Cầu Đạo

Chương 92: Bị Để Mắt






Thí luyện tháp rất lớn, mỗi một tầng một hơi có thể tiếp nhận cùng một lúc trăm tên tân sinh thực hiện khảo thí.

Gần tám trăm người, tức là tám lượt leo tháp, thứ tự được quyết định bởi bốc thăm ngẫu nhiên, hoàn toàn không có thiên vị, càng không có thao túng từ trong bóng tối.
Trần Nguyên thuộc về lượt thí luyện sau cùng.

Cả thảy có bảy trăm sáu mươi ba danh tân sinh lọt vào vòng khảo thí thứ ba.

Lượt của hắn chỉ có sáu mươi ba người.
Đối với sắp xếp này, Trần Nguyên không có ý kiến.

Không nói đến khảo thí trước sau không có bao nhiêu khác biệt, cho dù có mà nói, bài danh của Trần Nguyên hắn cũng chẳng mảy may khác biệt.
Không vì lý do nào khác.
Chỉ bởi vì… hắn mạnh.

Thực lực của hắn quả thực vượt quá xa so với đồng lứa tân sinh.

Tại trước ba mươi tuổi có thể thành tựu Tam phẩm đại tu sĩ, đây chính là thiên tài, đứng hàng thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ.

Tại trước bốn mươi tuổi có thể bước vào Tam phẩm cũng có thể được xưng là tài năng xuất chúng, thiên phú hiếm gặp.

Cho dù là nổi danh như Thái Linh học viện, chi nhánh Tô Châu, tại hai vạn tân sinh có thừa, bước vào Tam phẩm đại tu sĩ cũng không đến bảy, tám mươi người.

Hơn thế nữa, đại đa số bảy, tám mươi người này, đều là đã tiếp cận bốn mươi tuổi.

Lai nói, tân sinh hai vạn người, ngoại trừ Trần Nguyên ra, tu vi tối cao cũng chỉ dừng lại tại Tam phẩm tầng ba, thực lực có thể biểu hiện ra là rất hạn chế.
Lúc này đây, một trăm tên tân sinh đầu tiên đã đi vào Thí Luyện tháp.

Trần Nguyên mặc dù có giao du, nhưng không đến mức người nào cũng nhận biết.

Một trăm người này, hắn không quen biết bất kỳ ai, cũng không nhận ra nhân vật nào thật sự nổi bật.
Chỉ thấy, một vị Tứ phẩm Thượng nhân đạo sư ống tay áo phất lên.

Một kiện pháp khí theo trong túi trữ vật bay ra, trôi nổi ở giữa không trung tại độ cao mấy trăm trượng.


Vị đạo sư nọ hay tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Một tia sáng từ trong pháp bảo đánh vào chân Thí Luyện tháp.

Không đầy ba hơi thở sau, một chùm quang mang phản hồi ngược trở lại Pháp khí, lại có một chùm quang mang khác từ pháp khí chiếu lên không trung.

Từ đó, một trăm cái hình ảnh lớn, đều đặn và gọn gàng, hiển lộ trước mấy vạn đôi mắt.
“Máy chiếu phiên bản tu chân giới?” Trần Nguyên kinh ngạc thì thầm.

Đến thế giới này gần hai mươi năm, tiếp xúc tu chân giới cũng đã vài năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc đến dạng trình chiếu pháp khí, hơn nữa, so với công nghệ trình chiếu hiện đại còn tiện dụng, rõ nét và đặc sắc hơn.

Không thể không nói, nếu luận đến trình độ phát triển văn minh, tu chân giới thậm chí có thể đi trước thế giới hiện đại.
“Bất quá, so sánh này vẫn thật khập khiễng.

Thành tựu xã hội hiện đại là hướng đến đại chúng, còn thành quả tu chân giới chỉ mang đến lợi ích cho nhóm nhỏ tinh anh.” Trần Nguyên lắc đầu cảm thán.

Bản chất thế giới vận hành khác biệt, như vậy cấu trúc xã hội không thể giống nhau.
Lúc này, một trăm tên tân sinh đã bắt đầu leo tháp.

Thực lực bọn hắn, nói là không nổi bật, bất quá cũng chỉ là xét đến trong gần tám trăm tên tân sinh nhập học mà thôi.

Đặt tại bên ngoài, bất kỳ một người nào trong số bọn hắn cũng đều là danh chấn một phương tiểu thiên tài, tài năng xuất chúng được cộng đồng công nhận.

Luận thực lực mà nói, có ai vào đến nơi này không có Nhị phẩm hậu kỳ trở lên.
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba mươi, thực lực đối thủ thí luyện tại Thí Luyện tháp đều chỉ tại Nhất phẩm đỉnh phong đến Nhị phẩm tầng sáu.

Khác biệt duy nhất chính là số lượng và sự phối hợp.

Ít thì chỉ là một cá nhân đơn lẻ, nhiều thì có thể đến năm, sáu đối thủ khác nhau,thực lực không đồng đều, phối hợp có điều độ, lên xuống nhịp nhàng, ăn ý tựa như tâm ý tương thông.

Thực lực mà chúng phát huy ra không phải là tu sĩ tại cùng một cảnh giới có thể đối phó.
Đáng tiếc, đối thủ của bọn chúng không phải kẻ tầm thường, tu vi chẳng những cao hơn mà chiêu thức, đạo thuật, pháp khí đều hơn xa cùng đẳng cấp.

Không vào đến Nhị phẩm trung kỳ thực lực, không chịu nổi một đòn của các tân sinh.

Mà vào đến Nhị phẩm thực lực, bất quá chỉ là chuyện của hai chiêu.

Vẫn không được? Vậy thì là chuyện của ba chiêu.

Trần Nguyên không đặt quá nhiều tâm tư vào hình chiếu các tân sinh thí luyện.

Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ đấu pháp, đối với hắn mà nói không mang nhiều lực hấp dẫn cùng có ích.

Hắn chỉ cần nhìn ra đại khái nội dung khảo thí là đủ rồi.
“Bất quá, có phải ảo giác của ta hay không, một trăm tân sinh gặp phải đối thủ đều là hung thú.

Không có một ngoại lệ.

Không phải nói, Thí Luyện tháp hiển hóa hình chiếu đối thủ đa dạng lắm sao?” Trần Nguyên khẽ thì thầm.

Nếu như là một hai trường hợp, vậy có thể cho là ngẫu nhiên, nhưng cả trăm người không khác biệt, vậy tất là thư viện tại đằng sau thao tác.
Một điều khác thu hút sự chú ý của Trần Nguyên chính là vị thanh niên tuấn tú, tu vi Tam phẩm tầng ba mà hắn gặp ngày đầu tiên đến Thái Linh học viện.

Kẻ này chẳng những tu vi cao hàng nhất nhì trong đám tân sinh, mà bản thân hắn cũng là người về đệ nhất trong vòng khảo thí thứ nhất.

Rất nổi bật, hai mươi tư tuổi, tu vi Tam phẩm tầng ba, bực này thiên phú tu luyện đủ để ngạo thị quần hùng tại bất cứ đâu.

So sánh với các thiên tài, thậm chí là Đại Khí Vận giả, hắn đều vượt xa đến mấy con phố.
Vậy mà, hắn lại không phải là Đại Khí Vận giả.
Mà kẻ này giờ đây, giống như như có như không nhìn về phía hắn.

Phát giác ra ánh mắt Trần Nguyên nhìn lại, đối phương ấm áp mỉm cười, chắp tay, thiện ý mười phần.
Trần Nguyên không mất lễ tiết, nho nhã đáp lại, đồng thời trong lòng nghi hoặc không thôi, đối phương đối với hắn là có dụng ý gì.

Bất quá, cho đến hiện tại, hắn mới để ý nữ tử luôn luôn xuất hiện tại phía sau đối phương nửa bước.
“Là tỳ nữ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Nguyên.

Bộ dáng kia làm sao có thể làm sai cho được? Nàng khom lưng, đầu hơi cúi, ánh mắt không dám nhìn thẳng, thân hình dường như luôn luôn bị nam tử kia che khuất, một bộ nấp mình ở phía sau, tùy thời bị sai xử.

Thế nhưng, có tỳ nữ nào đẹp tựa thiên tiên như vậy?
Dung mạo của nàng quả thực là khuynh quốc khuynh thành, trên đời hiếm thấy.

Gương mặt trái xoan, da trắng như tuyết, hai con mắt long lanh, to tròn như hai hạt pha lê.

Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống, tung bay trong gió, lại kết hợp với tà váy lụa trắng phiêu miểu, khí chất thanh lãnh, nàng tựa như tiên tử trên chín tầng trời.
Càng đáng sợ hơn, có tỳ nữ nào thiên phú tu luyện mạnh đến như vậy?
Nàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, tu vi lại thình lình đã là Tam phẩm tầng một.

Hơn nữa, nhìn từ khí tức hùng hậu, căn cơ vững chắc đến xem, khoảng cách nàng đột phá Tam phẩm chắc hẳn đã không ngắn.

Lại nói, Trần Nguyên không nhớ nhầm thì nàng chính là người về thứ hai tại vòng khảo thí thứ nhất.

Ngay cả trong hàng ngũ thiên tài, nữ nhân này cũng thuộc về nhóm xuất sắc nhất.
Nữ tử tài mạo vẹn toàn đến trình độ này, có ai cam nguyện trở thành tỳ nữ thấp kém? Trần Nguyên không rõ ràng, càng khó mà hiểu được.

Lúc này, chỉ thấy nam tử bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như đang truyền âm cho nữ tử.

Nữ tử nhìn đối phương, không chút do dự gật đầu, sau đó phiêu nhiên mà đi.
Để Trần Nguyên bất ngờ là nàng hướng đến Đại Khí Vận giả Dịch Phong mà đi.

Không chỉ có hắn ngạc nhiên mà bản thân Dịch Phong cũng chấn kinh.

Hắn làm sao có thể ngờ tới, đột ngột có nữ nhân dung mạo quốc sắc thiên hương, khí chất xuất trần lại tìm tới mình.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn có chút đắc ý nho nhỏ, lại có chút chờ mong.
Hai vị nữ tử một mực bồi bạn bên cạnh hắn, Chu Thường Ly và Hỏa Linh Vân, thì cảnh giác nhìn qua nữ nhân mới đến.

Không thể không thừa nhận, người này dung nhan lẫn khí chất, chỉ e là còn hơn các nàng một đường.
Bất quá, để cho hai nàng thở phào, cũng để cho Dịch Phong có thất lạc là thái độ của nữ tử từ đầu đến cuối mười phần lạnh nhạt, dường như đối mặt với ba người không gì hơn chỉ là ba kẻ tầm thường lướt qua ngoài đường vậy.

Đối với Dịch Phong tới nói, hắn khó chịu nhất là người khác bày ra thái độ thờ ơ đối với hắn.

Không bởi lý do gì khác, chỉ là bởi vì trải nghiệm tuổi thơ của hắn ảnh hưởng lên nhân cách.
Trần Nguyên không rõ ràng mấy người bọn hắn nói những gì.

Bọn hắn trong lúc vô hình dựng lên một lớp cách âm, ngăn cản hết thảy thanh âm từ trong truyền ra bên ngoài, đồng thời làm nhiễu người ta có thể đọc khẩu hình từ phía bên kia lớp cách âm.
Chưa đầy thời gian ba mươi hơi thở sau, hắn thấy nữ tử xuất trần nọ mang theo Dịch Phong miễn cưỡng đi tới gặp nam tử tu vi Tam phẩm tầng ba nọ.

Kế đến, hai vị nam tử xuất sắc thế hệ trẻ tuổi có một đoạn hội thoại dài.

Đáng ngạc nhiên thay, không một ai bên cạnh để ý đến động tĩnh của bọn hắn, cũng không một ai to ra quan tâm đến hai người.

Hết thảy mọi thứ diễn ra như thường.
Trần Nguyên có chút hiếu kỳ về những gì hai người bọn hắn thảo luận.

Thế nhưng, hắn không lỗ mãng đi thăm dò.

Từ biểu hiện, hắn có thể suy đoán rằng, kết quả thảo luận chẳng đi đến đâu hay chí ít là không đạt thành nhận thức chung.

Dịch Phong bỏ đi, gương mặt biểu lộ hậm hực không vui.

Nam tử nọ thủy chung treo trên khóe môi nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt không có ý cười như vậy.
Thế rồi, nam tử kia ánh mắt đảo qua Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung.

Hắn hơi dừng lại, khe khẽ thở dài tiếc nuối rồi lắc đầu.

Cuối cùng ánh mắt lại hướng về phía Trần Nguyên, nhìn thấy đối phương nhìn lại bản thân, hắn hơi bất ngờ.

Thế nhưng, bất ngờ chỉ trong chớp mắt, hắn mỉm cười ấm áp, khẽ gật đầu.
....
Tại chắc chắn Trần Nguyên đã di dời sự chú ý, nam tử nọ mới đối với nữ tử mỹ mạo bên cạnh lên tiếng: “Thanh La, tình báo đã sưu tập đầy đủ?”
Thanh La khom người, đáp lại: “Đầy đủ, thưa công tử.

Những đệ tử trẻ, thiên phú tiềm năng đều đã được Thanh La ghi lại trong ngọc giản.”
Nói rồi, nàng hướng nam tử đưa lên miếng ngọc giản màu xanh biếc, bé như nắm đấm.

Nam tử gật đầu tiếp nhận, không nói gì thêm, cũng chưa từng nhìn qua ngọc giản.


Nữ tử gọi Thanh La thấy vậy, lông mày hơi nhíu.

Mấy hơi thở phía sau, nàng cắn môi, giống như làm ra quyết định trọng đại nào đó.

Nàng lên tiếng:
“Công tử, tiểu tử kia thật quá ngông cuồng.

Hai mươi tuổi, tu vi bất quá mới Nhị phẩm tầng năm, thái độ lại kiêu căng, ngạo mạn, coi trời bằng vung.

Thật sự là không biết điều.” Nàng vừa nói, vừa biểu lộ giận dữ.

Chỉ bất quá, nàng bộ dáng tức giận cũng hàm chứa trong đó sự yêu kiều, quyến rũ, để người ta thấy mà yêu.
Đáp lại, nam tử kia chỉ cười nhẹ nhàng, nói khẽ: “Thiên kiêu nha, có chút cao ngạo là bình thường.

Thanh La, điểm này ngươi đã thấy nhiều, tại sao còn tức giận như vậy?”
Thanh La cắn răng, hừ lạnh: “Thiên kiêu? Thanh La thấy hắn bất quá chỉ là Nhị phẩm tầng năm mà thôi.

Thiên phú tu luyện chỉ là thường thường.

Công tử tại sao lại để ý đến hắn?”
Nam tử kia đáp: “Đừng nhìn tu vi của hắn thấp, có thể thực lực của hắn không tầm thường, chí ít Nhị phẩm tầng chín cũng không làm gì được hắn.” Dừng tạm, hắn lại nói: “Còn nữa, kẻ này trời sinh có bạn sinh linh bảo, bất luận là tốc độ tu luyện, chất lượng rèn luyện linh lực đều hơn xa người thường, thực chất có thể tiếp cận mức độ thiên tài.

Hắn là một viện ngọc thô, đáng giá rèn luyện.”
“Thế nhưng, hắn mới Nhị phẩm tầng năm a.

Tại hai mươi tuổi vẫn còn kẹt tại cái tu vi đó, sao có thể xưng là Thiên tài?”
Nam tử bình thản đáp: “Bạn sinh linh bảo không phải lúc nào cũng xuất thế cùng tu sĩ.

Trong nhiều trường hợp, bạn sinh linh bảo quá mạnh mẽ, cần linh lực trong cơ thể uẩn dưỡng mới có thể thành hình.

Hắn có lẽ là trường hợp này đi.

Nếu ta đoán không nhầm, hắn xuất thân không cao, từ nhỏ không có nhiều tài nguyên đầu nhập, cho nên cần lấy tự thân linh lực đau khổ tu luyện bồi dưỡng Bạn Sinh Linh Bảo, bởi vậy, tu vi giai đoạn đầu trì trệ không tiến.

Rất có thể, mấy năm gần đây, Bạn Sinh Linh Bảo của hắn xuất thế, cho nên tu vi đột nhiên tăng mạnh.”
Thanh La nghe vậy thì không nói gì thêm.

Nàng tin tưởng nam tử.

Với nàng mà nói, nam tử luôn luôn đúng.

Hắn nói chính là đạo lý, chính là chân nghĩa, không có gì để bàn cãi.

Bất quá, nàng vẫn còn vấn đề khúc mắc.

Nàng nói:
“Công tử, vậy còn hai người kia, một cái gọi Trần Nguyên, một cái gọi Thượng Quan Hà Dung.

Thanh La thấy, hai người này so với tiểu tử Dịch Phong kia còn xuất chúng hơn, biểu hiện lại tốt hơn, vì sao công tử không thử lôi kéo hai người bọn hắn?”
Nam tử nghe vậy liền lắc đầu, cười nói: “Xuất chúng là xuất chúng.

Bất quá, hai kẻ này cũng bởi quá xuất chúng, ta không có nắm chắc giữ được bọn hắn trong tay.

Đã không giữ được, như vậy cần gì phải tốn sức lôi kéo đâu?”