Câu Điểm

Chương 19: Tháng 12 (Hoàn)




Vịnh Hoàng Bạc trong tháng 12, thời tiết vẫn tốt đẹp như cũ, bởi vì thời tiết của thành phố ven biển ấm áp cho nên rất nhiều người đến đây nghỉ đông.

Một mình Hà Thiên Tỉ cũng đến đây nghỉ đông, tâm tình không tốt không xấu.

Có đôi khi đi dạo ven đường trên quảng trường, rất nhiều biển quảng cáo, truyền hình chiếu tin tức đủ loại màu sắc, hắn vừa ăn kem vừa xem, đôi khi mang dép lê lưu lại dấu chân trên bờ cát, nhìn thủy triều dâng nước xóa đi dấu chân.

Giữa tháng 12, Hạ Giai Lâm tới vịnh Hoàng Bạc tìm hắn.

Hai người ngồi trên quán bán hải sản ven đường, Hạ Giai Lâm nói rất nhiều, liên miên cằn nhằn chuyện trong nhà không dứt, hoặc là nói chuyện hối cưới linh tinh, cực kỳ ồn ào.

Hà Thiên Tỉ chưa bao giờ có kiên nhẫn thế mà ngồi nghe chị ta nói chuyện.

Hạ Giai Lâm hứng khởi rót rượu cho hắn, Hà Thiên Tỉ lắc đầu nói không uống, đưa hắn điếu thuốc lại xua tay nói không hút.

Hạ Giai Lâm có chút buồn bực.

Hà Thiên Tỉ nói hắn phải dưỡng mình, hắn phải sống lâu trăm tuổi.

Nếu Hình Từ Cảnh thật sự muốn trả thù hắn, vậy có lẽ trên đường xuống hoàng tuyền cũng không… muốn gặp lại hắn.

Hạ Giai Lâm không biết hắn nghĩ như thế nào, nghe hắn nói bản thân muốn sống lâu trăm tuổi thì nở nụ cười: “Rất tốt.”

Đúng, rất tốt.

Hai người bọn họ ăn tới 11 giờ đêm, lúc đứng dậy tính tiền, Hạ Giai Lâm đột nhiên sửng sốt: “Đệt! Khoan đã, cậu xem người đó có phải thằng Hình không?”

Hà Thiên Tỉ quay phắt lại, từ phía góc chỉ thấy được cái gót chân.

Hạ Giai Lâm sốt ruột, trong đầu nghĩ muốn đuổi theo, lập tức thu dọn đồ đạc: “Đệt cmn, không được, tôi phải đuổi theo nhìn thử, bà cha nó quá giống.”

Hà Thiên Tỉ bắt lấy tay chị ta: “Chị nhìn nhầm rồi.”

Hạ Giai Lâm ngừng lại, hồi lâu mới đáp: “Ừ……”

Hà Thiên Tỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hạ Giai Lâm hút điếu thuốc, thở dài: “Thật sự không đuổi theo nhìn thử một cái?”

Hà Thiên Tỉ cúi thấp đầu, nhỏ giọng: “Biết là giả cần gì chứ?”

Hạ Giai Lâm im lặng không nói.

Hà Thiên Tỉ trừng hai mắt, cố nuốt xuống ẩm ướt bên trên, ra vẻ thoải mái trêu chọc một câu: “Chị có nghĩ tới không, có lẽ đối với người chết mà nói, những người đang sống như chúng ta mới gọi là chết.”

Gần cuối tháng 12, Tôn Tích cũng tranh thủ chạy tới vịnh Hoàng Bạc, nhưng mà cậu ta không tới du lịch, cũng không phải tới tìm Hà Thiên Tỉ kể khổ.

Cậu ta nói nhận được cuộc gọi tìm Hình Từ Cảnh, là chỗ làm Hình Từ Cảnh bảo lấy điện thoại về, trước bị hỏng rồi, cậu ta tự đem đi sửa, trước đây không muốn đưa cho Hà Thiên Tỉ, hiện tại suy nghĩ lại nên vẫn muốn đưa.

Hà Thiên Tỉ cám ơn cậu ta.

Tôn Tích đưa điện thoại xong rồi rời đi, cậu ta có việc nên vội vàng trở về, không có thời gian ở lại.

Hà Thiên Tỉ không lập tức mở điện thoại của Hình Từ Cảnh, cầm điện thoại của anh đi bộ quanh vịnh Hoàng Bạc cả ngày, đi bộ qua mọi ngóc ngách nơi đây.

Ban đêm mực nước biển dâng lên, hắn đi bộ ven bờ, nửa giờ tới vùng duyên hải, cởi dép đạp lên những hạt cát mềm mại.

Hắn cúi đầu nghịch cát một lát, đặt mông ngồi xuống bờ cát, từ trong túi quần của mình lấy ra chiếc điện thoại đã lâu không khởi động.

Hắn cúi đầu nhấn mở nguồn di động.

Ánh sáng màn hình trong ban đêm lặng lẽ tỏa ra hào quang.

Hà Thiên Tỉ mở ra các phần mềm điện thoại, thật ra cũng không có gì, đây là điện thoại Hình Từ Cảnh dùng để liên lạc trong công việc, bên trong đều là số điện thoại công việc.

Hà Thiên Tỉ rất có kiên nhẫn nhìn từng cái.

Cuối cùng mở phần tin nhắn ra.

Hắn ngồi trên bờ cát nhìn tin nhắn trò chuyện của Hình Từ Cảnh từ trên xuống.

Lật tới tên mình phát hiện tin nhắn vẫn dừng lại thời điểm Hình Từ Cảnh rời nhà đi ngày đó, từ đó về sau anh không nhắn cho hắn thêm tin nào nữa.

Hà Thiên Tỉ mím môi, thong thả kéo lên lịch sử trò chuyện của mình và Hình Từ Cảnh.

Lật lật, ánh  mắt đỏ lên.

Hơn một năm trước, anh và hắn cãi nhau, hắn kéo anh vào danh sách đen.

Hình Từ Cảnh còn nhắn qua cho hắn một tin, bên này nhận được chỉ có dấu chấm than.

“Hà Thiên Tỉ, cuộc sống sau này, em nhất định phải dành nhiều thời gian hơn cho những người khiến em hạnh phúc.”

Bởi vì nhận được dấu chấm than cho nên không có trả lời.

Hà Thiên Tỉ nghĩ rằng cả đời này cũng không biết, lúc đó Hình Từ Cảnh muốn nói gì với mình.

— Phải dành nhiều thời gian hơn cho những người khiến em hạnh phúc. 

Trên thế giới này nếu như mọi chuyện thật sự có thể mãi mãi đơn giản như thế thì tốt rồi.

Hà Thiên Tỉ coi xong tin nhắn trong điện thoại Hình Từ Cảnh đã 2 giờ đêm, nhiệt độ bên bờ biển rất thấp, sóng biển mang theo mùi mằn mặn xông vào mũi.

Hà Thiên Tỉ bên bờ cát duỗi thắt lưng, hắn đào một cái lỗ nho nhỏ rồi nhét điện thoại vào, màn hình di động vẫn còn sáng đèn, trên mặt hiển thị là hình ảnh của hắn và Hình Từ Cảnh chụp chung.

Tấm hình này hắn tìm rất lâu mới thấy, hắn mở hình lên, chèn một nửa điện thoại xuống cát để nó cố định trên bờ cát ẩm ướt này.

Ánh sáng từ màn hình dần lụi tàn, Hà Thiên Tỉ ngồi trên bờ cát đứng dậy, hắn không lấy dép lê đặt bên cạnh của mình, chầm chậm đi thẳng.

Màn hình điện thoại đã tối đen, ảnh chụp của hai người cũng biến mất trong đêm tối.

Hà Thiên Tỉ từ tốn đi tới.

Hình chụp trong điện thoại của Hình Từ Cảnh là Hà Thiên Tỉ nhất quyết đòi chụp năm anh học trung học.

Hà Thiên Tỉ lúc ấy xin mẹ mua cho hắn một cái máy chụp hình, cố ý đi tới lễ tốt nghiệp của Hình Từ Cảnh, Hình Từ Cảnh bị chụp không vui, từ chối không chụp, hắn ồn ào nhốn nháo cả buổi anh mới miễn cưỡng chụp một tấm. 

Hắn nhớ rõ lúc đó mình còn cố tình đùa anh rằng: “Hy vọng tiểu Hình trong tươi lai có thể có cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, mọi việc suôn sẻ, vạn sự như ý.”

Hình Từ Cảnh trêu chọc hắn nói sai rồi, lỗi ngữ pháp, nói hắn tiểu học không học môn ngữ văn sao.

Hắn lầm bầm không vui, nói Hình Từ Cảnh nhảm nhí quá nhiều, sau đó đè lên người Hình Từ Cảnh chụp ra bức hình này.

Chân Hà Thiên Tỉ đạp trên bờ cát ướt súng, không nhanh không chậm đi tới.

Có thể bởi vì gió biển thổi qua, cũng có thể bởi vì trên bờ biển ban đêm trống trải cô đơn, hắn đi mãi đi mãi, bắt đầu ngân nga một giai điệu của bài ca nào đó.

Lúc nhỏ Hình Từ Cảnh thường xuyên ngủ không ngon, hay bị ác mộng làm giật mình.

Có một buổi tối Hà Thiên Tỉ qua phòng anh chơi, sau khi mệt rồi thì ngủ chung với anh, ban đêm phát hiện Hình Từ Cảnh bị ác mộng quấy phá, hắn ghé vào gối nằm của Hình Từ Cảnh khẽ hát, cho dù âm thanh không hay vẫn nhỏ giọng ngân nga.

Sau đó hắn thường xuyên ở lại với Hình Từ Cảnh, tuy rằng mỗi lần hát đều không khớp nhưng hừ hừ nhiều lần cũng không khác lắm, ngân nga lâu rồi cũng thuộc.

Ban đầu Hình Từ Cảnh bị ác mộng bừng tỉnh có thể thoải mái trêu chọc hắn nói hắn hát như muỗi kêu, nhưng thời gian dài càng nghe càng thấy hay, Hình Từ Cảnh cảm thấy hắn hát dễ nghe, có đôi khi còn trong tiếng ca khe khẽ của hắn mà chìm vào giấc ngủ.

Hà Thiên Tỉ đang hát một bài chính hắn tự nghĩ ra, chậm rì rì đi tới, hắn nghĩ một lát nữa thủy triều lên, có thể điện thoại sẽ bị nước biển bao phủ.

Hắn đi về phía trước, dấu chân bị nước biển cuốn trôi, nhỏ giọng hát khẽ bài hát ru ngủ khi xưa cho Hình Từ Cảnh.

Hắn nghĩ, bây giờ có thể ngủ ngon.

Hắn nghĩ, ngủ ngon.

Ngủ ngon nhé.

Ngủ ngon nhé người yêu.

Ngủ ngon nhé, Hình Từ Cảnh.