Cầu Đạo

Chương 83: Đại khí vận giả khiêu chiến






Trần Nguyên nhìn qua ba món bảo vật trôi nổi trước mắt, có chút không biết làm sao.

Trên lý lẽ mà nói hắn đã tiếp thu chỗ tốt của Dương Ly Tình và Dương gia. Dương Minh Thiết cũng vì thế mà nợ hắn một khoản lớn đâu. Hắn làm sao có ý tứ nhặt đến chỗ tốt của Băng Ngọc Chân quân.

Về mặt cá nhân, những bảo bối mà Băng Ngọc Chân quân đưa ra đối với hắn, gần như là vô dụng.

Thập Niên đan, nhìn qua linh khí nồng đậm vô cùng, tựa như một viên cô đặc linh khí mà thành, mặt ngoài ẩn chứa đạo vận lưu chuyển, huyền diệu vô cùng. Có thể, phương pháp tu hành, không, hệ thống tu luyện của hắn hoàn toàn khác, hấp thu không đến viên đan dược này. Đừng nói là mười năm khổ tu, hắn ăn vào, cho ra một tháng thu hoạch đã là vạn phúc.\

Thiên Nguyên Linh thủy thần diệu, trợ giúp người có khả năng thức tỉnh Linh thể. Bất quá, bản thân hắn vốn đã là Khởi Nguyên thể. Dẫu hắn không rõ ràng Khởi Nguyên thể rốt cuộc mang đến chỗ tốt như thế nào, nhưng hắn chắc chắn, bản thân lại chẳng thể một lần nữa ngưng tụ ra Linh thể mới. Hấp thu Thiên Nguyên Linh thủy thêm cũng là vô dụng.

Cuối cùng là Ngộ Đạo Bồ đoàn. Thứ này trợ giúp ngộ đạo, gia tăng tốc độ tu hành, nhìn ra đến là phiên bản yếu hóa của Ngộ Đạo châu. Tại sao lại là yếu hóa? Bồ đoàn chỉ có tác dụng tại Tam phẩm, Tứ phẩm tu sĩ, hơn nữa, gia tăng hiệu quả bất quá cũng là năm thành tốc độ. Có thể Ngộ Đạo châu đâu? Cho dù lấy cảnh giới của hắn hiện tại cũng là tăng gấp đôi tốc độ. Còn chưa nói, cảnh giới của hắn hiện tại đâu phải Tam phẩm, Tứ phẩm.

Vô dụng.

Hoàn toàn vô dụng.

Đây cũng là điều Trần Nguyên cho đến nay rất bất đắc dĩ. Bởi hắn phương pháp tu hành quá khác biệt với bản thổ tu sĩ, cho nên đến nay có rất nhiều chỗ tốt, rất nhiều đường tắt không thể sử dụng. Chưa nói đến luyện hóa thiên tài địa bảo, ngay cả phần lớn đan dược, tài nguyên, linh vật, đối với chỉ có thể trông mà thèm mà không có biện pháp nuốt vào.

Trần Nguyên vốn định mở miệng một mặt từ chối, thế nhưng, hắn chưa kịp nói lời ra miệng, Dương Ly Tình đã chen lên trước:


“Trần đạo hữu, ngươi đây cũng nên nhận. Những thứ này là tâm ý của gia sư, không nên từ chối.”

Trần Nguyên lắc đầu nói ra:

“Dương đạo hữu, ta trợ giúp đạo hữu là không sai. Bất quá, chỗ tốt ta cũng cũng đã lấy, nhiều hơn thì không thể nhận. Huống chi, những thứ này giá trị lớn hơn rất nhiều so với những gì ta đưa cho đạo hữu.”

Băng Ngọc Chân quân gặp hắn lằng nhằng không dứt, lạnh lùng nói:

“Nói ngươi nhận thì nhận lấy, làm sao dây dưa nhiều chuyện?”

Trần Nguyên giật mình nhìn qua nàng. Đây là ép mua ép bán? Hắn sớm đã nghe nói Băng Ngọc Chân quân cường thế, lại không nghĩ ra nàng không nói đạo lý như vậy.

Hắn còn muốn nói gì, Dương Ly Tình một lần nữa vượt lên trước:

“Trần đạo hữu, ngươi trước hết cứ nhận lấy. Đây là gia sư trả lễ cho đạo hữu, nhưng kỳ thật chính là giải khai tâm kết trong lòng. Chuyện hơn ba mươi năm trước, gia sư vì không trợ giúp được ta mà trong tâm kết lấy chấp niệm. Nàng muốn thông qua trả lại ân tình của đạo hữu để giải khai chấp niệm này.”

Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua Băng Ngọc Chân quân. Hắn biết chấp niệm đối với tu sĩ có ảnh hưởng lớn đến như thế nào. Chấp niệm xử lý không tốt, thậm chí có thể làm cho tu vi trì trệ không tiến, tệ hại hơn nữa càng là có thể sinh ra tâm ma, tu vi phản tiến mà lùi. Hắn thật không nghĩ tới, Băng Ngọc Chân quân lại là thông qua cách này đả thông tâm cảnh.

Biết không thể từ chối thêm nữa, hắn chắp tay:

“Đã như vậy, vãn bối đa tạ Băng Ngọc Chân quân. Ba món bảo vật này, vãn bối xin thu.”

Băng Ngọc Chân quân hài lòng gật đầu. Dương Ly Tình thì chỉ có thể cười khổ. Sư phụ nàng cường thế, mấy chục năm trước nàng đã nhìn mãi thành thói quen. Đổi lại người bình thường, có mấy ai làm ra chuyện này?

Trần Nguyên lúc này nghĩ nghĩ, lại nói:

“Dương đạo hữu, đã băng Ngọc Chân quân trợ giúp đạo hữu trả ân, kia một trăm vạn linh thạch Dương gia nợ, cứ như vậy xóa đi. Như vậy, cũng coi như là Băng Ngọc Chân quân trợ giúp đạo hữu cùng Dương gia một bút tài chính lớn.”

Nói ra lời này, Trần Nguyên còn có chút xấu hổ. Trăm vạn linh thạch cố nhiên là rất to lớn, nhưng để so sánh với Ngũ phẩm đan dược, Thập Niên Đan hay có thể đặt ngang hàng Lục phẩm phá khí, Ngộ Đạo Bồ đoàn cùng Thiên Nguyên Linh thủy, trăm vạn linh thạch kia lộ ra không đáng đề cập tới.

“Tốt.cứ như vậy quyết định.” Dương Ly Tình suy tư chốc lát rồi gật đầu. Cùng là mắc nợ linh thạch, thay vì nợ ngoại nhân, chẳng bằng nợ chính sư phụ nhà mình đâu. Lại nói, Dương gia đang trên đà phát triển mạnh, nàng không hiểu tài chính, nhưng minh bạch, gia tộc đang cần linh thạch hơn bất cứ lúc nào hết. Đừng nói là trăm vạn linh thạch, hiện tại một ngàn linh thạch gia tộc cũng không rảnh rỗi lấy ra.

Trần Nguyên hơi do dự rồi lấy ra Thập Niên đan, đẩy về phía Dương Ly Tình, nói:

“Dương đao hữu, ngươi bị địch nhân ám toán, lãng phí mấy chục năm thời gian tu hành. Mặc dù hiện tại nhân họa đắc phú, thương thế chẳng những khôi phục mà còn thức tỉnh linh thể. Bất quá, đạo hữu lãng phí mấy chục năm tu hành là sự thật. Đã như vậy, viên này Thập Niên đan về đạo hữu phục dụng.”

Ai biết, Dương Ly Tình chưa đáp, Băng Ngọc Chân quân cau mày cắt ngang:


“Đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy. Đồ nhi của ta sự tình, ta chẳng lẽ không lo được? Không cần đến ngươi một cái ngoại nhân quan tâm.”

Dương Ly Tình gặp sư phụ thái độ có chút quyết liệt, sợ Trần Nguyên hiểu lầm bèn giải thích: “Trần đạo hữu không nên hiểu nhầm ân sư. Thập Niên đan nàng đã chuẩn bị cho ta, chỉ đợi ta nện vững căn cơ, điều chỉnh trạng thái tốt nhất liền giúp ta luyện hóa. Mặt khác, Thập Niên đan mỗi một tu sĩ chỉ có một cơ hội sử dụng. Đạo hữu có đưa viên đan dược này cho ta cũng vô dụng. Chi bằng đạo hữu giữ lại cho mình dùng.”

Trần Nguyên nghe vậy liền thôi, không cưỡng ép nữa. Hắn thu lại cả ba món bảo vật, âm thầm tính toán sau này sử dụng như thế nào.

Bảo vật này đối với hắn là vô dụng. Hắn dùng không đến.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là bán đi, kiếm một bút linh thạch, đổi lấy phẩm cấp cao kinh thứ. Bất quá, ý nghĩ này lập tức bị hắn dập tắt. Linh thạch là dễ kiếm, nhưng bảo vật là khó cầu. Ba món bảo vật Băng Ngọc Chân quân đưa cho hắn, nhìn thế nào cũng là loại có tiền mà không mua nổi. Bán ra thì quá lãng phí.

Đã không muốn bán đi, như vậy giữa cho thân nhân bằng hữu dùng đến. Hắn bằng hữu không nhiều, vừa nghĩ đến người quen liền không tự chủ hiện lên bóng hình xinh đẹp.

“Hơn một năm trước, nàng đã là Nhị phẩm tầng chín trung kỳ. Bây giờ, nàng cũng nhanh đột phá đến Tam phẩm đi. Vừa vặn, gặp lại nàng coi như lễ vật tặng nàng.” Trần Nguyên lẩm bẩm.

Dương Ly Tình gặp đối phương ngây người liền cùng sư phụ Băng Ngọc Chân quân cáo từ rời đi. Chờ cho đến khi về đến động phủ tu luyện, nàng bỗng nhiên hướng Chân quân hỏi:

“Sư phụ, ngài thấy Trần đạo hữu thế nào?”

Băng Ngọc Chân quân gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

“Tuổi trẻ, dung mạo tuấn mỹ, thiên phú tu luyện siêu quần bạt tụy. Hắn cốt linh không đến hai mươi, nhưng có được Tam phẩm tầng hai tu vi. Cả đời ta gặp qua, hắn có lẽ là tuổi trẻ tốc độ tu luyện nhanh nhất.” Suy nghĩ chốc lát, nàng lại bổ sung: “Bất quá làm người lằng nhà lằng nhằng, có lễ phép nhưng quá nhiều lời.”

Câu cuối cùng, Dương Ly Tình không biết là sư phụ nàng đây là khen hay chê đối phương, nhưng nàng có thể chắc chắn, sư phụ nàng đối với đối phương đánh gia không tệ. Chẳng những không tệ, nàng chưa bao giờ thấy Băng Ngọc Chân quân đánh giá người tuổi trẻ đệ tử cao đến như thế.

Dương Ly Tình cười nói:

“Đã như vậy, tại sao sư phụ không nghĩ thu hắn làm môn hạ đệ tử? Tại đồ nhi xem ra, bất kể là năm nay hay những năm khác, Thái Linh học viện tìm không ra tân sinh ưu tú hơn hắn.”

Băng Ngọc Chân quân lườm nàng một cái, không chút câu nệ, nói ra:

“Ta không thích. Hắn không hợp ý ta.”

Dương Ly Tình nghe vậy đành từ bỏ. Đố với sư phụ nàng quyết đoán, nàng không phải là không quen thuộc. Một khi sư phụ nàng đã quyết, nàng sẽ không thay đổi chủ ý. Đây là điều mà tất cả người quen của Băng Ngọc Chân quân cộng đồng công nhận.

Dương Ly Tình chỉ cảm thấy tiếc nuối. Một đệ tử trẻ tuổi, xuất sắc như Trần Nguyên, không thu làm môn hạ thật có điểm lãng phí.

Chỉ là, Dương Ly Tình không biết rằng, Băng Ngọc Chân quân đối với điều này suy nghĩ không đơn giản như thế. Đối với tuổi trẻ thiên kiêu, có bao nhiêu người không nổi lên lòng yêu tài cơ chứ?

Băng Ngọc Chân quân không ngoại lệ. Tại khoảnh khắc đầu tiên nhìn đến đối phương, nàng tâm đã động. Bất quá, nàng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng ngay sau đó.


Nàng nhìn không thấu đối phương.

Nàng đường đường là một Lục phẩm Chân quân đại năng, phóng nhãn toàn bộ Nam Hoàng vực, tuy không nói là tu sĩ đỉnh tiêm nhất cấp bậc kia, nhưng cũng là đại năng hiếm có. Thế mà nàng nhìn không thấu, xem không hiểu đối phương một cái Tam phẩm. Rõ ràng đối phương trước mắt chỉ là một cái Tam phẩm tầng hai tu sĩ trẻ tuổi, không chút nào giấu nổi ánh mắt người ngoài, thế mà trong mắt nàng, đối phương tựa như bị một đoàn sương mù dày đặc, che kín không bỏ sót.

Băng Ngọc Chân quân do dự. Nàng thật sự e ngại.

Đối phương huyền bí như vậy, chỉ sợ trên thân mang theo nhân quả rất lớn. Nàng tiếp thu không nổi.

Đừng nhìn Băng Ngọc Chân quân bề ngoài tựa như làm việc cường thế, vô pháp vô thiên, không e dè điều gì. Có thể tu luyện đến Lục phẩm Chân quân, có ai không phải là hạng người cẩn thận, tâm tư tỉ mỉ. Những kẻ lỗ mãng từ trong ra ngoài, nếu không phải có thượng thiên che chở, đã sớm hóa thành cát vàng, trở thành dinh dưỡng cho cỏ xanh rồi.

Mà Trần Nguyên huyền bí, để cho Băng Ngọc Chân quân e ngại cùng kiêng kỵ. Nàng không dám liều lĩnh tiếp nhận nhận quả của đối phương. Xử lý không khéo, rất có thể kéo theo cả nàng cũng người xung quanh vào tình huống vạn kiếp bất phục.

-------------------

Băng Ngọc Chân quân và Dương Ly Tình suy nghĩ đây hết thảy, Trần Nguyên không mảy may biết đến. Không nói, cho dù hắn có biết đến cũng sẽ chỉ cười khẩy cho qua. Đối với hắn mà nói, Băng Ngọc Chân quân thu làm đồ là một kiện đáng cao hứng sự tình. Trở thành môn hạ một Lục phẩm Chân quân, điều đó có nghĩa là khả năng tiếp xúc đến kinh thư, bí tịch tại Thái Linh học viện càng là cao hơn.

Bất quá, không được thu cũng không ảnh hưởng nhiều. Tại Thái Linh học viện, chỉ cần làm ra đóng góp đủ lớn, làm ra cống hiến đủ nhiều, việc tiếp thu tài nguyên chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Trở thành môn hạ của Chân quân là một con đường tắt, không trở thành môn hạ không có nghĩa là đi không thông.

Trần Nguyên thu hồi ba món bảo vật mà Băng Ngọc Chân quân đưa cho. Có câu nói, tiền tài không lộ ra ngoài. Ba món bảo vật này đối với Trần Nguyên là vô dụng, nhưng tùy tiện một thứ ném ra tại bất cứ đâu đều là bảo vật chân quý khiến người ta đánh nhau vỡ đầu tranh giành.

Trần Nguyên không phải là người ưa thích tự mua rắc rối vào thân.

Thay vào đó, nội môn khảo thí sắp đến gần, hắn muốn tranh thủ thời gian làm tốt chuẩn bị.

Chỉ là, Băng Ngọc Chân quân vừa rời đi không bao lâu, có ba bóng người chắn trước mặt hắn. Một nam hai nữ, hơn nữa, gương mặt không hề xa lạ chút nào. Nam tử dẫn đầu hướng về hắn ôm quyền, khách khí nói ra:

“Không biết, huynh đài phải chăng là Trần Nguyên Trần công tử? Tại hạ Dịch Phong, nghe danh Trần công tử đã lâu, hôm nay cố ý đến đây thỉnh giáo. Không biết Trần công tử có rảnh rỗi, có thể cùng tại hạ luận bàn một hai?”