Cầu Hoàng

Chương 1-2




Bên ngoài tiếng người ồn ào, trong lều vải lại là một mảnh tĩnh mịch.

Hoàng nhi đứng ở sau lều vải, cúi đầu làm cho người ta thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn. Nước mắt hắn bắt đầu ngưng tụ khi nhìn thấy Uyển nhi bị đẩy đi về phía sau, sắp tràn ra hốc mắt.

Uyển nhi là con gái của bà vú, ở trong phủ đối hắn tốt nhất, hắn không hiểu vì sao Uyển nhi lại nói:” Qua hôm nay, đôi ta phải phân cách nhau, không thể gặp lại nữa.” Hắn chỉ cảm thấy không đành lòng.

Đột nhiên, một lực đạo đẩy Hoàng nhi đi về phía trước, Hoàng nhi bị đẩy mạnh đến nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi lều vải, tiếp theo lại bị người kéo đến trước đài, chỗ ngồi trên đài này đối với Hoàng nhi mà nói rất cao, cao đến làm cho hắn cảm thấy chính mình nếu ngã xuống, hết thảy có thể chấm dứt.

Bên ngoài dương quang chói mắt, Hoàng nhi mặc dù muốn ngẩng đầu lên nhìn xem chính mình đang ở nơi nào, lại bị ánh mặt trời đâm vào không mở mắt ra được, chỉ có thể cúi đầu, Hoàng nhi hoàn toàn mắt đối mắt cùng người dưới đài, mà những người dưới đài lại nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, làm cho Hoàng nhi sợ hãi chuyển đầu.

” Đến a! Các vị đại gia dưới đài, xem tiểu tử này môi hồng răng trắng, thân mình mềm mại như không có xương, xác định vững chắc có thể làm cho các vị đại gia tận hứng…… đến đến đến!

Đây chính là hàng tốt hôm nay a!”

Những người dưới đài vì lời nói của hán tử kia mà tiếng cười không dứt.

Không ai phát hiện hán tử kia dùng lực nhéo Hoàng nhi một phen, Hoàng nhi đau đến rơi lệ.

Hán tử kia nâng cằm Hoàng nhi lên, thô lỗ kéo về phía trước.

” Nhìn xem xem! Tiểu tử này chi mạo như lê hoa mang lệ, ngay cả tiểu đệ ta đều nhịn không được muốn âu yếm, đáng tiếc a! Tiểu đệ ta thân vô phúc, tối thiếu chính là ngân lượng, các vị đại gia dưới đài! Tiểu tử này giá quy định là – năm mươi hai bạc trắng.”

Mọi người dưới đài ồ lên rồi xì xầm, cùng với kế tiếp là một trận im lặng, điều này làm cho Hoàng nhi rất muốn xoay người bỏ chạy.

Qua một lúc lâu.

” Sáu mươi hai.” Dưới đài truyền đến tiếng người thứ nhất ra giá.

” Cổ thuyền trưởng, ngài thật đúng là có vận may a! Mỗi lần đến đều gặp hảo mặt hàng, ngài lần trước mua được tiểu tử kia, huynh đệ trên thuyền có vừa lòng không?”

Hán tử trên đài vừa nghe có người ra giá, theo tiếng nhìn lại, liền không ngừng lên tiếng tiếp đón.

” Tiểu Xuân ca, ngươi giới thiệu mặt hàng đương nhiên tốt! Bọn họ vừa lòng cực kỳ, nhưng mà thân mình quá yếu, nhiễm bệnh đã chết. Các huynh đệ đã sớm thèm thuồng đến mức luống cuống, cho nên ta lại đến một lần.”

Người gọi là Cổ thuyền trưởng, giọng lớn đến nỗi làm cho những người phía trước gã che lại hai tai, Hoàng nhi cũng vì lời gã nói mà mềm nhũn hai chân.

” Đứng cho đàng hoàng, đừng làm bộ dáng yếu đuối.” Hán tử tên Tiểu Xuân lại nhéo Hoàng nhi một phen.

” Bảy mươi hai.” Thanh âm từ một khác chỗ truyền đến.

” Ông chủ Lỗ, ngài cũng đến a! Nghe nói Trường Xuân viện của ngài gần đây làm ăn rất tốt, chúc mừng a!”

Khách quen của Tiểu Xuân thật nhiều…… vô luận là ai hắn đều có thể thuận miệng hô lên, trong lòng Hoàng nhi âm thầm nghĩ.

” Nhờ phúc a! Tiểu Xuân ca, mặt hàng trên tay ngươi đều tốt lắm, mỗi người đều là thượng phẩm a! Cửa hiệu trong tay ta không phải chỉ là hư danh mà còn là nơi người ít của không thể cạnh tranh, hôm nay món hàng này ta là mua định rồi, đến chỗ của ta, hắn chính là thượng hạng trong thượng hạng a!”

Ông chủ Lỗ vừa nói vừa nhìn Cổ thuyền trưởng.

” Ai…… nhị vị gia cũng đừng gay cấn như vậy a, hiện tại là bảy mươi hai.”

” Một trăm hai.” Thanh âm cách Hoàng nhi rất gần, làm cho hắn tò mò lui một chút nhìn lại.

Là vị công tử từ vừa rồi vẫn theo dõi hắn, người nọ nhìn không chuyển mắt vào hắn, ánh mắt kia, làm cho hắn không tự giác run rẩy lên.

” Công tử họ gì? Ánh mắt không kém a!” Tiểu Xuân cười cười hỏi.

” Tiểu đệ họ Thượng Quan……” Người nọ kiêu căng trả lời, hai mắt vẫn là nhìn không chớp vào Hoàng nhi.

” Một trăm hai lần một!”

” Một trăm hai mươi hai!”

” Một trăm ba mươi!”

” Hai trăm hai!”

” Ba trăm!”

Người dưới đài không ngừng ra giá ngày càng cao.

Hoàng nhi chỉ cảm thấy đầu sắp mê man……

Lúc này, phía sau đám người la hét ầm ĩ, xuất hiện một gã nam tử thân áo trắng, y lẳng lặng nhìn chằm chằm trên đài, thân ảnh đơn bạc giống như có thể bị gió thổi đi kia gắt gao đánh vào tầm mắt y. Mi như bức tranh, mắt như có thể nói, làm cho y đột nhiên cảm thấy ngực như bị siết chặt một chút, nhưng…… trên đài chính là một nam hài nha! Nhận tri này làm cho nam tử áo trắng hơi nhíu nhíu mày.

Nam hài…… Hừ! Y cũng không phải là người sẽ dễ dàng chịu ảnh hưởng cái nhìn của thế tục.

Nam tử áo trắng lạnh lùng hướng người phía sau gật gật đầu.

” Một vạn hai.”

Như là đại lôi đánh xuống từ phía chân trời, chấn động này làm cho tất cả mọi người vây xem đều yên lặng xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám thở mạnh, nhìn nam tử áo trắng bỗng nhiên xuất hiện phía sau.

Hoàng nhi bị quần áo trên người y hấp dẫn. Toàn thân trắng, những sợi tơ vàng lấp lánh được viền buông xuống. Y phục thật đẹp đẽ quý giá.

” Không ai ra giá cao hơn sao?” Ra tiếng, là người đứng ở bên cạnh nam tử.

Lúc này mọi người mới giật mình, người vừa rồi ra giá không phải là nam tử áo trắng, mà là tuỳ tùng bên cạnh y.

Nam tử áo trắng tự thiên mà đầy khí phách, mọi người vì y di động mà như tách ra hai bên, làm thành một đường đi thẳng tắp.

Y thẳng tắp đi đến chỗ Hoàng nhi.

Hoàng nhi từ trên đài cao quan sát y, y cũng nhìn lại Hoàng nhi.

” Nhảy xuống.” Tiếng nói hơi trầm thấp, làm cho Hoàng nhi giống như bị thôi miên, bất tri bất giác vâng theo lời y nói.

” Ôm ta.” Nam tử áo trắng ở bên tai Hoàng nhi trầm ổn nói.

Y ôm chặt Hoàng nhi tựa như là sẽ gắt gao ôm hắn cả đời, mà Hoàng nhi cũng mất thần đáp lại y.

” Ngươi tên là gì?” Vệ Cầu Hoàng, dưới đáy lòng hắn yên lặng niệm ra tên của bản thân, lập tức lại lắc lắc đầu.

” Đại gia! Hắn bán cho ngài, chính là người của ngài, tên đương nhiên là tuỳ ngài đặt.”

Tiểu Xuân ở một bên xen mồm, trên tay đang cầm một sấp ngân phiếu thật dày, mặt mày hớn hở.

Bỗng nhiên, trong lòng Vệ Cầu Hoàng bịt kín một tầng bóng đen, chỉ vì hắn nghĩ đến, người trước mắt sao có thể là chủ nhân cả đời của hắn.

Đám người bị khí thế của nam tử áo trắng áp bức, không dám đến gần y, để lại một con đường rộng cho bọn họ thông qua. Chỉ thấy nam tử áo trắng nhất phái thong dong ôm Vệ Cầu Hoàng ngồi trên xe ngựa đã chuẩn bị tốt, nhanh chóng rời đi.