc dù Hứa Thịnh vi phạm nội quy rất nhiều lần, thế nhưng số lần bị bắt tại trận rất ít, nếu không có nhân chứng vật chứng đầy đủ thì vẫn có thể trí trá trở về, trợn tròn mắt nói mình chưa bao giờ làm như thế, giáo viên không còn cách nào có thể bắt bẻ cậu được nữa.

Thậm chí năm lớp 10 quan hệ giữa cậu và giáo viên cũng không tệ lắm.

Tuy rằng mỗi lần nhắc đến cái tên “Hứa Thịnh”, phản ứng đầu tiên của giáo viên bộ môn đều là đau đầu, thế nhưng quan hệ giữa người với người đúng là rất vi diệu, mắng cũng có thể mắng ra cảm tình được.

Ra ra vào vào phòng làm việc nhiều lần, muốn không quen cũng rất khó.

Tóm lại chuyện này cậu không sợ, nhưng mà rất phiền toái.

Hứa Thịnh ngồi nửa người trên bờ tường, trong lúc nhất thời nghĩ nhảy cũng không ổn, mà không nhảy cũng không ổn.

Ban đêm, tiếng ve kêu ồn ào giữa mùa hè nóng nực yếu dần đi, đèn đường đổ bóng ngược kéo dài, thiếu niên chống một tay trên bờ tường do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhảy xuống.

“Cậu không thấy gì hết, cũng không có ai nhảy xuống từ bức tường này”, Hứa Thịnh phủi bụi dính từ bờ tường trên tay mình, đi lên trước, dùng cái giọng không thể coi là thương lượng được nói, “…Biết chưa?”

Ở khoảng cách gần, lúc này Hứa Thịnh mới thấy rõ hình dáng người nọ ra sao.

Vóc dáng của tên này còn cao hơn cậu.

Cả người mặc đồng phục vô cùng quy củ, khuy áo còn cài đến tận cái trên cùng, thậm chí còn hơi nghiêm túc thái quá…Nhưng mà đồng phục của Lục Trung mặc vào đẹp đến mức đó sao? Suy nghĩ của Hứa Thịnh hơi lệch hướng.

Trừ những điều này ra chỉ còn lại một chữ, lạnh.

Sự lạnh lùng này không phải do ngoại hình kia mang tới mà do trên người cậu ta, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác này, là khí chất tránh xa người lạ từ ngàn dặm.

Trên thực tế, ngoại hình của người trước mặt không tệ, tròng mắt cậu thiếu niên sâu hút, đôi mắt hai mí đều đặn, tóc đen rối bời che mất vầng trán, rất lạnh lùng. Hứa Thịnh tự nhận tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu từ trước đến giờ cũng tương đối cao, dõi mắt trong toàn trường học khiến cậu thừa nhận “ngoại hình không tệ” ngoại trừ bản thân cậu ra, còn lại cũng chỉ thi thoảng cần sử dụng chiến lược nịnh nọt tâng bốc nói “Thầy thật là đẹp trai” với giáo viên và chủ nhiệm.

Nhưng mà vốn dĩ người nọ không thấy cậu, vượt qua cậu đi thẳng đến kí túc xá.

Bác quản lý kí túc nghe thấy tiếng động, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy bạn học mặc đồng phục kia rất quen thuộc, nhiệt tình nói: “Về rồi sao? Trong nhà cháu ổn chứ?”

“Không sao.” Giọng nói của cậu ta cũng lạnh lùng, lại hơi trầm thấp.

“Không sao là tốt rồi”, bác quản lý kí túc mở sổ điểm danh chuyên cần, đưa bút tới, “Ở chỗ thời gian vắng mặt này, kí tên vào là có thể lên phòng.”

“Bác ơi”, người mặc đồng phục kí tên xong, còn nói, “Còn một chuyện nữa.”

“Có phải rèm cửa sổ trong phòng bị hỏng không?” Bác quản lý kí túc nói, “Ầy, mấy ngày nay nhiều người cũng đến phản ánh với bác như vậy, hôm nay đã báo lên nhà trường rồi, nói mấy ngày nữa thống nhất rồi sẽ báo sửa.”

“Không phải chuyện này.”

Hứa Thịnh vừa mới đạp một chân lên bậc cầu thang thì nghe thấy người mặc đồng phục kia nói: “Ở đằng kia, người không mặc đồng phục.”

Chốt hạ bằng một câu: “Cậu ta vừa mới trèo vào từ cổng sau.”

“…”

Hứa Thịnh suýt chút nữa bước hụt.

Lời đã nói toạc ra đến mức này, bác quản lý kí túc sao có thể không hiểu. Ông nhận lấy sổ điểm danh chuyên cần, sau đó đập quyển sổ lên mặt bàn một cái, hô to: “Học sinh không mặc đồng phục đằng kia, cậu chờ một chút, ra đây.”

Hai phút sau, Hứa Thịnh bị quản lí ký túc đuổi vào phòng túc quản* nghỉ ngơi.

*phòng túc quản = phòng quản lí ký túc.

Đứng bên cạnh cậu còn có tên mặc đồng phục học sinh kia.

Chỉ có điều cậu là bị cáo, còn tên mặc đồng phục này là bồi thẩm.

Quản lí kí túc đóng cửa “ầm” một tiếng, nhìn bộ dạng là biết những ngày qua nhàn rỗi không có việc gì làm, cuối cùng cũng có người để ông tóm được, nhất định phải tra hỏi thật kĩ lưỡng: “Hai người bọn cháu ai nói trước? Chuyện gì đã xảy ra?” Quản lí kí túc lôi băng ghế nhựa ra, ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ, lại chuyển hướng sang Hứa Thịnh, “Cậu ấy nói cháu trèo vào từ cổng sau.”

Trong lòng Hứa Thịnh đang nổ mười nghìn câu chửi thô tục.

Nếu như cậu chịu để ý đến thành tích môn tiếng Anh của mình tốt hơn, cậu còn có thể chửi mắng cậu ta thêm mười nghìn câu chửi bằng thứ ngôn ngữ khác nữa.

“Cậu có ý gì?”, Hứa Thịnh thấp giọng hỏi, “Chẳng phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao?”

Lúc này người mặc đồng phục mới nhìn thẳng vào mắt cậu, Hứa Thịnh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tên này, vô cùng không hợp tình người mà hỏi ngược lại: “Chúng ta nào?”

“…”

Đệt mợ!

Quản lí ký túc thúc giục: “Hỏi cháu đấy, trèo tường vào sao?”

Hứa Thịnh không còn cách nào khác, chỉ có thể vâng một tiếng.

Quản lí ký túc: “Trèo tường ra ngoài làm gì?”

Hứa Thịnh lựa chọn đơn giản trong đầu, cuối cùng tìm được một lý do coi như có lý trả lời: “Giải sầu.”

Quản lí ký túc: “Cần gì phải ra hẳn ngoài trường để giải sầu chứ!?”

Hứa Thịnh: “Áp lực học hành quá lớn.”

Nếu để cho Mạnh Quốc Vĩ hoặc là bất kỳ một giáo viên bộ môn lớp 11 nào ở trường nghe được câu này, chắc chắn đều suy sụp tại chỗ: Em áp lực học hành cái gì? Em có đi học sao, lấy đâu ra áp lực chứ?

“…”, quản lí ký túc tức giận nói, “Cho dù áp lực học hành lớn hơn nữa cũng không thể tự ý trèo tường ra ngoài, nếu mỗi học sinh đều giống cháu thì trường học còn có kỉ luật trật tự nữa hay không?”

Người đã đứng dưới mái nhà không cúi đầu không được, Hứa Thịnh thở dài: “Bác nói đúng.”

“Học sinh bây giờ không coi nội quy trường học thành cái gì hết, điều thứ ba trên nội quy viết, học sinh phải nghiêm túc tuân thủ thời gian ra vào trường học!”

Quản lý kí túc định lấy nội quy nhà trường ra để giáo huấn học sinh này, để cho cậu ta biết khắc sâu lấy sai lầm của mình, nhưng mà nội quy quá nhiều, không phải muốn học thuộc lòng là học thuộc lòng được ngay, đọc đến một nửa bắt đầu ngắc ngứ: “Không phải, ớ, không đúng….”

Một giọng nói lạnh lùng tiếp lời.

“Không được trèo tường, tự ý ra vào trường học, đối với trường hợp không tuân thủ quy định ra vào trong nội quy, tùy vào tình tiết nặng nhẹ mà tiến hành xử phạt.”

Trong lòng Hứa Thịnh chậc một tiếng, cực phẩm này từ đâu ra thế?

Nội quy trường học còn thuộc lòng trôi chảy như vậy.

“Bác à”, người mặc đồng phục không nghĩ mình cũng bị bắt phải ở đây, cậu ta nói xong, cúi đầu liếc thời gian trên điện thoại di động, hỏi, “Cháu có thể đi được chưa?”

Thái độ của bác quản lí ký túc đối với cậu ta khác xa với Hứa Thịnh, một người cứ như mùa xuân hoa nở ấm áp, còn với trường hợp khác thì…Hứa Thịnh chính là trường hợp khác.

Bác quản lí kí túc cười: “Được được được, đi đi, về phòng nhớ kiểm tra cửa sổ, nếu có vấn đề gì mai báo lại cho bác.”

Hứa Thịnh cảm thấy tâm trạng hiện tại của bác quản lí cũng không tệ lắm, đi theo hỏi: “Cháu có thể đi được chưa?”

Quản lí ký túc thu lại nụ cười thoáng qua trên mặt rồi biến mất: “Cậu ở lại cho tôi, còn chưa ghi vào sổ thì chưa xong đâu.”

“…”

Hứa Thịnh lại tốn thêm năm sáu phút nữa, quản lý ký túc mới chịu thả ra, khua tay chặn lại, nói: “Được rồi, cũng không làm khó cháu nữa, cứ làm theo nội quy đi, trở về viết một bản kiểm điểm 500 chữ… Trước đây đã viết bản kiểm điểm bao giờ chưa?”

Viết bản kiểm điểm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quy định của Lục Trung Lâm Giang rất biến thái, số chữ bản kiểm điểm cứ thế tích lũy rồi tính một thể, lần đầu tiên 500 chữ, lần tiếp theo 1000 chữ.

Mà Hứa Thịnh từ năm lớp 10 đã không mặc đồng phục học sinh, vô số lần như vậy, tất cả bản kiểm điểm lớn nhỏ cộng lại cũng phải sáu bảy bản rồi.

Nói cách khác, tối nay cậu phải viết kiểm điểm 3000 chữ.

Hứa Thịnh ép buộc mình không thèm nghĩ đến bóng lưng rời đi của tên mặc đồng phục kia nữa, để tránh mình lại làm ra chuyện gì bắt nạt bạn học: “Đã từng viết….Cháu rất có kinh nghiệm.”

Nhưng Hứa Thịnh vẫn không nhịn được, cậu đẩy cửa ra, tay đặt lên chốt cửa thì khựng lại vài giây, rồi buông ra: “Bác, mới vừa rồi đó.”

Quản lý kí túc: “?”

Hứa Thịnh cố gắng để giọng mình ôn hòa nhã nhặn: “Cậu ta là ai, tên gì, lớp nào, phòng số bao nhiêu?”

Hứa Thịnh nói xong không đợi bác quản lý trả lời, lại ép buộc bản thân tỉnh táo lại, cậu vặn chốt cửa nói: “Được rồi, đừng nói cho cháu, cháu sợ mình không khống chế được mất.”

Quản lý kí túc càng nghe càng mơ hồ: “??”

Hứa Thịnh viết kiểm điểm cả đêm, chữ viết cuốn theo chiều gió trừ cậu ra không có ai viết được như thế, mở đầu bản kiểm điểm tình cảm dạt dào chân thành viết một chữ “Đệt“, viết xong lại kiềm chế không xé tờ giấy đi.

Vì bản kiểm điểm này mà hai giờ sáng Hứa Thịnh mới đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, giờ tự học sáng sớm đã trôi qua, đến khi cậu cầm bản kiểm điểm ra khỏi ký túc xá thì đúng lúc đang tiến hành chào cờ.

Quốc ca vọng ra từ sân trường.

Cờ đỏ năm sao được kéo đến đỉnh, tung bay trong gió.

Hứa Thịnh đi xuyên qua mấy lớp học, lúc này mới nhìn thấy bóng lưng Mạnh Quốc Vĩ đang đứng chắp tay: “Thưa thầy, em đến muộn.”

Mới sáng sớm Mạnh Quốc Vĩ đã bị thầy chủ nhiệm gọi điện thoại đánh thức: “Hứa Thịnh lớp thầy tối hôm qua trèo tường bị người khác bắt được, vi phạm nội quy nghiêm trọng, phải giáo dục thật tốt, tiến hành đọc kiểm điểm toàn trường!”

Ông thật sự chưa từng nghĩ cậu học trò này có thể vi phạm nội quy trong thời gian ngắn như vậy.

“Không muộn”, có thể là do tức nước vỡ bờ, tâm trạng hiện tại của Mạnh Quốc Vĩ không ngờ lại bình tĩnh như thế, “Em tới đúng lúc lắm, vừa hay kịp giờ lên đọc bản kiểm điểm.”

“…”

Phản ứng này của Mạnh Quốc Vĩ, Hứa Thịnh cũng chưa kịp đỡ: “…Tâm trạng thầy hôm nay không tệ ha?”

Mạnh Quốc Vĩ: “Con người trong tình huống bi thương đến cực độ, sẽ không rơi lệ như bình thường nữa.”

Trên đài kéo cờ, có học sinh đại diện nhận lấy mic, bắt đầu thông báo kỷ luật: “Tôi xin thông báo, học sinh Hứa Thịnh lớp 11-7 không tuân thủ kỷ luật trường học, tối hôm qua trèo tường ra vào trường, tính chất vụ việc rất tồi tệ, tiếp theo xin mời học sinh Hứa Thịnh lên sân khấu tiến hành đọc kiểm điểm trước thầy trò toàn trường.”

Những lời này vừa nói ra, toàn trường bùng nổ.

Đối với bọn họ mà nói, học kỳ mới chỉ vừa mới bắt đầu. Thậm chí trừ hai ngày thi khảo sát và nhận xét bài thi ra, hôm nay thật sự mới là ngày đầu tiên đi học.

Mà giáo bá mới ngày đầu tiên của học kỳ đã có thể cầm bản kiểm điểm lên đọc.

“Đúng là quá kiêu ngạo”, có người nhỏ giọng nói, “Tốc độ gì thế này.”

Trên thực tế Hứa Thịnh cũng thấy ngoài ý muốn, từ trước đến giờ cậu làm gì đều hiểu rõ, nếu như không có bạn học không biết tên đâm sau lưng cậu một nhát, cậu cũng chẳng đến mức phải bị đọc kiểm điểm thế này.

Vì vậy, thầy trò cả trường mở trừng mắt nhìn cậu thiếu niên đi ra từ mấy nghìn người dưới sân trường, mặc dù bây giờ mới là sáng sớm, mặt trời đã chiếu gay gắt đến mức cây cỏ cũng bị nóng đến cháy vàng.

Trên người cậu vẫn mặc áo phông, vạt áo rộng thùng thình, bước lên thềm.

Hứa Thịnh nhận lấy micro từ tay bạn học bên cạnh, trong lúc chuyển dời micro phát ra tiếng ồn chói tai ngắn ngủi, sau đó là giọng nói đầy khiêu khích lại tùy hứng, chất giọng đặc biệt thuộc về nam sinh ở tuổi này, đầu tiên là “Alo” một tiếng mới nói: “Kính chào các thầy cô và các bạn học sinh.”

Tất cả mọi người đều tưởng rằng bản kiểm điểm đã bắt đầu.

Nhưng mà giọng nói kia lại tổ lái sang câu khác: “Lần này bản kiểm điểm của em có lẽ đọc hơi dài, hơi tốn thời gian một tí, trước khi đọc kiểm điểm, em muốn đề nghị với ban lãnh đạo nhà trường vài điều.”

Đoạn này Hứa Thịnh tự biên tự diễn, ngay cả tờ giấy cậu cũng không mở ra: “Bản kiểm điểm tích lũy số chữ lại có thể đổi thành có giới hạn được không? Nếu không đến khi tích lại 30 000 chữ, em thì không có vấn đề gì, nhưng mà những bạn học khác còn phải lên lớp.”

Cuối cùng Mạnh Quốc Vĩ cũng biết, ở thời điểm bi thương cực độ không chỉ không rơi nước mắt, ngay cả hô hấp tim đập cũng đột nhiên dừng lại. Đến khi Hứa Thịnh từ trên đài đi xuống, ông hít sâu một hơi nói: “Hứa Thịnh———trước giờ học em đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Tối hôm qua Mạnh Quốc Vĩ còn đang chuẩn bị kế hoạch “Khu vực 1”.

Bạn học Thiệu Trạm lớp bọn họ, phẩm chất học tập loại ưu, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô và bạn cùng lớp, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Nếu Hứa Thịnh có thể giao lưu nhiều với học sinh ưu tú thế này, tin tưởng rằng sau một học kỳ sẽ giác ngộ, nhất định sẽ nhận ra con đường chân chính của cuộc đời, thiết lập lại quan điểm và giá trị quan đúng đắn về học tập.

Không có học sinh học kém, chỉ có giáo viên không cố gắng.

Vì vậy Hứa Thịnh đứng trong phòng làm việc giáo viên chưa đến ba phút, phát hiện Mạnh Quốc Vĩ tìm cậu nói chuyện, nội dung không hề như dự đoán.

Mạnh Quốc Vĩ mắng thì cứ mắng, mắng xong lại đổi đề tài: “Mới vừa chia lớp, có phải vẫn chưa quen với bạn cùng lớp không?”

Hứa Thịnh nộp bản kiểm điểm lên, Mạnh Quốc Vĩ cúi đầu đọc qua, chữ viết trên cả tờ giấy xấu như gà bới, cũng không biết sao ông đọc xong được, dòng đầu tiên có chữ “Đệt” bị gạch đi ngược lại còn đọc được rất rõ.

Hứa Thịnh nộp bản kiểm điểm xong thì nói: “Không thể nào…”. Không thể nào quen được.

Chữ “quen được” còn chưa kịp nói, Mạnh Quốc Vĩ đã nói trước: “Chưa quen cũng không sao, bạn học cùng lớp với nhau phải chủ động qua lại một chút, tích cực tham gia, liên lạc nhiều vào sẽ quen, như vậy đi, thầy giới thiệu cho em bạn học Thiệu Trạm lớp mình.”

Thiệu Trạm.

Cái tên này Hứa Thịnh có ấn tượng.

Chính là người mà Trương Phong nhắc mãi ngày hôm qua nhưng không thấy, là vị học thần bỏ xa hạng hai tròn 20 điểm.

Nhưng mà lời này nghe không ổn lắm.

Cái gì Thiệu cơ?

Mạnh Quốc Vĩ uống một ngụm nước, tư thế như kiểu phải nói rất nhiều trong ba ngày ba đêm: “Bạn học Triệu Trạm lớp chúng ta…”

Suy nghĩ của Mạnh Quốc Vĩ và Hứa Thịnh hoàn toàn khác nhau, cậu cứ nghĩ ngày hôm qua đã nói rõ ràng rồi: Thầy bớt can thiệp vào việc của em, em cũng không gây phiền phức cho thầy, mọi người sống yên ổn vô sự với nhau.

Lời này mà nói với các giáo viên khác, đảm bảo sẽ càng lười đặt tinh lực lên người cậu.

Mặc dù Hứa Thịnh không rõ rốt cuộc trong đầu Mạnh Quốc Vĩ nghĩ gì, cậu đứng thẳng người, ngắt lời nói: “Em không muốn quen.”

Mà lời này của cậu rõ ràng đã nói chậm một bước.

Sau lưng truyền đến một tiếng:

“Báo cáo.”