Nhưng mà sao Lâm Diệu đi vệ sinh mãi mà chưa thấy ra. Người phụ nữ kia đã lấy được mỹ phẩm và về rồi, thế mà anh ấy còn chưa ra, chẳng nhẽ Lâm Diệu bị Tào Tháo đuổi? Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Sắc mặt anh có vẻ khó coi, chắc là vì đi ngoài nên mất nước.
- Anh sao thế? - Tôi hỏi.
- Bụng khó chịu quá, em làm xong chưa? - Lâm Diệu hỏi.
- Đợi anh một lúc rồi, đi thôi, mau đi chụp ảnh thôi!
- Ừ đi!
- Hôm nào cưới nhớ đến tớ trang điểm nhé, bảo đảm cậu hài lòng! - Tiểu Phụng nói chen vào.
- Chắc chắn rồi!
Kể từ sau khi đi vệ sinh, Lâm Diệu bỗng trở nên là lạ, cứ nhìn tôi định nhưng lại thôi. Điều này khiến tôi nghi ngờ anh ấy không muốn chụp ảnh cưới với tôi nữa. Giờ hối hận rồi chứ gì? Đừng mơ! Để khiến anh nói ra vấn đề, tôi đành phải im lặng không hỏi anh có chuyện gì. Cả hai chúng tôi ai nấy đều có tâm sự, thờ ơ phối hợp với thợ chụp ảnh chụp cho xong.
Lúc xem lại kết quả ở trên máy tính, tôi cảm động đến rơi lệ, nắm chặt lấy tay Lâm Diệu, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa nữa!
Một tuần nghỉ phép trôi qua rất nhanh, tôi lại bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lâm Diệu từng có ý bảo tôi không cần đi làm, nhưng bị tôi từ chối. Tôi cảm thấy phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của mình, cho dù không thể làm rạng danh tổ tiên nhưng ít nhất cũng có thể nuôi lấy bản thân, cho dù sống trong một gia đình ra sao, cho dù bên cạnh là người đàn ông thế nào. Hoặc nói như thế này đi, công việc đôi khi là cái cần câu cơm nuôi miệng, đôi khi lại là một công cụ để bạn bớt thấy cô đơn.
Chẳng bao lâu, Mạc Lãnh đã sinh con trong sự chờ đợi của mọi người. Đúng như cô ấy nói, con đầu là con trai. Nhìn đứa con vừa mới sinh ra mà Mạc Lãnh xúc động muốn rơi nước mắt. Cả đời người phụ nữ có bốn chuyện trọng đại nhất: ra đời, lấy chồng, sinh con và chết. Mạc Lãnh đã thuận lợi đi qua ba cửa, nếu như có thể duy trì hôn nhân đến cuối cùng, nếu sau này con cái lớn lên thành tài, cho dù có đau ốm mà ra đi thì kiếp này cũng coi như sống không uổng phí.
Bầu Trời mặt tươi rói, nói phải bày tiệc ăn mừng, mời tất cả nhân viên trong công ty đến tham dự, đúng là một ông chủ hào phóng! Tôi gọi điện thoại thông báo cho Lưu Hi Hoa thời gian và địa điểm, nhắc nhở cậu ta đã bỏ lỡ đám cưới thì tiệc mừng em bé chào đời không thể vắng mặt.
Lưu Hi Hoa có hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lời sẽ bớt chút thời gian đến tham dự. Cậu ta không phải vì sợ phải tặng quà mà không muốn đến đấy chứ? Sao người giàu mà lại ki bo thế không biết? Cũng may là Lâm Diệu nhà tôi không thế.
Còn về phần tôi và Lâm Diệu, bố mẹ tôi đã đồng ý, tiếp theo sẽ là ông bà Lâm. Chỉ có điều giờ tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trước đây vì phải tính toán này nọ nên thấy lo lắng, giờ cứ thoải mái mà đối mặt với vấn đề, với tài ăn nói và trí thông minh của tôi, tôi tin không có gì là quá khó với mình.
Mặc dù Lâm Diệu không nhắc đến chuyện này nhưng nhìn Bầu Trời đứa bé mỉm cười hạnh phúc, anh lại không nén được mắng tôi kém, sao chẳng thấy có tin mừng gì cả.
Bó tay, chuyện này một mình tôi quyết định được chắc?
Hôm bày tiệc, Lưu Hi Hoa đến rất muộn, ngồi một lúc rồi nói phải đi luôn. Tôi luôn cảm thấy cứ nói về Mạc Lãnh là Lưu Hi Hoa lại tỏ vẻ bất thường. Chuyện này chắc có uẩn khúc gì đây. Tôi kéo tay cậu ta, nói ăn cơm xong rồi cùng về luôn thể, qua quán rượu của cậu ta ngồi, nhân tiện tôi giới thiệu bạn trai tôi cho anh họ tôi biết. Lưu Hi Hoa không thoái thác được đành phải ngồi lại.
Thấy tôi và Lưu Hi Hoa cứ lôi lôi kéo kéo, Lâm Diệu tỏ vẻ không vui, liên tục đá chân tôi dưới gầm bàn. Tôi trợn mắt lườm anh, ghé vào tai anh thì thầm:
- Cậu ta là ông chủ của anh họ em! Lát nữa em dẫn anh đi gặp anh họ em, anh họ em còn đẹp trai hơn anh, đến lúc ấy anh chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh mà khóc!
- Em có gặp ai mà không bảo đẹp trai hơn anh đâu? Trước đây là cái tên Trương Hạo kia, giờ là anh họ em! - Lâm Diệu bẹo tay tôi, vẻ mặt ấm ức.
Mẹ tôi thấy hai đứa tôi cứ chành chọe nhau không chịu ngồi yên liền vung tay gõ đầu tôi, gắt:
- Ngồi ngoan đi!
Sao lại thế? Tôi ngồi không ngoan bao giờ? Tôi định quay sang cầu cứu bố nhưng bố lại bắt đầu tỏ vẻ không quen biết tôi.
Không nhắc đến Trương Hạo thì thôi, nhắc đến Trương Hạo tôi mới nhớ ra, Lâm Diệu sao lại quen với Trương Hạo nhỉ?
- Trước đây anh nói Trương Hạo kết hôn anh cũng đến tham dự, anh là họ hàng theo đằng nào hay là bạn của anh ấy?
- Anh đến đám cưới của Trương Hạo bao giờ? - Lâm Diệu ngơ ngác hỏi.
Tôi đá chân anh một phát thật đau, Lâm Diệu la lên, mấy chục con mắt của những người ngoài xung quanh đều đổ dồn về phía chúng tôi. Mẹ tôi sầm mặt. Nhưng tôi phớt lờ.
- Lúc em lừa anh là Trương Hạo định đi làm phẫu thuật thay đổi giới tính, anh đã nói thế m Tôi nhắc lại.
- À, cái đó à? - Lâm Diệu bàng hoàng sực tỉnh. - Anh lừa em đấy, nếu anh mà đến đám cưới của anh ta, với tướng mạo xuất chúng của anh, lẽ nào lúc ấy em lại không chú ý đến? Hóa ra em cũng dễ lừa phết!
Lâm Diệu thích thú trong khi tôi tức phát điên lên.
- Này, chớ có động tay động chân! - Anh né người tránh bàn tay của tôi. - Lúc ấy chẳng phải em cũng lừa anh còn gì?
Anh giữ chặt lấy tay tôi. Tôi không dùng tay được, định dùng chân lén tấn công anh, nhưng lại bị anh đoán biết trước. Ở dưới gầm bàn, bốn cái chân quấn chặt lấy nhau. Ở trên mặt bàn, bốn con mắt chằm chằm nhìn vào nhau, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến các cô chú đang ngồi xung quanh.
Mẹ tôi cuối cùng không nhịn được nữa liền vỗ vai Lâm Diệu, nói:
- Để dì đổi chỗ cho cháu!
Mẹ thật là, biết không nói được con liền ra tay với Lâm Diệu. Lâm Diệu không dám làm trái ý mẹ, đành phải dứng dậy ngồi sang cạnh bố tôi.
Trên sân khấu, Bầu Trời dìu Mạc Lãnh chưa hoàn toàn hồi phục đứng chào hỏi và cảm ơn mọi người, đặc biệt còn cảm ơn bố mẹ mình, cảm ơn bố mẹ Mạc Lãnh, cảm ơn trời đất, cảm ơn cái gỉ cái gì nữa... Mạc Lãnh hạnh phúc nhìn nụ cười của Bầu Trời, bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Tôi bỗng nhiên cảm động trước mấy lời lẽ “siêu sến” của Bầu Trời, không biết có phải là do thời tiết không mà dạo này tôi cảm thấy mình rất nhạy cảm.
Sau khi tiệc tàn, chúng tôi đến quán rượu với Lưu Hi Hoa. Em họ cậu ta cũng có mặt. Vừa nhìn thấy tôi cô ấy đã đỏ mặt, nói:
- Em vừa hết giờ làm, tiện đường qua đây xem sao! Để em đi gọi anh ấy!
Tôi mỉm cười, càng lúc càng thích cô gái này.
Anh họ ra và gọi chúng tôi vào ngồi, mang rượu đến, nói qua loa với Lưu Hi Hoa về công việc. Lưu Hi Hoa cười gượng gạo.
- Anh, công việc vẫn ổn chứ? Ông chủ anh có hà khắc với anh không? - Thấy tinh thần anh họ tôi không được tốt lắm, tôi có hơi lo lắng. Bao nhiêu năm nay, anh sung sướng quen rồi, làm công việc này phải thức đêm, tôi sợ anh ấy khó mà thích nghi được.
- Quen rồi là ổn thôi mà, cậu ấy là bạn trai em à?
- Đúng vậy! Anh chưa gặp bao giờ đúng không. Tên anh ấy là Lâm Diệu. Lâm Diệu, đây là anh họ em, Lâm Xướng Du. Cô gái ngồi bên cạnh anh ấy là em họ Lưu Hi Hoa, Bạch Hi Hi, cũng là bạn gái của anh họ em! - Quan hệ đúng là lằng nhằng phết.
Lâm Diệu lần lượt gật đầu chào mọi người. Nhân lúc bọn họ nói chuyện, anh ghé tai tôi thì thầm:
- Anh họ em đẹp trai thật!
Xí, đương nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn anh họ chính là tài sản có thể khoe khoang của tôi mà.
Thấy Lưu Hi Hoa không nói năng gì, chỉ ngồi lẳng lặng uống rượu, tôi không nén được liền hỏi:
- Này Lưu Hi Hoa, rốt cuộc có chuyện gì hả?
Tôi dám chắc chuyện này có liên quan đến Mạc Lãnh. Nói cũng phải, kể từ lúc Mạc Lãnh vào trường tôi, cô ấy đã trở thành mục tiêu săn đón của lũ con trai, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng thích ấy chứ.
- Lâm Sảng, tớ đang nghĩ, nếu ngày xưa tớ mạnh dạn hơn một chút, có khi bây giờ Mạc Lãnh đã là vợ của tớ rồi! - Quả nhiên là vậy.
- Cậu thích Mạc Lãnh à? Vẫn thích đến tận giờ?
Anh họ và Bạch Hi Hi ngồi bên cạnh, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, hơn nữa Bạch Hi Hi vốn dĩ ít nói nên cho dù có thắc mắc cũng chẳng dám hỏi. Giờ chỉ có tôi mới cứu được cậu ra khỏi vực thẳm.
- Đúng thế, thích bao nhiêu năm rồi! Lần trước hẹn cậu ra ôn lại chuyện cũ thực ra là vì hôm họp lớp thấy cô ấy đi một mình, tớ còn tưởng tình cảm giữa cô ấy và chồng không được tốt, vì vậy mới tìm cậu thăm dò, vừa hay lúc ấy dì tớ bảo tớ tìm đối tượng cho Hi Hi. Lúc đó tớ rất sợ cậu nghi ngờ động cơ của tớ, lại sực nhớ ra anh họ cậu nên mới tiện miệng nói ra, nào ngờ anh họ cậu chưa lấy vợ thật, đúng là nhân duyên! Thật không ngờ lần đó lại hại cậu với Lâm Diệu xích mích với nhau, tớ còn nợ cậu một lời xin lỗi!
Bạch Hi Hi và anh họ tôi nghe Lưu Hi Hoa nói vậy liền quay sang nhìn nhau mỉm cười, siết chặt lấy tay nhau.
- Không sao, không trách cậu được! Chỉ tại Lâm Sảng, cô ấy không thành thật! - Lâm Diệu nói vẻ đại lượng. Đồ đáng ghét, anh độ lượng với người khác, thế mà lại hẹp hòi với tôi, đã vậy còn chơi trò mất tích.
- Lúc đó tớ thấy cậu cứ kỳ quặc thế nào ấy, nói năng thì ấp ấp úng úng, tớ còn tưởng cậu tìm tớ vay tiền, làm tớ sợ suýt chết! - Tôi nói vui.
- Lúc còn đi học đã không có dũng khí nói ra, ra trường muốn tỏ tình nhưng cô ấy đã là của người khác mất rồi. Lúc đó tớ muốn cướp cô ấy lại nhưng vì công việc, phải bôn ba khắp nơi, mãi cho đến khi cô ấy kết hôn mà tớ vẫn còn ở vùng khác. Lúc đó nghe tin cô ấy lấy chồng, tớ đau đớn không muốn sống nữa, vì vậy lúc nhìn thấy cậu, bạn trai mất tích mà vẫn kiên cường như vậy, trong lòng tớ rất khâm phục, cảm thấy cậu không phải là một người con gái bình thường! - Lưu Hi Hoa nói, cậu đừng có hại tôi, nhìn sắc mặt của Lâm Diệu mà xem! Tôi đánh mắt ra hiệu với Lưu Hi Hoa, nhưng cậu ta vẫn không hiểu, vẫn mải mê đắm chìm trong nỗi đau của bản thân, hoàn toàn không đếm xỉa đến tôi. Tôi điên tiết.
- Lưu Hi Hoa, đồ ngốc, sao cậu cố chấp thế? Cậu tự xem xem mình có điểm nào bằng được chồng của Mạc Lãnh? Cậu đẹp trai hơn anh ta? Nhiều tiền hơn anh ta? Hay là cậu yêu Mạc Lãnh hơn? Thôi được rồi, cứ cho hồi đầu cậu tán được Mạc Lãnh, một khi chồng cô ấy xuất hiện, chẳng phải Mạc Lãnh vẫn có thể chạy trốn với anh ta hay sao? Đồ ngốc, cậu còn không bỏ cuộc đi, mau tìm một người khác mà yên bề gia thất đi! - Tôi càng nói càng xúc động, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Lâm Diệu.
Nhưng Lưu Hi Hoa đã chú ý đến, anh họ tôi cũng chú ý đến, cả Bạch Hi Hi cũng chú ý đến. Bạch Hi Hi ra sức kéo tay tôi, tôi ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Diệu, thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm. Thế này là thế nào? Không lẽ tôi nói sai?
Trầm lắng, một sự trầm lắng đáng sợ. Mãi cho đến khi Lâm Diệu mở miệng nói đi về tôi mới dám thở phào. Thấy Lâm Diệu định thanh toán, tôi kéo tay anh nói:
- Có ông chủ ở đây, anh còn thanh toán gì chứ?
Lâm Diệu bẹo tay tôi một cái đau điếng, suýt nữa thì tôi bật kêu thành tiếng. Nhưng thấy anh trợn mắt nhìn tôi, tôi lại cố nén lại. Lưu Hi Hoa vốn định mở miệng bảo thôi, nhưng thấy vẻ mặt của tôi và Lâm Diệu liền thôi không nói nữa.
Anh họ, tại sao anh không chịu mở miệng? Tại sao anh không bảo đưa em về nhà? Nhìn vẻ mặt muốn giúp nhưng không được của anh họ, giờ tôi mới biết mình hoàn toàn bị cô lập, đành lủi thủi đi theo Lâm Diệu ra về.
- Nhà em rất gần, không cần đưa em về nữa đâu! - Tôi tìm cách đánh bài chuồn.
- Giờ em còn muốn về nhà à? - Lâm Diệu đẩy tôi vào xe, im lặng cho đến tận khi về nhà anh ấy.
Nghiệp chướng, còn chưa biết anh ấy sẽ hành hạ tôi ra sao nữa! Không được, đây không phải là tính cách của tôi, tôi tuyệt đối không để anh ấy bắt nạt! Còn chưa kết hôn đã vậy, kết hôn rồi thì phải làm sao? Tôi phải lên mặt cho biết. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Diệu, hào khí trong tôi hoàn toàn tan biến. Tôi đành phải an ủi bản thân: đàn bà phải để cho đàn ông thể hiện địa vị của mình. Tôi ngồi xuống ghế, đợi Lâm Diệu trút giận.
Lâm Diệu không nói gì mà đi thẳng vào phòng tắm, tôi ngồi không được, đứng cũng chẳng xong, đành đi vào phòng ngủ.
Lâm Diệu tắm xong đi ra, bảo tôi đi tắm. Tôi định nói không tắm, tí về nhà tắm nhưng nhìn vẻ mặt không chấp nhận bất cứ phản kháng nào, tôi đành ngoan ngoãn đi tắm. Đây có còn là tôi nữa không?
Ngoan ngoãn đi tắm, tắm xong thấy Lâm Diệu nằm trên giường đọc báo, tôi cũng nằm xuống bên cạnh.
- Lúc anh ra nước ngoài em vui lắm phải không? - Lâm Diệu chúi mắt vào tạp chí, chẳng buồn nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
- Hả? Lâm Diệu không vui là vì chuyện này ư? Tôi bối rối đáp: “Đâu có!”. Có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết rằng tôi không thể vui nổi.
- Nếu như có người đẹp trai hơn anh, nhiều tiền hơn anh theo đuổi em, em sẽ bỏ trốn theo anh ta chứ gì? - Lâm Diệu vẫn nhìn vào tờ báo, giọng điệu lạnh lùng.
Hóa ra đây mới là trọng tâm vấn đề, xem ra những lời tôi giáo huấn Lưu Hi Hoa đã khiến anh không vui, khiến anh không thể bình tĩnh được, nhưng anh vẫn coi tôi là bạn gái chứ? Chẳng nhẽ anh không tin tưởng vào cảm giác của tôi đến thế? Tôi có hơi giận, lạnh lùng đáp:
- Không.
- Vậy...
Tôi gạt tờ tạp chí trong tay Lâm Diệu ra, ngắt lời anh, còn hỏi nữa tôi sẽ xé xác anh ra mất!
Tôi quay đầu anh nhìn thẳng vào mặt mình, điềm đạm hỏi:
- Lâm Diệu, anh coi em là loại con gái nào? Anh cảm thấy em vẫn đang đợi một người đàn ông tốt hơn anh sao? Anh coi nhẹ tình yêu quá đấy!
- Lâm Sảng, anh không có ý này! - Giọng điệu Lâm Diệu đã mềm mỏng hơn. - Hầy, em cứ nhất định phải bướng bỉnh thế sao? Người nghĩ rằng tình cảm không thể chịu nổi trắc trở hình như là em thì phải. Em mà nghĩ không thể không có anh thì tốt biết mấy!
Lâm Diệu à, nếu em là loại con gái đó, liệu anh có thích em không?
- Lâm Diệu, chỉ cần anh còn ở bên em, em tuyệt đối không bỏ theo người khác!
Vẫn là câu nói đó, là lời hứa của tôi dành riêng cho mình anh, cũng là lời hứa chân thành nhất. Tôi cũng chưa bao giờ bắt anh phải hứa với mình điều gì, lời hứa thật sự không thể thể hiện điều gì, đặc biệt là lời hứa của những người đàn ông có tiền. Cho dù hôm nay Bầu Trời có cảm ơn anh, cảm ơn em... tình cảm dạt dào nhưng ai dám đảm bảo anh ta cả đời này sẽ đối xử tốt với Mạc Lãnh? Có thể tôi không thể nói ra những lời ngọt ngào trước mặt anh nhưng chúng ta đâu còn là trẻ con, ai chẳng biết những lời bùi tai dễ thay đổi. Tôi chỉ biết lúc này đây tôi thực sự yêu anh, hơn nữa anh đang ở bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn không động lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Lâm Diệu không nói gì thêm, liền bế tôi lên giường, hôn tôi, luồn tay vào trong áo tôi...
Đây là cách thức giải quyết vấn đề đơn giản nhất và cũng hiệu quả nhất giữa nam và nữ.
Lúc gặp lại Doctor Hoàng, tôi khó tránh khỏi cảm thấy ngại ngùng. Trong lòng tôi luôn cảm thấy Doctor Hoàng có ý với mình, mặc dù đây không phải là điều mà tôi trông đợi ngay từ đầu, nhưng là đàn bà, ai chẳng ham hư danh, ai chẳng ích kỷ, mặc dù đã có một người đàn ông yêu mình, ở bên mình, cho dù bạn chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ người đàn ông này nhưng ai cũng muốn được nhiều người dành tình cảm cho.
Tôi biết tôi nói ra những lời như vậy sẽ bị rất nhiều người ném cà chua, nhổ nước bọt, chỉ có điều đây là sự thật, mặc dù không phải tất cả, nhưng đa số phụ nữ đều như vậy.
- Thế nào, còn tưởng cô quên tôi rồi chứ? Bạn trai tìm thấy rồi, công việc tình nguyện cũng bỏ luôn, chỗ này của tôi đúng là trại tị nạn của cô mà! - Doctor Hoàng vẫn như thường ngày, giọng nói chẳng nóng cũng chẳng lạnh.
- Làm gì có chuyện đó, dù gì đây cũng là một cơ sở từ thiện, một nơi cứu vớt bá tánh mà!
- Tôi từ tốn nói, bảo anh ta bán thuốc cho mẹ tôi.
- Tình hình sếp cô thế nào rồi? Đã đi khám bệnh chưa? - Doctor Hoàng hỏi.
- Chuyện gì vậy? - Tôi không hiểu sếp mình bị bệnh gì mà phải đi khám.
- Lần trước cô lấy thuốc ở chỗ tôi, nói rằng sếp có vấn đề đấy thôi! Doctor Hoàng chỉ vào đầu mình.
A, thế mà anh ta cũng tin! Đúng là buồn cười, mặt mũi thế kia mà ngốc!
- Hết thuốc chữa, phải đưa vào nhà thương điên rồi! Nghe các bác sĩ bên đó nói sếp tôi gặp vấn đề đặc biệt, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu, anh có hứng thú không? - Tôi cũng chỉ tay vào đầu Doctor Hoàng.
- Cái cô này, sếp cô rốt cuộc đắc tội gì với cô mà cô lại rủa xả ông ta như vậy? - Doctor Hoàng cười cười, chỉ tay vào đầu tôi.
Hóa ra là chưa ngốc lắm!
- Anh chàng nhà cô... - Sau khi thông báo cho cô y tá mang thuốc vào, Doctor Hoàng liền hỏi.
Ôi trời, chờ anh hỏi đến anh ấy, cổ tôi đã dài cả tấc rồi đây, giờ đến lượt tôi lên mặt rồi!
- Anh ấy á, chỉ là một tổng giám đốc nhỏ của Tập đoàn Mộc Sâm, bố anh ấy là chủ tịch tập đoàn đó! - Tôi đắc chí nói.
- À, ra là con trai gia đình giàu có! - Doctor Hoàng tỏ vẻ khinh thường.
- Cái gì mà con trai gia đình giàu có, anh chẳng phải cũng là con trai gia đình giàu có sao? Nếu nhà anh không có tiền, anh mở được phòng khám này chắc? - Tôi tỏ vẻ không vui, đúng là chó chê mèo lắm lông!
Doctor Hoàng nhìn tôi:
- Bố mẹ tôi là người bình thường. Tôi có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ sự phấn đấu của bản thân. Tôi may mắn, học xong liền lên sàn chứng khoán, kiếm được không ít, sau đó mới mở phòng khám này! Không phải ai cũng nhờ vào bố mẹ mới thành công được, hơn nữa anh chàng đó nhà cô không đáng để cô mang ra khoe khoang đâu!
Tôi hơi kinh ngạc, cũng có chút chấn động, nhiều hơn vẫn là khâm phục. Trẻ tuổi mà tài cao. Đúng lúc ấy, cô y tá mang thuốc vào, tôi cầm lấy thuốc rồi vội vàng chuẩn bị đi.
- Xin lỗi, tôi hơi kích động! - Doctor Hoàng đứng dậy kéo tôi lại.
- Không, không sao!
- Đến nhà cô ăn cơm đi! - Doctor Hoàng vô duyên vô cớ nói câu này.
- Sao tôi phải mời anh đến nhà ăn cơm? - Tôi đề phòng hỏi, chỉ sợ anh ta lại xổ ra một tràng những lời lẽ sướt mướt tình cảm, tôi không gánh nổi.
- Ăn một bữa cơm mà cũng cần có lý do sao? - Doctor Hoàng thu dọn bàn, tỏ vẻ định đến nhà tôi ăn cơm thật.
- Nhà tôi không có gạo! - Tôi buột miệng.
Doctor Hoàng bật cười:
- Vậy tôi đi mua gạo đến!
- Nhà tôi hết ga! - Tôi kiếm cớ khác.
- Để tôi mua cái bếp từ đến!
Anh ta liền hất hàm về phía cửa:
- Có người đến đón cô rồi kìa!
Ngoảnh đầu lại nhìn, ra là Lâm Diệu.
- Sao anh lại đến đây? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Anh đến đón em! - Lâm Diệu mỉm cười.
- Lại gặp mặt nhau rồi! - Doctor Hoàng đứng dậy, đến bên cạnh Lâm Diệu. Hai người cao tương đương nhau, thân hình đều cân đối, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ. Hai người đàn ông tuyệt vời thế này, không kết hôn cũng nên kết nghĩa anh em.
- Đúng vậy, Lâm Sảng thường xuyên đến đây làm phiền anh nhỉ! - Lâm Diệu liếc tôi.
- Phiền phức gì đâu, tốt lắm mà! - Doctor Hoàng cũng liếc tôi rồi quay sang Lâm Diệu cười.
Cái gì mà tốt lắm mà? Tôi nghẹn họng, chuyện quái gì thế này?
- Có người đến đón cô rồi, để lần sau đến nhà cô ăn cơm vậy! - Đầu tôi nổ bùm một tiếng. Doctor Hoàng, anh cố tình gây chuyện phải không?
- Ai cho anh đến nhà tôi ăn cơm? Nhà anh không có gạo chắc? - Tôi giận dữ trợn mắt quát Doctor Hoàng rồi kéo tay Lâm Diệu ra khỏi phòng khám.
- Anh ta thích em thật à? - Mặt Lâm Diệu không hề sa sầm như bình thường.
- Không thích! - Đã nói thích tôi bao giờ đâu? Chỉ có điều không thích anh cho lắm là thật! Chỉ có điều nửa câu sau tôi không dám nói ra.
Điều này không thể trách ai được, đàn bà ai cũng thích đàn ông con nhà giàu sang, nhưng đàn ông lại không thích nhất là những gã đàn ông con nhà giàu sang, chẳng có một chút điểm chung nào cả.
Lâm Diệu nhìn tôi, vẻ do dự, cảm giác như anh có gì muốn nói với tôi. Tôi khích lệ anh bằng ánh mắt: nói đi, nói anh yêu em đi! Nhưng anh lại chẳng nói gì nữa.