Cầu Hoàng

Chương 4




Hôm sau.

Phỉ Ứng Long đột nhiên cảnh giác ngoài cửa có người, y ngồi bật dậy, nhẹ nhàng kéo ra hai tay gắt gao triền ở trên người.

” Tiểu Thiết, sáng sớm chạy đến ngoài phòng ta làm cái gì?” Nhìn thấy người ngoài phòng, Phỉ Ứng Long thả lỏng xuống.

” Gia!”

Phỉ Ứng Long cảm thấy Như Thiết có vẻ khẩn trương, bởi vì thường khi bốn bề vắng lặng, y cho phép bốn người bọn họ gọi thẳng tên của y, lúc xưng y là gia có nghĩa là phát sinh sự tình gì đó.

Cho nên y cũng cảm thấy bất an theo, y nghiêng đầu, ý bảo Như Thiết bước vào trong viện, quay người đóng cửa phòng lại, theo đuôi Như Thiết rời đi.

” Trước đem việc nói rõ ràng!”

” Sáng sớm, tiểu nhân phát hiện vật này ở ngoài phòng, nhận ra là nến trong thư phòng.” Như Thiết lấy ra vật thể đặt ở trong ngực.

” Nga! Thì tính sao?” Ngay cả hai chữ tiểu nhân đều xưng hô ra, hiển nhiên phát sinh chuyện không nhỏ.

” Này…… có thể tối hôm qua thiếu gia đã đến ngoài phòng tiểu nhân.” Như Thiết càng nói càng nhỏ giọng, nói đến mấy chữ cuối là không thể nghe thấy.

” Vì sao Hoàng nhi lại tới trước cửa phòng ngươi?”

” Tiểu nhân không biết.”

” Thế vì sao ngươi lại khẩn trương như vậy?” Phỉ Ứng Long đối thái độ khác thường, bộ dáng ấp a ấp úng của Như Thiết cảm thấy tò mò.

” Ách…… tiểu nhân…… tối hôm qua tiểu nhân cùng Như Đồng bên nhau……” Như Thiết không dám giấu giếm chủ nhân cùng nhau lớn lên, vừa thẹn vừa vội thấp giọng trả lời.

” Sợ là bị gặp được.”

” Ngươi cùng Như Đồng bên nhau sợ bị gặp được…… các ngươi là làm chuyện gì sợ bị gặp được a?” Phỉ Ứng Long cảm thấy thú vị, là bạn đi chơi với nhau khi còn bé, ngày thường bất cẩu ngôn tiếu (không tuỳ tiện nói cười), ngẫu nhiên còn thẳng thắn can gián, vậy mà cũng có lúc ấp a ấp úng nói không nên lời như vậy.

” Tối hôm qua ta cùng Như Đồng ân ái, nghe thấy dị vang, hôm nay vừa ra cửa phòng liền nhìn thấy nến trong thư phòng gia, chắc là đã bị thiếu gia gặp được.” Gã đem chuyện tối hôm qua toàn bộ nói ra.

” Sao ngươi không nói là ta gặp được a? Tiểu Thiết.” Phỉ Ứng Long nghẹn cười, tiếp tục ép hỏi.

” Nếu là gia, tối hôm qua liền trực tiếp vọt vào phòng, làm sao quên vật này ở ngoài cửa phòng.”

” Phốc…… ha ha ha! Được rồi! Thấy liền thấy, nhưng mà ngươi cư nhiên không đem chuyện của ngươi cùng Như Đồng nói cho ta biết, thật sự là không đủ nghĩa khí, uổng công chúng ta vẫn là cùng nhau lớn lên, là huynh đệ tốt.” Phỉ Ứng Long vừa cười vừa lau đi nước mắt bên khoé mắt, đối hành động của Hoàng nhi tối hôm qua cảm thấy buồn cười, giống như chuyện Như Đồng cùng Như Thiết ở trong lòng y ngược lại không gợi lên nhiều gợn sóng lắm.

” Gia!” Như Thiết nhận thấy có người tiếp cận, vội vàng ra tiếng cảnh báo.

” Ta biết, ngươi có thể đi xuống.” Phỉ Ứng Long thu hồi nụ cười, bày ra bộ dáng nghiêm túc ngày thường, lạnh lùng phân phó.

*** *** ***

Vệ Cầu Hoàng đụng đến khoảng không bên cạnh vẫn còn một chút ấm áp, lập tức bừng tỉnh.

” Long……” Vệ Cầu Hoàng trừng lớn mắt, kinh hoảng tìm kiếm thân ảnh Phỉ Ứng Long.

Chỉ thấy trong phòng không một bóng người, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng cười của Phỉ Ứng Long.

Vệ Cầu Hoàng nhảy phốc xuống giường, lao ra cửa phòng.

Rất xa liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

” Sao không mang hài? Trời lạnh, rất dễ bị cảm.” Phỉ Ứng Long thuận thế ôm lấy Vệ Cầu Hoàng đánh về phía y, có chút sủng nịch nói.

” Ta sợ.”

” Ngươi đang sợ cái gì?”

” Ta tỉnh lại nhìn không thấy ngươi.” Nồng đậm bất an làm cho Vệ Cầu Hoàng gắt gao ôm lấy y.

” Tiểu đứa ngốc, đời này ta tuyệt sẽ không buông tha ngươi.” Phỉ Ứng Long cười nhẹ, xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt của hắn.

Vệ Cầu Hoàng cao hứng hôn lên môi Phỉ Ứng Long, giống như Phỉ Ứng Long thưòng làm vậy đối với hắn.

Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, lại làm cho não bộ Phỉ Ứng Long đột nhiên trống rỗng, y ngốc lăng nhìn Vệ Cầu Hoàng.

Rồi sau đó y hôn ngược lại, dùng hết toàn lực hút lấy môi Vệ Cầu Hoàng.

Vệ Cầu Hoàng cảm thấy đầu lưỡi kia thật ấm áp, khuấy động đến toàn thân hắn như nhũn ra.

Sau một lúc lâu, môi Phỉ Ứng Long mới rời đi.

” Hô! Hô! Hô!” Vệ Cầu Hoàng từng ngụm từng ngụm thở phì phò.” Từ từ thở!” Hắn còn chưa kịp bình phục hô hấp đã bị Phỉ Ứng Long buông xuống.

Phỉ Ứng Long xoay người bước đi, Vệ Cầu Hoàng cuống quít muốn theo sau.

” Tạm thời đừng đi theo bên người ta, ta sợ ta khắc chế không được chính mình.”

Phỉ Ứng Long cảm thấy hiện tại chính mình tựa như dã thú sắp phát cuồng, nghĩ đến thân thể nho nhỏ run rẩy tối hôm qua, y không muốn bởi vì dục vọng chính mình mà làm cho hắn sợ hãi, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi hắn cùng nơi này.

” Không cần! Không cần…… ô……”

Vệ Cầu Hoàng không hiểu lời y nói, hắn chỉ biết là, cước bộ Phỉ Ứng Long nhanh đến làm cho hắn theo không kịp.

Vệ Cầu Hoàng kinh hoảng lớn tiếng kêu, nước mắt giống đê vỡ trào ra.

Thanh âm đinh tai nhức óc kia làm cho Phỉ Ứng Long không thể không quay đầu lại.

” Ách…… được rồi.”

Phỉ Ứng Long thất kinh trở lại bên cạnh Vệ Cầu Hoàng, lên tiếng an ủi.

” Ô…… oa……”

Vệ Cầu Hoàng tiếp tục khóc lớn kinh thiên động địa.

” Đừng khóc, cho ngươi cùng đi là được? Xem như ta cầu ngươi, đừng khóc.”

Phỉ Ứng Long ôm lấy Vệ Cầu Hoàng, nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt hắn.

Y cảm thấy dục vọng vừa rồi của mình đã bị nước mắt của hắn dập tắt.

” Ân…… hảo.” Vệ Cầu Hoàng cố gắng hít vào nước mũi sắp chảy ra, khóc thút thít rồi lại nhịn không được vui vẻ lên.

” Thật sự là không có biện pháp với ngươi.” Phỉ Ứng Long nhéo nhéo mũi hắn, có chút bất đắc dĩ nói.

*** *** ***

Một ngày —

” Hoàng nhi…… hôm nay ta phải ra ngoài một chuyến.” Sắc mặt Phỉ Ứng Long như người gặp nạn, khi nhìn thấy biểu tình cao hứng của Vệ Cầu Hoàng một bộ muốn cùng ra ngoài lại giáng  thêm một câu, ” Ta sẽ mang quà về cho ngươi.”

Sắc mặt Vệ Cầu Hoàng liền suy sụp xuống, nhưng nghĩ đến biểu tình khó xử của Phỉ Ứng Long, hắn lại cố gắng nhịn xuống.

” Ngươi muốn đi đâu?”

” Đàm việc buôn bán.”

Sáng sớm, nhận được tin của Như Ngân, nhạc phụ đại nhân lại xuất hiện, Phỉ Ứng Long liền cảm thấy không thoải mái, y đương nhiên không thể để cho lão nhân kia nhìn thấy Hoàng nhi, cho nên đành phải cho hắn ở lại trong phủ.

” Ân!”

” Đừng nhăn mặt như thế, ta sẽ mua quà về tặng ngươi, như vậy được không?”

” Ta không thiếu cái gì.”

Vệ Cầu Hoàng nói là thật tình, ở Phỉ phủ, Phỉ Ứng Long cũng không cho hắn có cơ hội thiếu thứ gì, có khi ngay cả miệng cũng không cần lên tiếng, người bên cạnh sẽ giúp hắn để ý hảo tất cả gì đó.

Nếu nói có thiếu cái gì, kia hôm nay hắn đại khái sẽ nói thiếu Phỉ Ứng Long bên cạnh đi! Nhưng dù sao hắn cũng không muốn làm y khó xử, cho nên chỉ có thể im lặng nhìn theo Phỉ Ứng Long rời đi.

” Thiếu gia, dùng trà.” Như Đồng đẩy cửa vào, làm cho Vệ Cầu Hoàng phục hồi tinh thần lại.

Sau sự kiện kia, Phỉ Ứng Long làm bộ như không biết chuyện gì, vẫn để cho Như Đồng hầu hạ hắn, Vệ Cầu Hoàng tìm một đoạn thời gian thật dài mới có thể dần dần không nghĩ đến chuyện kia, nhưng mỗi khi nhìn thấy Như Đồng, hắn không khỏi không đỏ mặt.

” Ân! Đồng ca ca…… ngươi đặt ở nơi đó là được rồi.”

” Thiếu gia…… tiểu nhân nói qua rất nhiều lần, không cần bảo ta Đồng ca ca, dù sao ta chỉ là hạ nhân hầu hạ ngài.”

” Không sao! Đồng ca ca, ta cũng chỉ là hạ nhân a!”

” Thiếu gia, gia đối ngài như thế nào mọi người đều biết, ngài sao có thể chỉ là hạ nhân chứ?”

Nghe vậy, Vệ Cầu Hoàng trầm mặc không nói.

” Tiểu nhân lui xuống trước đây.”

Như Đồng thấy không có biện pháp thay đổi suy nghĩ cố chấp của tiểu tử kia, mọi người gọi hắn thiếu gia cũng đã nhiều năm, nhưng hắn vẫn ngây ngốc cho rằng chính mình bất quá chỉ là hạ nhân, có hạ nhân nào có thể cùng chủ nhân ngủ chung? Ra cửa Như Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị ngọ thiện thôi.

Cầm trên tay chén trà đã sắp nguội lạnh, Vệ Cầu Hoàng lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ.

Hôm nay rất lạnh, tuyết sắp rơi. Gió cũng rất lớn, một trận lại một trận thổi! Thổi trúng cánh cửa một trận lại một trận rung động, làm cho Vệ Cầu Hoàng vẫn nghĩ là Phỉ Ứng Long đã trở lại.

Cửa lại nhẹ nhàng mở ra.

Vệ Cầu Hoàng liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng.” Long……”

Thấy người đi vào là Như Đồng, hắn lập tức nuốt tiếng gọi sắp đến miệng vào trong bụng.

” Thiếu gia, nên dùng cơm trưa.”

Vệ Cầu Hoàng thất vọng thở dài.

” Đặt ở đó là được rồi, ngươi đi trước nghỉ ngơi đi!”

Vệ Cầu Hoàng thấp giọng nói, hắn cố gắng không đối diện với ánh mắt của Như Đồng, cúi thấp đầu.

” Thiếu gia, ngài nhất định phải dùng bữa đấy! Nếu không gia trở về sẽ quở trách ta.”

Như Đồng muốn hống hắn ăn chút gì đó, thấy hắn không chịu ngẩng đầu, đành phải than nhẹ một tiếng đi ra phòng.

Thức ăn đặt ở trên bàn, dần dần hạ nhiệt độ, cuối cùng trở nên lạnh như băng.