Câu Đáp Thành Gian

Chương 14




Tô Đình cắn cắn quả táo, gõ bàn phím bằng một tay “lách cách lách cách”, hắn đang trò chuyện với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng là trạch nam, ngoại trừ game online và anime ra thì chẳng quan tâm cái gì khác. Nghỉ hè năm nay hắn bị ba má kiên quyết lôi ra ngoài, đến Sanya ( Biển Đông ~.~) một chuyến, không ngờ cái tên trạch nam này lại bị cảnh vật vùng Sanya chinh phục, toàn thân như lột xác thành một anh thanh niên lãng mạn suốt ngày vác máy ảnh chụp tới chụp lui.

“Đình Đình yêu dấu, cho chú xem kiệt tác anh đây chụp na~.” Bạn cùng phòng nói, tiện tay gửi sang một icon đá lông nheo rất buồn nôn.

Tô Đình nhận tập tin, mở ra, có khoảng hơn mười tấm ảnh, chủ yếu chỉ chụp một mình bạn cùng phòng, bán khỏa thân, chỉ mặc một cái quần cộc đứng trên bờ biển giơ tay “yeah”, cười ngớ ngẩn vô cùng.

Tô Đình cắn quả táo, hờ hững trả lời: “Cái này gọi là kiệt tác? Anh còn tưởng chú chụp khỏa thân cơ, chỉ có bao nhiêu đây, lúc nào thì chú trở nên thẹn thùng như vậy hử?”

Bạn cùng phòng đáp trả bằng một icon thẹn thùng: “Thấy ghét hà~.”

Tô Đình: “Còn nữa không? Gửi cái nào “hót” hơn một chút, muốn coi chỗ nào anh chưa thấy.”

Bạn cùng phòng: “ *đỏ mặt* Đồ quỷ sứ, cơ thể của người ta có chỗ nào cậu chưa coi đâu~ ây, cậu chờ một chút hình như còn mười tấm đi bơi nữa.”

Tô Đình vừa định trả lời, lại bị người phía sau giữ tay đè nút tắt, cưỡng chế đóng khung trò chuyện.

Tô Đình trừng mắt: “Nghiêm Lãng ? Anh muốn gì đây?”

Nghiêm Lãng không nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, hắn hít thật sâu, nặn ra một nụ cười ôn hòa, dịu dàng hỏi: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

“Bạn cùng phòng của tôi.”

Nghiêm Lãng ôm hắn từ phía sau, ngữ điệu thoảng qua tai nhẹ nhàng đến lạ thường, mang theo một loại ưu nhã ung dung kì lạ: “Giường trên, hả?”

Mí mắt Tô Đình giật một cái.

Im lặng một lúc thật lâu sau, Nghiêm Lãng cuối cùng cũng cất tiếng nói: “Tô Đình.” Trong giọng nói ẩn chứa một chút gì đó tựa như thỉnh cầu. “Sau này có thể đừng thân thiết với người khác như vậy được không? Tôi… chịu không được.”

Trái tim Tô Đình run lên, muốn quay đầu nhìn hắn, lại bị đối phương bá đạo mà ôn du ấn xuống. Nam nhân hôn tóc hắn, hôn tai hắn, lại xuống đến cổ, khẽ cúi người, thật trân trọng và cẩn thận.

Đến khi nụ hôn của đối phương càng lúc càng đi xuống thì Tô Đình mới phát hiện bất thường, hắn kêu lên: “Không—”

Nghiêm Lãng dùng một tay mở cúc quần của hắn, tay đưa vào khám phá bên trong.

“Ê… A…” Tô Đình đỏ mặt, cảm thấy thật kỳ quặc và xấu hổ, còn có một chút xíu khoái cảm khó nói thành lời.

Nghiêm Lãng kéo một tay hắn vào lòng, đặt hắn ngồi trên đùi, tay còn lại khéo léo lấy lòng hắn.

“A… Ha…Tiên sư! Con mẹ anh làm sao… ưm… nói động dục liền động dục chứ… A a…” Nam sinh nức nở kêu lên,ngẩng cao đầu tựa như rất thống khổ . Nghiêm Lãng say mê ngắm nhìn hắn hoa mắt thần mê dưới khống chế của mình, không kiềm được nâng cằm hắn hôn lên, môi dán vào đôi môi của nam sinh, cọ sát đến lên lửa tình.

Quả táo cạch cạch lăn xuống sàn.

“Tô Đình, làm sao đây, hình như càng ngày tôi càng thích em rồi…” Thanh âm nhẹ nhàng như tiếng nỉ non, sau khi nam sinh đến cao trào, mông lung tan vào không khí.

xxx

Nếu rất thích một thứ, phải làm sao?

Có thể cướp đoạt lấy nó.

Nhưng nếu thích một người thì sao, cũng không từ thủ đoạn đoạt người đó về sao? Nếu người đó tức giận thì làm sao đây?

Trên đời này còn có người cậu không có được sao? Thật là ngạc nhiên.

Tất nhiên là có, tôi không phải thần, chỉ là một phàm nhân, phàm là phàm nhân đương nhiên cũng có thứ cầu mà không được.

Không có người kia cậu sẽ không sống được sao?

Không biết. Tôi chỉ biết không có người đó tôi sẽ rất đau, đau đến hận không thể khiến cho toàn nhân loại đều đau đớn như tôi.

… Cậu thật đáng sợ.

Cảm ơn.

Người bị cậu yêu thật xui xẻo.

Ồ?

Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chịu được ánh mắt này của cậu.

Ánh mắt gì?

Ánh mắt dường như đem tất cả mọi người đặt vào lòng bàn tay, lấy đùa cợt người khác làm niềm vui thú, rất ác liệt.

A.

Tặng cậu một câu, hi vọng cậu sẽ nhớ thật kỹ.

Câu gì?

Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh (1)



Bước ra từ căn phòng, thủ hạ lanh lợi bên cạnh đã nhanh chóng khoác thêm áo choàng cho hắn, hỏi: “Sếp, xong rồi ạ?”

Nghiêm Lãng vừa gật đầu, thủ hạ lập tức gọi người chuẩn bị xe.

Đây là một phòng khám tâm lý kiêm cả viện an dưỡng, Nghiêm Lãng thường đến đây kiểm tra không định kỳ. Lúc chuẩn bệnh hắn yêu cầu bác sĩ không nói chuyện với hắn, mà dùng giấy để giao tiếp, chuẩn bệnh xong sẽ tiêu hủy tờ giấy đó.

Cả Đỗ Du Lý cũng không biết chuyện này.

Ra khỏi cổng lớn, Nghiêm Lãng ngước nhìn bầu trời cao, bỗng dưng hỏi thủ hạ: “Cậu đã từng nuôi chim chưa?”

Thủ hạ ngạc nhiên, nói: “Có ạ.”

“Vậy, nếu bẻ gãy cánh rồi nhốt vào lồng, nó có thể sống bao lâu?”

“A?” Thủ hạ hoảng sợ, mặt trắng bệch nói: “Chuyện này, chuyện này em chưa có làm, nhưng mà em nghĩ, nếu gãy cánh nó không nhất định sẽ chết, giống như con người vậy, không có tay không thể ăn không thể ngủ, chỉ cần chủ nhân chăm sóc thật tốt, sau đó có như thế nào con chim cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời thôi…”

Nghiêm Lãng nghe xong, hờ hững mỉm cười với hắn: “Nói cũng phải.”

Tô Đình ngồi trong phòng khách chơi trò chơi, Nghiêm Lãng mệt mỏi phong trần bước vào cửa, vừa nhìn thấy hắn, lập tức dừng bước, đưa tay bảo thủ hạ dừng ở ngoài.

“Bảo bối, chơi có vui không?” Nam nhân sủng nịch cọ môi vào vành tóc mai của hắn, nam sinh không rời mắt khỏi màn hình, để mặc hắn cọ: “A… Anh đừng hôn, chắn mất tầm nhìn rồi…”

Nghiêm Lãng nhíu mày, thoáng mỉm cười: “Màn hình đẹp hơn tôi sao?”

Tô Đình không biết sống chết trả lời: “Nhảm nhí!”

Nụ cười của Nghiêm Lãng càng mở rộng, nhẹ nhàng vỗ tay.

Có thuộc hạ bước vào.

Nghiêm Lãng: “Ngắt điện đi.”

Thủ hạ nói: “Vâng.”

Một giây sau, màn hình “phụt” một cái đen thui, cả đèn cũng tắt, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối.

Tô Đình tức giận: “Tiên sư! Nghiêm Lãng, anh trúng gió rồi hả?”

Nghiêm Lãng kéo hắn vào lòng, hít thật sâu, ngửi khí tức trên người hắn: “Bảo bối, tôi không thích em chú ý vào thứ gì khác ngoại trừ tôi.”

Tô Đình trừng mắt: “Anh điên rồi sao? …Đừng nói với tôi anh ghen với một cái tivi!”

Nghiêm Lãng cắn cắn vành tai hắn, trầm giọng thẳng thừng: “Thì sao? Đừng nói là tivi, dù cho là một cuốn sách, một cốc nước hay một con kiến, chỉ cần em chú ý đến nó, tôi… đều ghen tị đến phát điên.”

Tô Đình rùng mình: “Tôi van anh, đừng đùa như vậy.”

Nghiêm Lãng ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt đen một đám lửa đang điên cuồng nhảy múa: “Tôi không đùa.” Hắn nói: “Tôi yêu em.”

Hắn nói: Tôi yêu em.

Giọng nói trầm ấm như nước, sâu sắc nồng nàn, ngữ khí chân thành đến tột cùng.

Tô Đình đón lấy ánh mắt của hắn, hơi thở như bị bóp nghẹt.

— Anh nói người đó là thiên sứ, vậy anh là gì?

— Tôi? Tất nhiên tôi là… ác ma kéo hắn sa đọa.

— Tặng cậu một câu… đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh

— Bẻ gãy cánh chim rồi nhốt vào lồng, có thể sống được bao lâu?

“Tô Đình, lần này tôi tự nói với bản thân… tuyệt không buông tay nữa…” Khóe môi nam nhân mang theo tiếu ý kì lạ, khẽ thầm thì bên tai nam sinh, khí tức ấm áp lướt qua vành tai, sau đó trói hai tay hắn lên đỉnh đầu, chầm chậm ấn xuống.

Ánh trăng ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng rọi vào phòng, soi sáng hai thân thể đang triền miên, dịu dàng, quyến luyến, dâng trào tuyệt vọng.

Tô Đình hoảng hốt đã nghĩ rằng ánh trăng đang thiêu đốt hắn, rõ ràng sáng trong và lạnh lùng như vậy, nhưng thân nhiệt của người phía trên truyền đến, lại khiến hắn thấy rát bỏng đến khôn cùng.