Câu Điểm

Chương 12: Tuần thứ 2 tháng 10




Hà Thiên Tỉ ở nhà Dương Nhĩ Dữ không bao lâu, bởi vì cảm thấy Dương Nhĩ Dữ thật sự rất phiền, hắn trở về khách sạn ở, mẹ hắn gọi tới hỏi vì sao lâu như thế không về nhà, hắn giả bộ rằng mình đi Iceland chơi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về.

Mẹ hắn hung dữ nói hai câu, sau đó cúp điện thoại.

Buổi tối nằm trong bồn tắm lớn trong khách sạn, đặt mấy thứ cạnh bồn, vừa uống rượu vừa ngâm nước ấm, nước ấm dịu dàng bao bọc lấy hắn, chất cồn cũng nhẹ nhàng vay quanh hắn.

Hắn tắm tới đầu óc mụ mị, trong lúc hỗn loạn vẫn không quên ly rượu trong tay mình, hơi nước trong phòng tụ thành một lớp màn mỏng dính trên vách tường, trên thành bồn tắm.

Hà Thiên Tỉ chống đầu ngồi trong bồn, thân thể không tự giác được thả lỏng, ngửa người trên bại lộ trong không khí dần chìm xuống, nước dâng tới cổ, cằm cũng chui vào trong nước, mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, nửa gương mặt chìm xuống.

Hơi ấm trong bồn vẫn bốc lên như cũ, cả người hắn bị nước bao vây.

Hắn cảm thấy yên bình, giống như thời mình chưa được sinh ra.

Trong chốc lát ngắn ngủi, ý thức dần tan rã, dường như có người hốt hoảng mở cửa phòng tắm, kéo hắn khỏi mặt nước, tát một cái vào mặt khiến hắn tỉnh cả người.

“Hà Thiên Tỉ, con mẹ nó em có biết trung bình một năm có bao nhiêu đứa ngu xuẩn trong lúc tắm bồn uống rượu mà bị chết ngạt không?”

Hà Thiên Tỉ mở to mắt trong nước, hắn ôm ngực ngồi dậy, tóc bị ướt dán chặt vào hai bên má.

Hà Thiên Tỉ đưa tay lau trán và mắt dính nước, chống tay từ bồn tắm lớn đứng lên, đáy bồn trơn trượt, hai chân hắn không có sức, cuối cùng chống thành bồn nhấc chân ra ngoài.

Động tác của hắn lộn xộn, lúc đi ra cũng không ổn định, ‘Ịch’ một tiếng ngã xuống sàn, gáy đập vào đất, toàn bộ thế giới chấn động, những vật tồn tại trước mặt đều trở nên mờ ảo.

Có một bóng đen xuất hiện trước ngọn đèn trên đỉnh đầu, ngược sáng cho nên Hà Thiên Tỉ chỉ thấy đó là cái đầu, hắn lẳng lặng nhìn hồi lâu đột nhiên xuất hiện chút suy nghĩ, nhìn không rõ ngũ quang của bóng đen.

“Tỉnh rồi?” Bóng đen mở miệng nói chuyện, âm thanh trước sau vẫn không có chút tốt lành nào.

Hà Thiên Tỉ giơ tay che hai mắt mình, nhỏ giọng mở miệng: “Anh đừng chết có được không?”

Hắn cầu xin đối phương, cả đời này hắn cũng chưa bao giờ, tuyệt đối không bao giờ dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với Hình Từ Cảnh, để cầu xin Hình Từ Cảnh.

Hắn van xin Hình Từ Cảnh đừng biến mất.

Bóng ma không thèm quan tâm tới lời van xin của hắn, giọng điệu trong trí nhớ của hắn thốt lên một câu: “Muốn chết cũng đừng chết cái kiểu làm phiền người khác thế này.”

Hà Thiên Tỉ ép chặt hai mắt mình, không để ý tới giọng điệu quái gở của người nọ, vẫn nhỏ nhẹ lên tiếng: “Anh nghe thấy em nói cái gì không? Anh đừng chết có được không?”

Hà Thiên Tỉ không buông tay khỏi mắt, cổ họng nghẹn ngào nói thêm: “Em cầu xin anh có được không?”

Bóng đen dường như không nghe thấy lời của hắn, Hà Thiên Tỉ thấy người nọ cất bước tới bên cạnh, âm thanh lọt vào tai: “Khăn này, lau người đi, đứng lên.”

Hà Thiên Tỉ nói: “Được.”

Tiếng bước chân của Hình Từ Cảnh có chút xa xôi: “Mẹ nó đừng uống nữa.”

Hà Thiên Tỉ nghẹn giọng: “Vâng.”

Âm thanh Hình Từ Cảnh có vẻ không kiên nhẫn: “Cho hỏi cái đầu của em có tiếp thu kiến thức bình thường hay không vậy? Có biết rằng ngâm trong nước ấm khiến tốc độ tuần hoàn máu tăng nhanh càng dễ say rượu? Say rượu chết trong bồn tắm, tên cái chết này có phải nghe rất tuyệt vời không.”

Răng Hà Thiên Tỉ cắn lên môi, hắn buông tay không che giấu ánh mắt ảo tưởng của mình nữa, cất cao giọng cãi lại: “Biết! Mẹ nó em biết đó!”

“……” Trả lời hắn là phòng tắm trống rỗng đầy hơi nước, bóng dáng Hình Từ Cảnh đã sớm biến mất không còn sót lại gì.

Hà Thiên Tỉ ngồi lên, xoay đầu nhìn xung quanh, bốn phía trong không gian là tường, gạch men sứ ngưng tụ hơi nước, đèn đuốc chói mắt.

Không có Hình Từ Cảnh.

Men theo mặt đất đứng lên, Hà Thiên Tỉ lau nước mắt của mình, khỏa thân mở cửa phòng tắm ra ngoài.



Sau gáy đập vào đất, hắn đoán rằng não mình bị chấn động nhỏ, không có chuyện gì lớn, lấy gói thuốc trên bàn trà đút một điếu vô miệng, đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhìn ngắm hàng ngàn ngọn đèn qua khung cửa sổ.

Hôm sau hắn dậy rất sớm, khoác áo ra khỏi cửa, dựa theo địa chỉ trên danh thiếp Tôn Tích đưa đi tìm cố vấn tâm lý kia.

Thời điểm tới nơi văn phòng của cố vấn chưa mở cửa, hắn đứng hút thuốc chờ.

10h30 cửa mở, Hà Thiên Tỉ vào điền thông tin, ngồi trên ghế đợi gặp cố vấn tới làm việc.

Gần 10h40 thì cố vấn đến văn phòng, trên tay còn cầm sandwich, Hà Thiên Tỉ đứng lên, mở cửa bước vào nhìn thấy cố vấn thì vuốt cằm, sau đó cười nói: “Công việc của các vị vất vả nhỉ, thời gian ăn sáng cũng không có?”

Cố vấn nhanh chóng nhét sandwich vào miệng: “Không có, bình thường cũng không có người tới đây cố vấn sớm như vậy.” Cô ta nói xong vào trong, bảo Hà Thiên Tỉ cùng vào.

Hà Thiên Tỉ vào cửa, nhìn người cố vấn có vẻ không đáng tin này vào trạng thái công tác, cô ta ngồi xuống ghế bảo hắn cũng làm theo.

Bọn họ điền những thông tin chuẩn bị cho công việc sắp tới của cố vấn, cô ta lấy một khăn giấy đặt kế bên, đưa cho Hà Thiên Tỉ một ly nước ấm.

Hà Thiên Tỉ cám ơn, biểu cảm yên tĩnh, không theo trình tự chất lượng mà trò chuyện một chút, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Một người quen của tôi vừa mới qua đời không lâu.”

Cố vấn gật đầu.

Hà Thiên Tỉ thản nhiên, không cảm xúc, giống như nói chuyện của người khác: “Nói thế nào nhỉ, năm tôi mười tám anh ta cưỡng hiếp tôi, sau đó bởi vì chuyện học hành nên không xuất hiện trước mặt tôi nữa, khi tôi lên đại học anh ta lại tới tìm, chúng tôi lại tiếp tục liên lạc, cho tới khi anh ta qua đời.”

Đôi mắt cố vấn còn thật sự dịu dàng nhìn chăm chú Hà Thiên Tỉ: “Xin hỏi người kia giới tính là nam hay nữ, là người lớn trong nhà sao?”

Hà Thiên Tỉ đáp: “Nam, bạn cùng lứa.”

Cố vấn đáp ‘À’.

Vẻ mặt Hà Thiên Tỉ vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Sau khi anh ta qua đời tôi không có cảm giác được giải thoát, thậm chí tối qua tôi còn muốn tự sát.”



Khi rời khỏi văn phòng cố vấn hắn cảm thấy lời cô ta nói cũng không có tác dụng gì, cố vấn dựa vào câu chuyện của hắn giải thích rằng loại tổn thương sau sự việc không thể biến mất vì hung thủ qua đời, nhưng khuyên hắn tin tưởng rằng cô ta có thể giúp hắn khôi phục lại sức khỏe.

Cô ta hỏi rất nhiều, có phải nhiều năm qua chưa từng kể vụ việc này cho người khác hay không, đây chính xác là hành vi trốn tránh điển hình, trong tâm lý học có một loại nhận định chung là ‘Hành vi trốn tránh sự thật sẽ làm cho tiềm thức nhận diện sự việc càng thêm sâu sắc’, cô ta cổ vũ Hà Thiên Tỉ rằng hắn biết tìm tới cố vấn tâm lý nói ra chuyện này là một tiến bộ rất lớn.

Sau khi rời đi, Hà Thiên Tỉ cảm thấy rất phiền, dọc đường đi đá văng hai cục đá nhỏ, sau đó ngồi ở bồn hoa ven đường hút thuốc, nhìn chằm chằm những chiếc xe dùng tốc độ cấp tốc mà chạy qua chạy lại.

Hắn tới chỗ này có vẻ hơi sai lầm, tốc độ xe ở đây nhanh hơn trong trung tâm không ít.

Hút xong hai điếu, hắn nghĩ người cố vấn tâm lý này không được tốt cho lắm, giống như không hiểu được hắn đang nói cái gì.

Cố vấn tâm lý không hiểu hắn đang nói gì.

Đây không phải là phản ứng kích thích chết tiệt gì đó sau khi bị tổn thương, hắn nghĩ anh đã điên loạn, thế mà hắn lại muốn kẻ điên kia!

Hắn muốn bằng phương thức nào đó nói cho mọi người biết rằng, hắn muốn Hình Từ Cảnh.

Hắn nên dùng ngôn ngữ như thế nào để nói cho người khác biết chuyện đêm qua, đầu hắn đập vào sàn nhà vậy mà hắn còn cầu xin một ảo ảnh, van nài anh đừng rời đi.

Sau khi mở to mắt hắn phải nói ra sao, có nửa câu hắn không nói thành lời “Em biết rằng như thế sẽ chết, em muốn chết cùng với anh.”

Hà Thiên Tỉ ngồi trên mép bồn hoa, lẳng lặng quan sát dòng xe tới lui — Hà Thiên Tỉ hắn, tiểu thiếu gia của nhà họ Hà, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải chịu tủi nhục gì, muốn cái gì có cái đó, chưa từng bị quở trách nặng nề, cho tới bây giờ đều được hùa theo, bạn bè hùa theo, người nhà cưng chiều, toàn bộ thế giới như nâng hắn lên cao.

— Con mẹ nó hắn bị coi thường phải không?

“Tôi con mẹ nó chết thật hèn hạ.” Hà Thiên Tỉ thu lại đường nhìn, cúi đầu dẫm lên bàn chân mình, một con sâu không biết từ đâu chui ra chầm chậm bò qua chân hắn, Hà Thiên Tỉ nhìn nó từ tốn bò tới chân trái rồi qua chân phải.

Đến khi con sâu kia biến mất không thấy nữa, hắn bưng mặt mình, khóc nức nở, hắn khóc rất đau lòng, khóc đến mức tòa nhà cao tầng phía sau như sụp đổ xuống lưng hắn, đường nhựa trên mặt đất tất cả đều vỡ tan, đổ xuống tâm trái đất, khóc tới mức cảm giác sự tồn tại của bản thân mờ nhạt.

Hắn nhắn cho Hạ Giai Lâm một tin, nước mắt tí tách rơi trên màn hình, ngón tay run rẩy, một câu ngắn ngủi mà đánh gần hai phút mới gửi được.

“Chị, nói cho tôi biết, cái chết như thế nào mới không làm phiền người khác?”



Khi Hạ Giai Lâm lái xe tới trước mặt hắn, Hà Thiên Tỉ đã khôi phục không ít, hai mắt đỏ hồng, tiêu cự mất hết, dại ra nhìn con đường đối diện.

Hạ Giai Lâm nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, bước chân như gió, cúi đầu nhìn hắn.

Hà Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Giai Lâm, mở to hai mắt, thì thầm với chị: “Tôi muốn chết.”

Môi Hạ Giai Lâm giật giật, không nói một lời nào.

Hà Thiên Tỉ lại lên tiếng: “Không phải tôi hận anh ấy, là anh ấy hận tôi.”

“Anh ấy hận tôi, tra tấn tôi, khi còn sống không muốn tôi sống tốt lành, khi chết cũng muốn cuộc đời tôi không yên.”

Hà Thiên Tỉ tựa đứa nhỏ vài tuổi nhát gan khi phạm sai lầm.

“Anh ấy hận tôi, tôi không dám thích anh ấy.”

“Tôi không dám thích anh ấy.”



Một lát sau Hạ Giai Lâm mới sờ đầu Hà Thiên Tỉ, như vỗ về một đứa bé, cực kỳ miễn cưỡng nở nụ cười, ra vẻ thoải mái mở miệng: “Tuy rằng chị không biết trong lúc đó hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng Hình Từ Cảnh là một người thông minh, cậu ta không ngốc như cậu.”

“……”

“Cậu ấy thông minh hơn cậu, biết cậu ở với cậu ấy thời gian dài như thế là vì thích cậu ấy.”

“Anh ấy không biết.”

“Cậu ấy biết, nếu không thích cậu, cậu ấy sẽ không ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy.”

“Anh ấy muốn tra tấn tôi.”

Hạ Giai Lâm cười thành tiếng: “Chỉ có tiểu thuyết cấp ba mới viết được kịch bản một người ở bên cạnh một người khác nhiều năm như thế chỉ vì tra tấn họ.”

Biểu tình Hà Thiên Tỉ trở nên khờ dại hệt như đứa con nít, hai mắt mở trừng, hít hít mũi, âm thanh như tiếng tỉ tê: “Sao mà chị biết tôi và anh ấy không phải ở trong một quyển tiểu thuyết cấp ba?”

Nếu anh ấy hận tôi ít một chút, tôi cũng không đến mức tang lễ của anh ấy cũng không về.

Nếu anh ấy hận tôi ít một chút, tôi sẽ không đến mức không dám mua một bó hoa tới trước mộ anh ấy.

Nếu anh ấy hận tôi ít một chút, tôi sẽ không đến mức nhiều năm như vậy cũng không dám nói một câu “Em không trách anh”, “Em thích anh”.

Không đến mức sau khi anh qua đời, hắn không dám nghĩ tới từ ‘chết’ chỉ dám hận anh.