Ngồi trên chuyên cơ bay về nước, Tô Viễn Hằng vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Nhìn mây bay trắng xoá, chỉ cảm thấy nhân sinh như giấc mộng, hết thảy thoáng như ảo ảnh.
Bỗng nhiên tiểu gia khoả trong bụng đá chân một cái mãnh liệt, làm cho hắn phục hồi tinh thần lại.
Tô Viễn Hằng ổn định đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào bụng, mi mắt buông xuống.
Cho dù trên đời này hết thảy đều là hư ảo, ít nhất đứa con trong bụng này của mình là chân thật tồn tại. Nó mang lại cho mình rung động, kích động, thống khổ, từ từ chờ mong, tất cả cảm xúc, đều là rõ ràng mà thân thiết như thế, làm cho hắn đầy hy vọng cho dù phải trả giá hết thảy dũng khí cùng quyết tâm.
Có phải năm đó. . . . . . Cha cũng là như vậy hay không?
Trong lòng Tô Viễn Hằng đau xót, lại bắt đầu xuất thần.
“Đừng nghĩ , ăn một chút gì đi.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm bưng một cái khay đi tới, tự mình đem những món trên bàn cơm đến.
Phi cơ này là chuyên cơ tư nhân của Bắc Đường gia. Bởi vì tình trạng thân thể Tô Viễn Hằng, rất khó đi chuyến bay quốc tế về nước, Bắc Đường Mẫn Khiêm liền điều động phi cơ này, đưa hai người bọn họ về.
Tô Viễn Hằng kỳ thật không muốn ăn uống gì, nhưng nhìn Bắc Đường Mẫn Khiêm cố ý làm cho đầu bếp dựa theo khẩu vị của hắn mà nấu đồ ăn Trung Quốc, vẫn cảm thấy ấm áp, trong lòng phút chốc thấy tràn đầy.
“Cơm nước xong ngủ một giấc đi, còn đến mười mấy giờ nữa.”
“Ân.” Tô Viễn Hằng nhẹ nhàng lên tiếng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn sắc mặt hắn khó coi, trong lòng không khỏi hối hận, lúc ấy thật không nên đem tin tức cha hắn nói cho hắn biết.
Bất quá nếu không nói, thì y làm sao biết tình trạng thân thể Tô Viễn Hằng ngay lúc đó chứ. Lúc ấy y chỉ nghĩ, người kia dù sao cũng là cha ruột của Tô Viễn Hằng, nếu không cho hắn biết sự tình, nhất định sẽ thương tiếc cả đời.
Bắc Đường Mẫn Khiêm không muốn loại sự tình này phát sinh ở trên người Tô Viễn Hằng, bởi vì y hiểu biết hắn. Y biết Tô Viễn Hằng là một người luôn coi trọng thân tình. Nếu chính mình rõ ràng biết tin tức cha ruột hắn mà không nói cho hắn, vậy thì tương lai một khi sự tình bại lộ, khẳng định hai người chỉ có một kết cục. Huống chi Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng cảm thấy việc này không tất yếu phải giấu diếm hắn, điều mà y hối hận chính là không điều tra rõ tình trạng thân thể hắn hiện tại, liền lỗ mãng nói ra.
“Đừng quá lo lắng, có ta ở đây.” Bắc Đường Mẫn Khiêm vỗ vỗ mu bàn tay Tô Viễn Hằng, thản nhiên trấn an hắn.
Y chưa từng nói lời an ủi người khác, câu này đã là cực hạn, nhiều hơn nữa y thật không biết nói gì. Bất quá đối Tô Viễn Hằng mà nói đã là rất lớn lao.
Tô Viễn Hằng đẩy ra bàn ăn, cũng cầm tay y, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm rút tay ra, ôm ngang bờ vai hắn, đưa hắn ôm vào trong ngực, tay kia thì lại cầm tay hắn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm chưa bao giờ ôm chầm hắn như vậy, hơn nữa hai người đàn ông, như vậy ngồi cùng nhau có chút kỳ quái. Bất quá ai quản được bọn họ chứ, dù sao trên phi cơ chỉ có hai người bọn họ là hành khách. Hai nhân viên bảo dưỡng đi theo đều ở phòng nghỉ, vô sự không đến quấy rầy.
Dáng người Tô Viễn Hằng kỳ thật cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm không cách biệt lắm, tuy rằng hắn không có tỉ lệ tiêu chuẩn, nhưng vẫn là vai rộng, ngực săn chắc, chân dài, hảo dáng người. Nhưng từ ngày hắn có thai liền cấp tốc xuống dốc, dáng người cũng có chút biến hình, lúc này oa ở trong ngực Bắc Đường Mẫn Khiêm, thật cảm thấy an tâm thoải mái, tâm tình thoáng bình phục.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nắm tay hắn, tầm mắt dừng ở nơi bụng hắn đã nhô lên một cách rõ ràng, khoé miệng không khỏi hiện lên một mạt mỉm cười.
Y thật sự không nghĩ tới Tô Viễn Hằng chính là người Ma Da theo như lời chị cả đã nói, quả thật là cầu còn không được.
Ngày ấy sau khi nghe xong tin tức cha mình, sắc mặt Tô Viễn Hằng lập tức trắng bệch, bộ dáng tuỳ thời đều muốn ngất xỉu đi. Bắc Đường Mẫn Khiêm cả kinh lập tức muốn đưa hắn đi bệnh viện, lại bị hắn ngăn lại.
“Chạy nhanh. . . . . . gọi điện thoại, tìm một vị Docter Trương. . . . . .Bác sĩ Trương.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu nhíu mày, muốn hỏi bác sĩ này là ai, thế nhưng thấy bộ dáng hắn thật sự khó chịu, vẫn là chạy nhanh gọi điện thoại.
Vị bác sĩ Trương này là đàn anh của Thu Chí Nguyên, ở Mĩ Quốc định cư nhiều năm. Bởi vì Tô Viễn Hằng không chịu đi bệnh viện, Thu Chí Nguyên lần tìm số điện thoại trong nhà, cuối cùng tìm được vị đàn anh học cùng trường này ở Mĩ Quốc, hơn nữa phi thường gần, ngay tại trấn nhỏ bên cạnh nơi mà Tô Viễn Hằng ở, lái xe chỉ cần ba mươi phút có thể lại đây.
Thu Chí Nguyên đem tư liệu của hắn truyền qua cho anh ta, nhờ chiếu cố hắn. Cuối tuần trước, Tô Viễn Hằng mới vừa đi phòng khám của hắn chẩn đoán, muốn xem thử tình trạng thân thể chính mình vào thời điểm nào mới có thể về nước, rồi lấy thêm chút thuốc.
Bắc Đường Mẫn Khiêm gọi điện thoại qua, vừa lúc vị bác sĩ Trương này ở nhà, lập tức lái xe tới, vì Tô Viễn Hằng làm kiểm tra. Xác định là bởi vì kích động mà động thai khí, tiêm cho hắn một mũi thuốc, rồi uống thuốc an thai, cũng không lo ngại.
Bắc Đường Mẫn Khiêm lúc ấy mới biết Tô Viễn Hằng đã mang thai hơn bốn tháng, phi thường giật mình, vẫn nhíu mày trừng mắt nhìn chằm chằm vào bụng hắn, theo sau mà đến là thật lớn kinh hỉ làm cho y nửa ngày đều kích động đến nói không ra lời