Cầu Được Kiếp Này

Chương 42




“Ẩn thân?” Ân Xu hỏi “Chẳng lẽ hắn nuôi ta thành ngoại thất?”
Thận Thường rũ đầu, “Thuộc hạ không biết.” Hắn thật sự không biết, vừa rồi công tử truyền tin, cũng chỉ bảo hắn mang Ân Xu cô nương tới đây, còn lại thật là một mực không biết. Hắn cũng không hiểu ra sao, thậm chí cũng có suy nghĩ giống Ân Xu, có lẽ công tử là vì giấu tai mắt người khác, mới giấu Ân Xu cô nương ở đây, không cho phu nhân phát hiện.
Vào trong phòng, gia cụ bài trí bên trong xem như đầy đủ hết, chẳng qua là cũ kỹ chút.
Linh Hoàn vào phòng lập tức tự giác làm việc, cuốn tay áo, múc nước trong viện, bắt đầu chà lau tro bụi.
Ân Xu lấy chăn trải giường ra ngoài phơi nắng, bên trong là nội thất, Thận Thường không tiện đi vào, đứng bên ngoài, Thận Thường nhanh chóng tiếp nhận chăn trong tay nàng, “Ân Xu cô nương, để thuộc hạ làm.”
Ân Xu tự nhiên đưa cho hắn, sức lực hắn lớn hơn nàng, dễ làm.
Thận Thường phơi chăn xong, trở về nói “Qua một lát sẽ có hai nô tỳ tới hầu hạ Ân Xu cô nương.”
Ân Xu gật gật đầu, không nói gì. Nàng thật sự mệt mỏi.
Chờ Linh Hoàn lau phòng xong, Ân Xu suy sụp ngủ một lát.
Khi tỉnh lại mặt trời đã lặn, trong đình viện tiếng vang sột soạt, nàng đẩy cửa sổ ra, thì ra là hai nô tỳ mới tới.
.
Sầm Duẫn ở Cẩm Y Vệ làm việc xong, trở về quận vương phủ.
Phụ thân Sầm Lăng Văn thời trẻ là huynh đệ kết nghĩa của tiên đế, sau này bày mưu tính kế cho tiên đế, trợ tiên đế đánh gục thiên hạ, được phong làm quận vương khác họ. Tiên đế gả muội muội là Hòa Hương trưởng công chúa đương triều cho ông làm thê tử. Hai người ban đầu không quen biết, nhưng sau khi kết hôn nảy sinh tình cảm, phu thê ân ái, cho dù qua nhiều năm cũng không thay đổi, trong phủ không thiếp thất.
Hòa Hương công chúa nghe nói Sầm Duẫn trở về, sớm đã chờ ở chính sảnh. Tuy tuổi đã cao, nhưng bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt không một nếp nhăn, có thể so với cô nương trẻ tuổi.
“Mẫu thân.” Sầm Duẫn trở lại quận vương phủ, Phi Ngư Phục còn chưa thay, đi chính sảnh trước.
Hòa Hương nâng hắn dậy, nhìn mỏi mệt trên mặt hắn, có đau lòng nhưng cũng có tức giận, “Lúc trước không cho con đi Cẩm Y Vệ, con càng muốn đi, một năm mẫu thân không gặp con được vài lần, còn khiến bản thân ngủ nghỉ không tốt, con có biết mẫu thân lo lắng không hả!” Hòa Hương tuy đã là phụ nhân, nhưng ở trong phủ phu thê ân ái, bị Sầm Lăng Văn nuông chiều tính tình nữ nhi gia, nuôi Sầm Duẫn cũng mang theo nuông chiều của nữ nhi gia.
Sầm Duẫn nghe xong không khỏi đau đầu, trước đây còn tốt, nhưng từ khi muội muội mất, mỗi lần hắn đi lâu từ bên ngoài về, đều phải nghe một phen dong dài này của bà, cúi đầu trả lời “Là Ngôn Chi sai.”
Thấy hắn thành khẩn nhận sai, Hòa Hương định nói gì nhưng lại thấy hắn mệt mỏi, mới từ bên ngoài trở về cũng không tức giận với hắn được, xoay chuyển đề tài, “Ăn cơm chưa?”
Sầm Duẫn nói: “Chưa.”
Hòa Hương càng đau lòng, con trai mình bận đến ban đêm hồi Kinh, nhà cũng chưa về đã phải tiến cung, lại đi Thục Vương phủ xét nhà, bỏ tù thẩm vấn. Bận việc suốt đêm, cơm cũng chưa ăn, nhìn mấy ngày nay, người cũng gầy. Trong mắt bà chảy ra nước mắt, âm thầm lau sạch, cũng không nói gì hắn.
Phòng ăn bày cơm, Sầm Duẫn thay đổi một thân thường phục cùng ăn tối với Hòa Hương. Sầm Lăng Văn còn ở trong triều chưa về, trên bàn chỉ có hai mẹ con. Hòa Hương nhìn ma ma bên cạnh một cái, ma ma hiểu ý, rời phòng ăn.
Hòa Hương múc một chén canh cho Sầm Duẫn, thử nói: “Ngôn Chi tuổi tác cũng không nhỏ, có vừa ý cô nương nhà nào?”
Đôi đũa trong tay Sầm Duẫn dừng một chút, trước mắt hiện ra khuôn mặt phù dung chậm rãi cười với hắn. Hắn rũ mắt, mím môi, nói “Không có.”
Hòa Hương không khỏi mất mát, “Phụ thân con lúc trước bằng tuổi con, đã sớm thành thân với mẹ, con thờ ơ việc hôn nhân của mình như vậy, biết khi nào mẹ mới có cháu bồng.”
Trong lòng Sầm Duẫn nhảy dựng, nhớ lại hắn làm xong việc với Ân Xu, ôm nàng, còn muốn cho nàng một đứa con. Ngay sau đó, lại đánh bỏ ý niệm này, sao cứ vô cớ luôn nhớ tới nữ nhân vô tâm gan kia.
Ma ma tiến vào từ bên ngoài, trong tay cầm mấy bức họa cuộn tròn.
Hòa Hương tiếp nhận: “Con xem, đây đều là quý nữ trong Kinh mẹ chọn lựa cho con, dung mạo, tài hoa đều là thượng thừa, xứng đôi với con.”
Sầm Duẫn giơ tay đẩy ra, đứng dậy nói, “Ngôn Chi ăn xong, mẫu thân từ từ dùng bữa.”
Dứt lời, cũng không đợi người đồng ý, lập tức ra khỏi phòng ăn.
Hòa Hương bực bội, “Ma ma, ngươi mau nhìn nó, sao việc gì cũng không để bụng.”
Thường ma ma cười nói, “Công chúa còn nhớ tiểu quận chúa không, hiện giờ tiểu quận chúa cũng sắp nhập kinh, không bằng tiếp vào trong phủ. Để công tử cùng tiểu quận chúa hòa hợp, nói không chừng có thể thành đôi.”
Hòa Hương cân nhắc cũng đúng, Dung nhi không tồi, lại học đủ thứ thi thư, gia thế cực kỳ xứng đôi với Ngôn Chi, chỉ là tính tình hơi nuông chiều, nhưng cũng không tổn hại phong nhã.
Sầm Lăng Văn từ trong triều trở về, hội thoại với Sầm Duẫn ở chính sảnh, Sầm Lăng Văn làm người nho nhã, là một văn thần không hơn không kém, ông cũng không biết tại sao mình lại sinh con trai ra thành bộ dáng bạc tình đạm bạc như vậy.
Trở lại Hòa Hương Cư, Hòa Hương đối diện gương chải đầu, Sầm Lăng Văn thay đổi triều phục, mặc trung y, Hòa Hương ôm lấy ông từ phía sau, “Chàng cũng không đi quản nhi tử của chàng, nhìn xem nó không hề để bụng việc hôn nhân đại sự của mình một chút nào.”
Sầm Lăng Văn đè tay bà lại, “Việc ở Cẩm Y Vệ bận rộn, tính nết của Ngôn Chi thế nào nàng còn không biết!”
Nói đến điều này, như là chọc giận Hòa Hương, bà đẩy Sầm Lăng Văn ra, một mình nằm ở trên giường, “Còn không phải đều tại chàng, lúc trước ta ngăn cản nó không cho nó đi Cẩm Y Vệ, chàng thì chỉ đứng nhìn, nếu là đi một vị trí nhàn tản, tội gì nửa năm ta cũng không gặp được nó!”
Phía sau một người leo lên giường, cánh tay sức lực lớn, Hòa Hương tránh không khỏi, “Đều là vi phu sai, phu nhân trừng phạt vi phu được không?”
Ánh nến Hòa Hương Cư tắt sớm, động tĩnh trong phòng lại đến nửa đêm về sáng mới tiêu tan.
Ngọn đèn dầu ở thư phòng Tích Ngăn Các châm đến khuya, Sầm Duẫn ngồi ở trên bàn nghe Thận Thường tới báo việc hôm nay.
Tùy thời thay đổi nơi cũng là bất đắc dĩ, ngõ nhỏ Phương Nguyệt đã lâu không ai ở, đã hoang phế, nghĩ đến bộ dáng nàng bất mãn với việc này, lại không dám nói ra miệng, nghẹn trong lòng, Sầm Duẫn không khỏi cong cong khóe môi, giây lát lướt qua, sắc mặt lại trầm xuống.
“Đi nói cho nàng, tình trạng hiện giờ không rõ, chưa thể về Lý phủ.”
Thận Thường khom người làm lễ, mới vừa đẩy cửa ra, lại nghe phía sau nói “Sân thiếu cái gì, đều đặt mua đầy đủ.”
Xoay người, lại lần nữa cúi đầu.
Ra ngoài viện, Thận Thường cảm thán, tuy ngoài miệng không nói, nhưng công tử nhất định vẫn có tình với Ân Xu cô nương.
Hôm sau, Sầm Duẫn lâm triều. Trên triều, ngoại trừ tin tức Thục Vương ý đồ mưu phản, bị nhốt vào lao ngục nhấc lên một trận phong ba. Tiếp theo còn có tin Giang Mục Chi từ huyện lệnh biên quan nho nhỏ, nhảy trở thành quan viên tứ phẩm trong triều, Thái Thường Tự Thiếu Khanh.
Đối với tin tức này, hôm qua ở trong đại điện Văn Uyên Đế cũng nhắc tới hắn, Sầm Duẫn chưa để hắn nói, rốt cuộc vặn ngã Thục Vương, cũng có một phần công tích của Sầm Duẫn.
Hạ triều.
Sầm Duẫn sải bước đi về phía trước, phía sau có người gọi, “Sầm đại nhân.”
Giang Mục Chi một thân quan phục màu tím đi tới, chắp tay với hắn.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn y, một cái chớp mắt nghĩ đến việc trong mộng. Giang Mục Chi ở Kim Lăng mang Lý Ân Xu đi, dựa vào thủ đoạn của nàng, khẳng định là kêu Giang Mục Chi mang nàng hồi Kinh. Nghĩ đến đây, mặt Sầm Duẫn trầm xuống, nhìn y càng không vừa mắt.
“Chuyện gì?” Âm thanh hắn trầm, có vài phần uy thế.
Giang Mục Chi đáp, “Chuyện của Giang Hoài Sơn, hạ quan còn chưa cảm ơn đại nhân.”
“Không cần.” Sầm Duẫn lạnh nhạt không nhìn y, sải bước ra cửa cung.
Giang Mục Chi đi ở phía sau không nhanh không chậm lên xe ngựa, Sầm Duẫn híp mắt nhìn y, lúc trước nên khuyên Thánh Thượng ném y ra ngoài Thượng Kinh, miễn cho nhìn chướng mắt.
“Giá.” Sầm Duẫn nắm chặt cương ngựa, vó ngựa giơ lên, bởi vì cách gần Giang Mục Chi, ngựa xe chấn kinh, người bên trong cũng lộn một vòng.
Ngựa Sầm Duẫn chạy về phía trước, còn có thể nghe tiếng người phía sau: “Đại nhân, đại nhân ngài không sao chứ!” Hắn giơ lên khóe môi.
Ban đêm, thư phòng quận vương phủ.
Thận Thường đưa một phong thư An Lăng Viễn gửi tới từ Nhạc Bình, thuốc giải của Ân Xu không có đầu mối. An Lăng Viễn nói mấy ngày sau sẽ về Thượng Kinh bàn luận với An Lăng thái y.
Sầm Duẫn thiêu tin, nhíu mày, hắn ở lao ngục hỏi Thục Vương, hắn ta cũng hoàn toàn không biết thuốc giải, thậm chí nghe hắn nói chuyện này còn cực kỳ bi ai, cầu hắn nhất định phải tìm ra thuốc giải.
Thục Vương có gì sâu xa với nàng, chẳng lẽ là bởi vì Cố Bình Châu? Việc này, Thục Vương cũng không nguyện mở miệng, thậm chí giữ kín như bưng.
Mà Giang Hoài Sơn càng im miệng không nói, thậm chí đều có thể chịu đựng tư hình Cẩm Y Vệ, thẩm vấn bất luận như thế nào cũng không chịu mở miệng.
Ánh nến lúc sáng lúc tối, có gió thổi vào cửa sổ, trời càng thêm lạnh.
“Thận Thường.” Sầm Duẫn mở cửa, đứng khoanh tay.
Thận Thường bên ngoài khom người cúi đầu.
Sầm Duẫn bước chân ra cửa, nói “Chuẩn bị ngựa, đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt.”
Thận Thường ngẩn ra, đáp “Vâng.”
Ban đêm đã là lúc cấm đi lại, cửa lớn quận vương phủ đóng chặt, có người hầu trông coi ở trước cửa son.
Sầm Duẫn cưỡi ngựa đi qua cửa hông, không kinh động đến người trong phủ.
Đường phố yên tĩnh không người, chỉ có vài tiếng vó ngựa.
Đêm đã khuya, ngõ nhỏ Phương Nguyệt sớm đã tắt đèn, gần đây Ân Xu càng thêm buồn ngủ, buổi chiều gần tối nàng lập tức phân phó không cần chuẩn bị bữa tối, đi thẳng trở về phòng ngủ.
Trong viện mở cửa, động tĩnh không lớn.
Tỳ nữ hầu hạ trong nhĩ phòng nghe được động tĩnh đều lần lượt đi ra, chỉ có Ân Xu ngủ sâu. Sầm Duẫn giơ tay vẫy lui mấy tỳ nữ, đẩy cửa đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Cách bình phong, nữ lang yên tĩnh ngủ trên giường.
Sầm Duẫn đứng ở mép giường, hơi hơi nhíu mày, tuy nàng thích ngủ, nhưng cũng không đến mức động tĩnh lớn như vậy cũng không tỉnh lại.
“Lý Ân Xu.” Hắn trầm giọng gọi.
Người trên giường vẫn ngủ, không có chút phản ứng, chỉ có tiếng thở rất nhỏ ở trong bóng đêm phá lệ rõ ràng.
Đầu giường đặt cây đèn dầu, hắn đốt đèn.
Ánh đèn sáng ngời chiếu lên trên người đang ngủ say.
Nữ lang ngoan ngoãn nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, bởi vì thích lạnh, trên người chỉ mặc một tầng sa mỏng, chăn kéo tới bụng, lộ ra độ cong loáng thoáng bên trong. Cái miệng nhỏ nửa mở ra, thở ra khí nóng nhè nhẹ.
Sầm Duẫn giơ tay đặt ở trên trán nàng, mới từ bên ngoài tiến vào, trên người còn mang theo khí lạnh, độ ấm trên tay càng thấp, chọc đến nữ lang mềm ấm dùng sức cọ cọ bàn tay hơi lạnh của hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, kéo chăn lên cho nàng, lại tàn nhẫn xoa nhéo trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, trong lòng giận dữ, nữ nhân này chăm sóc bản thân kiểu gì, ngay cả bản thân nóng lên cũng không biết!
Cửa bị đẩy ra, Sầm Duẫn trầm khuôn mặt nhìn lướt qua ba tỳ nữ đứng ở trước cửa, dừng trên người Thận Thường, “Tốc hồi phủ, lấy thuốc giảm nhiệt tới đây.”
Thận Thường chắp tay lui ra, lên ngựa ra ngõ nhỏ.
Ánh mắt lại quay về ba người tỳ nữ, “Bưng nước ấm vào.” Thanh âm lạnh lẽo, sợ tới mức ba người run lên, vội vàng đi phòng bếp nhỏ nấu nước ấm.
Ân Xu cảm giác nóng quá, như là bị nướng trong lồng hấp. Nàng cuộn chân đá chăn, lại kéo vạt áo ra mới đỡ chút.
Trong mộng có người không chê phiền mà đắp chăn lại cho nàng, như là sợ nàng lại lộn xộn, hai tay đè góc chăn, đè lại nàng không cho nàng lộn xộn. Ân Xu bực bội, há mồm cắn lên cái tay kia.
Sầm Duẫn chịu đựng đau, nhướn mày, nghĩ thầm đúng là lòng tốt bị chó cắn.
Linh Hoàn bưng nước ấm tiến vào, còn chìm trong bóng ma tức giận của Thế tử gia, do dự ở một bên, nhỏ giọng nói: “Công tử, để nô tỳ đến làm.”
Sầm Duẫn thu tay, gật gật đầu.
Linh Hoàn xốc chăn lên, cởi sam mỏng cho Ân Xu, mỗi một tấc thịt trơn trượt trắng nõn đều hiện ra. Chỉ còn lại áo yếm hồng nhạt che lấp dáng người lả lướt.
Khăn dính nước ấm, Linh Hoàn vắt khăn, nàng ấy cứng người không dám lộn xộn, việc của Ân Xu cô nương và Sầm công tử, nàng ấy không biết rõ, nhưng cho dù chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường, nàng ấy cũng có thể cảm giác được phía sau có một ánh mắt nóng rực nhìn ở trên người Ân Xu cô nương.
Hồi lâu, da thịt lộ ra bên ngoài của Ân Xu được Linh Hoàn lau hết, đôi mắt nàng ấy khẽ liếc về phía sau, người phía sau lại bất động như núi, nàng giơ tay cởi dây yếm hồng nhạt, kéo yếm xuống, phong tình bên trong càng chọc mù mắt người.
Khăn đặt ở trên bụng nhỏ của nàng, Ân Xu hừ nhẹ một tiếng, như xa như gần, kiều mị mê người.
Phía sau “Cạch” một tiếng, Linh Hoàn sợ tới mức tay run lên, khăn rớt trên người Ân Xu, lại một tiếng kiều mị lọt vào tai.
Nàng ấy cho rằng chọc giận hắn, hoảng loạn quỳ xuống, “Công tử thứ tội.”
Lại vừa nhấc đầu, trước mắt không còn bóng dáng người nọ, chỉ còn lại ánh đèn lay động.