Cầu Được Ước Thấy

Chương 2




4.

Ngày báo danh.

Tôi ngơ ngác nhìn vào hai chữ [Thanh Hoa] đã được điền vào mẫu đơn nguyện vọng trên máy tính.

Còn chưa đợi tôi hạ quyết tâm nộp đi.

Một dãy số điện thoại xa lạ đột nhiên gọi đến.

[Là Đồng Chân Chân sao?]

Tôi nhận ra tiếng của Từ Húc Trạch, có chút nghi hoặc:

[Là tớ đây, có việc gì à?]

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Từ Húc Trạch ngượng ngùng cười vài tiếng, đảo mắt:

[Hahaha không có việc gì đâu, à không, đúng là có việc.]

Tôi có phần cạn lời: [Nói mau.]

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây.

[À thì, tớ định hỏi cậu điền vào trường nào ấy mà.]

Tôi ngập ngừng, nhìn vào máy tính tự hỏi hai giây, trả lời thật: [Thanh Hoa.]

Bên kia Từ Húc Trạch dường như thở phào nhẹ nhõm.

[Được.]

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Thế nhưng cậu ta đột nhiên gợi ý cho tôi.

Suy xét được hai giây, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho người nào đó.

[Bùi Chiêu Dã, cậu điền vào trường nào thế?]

Đối phương giống như trước đó vẫn luôn cầm điện thoại, không chút chần chừ trả lời lại: [Không phải nói với cậu là tớ điền Bắc Đại rồi sao?]

Tuy rằng cậu đúng là từng nói qua, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

[Thật hả?]

Cậu dứt khoát: [Điêu làm chó.]

Thế thì tôi yên tâm rồi, Bùi Chiêu Dã này từ trước đến nay cứ hễ nói dối là chẳng thèm kiêng nể ai, đương nhiên làm sao có thể nói bản thân mình là chó được chứ.

Suy đi tính lại, cuối cùng tôi hạ quyết tâm, sau khi thao tác trên máy tính một hồi thì dứt khoát nộp luôn.

5.

Trước khai giảng một ngày.

Bùi Chiêu Dã đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.

[Đồng Chân Chân.]

Giọng điệu đầu bên kia mang theo ý cười, nói năng đàng hoàng.

Tôi bị cậu lây nhiễm nên cũng cười nói: [Làm sao vậy, vui đến thế cơ à?]

Cậu hắng giọng, ra vẻ rụt rè.

[Thanh Hoa và Bắc Đại cùng nhau khai giảng hả?]

[Đúng rồi, làm sao vậy?] Tôi nghi hoặc hỏi.

Cậu dường như không kiềm được mà bật cười.

[Đợi đi, ngày mai anh đây cho cậu một bất ngờ.]

Nói xong, còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại đã dứt khoát cúp điện thoại.

Tôi cười bất lực.

Tiện tay nhắn tin cho cậu.

[Được.]

[Còn có, tớ cũng có một bất ngờ dành cho cậu đấy.]

6.

Ngày khai giảng.

Tôi theo đàn anh đàn chị Bắc Đại đón tiếp tân sinh viên đi tới dưới lầu ký túc xá.

Mới vừa tìm được ký túc xá, còn chưa kịp dọn dẹp xong đã thấy Bùi Chiêu Dã gửi tin nhắn tới.

[Tớ đang ở trường các cậu này, cậu ở dãy ký túc xá nữ nào thế?]

Tôi lập tức trợn tròn mắt, sinh viên giả như tôi đây làm sao có thể biết mình ở ký túc xá nào chứ.

Run rẩy bắt đầu tìm kiếm một cái tên ký túc xá gửi cho cậu.

[Khéo quá, tớ đang ngay dưới lầu ký túc xá cậu này.]

Nhìn thấy tin nhắn của Bùi Chiêu Dã, tôi khóc không ra nước mắt.

Cmn đang ở dưới lầu ký túc xá của tôi.

Thấy sắp bại lộ, tôi đành kiếm cớ cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài, không có ở ký túc xá.

[Đã nói phải cho cậu một kinh hỉ rồi mà~]

Tôi thậm chí có thể từ dòng tin nhắn này mà tưởng tượng ra giọng điệu của Bùi Chiêu Dã mang theo chút u oán.

Đau đầu đến nỗi cào tóc, tôi vắt hết não mà lấp li3m.

Một ý tưởng hiện lên trong đầu, tôi đột nhiên nhớ tới vừa nãy một đàn chị vừa mới kể cho tôi nghe một ít tin tức.

Vội vàng trả lời cậu.

[Ngày mốt, ngày mốt đến gặp nhau ở chỗ huấn luyện quân sự nha, tớ nghe nói năm nay Thanh Hoa Bắc Đại cùng đi quân sự đấy.]

Phải mất vài phút bên kia mới nhắn lại.

[Cũng được.]

Thấy đã lấp li3m được cậu, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ quân phục huy hiệu Bắc Đại trên giường, tôi bất giác mỉm cười, đột nhiên mong chờ đến ngày Bùi Chiêu Dã trông thấy bộ dạng của tôi.

7.

Ngày đầu đi quân sự, sớm tinh mơ tôi đã theo nhóm bạn cùng phòng lên xe buýt chuyên dụng.

Vừa xuống xe tôi đã bắt đầu ngắm nhìn chung quanh, định tìm kiếm bóng dáng của Bùi Chiêu Dã.

Thế nhưng có lẽ do đều mặc quân phục.

Tôi tỉ mỉ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy đâu.

[Đồng Chân Chân, tiến lên đằng trước.]

Tiếng người hướng dẫn vang lên.

Tôi lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: “Đến ngay ạ.” Sau đó cầm tấm biển trên tay tiến lên đằng trước.

Kết quả còn chưa kịp tiến lên đằng trước.

Đã nghe thấy tiếng thảo luận xôn xao vang lên:

“Trời ơi, nam sinh vừa mới xuống xe ấy, cậu có thấy không?”

“Thấy mà thấy mà! Nhan sắc cậu ấy đỉnh vãi, đẹp trai lắm luôn ấy aaaa, sớm biết thế thì tớ đã đến Thanh Hoa rồi!!”

“Tớ cũng vậy, biết trước đã giàu rồi huhuhu…”

“Ôi cái đám con gái này, không phải người lớp chúng ta cũng đẹp trai lắm à?”



Cuối cùng từ trong đám đông, sau bao trăm cay nghìn đắng tôi đã chen lên được đằng trước.

Tôi chưa kịp thở một hơi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp tầm mắt của đương sự đang được thảo luận.

Não tôi ngừng hoạt động, c h ế t cứng luôn tại chỗ.

Trong đội ngũ tân sinh viên Thanh Hoa phía đối diện, Bùi Chiêu Dã sắc mặt âm trầm nhìm chằm chằm vào tôi.

Mà tôi cầm trong tay, là tấm biển của khoa tiếng Trung Bắc Đại…

Hồi tưởng liều c h ế t bắt đầu công kích tôi.

Nhớ lại lần tôi lén hỏi dò thử Bùi Chiêu Dã:

“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”

Cậu lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:

“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”

Bắc Đại, Thanh Hoa…

Tuyệt vời, hai người chúng tôi đều sáng suốt vô cùng.

Tôi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lấy tấm biển trên tay che mặt, định biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng hiển nhiên là không làm được rồi.

Lâm đ*o nghi hoặc đi tới.

“Làm gì thế Đồng Chân Chân, mau ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm cho tớ đi nào!”

Nói xong, ổng đưa tay đỡ cái kính không may mất một nửa, đè thấp giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Đám nhãi ranh Thanh Hoa phía đối diện đang nhìn sang đây đấy, các cậu đoạt chút nhiệt cho tớ, nhất định phải để cho họ biết đến phong thái của tân sinh viên Bắc Đại chúng ta!”

Nghe thấy ý chí chiến đấu sôi sục trong lời nói của Lâm đ*o.

Tôi kiên trì hùa theo: “Được.”

Sau đó run rẩy giơ cao tấm biển trong tay lên, nhìn không chớp mắt về phía trước.

Đùa gì thế, ánh mắt như dao của Bùi Chiêu Dã thỉnh thoảng nhìn sang đây, ai mà dám đối diện với cậu chứ.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng là Bùi Chiêu Dã lừa người trước, dựa vào đâu người sợ lại là tôi chứ.

Càng nghĩ càng thấy có lý chẳng sợ, thừa dịp không ai để ý đến bên này.

Tôi trực tiếp lén cho cậu một ánh mắt khiêu khích.

Bùi Chiêu Dã nở nụ cười, nhưng chỉ thoáng cong môi, trong ánh mắt u ám lại cất giấu ẩn ý khó nói nên lời.

Một lát sau cậu đè khóe môi xuống, khẩu hình miệng không ngừng biến đổi.

Tôi vừa nhìn đã hiểu khẩu hình miệng của Bùi Chiêu Dã.

Cậu hiển nhiên đang nói:

“Đây là bất ngờ cậu nói cho tớ à? Ồ, là vô cùng bất ngờ luôn đấy.”

“Lát nữa đứng im đấy.”

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

“Nếu không đợi tớ tóm được cậu, thì cậu xong đời rồi đó.”

Mí mắt tôi không kìm được mà nháy liên hồi, cuối cùng cảm thấy không chạy mới là xong đời ấy.

Quả nhiên ông bà xưa nói rất đúng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.