Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 7: Không thể tha thứ




La Kiêu không thay đổi, cậu vẫn là cậu 5 năm trước, là La Kiêu hận hắn đến tận xương.

•••

Chương 7: Không thể tha thứ

Mặt trời vào mùa đông bớt chói chang hơn, không còn sự nóng bức của mùa hè, thay vào đó là sự ấm áp và ôn hòa.

Giường lớn cực kỳ mềm mại ấm áp, La Kiêu trở mình, ngón tay theo thói quen muốn sờ người bên cạnh, lại rơi vào khoảng không, cậu vẫn chưa mở mắt, lười biếng di động thân thể, cánh tay duỗi đến chỗ xa hơn, khi chạm đến mép giường, bỗng nhiên bừng tỉnh!

Đại não tràn ngập ý niệm duy nhất.

- - Húc Húc đâu?!

Buồn ngủ xua đi, cậu bật dậy, mà động tác này, lập tức giúp cậu ý thức được tình cảnh của mình.

Chính xác là cậu cũng không ở ký túc xá! Phòng này rộng rãi hoa lệ, rèm cửa màu sáng nửa mở, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ, đổ trên mặt đất, cách đó không xa đặt một cái bàn làm việc vừa to vừa tinh xảo, chỗ gần cửa sổ, đặt mấy chậu cây xanh, chậu hoa được dùng để trồng là chậu khắc hoa, cây cối cũng đã được cắt tỉa, trông rất đẹp mắt.

Mà cái giường cậu đang nằm, lớn đến mức bốn năm người cũng có thể nằm chung, La Kiêu xốc chăn lên, phát hiện mình đang mặc áo ngủ màu trắng ngà, cậu có dự cảm không tốt lắm.

Cậu nhớ rõ, tối hôm qua sau khi tan tầm, bản thân tính đi siêu thị mua chút hoa quả, khi đó trên đường cũng không ít người, mà khi cậu đi đến chỗ tương đối hẻo lánh, đột nhiên có người tập kích từ phía sau!

Đúng! Chính là tập kích!

La Kiêu nguy hiểm nhìn chằm chằm cái cửa kia, có người bắt mình mang tới chỗ này! Nhưng cậu không nghĩ ra, nếu là bắt tới, sao còn để mình ngủ ở loại địa phương này, còn… Đặc biệt thay đổi áo ngủ để thoải mái.

Nhưng rất nhanh, nghi hoặc của cậu đã được cởi bỏ.

Tay nắm cửa xoay tròn, La Kiêu cảnh giác nhìn chằm chằm, sau đó, liền cùng Đoàn Dịch Phong đứng ở cửa, hai đôi mắt trực tiếp đối diện nhau!

Đoàn Dịch Phong mặc áo sơmi giản tiện, ngón tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, cửa mở một nửa, khi hắn nhìn thấy La Kiêu, không khỏi cười cười, ngay cả đuôi lông mày cũng hơi nhướng lên, nhưng việc này, khi thấy biểu tình của La Kiêu, biến mất vô tung vô ảnh.

La Kiêu lạnh nhạt nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong, cắn chặt môi, cậu theo bản năng làm ra động tác phòng bị, trong mắt, trừ lạnh nhạt ra, chính là sợ hãi không cách nào che giấu, đó là một loại bản năng, Đoàn Dịch Phong biết, La Kiêu tuyệt đối không để bản thân cậu lộ ra nửa điểm sợ hãi, cậu hiện tại, chỉ là tuần hoàn theo bản năng thân thể.

Giống như con mồi bị thương, gặp phải thợ săn săn giết mình.

Đoàn Dịch Phong cười chua xót.

La Kiêu không thay đổi, cậu vẫn là cậu 5 năm trước, là La Kiêu hận hắn đến tận xương.

Không khí đầy áp lực, hắn vừa định mở miệng, La Kiêu đã đoạt trước, ngữ điệu dù cố tình áp chế, vẫn có thể cảm giác được sự mất tự nhiên.

“Húc Húc đâu? Anh đã làm gì nó?”

Đoạn Dịch Phong dựa vào cạnh cửa, ngữ khí hòa hoãn, “Nó rất tốt, em không cần lo lắng.”

Quả nhiên, cậu chỉ để ý đến bé trai kia.

Tư liệu về bé trai kia hắn thậm chí tra không được chút nào.

La Kiêu nhìn kỹ Đoàn Dịch Phong, giống như đang phỏng đoán lời hắn nói là thật hay giả, nhưng Đoàn Dịch Phong vẫn giữ nguyên tươi cười làm cậu nhìn không ra chút sơ hở, “Đoàn Dịch Phong! Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, mọi việc cứ hướng về tôi, đừng đụng vào con trai tôi! Đây là điểm mấu chốt của tôi.”

“Điểm mấu chốt?” Đoàn Dịch Phong tới gần La Kiêu, đứng ở trước mặt cậu, có chút vô tội, “A Kiêu, em suy nghĩ nhiều quá, nó hiện tại đang ở nhà trẻ, nếu không tin, em có thể gọi điện thoại hỏi.” Khi nói chuyện, ngón tay hắn chỉ vào di động được đặt ở mép giường.

Động tác của La Kiêu nằm trong dự kiến của hắn.

Không có nửa điểm do dự, La Kiêu lấy di động, trực tiếp gọi cho cô giáo, cậu đứng bên cửa sổ, một bên phòng bị Đoàn Dịch Phong, một bên nôn nóng chờ đợi.

Di động vang thật lâu, mới được bắt.

“Xin chào, xin hỏi ngài là?”

La Kiêu bảo trì bình tĩnh, mỉm cười nhợt nhạt, “Xin chào, là cô Lưu sao? Tôi là ba ba của La Bác Húc, Húc Húc hôm nay ở trường học sao?”

“Đúng, làm sao vậy? Anh tìm bé có việc?” Cô Lưu nghi hoặc hỏi.

“Không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Húc Húc ở trường không có làm phiền cô giáo đi?”

“Húc Húc ở trường rất ngoan, tính cách bé hoạt bát, với bạn học rất hợp nhau, anh cứ yên tâm đi, đúng rồi, hôm nay dạy nhóm bé vẽ tranh, Húc Húc còn đứng nhất nữa.”

Nhắc tới Húc Húc, La Kiêu không khỏi cười rộ lên, “Húc Húc hiểu chuyện tôi an tâm rồi, về sau còn phiền cô giáo dạy bé nhiều hơn.”

“Đây là việc tôi nên làm, còn có chuyện gì sao?”

“Không có, vậy cô giáo làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.” La Kiêu ngắt điện thoại, ý cười bên môi cứng đờ, hóa thành một mảnh lạnh lẽo, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, hoàn toàn không còn độ ấm.

Đoàn Dịch Phong vẫn luôn nhìn chăm chú vào La Kiêu, đem biến hóa vẻ mặt của cậu xem rành mạch. Khi nghe điện thoại, đối với người xa lạ có thói quen đạm cười; khi nhắc tới con trai, theo bản năng dâng lên tình yêu thương của cha; còn khi đối mặt với mình, lạnh nhật không có biểu tình và…… Kháng cự.

Hắn đã rất lâu không nhìn thấy La Kiêu cười, thời khắc kia, hy vọng cậu có thể nghe điện thoại lâu hơn chút.

Con trai không có việc gì, La Kiêu thở dài nhẹ nhõm, cậu sợ nhất chính là Đoàn Dịch Phong lấy con trai ra bức, loại chuyện này bảy năm trước hắn làm cũng không ít.

Đoàn Dịch Phong chọn lựa quần áo, tủ quần áo to như vậy, tây trang, áo sơmi, quần áo hưu nhàn từng thứ treo lên, hắn rất nhanh lấy ra thứ thích hợp, cầm quần áo đi đến trước mặt La Kiêu, tựa như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, cười nói: “Cái này em trước mặc vào, nếu không thích, anh lại cho người đi mua.”

La Kiêu đứng thẳng tắp, ngón tay dùng sức bóp chặt lòng bàn tay, cậu nhìn Đoàn Dịch Phong, không nói một lời, cũng không đưa tay nhận quần áo.

Không khí bỗng trở nên xấu hổ, Đoàn Dịch Phong cầm quần áo đặt trên giường, vẫn chưa vì thái độ lạnh nhạt của La Kiêu mà phẫn nộ.

“Ngủ lâu như vậy, đói bụng rồi? Buổi sáng anh dặn người giúp việc nấu cháo, kết quả em chưa tỉnh, hiện tại đã lạnh, em thay quần áo trước, anh đi hâm nóng cho em.” Đoàn Dịch Phong tự nói tự trả lời.

La Kiêu không chạm vào quần áo, cậu không đoán ra Đoàn Dịch Phong rốt cuộc muốn làm gì. “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”

Đoàn Dịch Phong trầm mặc, sau đó hỏi lại: “Có ý gì?”

“Đừng giả ngu với tôi, Đoàn Dịch Phong! Anh bắt tôi tới nơi này, rốt cuộc muốn làm gì! Hà tất giả phải mù sa mưa như vậy, còn tiếp tục giả vờ, thì bản tính của anh cũng không ngụy trang được.”

“Nếu anh nói, bắt em tới đây không phải anh……”

La Kiêu cười lạnh, cậu đương nhiên không tin.

Tuy rằng đã đoán trước được, nhưng Đoàn Dịch Phong vẫn cảm thấy thất vọng, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Anh đi hâm nóng cháo.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, không để lại cho La Kiêu cơ hội phản bác nào.

La Kiêu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, chỉ cảm thấy một cổ hờn dỗi đọng ở ngực, lên không được xuống cũng không xong.

- -- Đoàn Dịch Phong dịu dàng, so với thời điểm tàn bạo, còn muốn nguy hiểm hơn nhiều.

La Kiêu không thể nào xuống tay, hắn đây là có ý gì? Đem mình đưa tới nơi này, lại cái gì cũng không làm, trước thay quần áo, sau đó ăn cơm, chuyện này lại tính là cái gì!

Cậu đoán không ra suy nghĩ của Đoàn Dịch Phong, càng không nghĩ tới xa cách 5 năm, chính mình sẽ lấy phương thức như vậy gặp lại Đoàn Dịch Phong, La Kiêu không có cách nào phủ nhận, thời khắc vừa nãy, khi thấy khuôn mặt kia, cậu không có cách nào khống chế sợ hãi! Ngón tay, ngón chân, đều run rẩy.

Cảnh tượng như vậy, quả thực cực kỳ giống mấy năm trước!

- -- Bị nhốt trong phòng, mỗi ngày đối mặt với căn phòng trống trải, Đoàn Dịch Phong cũng lấy phương thức như lúc này xuất hiện, hắn đứng ở cửa, ánh mắt châm chọc.

Đặt ở trên giường chính là áo sơmi màu trắng, quần jean màu đen thẳng tắp, được thủ công vô cùng tinh xảo, xúc cảm cực tốt, đó từng là loại đồ mà La Kiêu thích mặc nhất, nhưng hiện tại, cậu không thích.

Không tìm được quần áo của mình, cậu tùy tiện từ tủ quần áo chọn một bộ, lúc thay quần áo, cũng đánh giá thân thể của mình, không có dấu vết bị chạm qua, thân thể cũng không có cái gì không khoẻ, việc này làm cho cậu thoáng thả lỏng.

Vô luận Đoàn Dịch Phong muốn chơi cái gì, cậu đều sẽ không phụng bồi.

Loại địa phương này một khắc cũng không thể ở lại, La Kiêu chỉ muốn lập tức rời đi!

Đoàn Dịch Phong từ phòng bếp đi ra, vây quanh hông là tạp dề màu đen trắng, thân hình hắn cao lớn, thoạt nhìn rất không phù hợp, chén sứ trong tay dùng bao vải vây lấy, hắn mới vừa đặt lên bàn cơm, La Kiêu liền từ trên lầu đi xuống.

Bước chân dừng lại, La Kiêu không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một hình ảnh như vậy, Đoàn Dịch Phong kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, những cái đó đều không kỳ quái, nhưng người trước mắt này, cậu cảm thấy xa lạ.

Đoàn thiếu gia mười ngón không dính xuân thủy, thế nhưng sẽ xuống bếp, tuy rằng thứ hắn mang ra, chỉ là một chén cháo người khác đã nấu xong.

“Anh còn chưa thể, nên…” Đoàn Dịch Phong thấy La Kiêu quái dị nhìn mình, xấu hổ cười.

La Kiêu thực đau đầu, càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, cậu cũng không thèm nhìn tới chén cháo kia, đi thẳng đến cửa phòng khách, đi chưa được mấy bước, đã bị Đoàn Dịch Phong cản lại.

La Kiêu ngẩng đầu, lạnh lùng đánh giá Đoàn Dịch Phong.

“Em không thể đi.” Đoàn Dịch Phong mở miệng.

“A, không giả vờ nữa sao?” La Kiêu cười lạnh, “Đùa tôi như vậy anh rất cao hứng đúng không?”

Đừng ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt gì đó, Đoàn Dịch Phong, thứ này không thay đổi được bản tính của anh!

Nhưng câu trả lời của Đoàn Dịch Phong, làm cậu không biết nên nói gì nữa.

“Anh sẽ không cường ngạnh giữ em lại, em đã lâu không ăn cơm, việc này đối với thân thể không tốt, ăn cháo trước, đợi lát nữa anh đưa em đến công ty.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, không mang theo chút áp bách nào.

La Kiêu đầy sự tức giận, lại cứng rắn nghẹn trong ngực, “Không cần, tôi sẽ tự mình đi ăn.”

Cậu cũng không phải không đói bụng, từ tối hôm qua tới giờ, cái gì cũng chưa ăn, bụng đã sớm bắt đầu kháng nghị, nhưng đồ của Đoàn Dịch Phong, cậu không muốn chạm vào, bộ quần áo vừa mới nãy chỉ do bất đắc dĩ.

“Ăn cháo, anh đưa em đi.” Đoàn Dịch Phong không thả lỏng chút nào, vẫn kiên trì một hai.

“Tôi không đói bụng, không muốn ăn.” La Kiêu vòng qua hắn, muốn từ bên cạnh rời đi, nhưng cậu vừa động, Đoàn Dịch Phong liền động theo, giống như bức tường ngăn cậu lại.

La Kiêu rốt cuộc nhịn không được, quát: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chơi đùa như vậy vui lắm sao?”

“Anh không chơi đùa.” Đoàn Dịch Phong nặng nề mở miệng, “Ăn cháo đi, anh giúp em xin phép rồi, không cần phải gấp gáp đi làm.” Hắn biết La Kiêu cứng rắn chống đỡ, liền tính trao đổi với cậu, từ tối hôm qua đến bây giờ đến nước cũng không uống, sẽ cảm thấy mệt mỏi.

“Ai bảo anh giúp tôi xin nghỉ? Đoàn Dịch Phong, anh đưa tôi tới nơi này, chỉ vì để tôi ngủ một giấc, ăn chén cháo nóng của anh, sau đó để anh đưa tôi đi làm? Anh rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết hả?”

La Kiêu nói làm sắc mặt Đoàn Dịch Phong trở nên khó coi, hắn trầm mặt, tươi cười trở nên đạm mạc, kiên trì: “Ăn cháo, nếu không thích, anh mang em ra ngoài ăn.”

“Lấy lại đây.”

Đoàn Dịch Phong lập tức cẩn thận đem chén cháo lại, La Kiêu đứng ở kia, không nhân cơ hội chạy trốn, cháo là cháo thịt nạt trộn với cẩu kỷ, hương thơm bức người, Đoàn Dịch Phong chờ mong nhìn cậu, nếu La Kiêu nguyện ý, hắn có thể tự mình một muỗng một muỗng đút cậu.

La Kiêu đột nhiên cười, cậu nâng cánh tay, dùng sức ném chén cháo xuống mặt đất, chén sứ vỡ vụn, phát ra tiếng vang thanh thúy, nước cháo bắn đến bên chân Đoàn Dịch Phong, làm dơ dép lê hắn đang mang.

“Hiện tại không cần ăn.” Đối mặt với Đoàn Dịch Phong, La Kiêu ngay cả xương cốt đều lạnh.

“Em……” Đoàn Dịch Phong gian nan mở miệng, lời nói đến bên miệng, lại một câu cũng nói không nên lời, cảm giác rất khó chịu.

La Kiêu một mình rời khỏi biệt thự, cậu đi rất nhanh, giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo.

Chờ tới khi ra ngoài biệt thự, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp, cậu mới hơi nhắm mắt, dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Rốt cuộc, cũng chạy thoát!