Cầu Được Ước Thấy

Chương 1




1.

Sau khi có điểm thi đại học.

Trong nhóm lớp sôi sùng sục.

Ai cũng đều thảo luận về điểm của mình.

Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm lịch sử tin nhắn spam đến hoa cả mắt.

Thế nhưng nhìn qua một lượt, vẫn chưa có tin của Bùi Chiêu Dã.

Ngay lúc tôi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Lớp trưởng Uông Dương tag tôi và Bùi Chiêu Dã vào trong nhóm lớp.

[Anh Bùi và Chân Chân thi được nhiêu điểm thế?]

Trong nhóm lớp vốn đang spam tin nhắn ngừng lại hai giây, sau đó lại bắt đầu spam tiếp.

[Không phải chứ, lớp trưởng Uông thân yêu của tớ ơi, ngày vui đừng có tìm chuyện không vui nha, biết được thành tích của hai người họ là niềm vui của tớ lại giảm đi hơn phân nửa đấy.]

[Đúng đúng, thành tích môn tự nhiên nghịch thiên kia của anh Bùi, tớ vẫn không nên hỏi thì hơn, bằng không mẹ tớ lại muốn đánh tớ đấy! Hơn nữa lần này Toán học với Vật lý khó thật đấy, tớ cá là anh Bùi đứng nhất rồi!]

[Cười c h ế t mất, hèn chi Lương Lương thi Văn được 117, vậy mà cười cả ngày hahahaha…]

[Này này này, Lý Thổ Đậu nói gì đấy, anh Bùi ảnh giỏi tự nhiên, nhưng cậu đừng quên lần trước thi cấp tỉnh là Chân Chân nhà bọn tớ đứng nhất đấy nhé!]



Trong nhóm lớp đã bắt đầu đặt cược vào tôi và Bùi Chiêu Dã xem lần này ai thi tốt hơn.

Lúc mới bắt đầu vẫn còn là cậu thua thì gọi tớ là chị, tớ thua thì gọi cậu là anh.

Dần dần bắt đầu ngày càng thái quá.

Mãi đến khi bạn thân chí cốt Từ Húc Trạch của Bùi Chiêu Dã tag mọi người trong nhóm lớp.

[Tớ cá là Chân Chân đứng nhất, tớ thua anh Bùi mời các cậu ăn cơm.]

Trong nhóm lớp tức khắc cùng lúc bắt đầu hò reo.

[Đỉnh đỉnh đỉnh.]

[Không phải chứ Từ Húc Trạch, cậu thật sự là bạn thân chí cốt của anh Bùi à haha.]

[Cmn, tớ phải cáo trạng với anh Bùi về tình anh em giả dối này của cậu.]

Từ Húc Trạch không hề sợ chút nào cả: [Không sợ, anh Bùi có tiền mà.]



Thấy trong nhóm lớp nhắn tin sôi nổi, tôi cười bất đắc dĩ.

Không hề thừa nước đục thả câu, soạn tin nhắn rồi gửi đi.

[697.]

Tôi vừa gửi đi, tin nhắn của Bùi Chiêu Dã đã nối gót theo sau.

[713.]

[Ngại quá nha @Đồng Chân Chân, lần này anh đây chiếm hạng nhất rồi.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Bùi Chiêu Dã, tôi gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu gợi đòn của cậu, tâm tình mới còn vui mừng hết sức đã không cánh mà bay.

Cắn răng đánh chữ.

[Anh trâu bò thế này, vậy thì chuyện mời cả lớp ăn cơm?]

Bùi Chiêu Dã không hề nghĩ ngợi nhiều mà đáp trả.

[Thứ sáu bốn rưỡi chiều, đến Hương Cư thâu đêm.]

Cả lớp lập tức hưng phấn.

[Móa nó, Anh Bùi đỉnh của chóp, tới liền tới liền đây.]

[Tớ là Tiểu Triệu, sẽ hoàn thành sứ mệnh.]

[Thêm tớ nữa.]

[Còn tớ còn tớ.]



Trong nhóm lớp ai cũng đều tỏ thái độ muốn đi.

Tôi cũng không ngoại lệ mà nối đuôi xếp hàng.

[Đừng quên thêm cả tớ nhá.]

[@Đồng Chân Chân, yên tâm đi, không quên cậu đâu.]

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Bùi Chiêu Dã, mặt tôi bỗng dưng nóng lên.

Đè nén trái tim đang đập thình thịch, âm thầm đợi chờ đến tuần sau gặp mặt.

2.

Khi tôi đến phòng bao mà Bùi Chiêu Dã đã đặt trước.

Cả lớp gần như đều đã đến đông đủ cả rồi.

Bùi Chiêu Dã ngồi trên ghế sô pha đơn trong cùng, lười biếng vắt chéo đôi chân dài lên nhau.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của fanpage Phù Sinh Nhược Mộng, vui lòng không mang đi nơi khác!]

Bên cạnh bạn cùng lớp tụm năm tụm ba hưng phấn mà trao đổi với cậu, nhưng từ đầu đến cuối cậu lại bày ra vẻ không mấy hứng thú.

Tôi bĩu môi, lập tức đi thẳng đến chỗ đó.

Nhìn thấy tôi, lúc này cậu mới thờ ơ thu chân lại.

Đáy mắt ẩn chứa ý cười vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

“Đến đây ngồi cạnh anh đây nè.”

“Ai muốn ngồi cạnh cậu chứ.”

Tôi nhỏ giọng lầu bầu một câu, quay người trìu mến ngồi xuống cạnh Hứa Hiểu Nam.

“Chân Chân~ Tớ nhớ cậu c h ế t mất!”

Tôi có hơi khó thở bị Hứa Hiểu Nam ôm chặt trước ngực.

Trên mặt dần hiện lên chút ửng hồng, nhưng vẫn dùng sức quả quyết gật đầu.

“Tớ cũng vậy!”

Kết quả vừa nói xong, Hứa Hiểu Nam lập tức cảm động đến hai mắt đẫm lệ, chu môi hôn lên má tôi.

!!!

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, để mặc cậu ấy từ từ đến gần.

May là vào lúc cậu ấy sắp hôn lên, cánh tay lại bị ai đó túm lấy.

“Từ Húc Trạch, cậu sao thế!”

Hứa Hiểu Nam bất mãn quay đầu.

Tôi cảm kích nhìn Từ Húc Trạch, kết quả cậu ta lại lén nháy mắt với tôi một cái.

Đợi đến khi tôi nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cậu ta.

Tầm mắt lại bắt gặp mặt mày hơi ủ rũ, cả người tỏa ra áp suất thấp của người nào đó.

Bùi Chiêu Dã khẽ tặc lưỡi, giọng điệu lộ ra vẻ nguy hiểm khó tả.

“Đồng Chân Chân, lại đây.”

Rõ ràng chẳng làm gì sai nhưng tôi vẫn có cảm giác chột dạ không thể nói nên lời.

Tôi cắn răng ngồi xuống cạnh Bùi Chiêu Dã.

Lưng thẳng tắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng không nhìn vào nguồn nhiệt bên cạnh.

Giây tiếp theo, eo rõ ràng truyền đến cảm giác ngứa ran khi bị người nào đó chọc.

Tôi nhất thời không chịu thiệt, bỗng chốc một tiếng “Bốp” thanh thúy vang lên.

Mu bàn tay thon dài trắng trẻo của Bùi Chiêu Dã nhanh chóng ửng đỏ.

“Cậu làm gì thế!”

Tôi xoa xoa phần eo bị đầu ngón tay cậu chạm vào, hung dữ chất vấn.

Cậu lại khẽ cười một tiếng, dường như tâm trạng đang cực kỳ tốt.

Dùng tay vuốt qua mái tóc đen nhánh của mình, giọng điệu trêu chọc.

“Sao, lần này cố ý nhường làm anh đây thấy hối hận à~”

Âm cuối Bùi Chiêu Dã đá lưỡi, khiến người ta thêm vài phần mơ màng.

Làm anh tôi, mơ cũng đẹp đấy.

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn không kiềm được mà nóng lên.

Ý cười của cậu càng sâu, cái miệng trời đánh vẫn không chịu buông tha.

“Chỉ là anh vẫn muốn xin cậu lần sau lại nhường anh tiếp đây…”

“Đừng nói nữa…”

Tôi không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng cam chịu ngồi xuống sô pha.

Ánh mắt u oán nhìn Bùi Chiêu Dã.

Làm bạn cùng lớp với cậu bắt đầu từ lúc học mẫu giáo.

Người khác không biết chẳng lẽ tôi còn không biết sao?

Nếu ngày thường cậu không cho tôi chút thời gian ôn thi, tôi nhất định là muôn đời đứng thứ hai!

Thế nhưng từ nhỏ đầu óc Bùi Chiêu Dã đã thông minh hơn hẳn người bình thường rồi.

Người khác nửa ngày không thể giải được một bộ đề nghiên cứu, cậu chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể tiện tay đưa ra vài lời giải.

Càng nghĩ càng tức, sao lại có người vừa đẹp trai vừa học giỏi như vậy chứ!

Tôi lén nghiến răng nghiến lợi với cậu.

Bùi Chiêu Dã như thể nhìn ra tâm tư nhỏ bé của tôi, yết hầu chuyển động lên xuống, cắn môi bật cười ra tiếng.

Quả là vô cùng nhục nhã.

Trong tích tắc, lý trí giảm đi phân nửa.

Tôi đột nhiên đưa tay tập kích bịt kín miệng cậu.

“Không cho cười!”

Có lẽ là do hai ngụm rượu vang tôi mới vừa lén uống giờ mới ngấm vào người.

Sau đó lại bị k1ch thích bởi vẻ mặt vô tội của Bùi Chiêu Dã.

Nổi khùng cắn lên yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống của cậu, dấu răng như ẩn như hiện.

“Bảo cậu đừng nói nữa mà, Bùi Chiêu Dã, tớ ghét cậu…”

Trong lòng tràn ngập tủi thân, nước mắt lăn dài trên mặt.

Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ, tôi rõ là cũng đã cố gắng thế này rồi nhưng vẫn không thể đuổi kịp.

Chỉ là không biết từ khi nào thì thằng cha đáng ghét này đã bất giác bước vào tim tôi.

3.

Có lẽ ai cũng sẽ bị một người xuất sắc hơn mình hấp dẫn nhỉ.

Nhất là thời học sinh mới biết yêu, vừa xao động mà lại nhiệt liệt.

Mà điều tôi cần làm là hòa giải với chính mình, chấp nhận người khác nhìn thẳng vào mình.

Tối đó các bạn vừa khóc vừa làm loạn, tình sâu nghĩa nặng cầm micro gào khóc om sòm, thế nhưng lại không hề làm người khác khó chịu.

Trái lại làm người ta vừa nhảy vừa múa theo.

Cuối cùng tôi đã quên mất ngày hôm đó mình về nhà bằng cách nào rồi.

Mang máng nghe người khác kể lại rằng tôi bám lấy Bùi Chiêu Dã không chịu xuống, say mèm khăng khăng muốn cậu cõng tôi ra ngoài chơi.

Đương nhiên Bùi Chiêu Dã không nói với tôi chuyện này, tôi lại càng không biết xấu hổ hỏi cậu.

Chỉ là trong ứng dụng Wechat Sports ngày hôm đó, hơn hai vạn bước đếm nổi bật trong cùng một hàng mấy nghìn bước.

Bùi Chiêu Dã lần đầu tiên đăng lên vòng bạn bè.

Là cái bóng dưới ánh đèn đường lờ mờ.

Đi kèm caption: [Núp đằng sau thế giới.]

Sau đó có một khoảng thời gian lòng tôi hơi nhụt chí, không dám chủ động nhắn tin với Bùi Chiêu Dã.

Nhìn thấy tin nhắn của cậu cũng chỉ trả lời có lệ.

Mãi vào lúc cách ngày điền nguyện vọng một ngày, Hứa Hiểu Nam mời tôi đến nhà cậu ấy thương lượng báo danh.

Trong lúc đi theo sau Hứa Hiểu Nam vào cửa, tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Bùi Chiêu Dã mặc bộ đồ thể thao ngồi ở ghế sô pha.

Tôi cứng ngắc kéo tay áo Hứa Hiểu Nam, khóc không ra nước mắt.

“Này cái đó, sao cậu không nói cho tớ biết Bùi Chiêu Dã cũng ở đây?”

Hứa Hiểu Nam chột dạ sờ sờ mũi.

“Cậu cũng không phải không biết tính mẹ tớ mà, tuần này ngày nào bà ấy cũng sẽ gọi vài bạn cùng lớp sang đây, chắc là hỏi về điền nguyện vọng ấy mà.”

Ấy mà.

Chủ nhiệm lớp trước nay đều rất có trách nhiệm.

Tôi thở dài, nhận mệnh nghênh đón tầm mắt cười như không cười kia của Bùi Chiêu Dã.

Sau đó trực tiếp ngồi vào đầu bên kia của ghế sô pha, cố gắng cách xa cậu.

May mà cậu chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó không nói thêm gì.

Chỉ một lát sau, chủ nhiệm lớp cầm tài liệu đi ra, theo sau là Từ Húc Trạch vẻ mặt nhẹ nhõm.

Chủ nhiệm lớp sau khi nhìn thấy tôi, cười vui vẻ.

“Chân Chân thì cô sẽ không cho lời khuyên đâu, với thành tích của em thì đã có thể chọn bừa một trường đại học rồi, chủ yếu là cân nhắc chút lựa chọn chuyên ngành em thích thôi, em có trường nào mình muốn vào không?”

“Có ạ.”

Chủ nhiệm lớp gật đầu, mặt mày giãn ra.

“Vậy là được rồi, cô có việc phải đến trường một chuyến, các em cùng nhau trao đổi đi nhé, nhất là con đấy.”, Giọng của cô đột nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hứa Hiểu Nam, có nghe thấy không!!”

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người mới nãy còn đang cười khúc khích xem hoạt hình nay đã sợ hãi đánh rơi chiếc điều khiển từ xa trong tay.

Hứa Hiểu Nam cúi đầu, giọng điệu không còn gì để luyến tiếc: “Con biết rồi mà mẹ, mẹ mau đi đi.”

Thấy chủ nhiệm lớp đi được một lúc rồi.

Tôi im lặng nhìn Bùi Chiêu Dã đang lạnh mặt vài lần.

Cuối cùng nhịn không được mà mở miệng lén hỏi dò thử:

“Này, tớ điền Thanh Hoa, cậu định điền vào đâu thế?”

Nghe thấy tôi hỏi, lúc này cậu mới quay đầu lại lười biếng quan sát tôi, cười xấu xa:

“Không phải nói ghét tớ lắm hả? Yên tâm, anh đây đến Bắc Đại rồi.”