Cầu Được Kiếp Này

Chương 37




“Lui một vạn bước, cho dù Lý Ân Xu khác với nữ tử khác, nhưng cũng chỉ khác vẻ ngoài mà thôi. Ta có thể trầm mê sắc đẹp, cũng có thể từ sắc đẹp bứt ra. Ta và nàng chỉ là ích lợi tương quan, lợi dụng lẫn nhau.”
Ta có thể trầm mê sắc đẹp, cũng có thể từ trong sắc đẹp bứt ra.
Ta và nàng chỉ là ích lợi tương quan, lợi dụng lẫn nhau.
An Lăng Viễn ra thư phòng, vẫn luôn nhớ rõ những lời này của Sầm Duẫn.
Khi y mở cửa vào, thấy rõ bộ dáng nữ lang trong họa.
Nữ lang mặc một bộ vũ y, lục lạc trên cổ tay trắng nõn bay giữa không trung, không mang vớ, trên cổ chân cũng đeo lục lạc tinh xảo, con bướm phân loạn bay đến, vòng quanh người nàng. Đầu ngón tay đậu một con bướm, mặt mày nữ lang giãn ra cười tươi, ngoái đầu nhìn lại liếc mắt đưa tình.
Phong tư như vậy, không phải Xu Nhi muội muội, còn có thể là ai.
Kỹ thuật vẽ của hắn tinh vi, là nhã sĩ nổi danh Thượng Kinh, người khác không biết Chi Ngôn công tử là ai, y lại biết. Một họa của Chi Ngôn công tử khó cầu, lại cam tâm vẽ tranh suốt một đêm cho Xu Nhi muội muội. Phong tình trong đó bị hắn họa ra vô cùng chân thật, có thể thấy được vẽ rất dụng tâm. Người vẽ nhất định dồn toàn bộ tâm tư trên trang giấy Tuyên Thành, hắn thức trắng đêm không ngủ chỉ vì bức họa này, càng là vì người trong họa.
Rõ ràng trong lòng lo lắng vô cùng, Ngôn Chi huynh à, ngươi vì sao không muốn thừa nhận.
Ban đêm yên tĩnh, đèn thư phòng sáng đến giờ Tý, nửa đêm gió nổi, ngọn đèn cháy hai đêm đột nhiên tắt. Bóng cây trong viện lắc lư, nhiều vô số, có tiếng gió thổi qua, thời tiết vào thu lành lạnh, không nóng bằng trước, ban đêm có thể ngủ an ổn.
Nhưng trong thư phòng khách điếm, có người đứng trước cửa sổ, khoanh tay trầm ngâm. Ở trong nhã gian, cũng có người một mình trằn trọc khó ngủ.
Ban đêm Ân Xu không ngủ, nằm nghiêng trên giường, nhìn ánh trăng qua cửa sổ, ánh mắt không rõ. Tiếng gõ mõ bên ngoài vang lên, lông mi Ân Xu rũ xuống, trở mình nằm nghiêng.
Cửa gỗ mở một chút, sau đó chậm rãi mở rộng, một người tiến vào.
Người nọ cố tình đè nặng âm thanh, bước chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, giơ tay vén mành lên, người trong mành nằm nghiêng, vai ngọc lộ một nửa, môi đỏ gợi lên, mặt mày xinh xắn đáng yêu nhìn hắn, “Công tử, ngài cuối cùng cũng tới rồi.”
Nữ lang trên giường vũ mị mê người, nào có yếu ớt ngày ấy.
Ân Xu thấy hắn chỉ đứng không động, xốc chăn lên đứng dậy, để chân trần đi xuống giường, bàn tay trắng đáp trên đai ngọc bên hông hắn, nói “Công tử, Ân Xu chờ ngài đã lâu.”
Sầm Duẫn bắt lấy tay nàng, dùng mười phần lực, đôi mắt hắn còn tối hơn bóng đêm, âm trầm như mực, bên trong có gió lốc kích động, hắn như là khó thở, lạnh lùng nói: “Lý Ân Xu, ngươi không định giải thích?”
Tay Ân Xu bị hắn bắt lấy đau đớn, ưm một tiếng, ngước lên nhìn hắn, mỉm cười: “Không phải ngài đều đoán được sao!”
Lời chưa dứt, ý đau trên cổ tay tăng thêm, như muốn bẻ gãy xương cốt của nàng. Sầm Duẫn rũ mắt, sắc mặt nặng nề: “Ngươi dám chơi ta?”
Ân Xu mỉm cười, dính sát vào hắn, “Vậy công tử, ngài chưa từng hoài nghi ư?”
Nàng nhón chân, đứng đến vai hắn. Ngẩng khuôn mặt nhỏ hơi thở dâng lên ở bên tai hắn, ấm áp mềm nhẹ: “Ngài có hoài nghi, vì sao còn cam tâm trúng kế?”
“Hay là nói, ngài động tâm với ta, không muốn nhìn ta chết?”
Nàng như là mọc rễ ở trên người hắn, bám chặt lấy hắn. Sầm Duẫn kéo nàng xuống người, Ân Xu đứng không vững ngã xuống, cánh tay còn bị hắn nắm chặt, không rơi xuống mà bị người vùng té ngã vào trong lòng ngực hắn.
Ân Xu ôm hắn không buông, đôi tay quấn lên eo hắn: “Công tử, Ân Xu cũng yêu ngài! Hai bên đều có tình không tốt sao?”
Nữ lang trong lòng ngực dính người, nơi đẫy đà đó không ngừng cọ xát trên người hắn, chọc đến hắn một trận khô nóng. Sầm Duẫn buông cổ tay nàng ra, sau đó hai tay nhấc người nàng lên ở trước người, cong môi cười, tựa trào tựa phúng: “Hai bên đều có tình? Lý Ân Xu người như ngươi, nóng vội mưu cầu lợi nhuận, tràn đầy tính kế, ngươi có tâm sao?”
“Nếu ta không có gia thế địa vị, chỉ là một kẻ nhà giàu bình thường, ngươi sẽ có tình với ta sao?”
“Ngươi sẽ tìm mọi cách bò lên giường ta sao?”
Không, nàng không thể.
Ân Xu ngoan ngoãn mà nghe, thẳng đến hắn nói xong, hai chân nàng kẹp chặt hông hắn, chớp chớp mắt, hai tay ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ áp lên ngực hắn: “Nhưng không có 'nếu', Ân Xu thích ngài. Không muốn rời khỏi ngài, một ngày không gặp sẽ nhớ ngài.”
Nàng nói rất chân thành, đôi mắt mở to, không hề e dè.
“A!” Sầm Duẫn cười nàng, đi đến mép giường, lại dùng lực kéo nàng xuống người. Ân Xu té ngã trên giường, đôi tay người nọ chống hai bên sườn nàng, trào phúng bên tai nàng: “Ngươi căn bản không hiểu.”
Trong phòng yên tĩnh, hô hấp hai người giao nhau, nhiều ngày thân mật, sớm đã quen thuộc đến thấu triệt. Bọn họ từng triền miên lâm li, nhưng hiện tại rồi lại như người xa lạ, các loại tâm tư.
Trong phòng không có ánh nến, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu ở trên người hai người, hoang vắng mà lại cô đơn.
Bên tai Ân Xu nghe một tiếng cười nhẹ, người trên người nàng phút chốc đứng dậy, không có nửa phần lưu luyến bước nhanh ra cửa.
Cửa phòng khép lại, bên trong đã không còn thân ảnh của hắn.
Ân Xu ngồi dậy, hai chân trắng nhỏ lảo đảo lắc lư đặt ở dưới đất, lại nằm ngửa trên giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tiểu thế tử hình như rất nghiêm túc với nữ nhân, một hai phải muốn tâm của nàng, để nàng toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng không phải không hiểu ý của hắn, chỉ là nàng luyến tiếc. Nàng đặt tay lên trái tim, luyến tiếc giao phần tài sản cuối cùng còn lại của mình cho người khác.
Sầm Duẫn ra ngoài cưỡi lên Đạp Tuyết được tìm trở về, nửa đêm, một người cưỡi ngựa chạy như điên vào vùng núi vô tận.
Hắn chạy lên ngọn núi ngoài thành, đứng ở trên ngọn núi, dưới ánh trăng, có dãy núi liên miên, có sông dài dâng lên. Chỉ duy nhất một mình hắn cô lập với sườn núi, nhớ lại ôn hương nhuyễn ngọc ban đêm trong lòng ngực, thế nhưng cảm thấy có chút hoang vắng.
Gió lạnh thổi vào mặt, khiến hắn có vài phần tỉnh táo, ngay sau đó không khỏi bắt đầu cười nhạo chính mình, nhiều ngày nay hắn định là điên rồi, sẽ có loại tâm tư này, nói yêu cùng con hát, quả thực là người si nói mộng. Một nữ nhân thấp kém mà thôi, có thể nắm chặt Sầm Duẫn hắn sao? Không, nàng không thể.
Hơn một canh giờ sau, Sầm Duẫn thoáng bình phục lại, trở về khách điếm.
“Sầm đồng tri.”
Sầm Duẫn xuống ngựa, thấy một người ở cách đó không xa, chắp tay thi lễ với hắn. Bóng đêm đen, hắn nhìn không rõ, khi đến gần mới cảm thấy hơi quen mặt.
Giang Mục Chi nói tiếp: “Hạ quan là huyện lệnh ngoài thành, Giang Mục Chi. Phụng ý chỉ Thánh Thượng, hồi Kinh báo cáo công việc.”
Nhắc tới ba chữ này, Sầm Duẫn nhớ lại, nhiều năm trước trong cung mở tiệc, Giang Mục Chi vẫn là thiếu niên, đứng trước điện làm thơ, kinh diễm triều dã, chỉ tiếc Giang gia bất hòa, Giang Hoài Sơn thiết kế hãm hại y, con vợ lẽ thượng vị. Đại phòng Giang gia bị liên lụy, bị biếm đến quan ngoại.
Sầm Duẫn hơi gật đầu, đang muốn dẫn ngựa đi trở về, lại nghe y nói: “Đại nhân, hạ quan nghe nói đại nhân đã giam Giang Hoài Sơn, chẳng biết có được tìm riêng hay không, cho hạ quan thăm một lần.”
Khi An Lăng Viễn tới có nói ngẫu nhiên gặp được Giang Mục Chi cứu mình, tuy nói những người đó đều đã điều tra rõ, là thủ hạ của Giang Hoài Sơn, cũng thật có trùng hợp như vậy sao?
Sầm Duẫn vẫn chưa làm rõ, tay cầm dây cương, nắm thật chặt cổ tay áo, nói: “Người sắp tắt thở, nhân lúc còn sớm muốn làm gì thì làm, đừng để người chết.”
Được Sầm Duẫn cho phép, Giang Mục Chi khom người cúi đầu “Hạ quan đa tạ đại nhân.”
Hai người đi lướt qua nhau, chờ Sầm Duẫn đi xa, Giang Mục Chi thoáng xoay người nhìn bóng dáng đi xa kia, ánh mắt nặng nề.
“Nhị thúc, biệt lai vô dạng.” Giang Mục Chi đứng ở cửa ngục, tháo mũ choàng cười nhìn ông ta.
Giang Hoài Sơn nghe thấy tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, khổ hình của Cẩm Y Vệ không phải người thường có thể chịu đựng. Chịu hình xong, Sầm Duẫn cho người treo mạng của ông ta, không được để ông ta chết. Hiện giờ Giang Hoài Sơn muốn sống không được muốn chết không xong. Ông ta vỗ ngực, khụ ra một búng máu, mí mắt sưng đỏ, cố sức mở mắt nhìn y.
“Nhiều năm không gặp, nhị thúc chắc không nhận ra tiểu chất.” Giang Mục Chi ngồi xổm xuống, cho ông ta nhìn rõ: “Tiểu chất Giang Mục Chi, nhị thúc khỏe chứ?”
Giang Hoài Sơn vừa nghe, đôi mắt trừng lớn, thở gấp mấy hơi, chỉ vào y nói “Ngươi, sao ngươi ở đây?”
Xuyên qua song sắt, Giang Mục Chi hơi mang ý cười nhìn ông ta “Ít nhiều cũng nhờ ngài, tiểu chất mới có cơ hội giúp Thế tử gia một việc nhỏ, được cơ hội tới thăm ngài.”
“Nhị thúc, những việc ngài đã làm với ta, một việc ta cũng chưa từng quên, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, hiện tại tới lượt ngài rồi! Việc lúc trước ngài làm với tiểu chất, tiểu chất đều ghi tạc trong lòng, một việc cũng chưa quên.”
Giang Hoài Sơn tức giận đến nói không nên lời, muốn bò dậy, cả người lại là vết thương, miễn cưỡng phun ra hai chữ: “Khốn kiếp!”
Giang Mục Chi đứng lên liếc ông ta, ánh sáng ở sau lưng y phá lệ âm hàn: “Nhị thúc, tiết kiệm sức lực đi, tương lai chúng ta còn dài.”
Nhiều năm trước đại phòng Giang gia bị người hãm hại, phụ thân bỏ tù, mẫu thân thắt cổ tự tử, hết thảy đều xuất phát từ một tay Giang Hoài Sơn, y ẩn nhẫn ngủ đông, hiện giờ có thể báo thù rửa hận, trong lòng có thể nào không vui?
“Ha ha ha!” Giang Mục Chi vỗ tay cười to rời đi.
“Ngươi khốn kiếp chó chết!” Giang Hoài Sơn tàn nhẫn mắng sau lưng y, Giang Mục Chi sớm đã đi xa, không nghe được đáp lại.
Ân Xu cắt tuyến tơ vàng, hoa hải đường cuối cùng cũng thêu xong, nàng xoa xoa hai vai đau nhức, nghĩ làm sao mới có thể đưa khăn này cho hắn. Đầy mặt sầu bi, cả ngày Sầm Duẫn đều không ở khách điếm, hiện giờ muốn gặp hắn càng khó, nàng nên đưa như thế nào?
Sáng sớm An Lăng Viễn từ biệt trở về Nhạc Bình, Nhạc Bình gần chỗ biên quan, chủng loại thảo dược phong phú, thương lữ tụ tập, đồ vật lui tới thường xuyên, dược vật dư thừa, là nơi tốt để nghiên cứu thuốc giải cho Ân Xu.
Trước khi đi còn không quên bổ sung một câu: “Ngôn Chi, ngươi nhất định phải đối xử tốt với Xu Nhi muội muội của ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!”
Sầm Duẫn không thèm để ý tới y nói bậy nói bạ, thần sắc nhàn nhạt, cứng rắn đẩy y lên xe ngựa. Bánh xe chuyển động, An Lăng Viễn xốc màn xe lên, lộ ra đầu, chưa từ bỏ ý định mà hô: “Ngôn Chi ngươi phải nhớ lấy, nhớ đó!!”
Tiễn An Lăng Viễn đi, Sầm Duẫn xoay người quay đầu lại, nữ lang đứng trước cửa, váy dài bị gió thổi phất phơ. Nàng cười hì hì nhún người hành lễ: “Công tử.”
Sầm Duẫn không nhìn nàng, lông mày cũng lười nâng, đi ngang qua nàng.
Ân Xu chặn hắn lại, duỗi tay giữ chặt hắn, “Công tử, Ân Xu thêu khăn xong rồi.”
Sầm Duẫn bẻ tay nàng ra, không lưu tình: “Thêu xong thì vứt đi.”
“Không được!” Ân Xu xoay mặt qua, dựa vào trong lòng ngực hắn, cọ xát, “Công tử, có phải ngài đang giận Ân Xu không, Ân Xu biết sai rồi, Ân Xu sẽ nỗ lực, toàn tâm toàn ý đối đãi với một mình ngài, đời này sẽ không đối xử tốt với người khác.”
Sầm Duẫn đối diện với đôi mắt của nàng, mắt đẹp gợn nước tung hoành, khiến người thương tiếc, phân không ra thật giả. Có một khắc, Sầm Duẫn thế nhưng hy vọng hết thảy đều là thật.
“Khăn ngài nhận chứ?” Ân Xu thấy hắn không phản ứng, lấy ra khăn lụa nàng thêu suốt một đêm giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt hắn.
Hoa hải đường kiều diễm, 'tâm này có thể tin, một lòng đến già'. Chữ nhỏ phía dưới tơ vàng, Sầm Lang, từng đường kim mũi chỉ như đang kể ra tình nghĩa kéo dài.
Hắn không nhận, Ân Xu nhét khăn vào trong tay hắn, khăn làm bằng tơ lụa tốt nhất, sờ ở trong tay lành lạnh. Sầm Duẫn niết khăn ở trong tay, vốn là bị nhăn lại lần nữa bị tra tấn. Ân Xu nắm lấy tay hắn, “Công tử, đây là Ân Xu thêu suốt hai đêm, ngài phải giữ gìn. Đừng làm hỏng.”
Sầm Duẫn bị nàng chọc giận cười: “Đây là đồ của ta, tất nhiên có thể tùy ta xử lý.”
Ân Xu nghe xong, nhoẻn miệng cười, đột nhiên ôm lấy vòng eo hắn, ngẩng mặt, cánh môi hôn trên cằm hắn, cười: “Công tử là nguyện ý nhận lấy?”
Xúc cảm ôn nhu, lại là ôn nhu đáng chết kia. Nàng vĩnh viễn đều như thế này, bất luận hắn đối xử với nàng như thế nào, tốt hay xấu, nàng đều có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà quên, ở trước mặt hắn một lần nữa thay một gương mặt tươi cười, đi lấy lòng hắn, dụ dỗ hắn vào trong đó.
Sầm Duẫn không biết tức giận từ đâu ra, không muốn nhìn gương mặt vĩnh viễn treo nụ cười này của nàng, mà muốn nhìn ban đêm nàng khóc dưới thân hắn, đau khổ cầu xin hắn, ít nhất lúc ấy, là không giả được.
Thấy hắn đột nhiên lạnh mặt, Ân Xu hốt hoảng trong lòng, sắc mặt hắn thay đổi nhanh như gió, chẳng lẽ nàng lại nói sai rồi?
Ân Xu âm thầm cân nhắc, Sầm Duẫn vứt cái khăn đi, trong lòng cười lạnh, suýt nữa lại trúng kế của nàng.
Hắn không hề quản cái khăn nằm trên mặt đất, đẩy nàng ra bước đi không quay đầu, đi nhanh vào khách điếm.
Cái khăn kia thật là đáng thương, bị vứt tới vứt lui, cuối cùng vẫn chưa đưa đến trong tay người nhận, đã lẻ loi nằm trên mặt đất.
Khổ thân nó.
Ân Xu thở dài khom lưng muốn nhặt lên, có người nhanh hơn nàng một bước, nhặt khăn lên cầm ở trong tay. Ân Xu ngẩng đầu nhìn, công tử trước mặt mặc một thân áo tím thẳng chuế, ủng cẩm màu đen, bên hông thúc đai ngọc, khí độ ôn nhuận, nhưng không giống An Lăng Viễn bề ngoài ôn nhuận, bên trong là người nói chuyện không đâu.