Cầu Đạo

Chương 70: Tần vân đạo






Tần Vân Đạo là đệ tử thân truyền của m Cốt tông. Sư phụ hắn là một tên uy tín lâu năm Ngũ phẩm Chân nhân, đồng thời lại là một tên hạch tâm trưởng lão. Bởi vậy, địa vị của hắn ở tông môn, tại trong mắt bao người, là cao cao tại thượng, xa không với tới nổi.

Thế nhưng, chỉ có bản thân Tần Vân Đạo biết, bản thân vị trí của hắn tại trong đám thân truyền đệ tử không tính là cao. So sánh với đám yêu nghiệt được danh xưng là nghìn năm có một, vạn năm có một, chút thiên phú của hắn chẳng tính là gì.

Ma môn vốn là tàn khốc, quy tắc cá lớn nuốt cá bé tại nơi này được phát huy đến cực hạn. Nếu như không có thực lực thì hắn sẽ vĩnh viễn bị đám thiên kiêu cao cao tại thượng đè ép một đầu.

Hắn không cam tâm.

Bởi vậy, Tần Vân Đạo không ngừng chu du bốn phương, tìm kiếm thuộc về hắn cơ duyên.

Tại nửa năm trước, hắn phát hiện ra một cơ duyên, hư hư thực thực có thể điều khiển thần trí hung thú. Hắn vui mừng phát điên.

Tại Nam Hoàng vực, hung thú thực lực tổng hợp còn mạnh hơn cả nhân tộc, chẳng qua vì bản tính hung tàn, thần trí không cao như yêu tộc mà luôn luôn bị các chủng tộc có trí tuệ cao khác coi thường, sợ hãi và là mục tiêu săn giết.

Thế nhưng, nếu như có thể hiệu triệu tất cả hung thú đây?

Chỉ nghĩ đến đó, Tần Vân Đạo đã nén không nổi sự kích động trong lòng.

Niềm vui đến quá bất ngờ cũng để Tần Vân Đạo đứng ngồi không yên.

Hắn không dám báo cáo việc này cho tông môn hay đồng bạn. Đứng trước dụ hoặc quá lớn, không một ai đáng tin. Ngay cả chính sư phụ hắn cũng có thể giết hắn nếu lợi ích đơn thuần đủ lớn.

Càng khó khăn hơn, Tô Châu xưa nay có tiếng là bài trừ ma tu. Hắn tại địa giới Tô Châu cực kỳ không thuận tiện điều động nhân lực.

Chỉ bằng hắn và hai tên thuộc hạ Nhị phẩm tu vi, rà soát ngang dọc vạn dặm sơn mạch Thanh Giao sơn mạch là không thể nào.

Không còn cách nào khác, Tần Vân Đạo chỉ có thể lợi dụng, uy bức vài gia tộc nhỏ xung quanh Thanh Giao sơn mạch thay hắn làm công việc tay chân.

Nghĩ đến hư hư thực thực bảo vật vẫn còn nằm trong kia, chờ hắn đến láy về, Tần Vân Đạo lửa nóng sôi trào. Hắn đang cực độ gấp gáp. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Minh Thiết không gì sánh được băng lãnh cùng sát ý, dọa đến người sau run lên.

“Bạch Cốt Già Thiên.”


Trần Vân Đạo niệm chú ngữ, hai tay cấp tốc bấm pháp ấn.

Trong nháy mắt, linh lực khủng bố cuộn trào che đậy trời xanh. Giữa không trung, hàng nghìn, hàng vạn căn khô cốt đột ngột ngưng tụ từ ma khí, đứng tại vị trí ngẫu nhiên, che kín đỉnh đầu phạm vi mấy trăm trượng, uy thế ngập trời.

“Giết.”

Tần Vân Đạo lãnh lẽo nói, tựa như thẩm phán ra quyết định.

Dưới chiến trường, không một ai dám cử động.

Bản năng sợ hãi kẻ mạnh khiến cho bọn họ không dám ra tay với tu sĩ cảnh giới cao hơn. Dương Minh Thiết hai đầu gối giờ đây đã mềm nhũn, sau lưng mồ hôi chảy ra dòng dòng.

Tại cái vùng nông thôn nhỏ bé của hắn thì có bao nhiêu Tam phẩm Đại tu sĩ cơ chứ? Càng đừng nói đến một vị sát ý nồng nặc hướng thẳng đến hắn.

Cả đời hắn, đây có lẽ là lần để hắn sợ hãi nhất.

Quang.

Đúng lúc này, một ánh kiếm sáng chói quét ngang mấy trăm trượng bầu trời, nhẹ nhõm chia đôi tầng mây thấp, thuận tiện chém nát vụn hàng vặn căn khô cốt khi chúng còn tại giữa không trung.

Một kiếm vừa ra để mấy trăm con người ngây ngẩn, ngay cả Tần Vân Đạo cũng bị dọa lui về phía sau mấy bước.

Hai con người của hắn co rụt lại, nhìn chăm chăm về bóng hình vừa mới xuất hiện, chắn trước mặt Dương Minh Thiết. Nàng dáng người yểu điệu thướt tha, che kín trong bộ váy đen huyền bí. Gương mặt nàng không lộ, chỉ có hai con mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc nhìn về phía hắn, chiến ý nồng nặc. Trên tay nàng, trường kiếm vẫn còn run lên nhè nhẹ, lưỡi kiếm còn quẩn quanh khiếm khí màu đen như có như không.

Tần Vân Đạo có chút giật mình:

“Ngươi là ai?”

Hắn chưa từng nghĩ rằng, tại cái chỗ thâm sơn cùng cốc này lại có kẻ để hắn cho hắn kiêng kỵ. Đối phương tu vi cao hơn hắn.

Đây chưa phải trọng tâm. Chỉ là vượt cấp chiến đấu, hắn đều đã từng làm qua. Thế nhưng, khí tức từ trên người đối phương để cho hắn e ngại cùng cực.

“Lão tổ… cuối cùng cũng chịu ra.” Dương Minh Thiết thở dài một hơi: “Ngài mà chậm một nhịp, tên hậu bối này sẽ đi đời nhà ma mất.”

Đồng mình của Dương gia cùng mấy vị Dương gia hạch tâm đệ tử biết đến nội tình đều không che giấu nổi kích động. Con át chủ bài cuối cùng cũng xuất thế.

Trái lại, Tôn, Lư hai nhà ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhân vật cấp bậc lão tổ càng là trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì đang nhìn thấy:

“Dương… Dương Ly Tình… Ngươi… ngươi sao có thể ở đây.”

Dương Ly Tình không thèm phản ứng bọn hắn. Nàng xuất kiếm, nhắm thẳng đến kẻ địch.

Minh Sát kiếm.

Một kiếm chém ra, sát ý tuôn trào như hồng thủy, kiếm ý tung hoành rợp trời. Tám đạo kiếm khí dài năm mươi trượng vắt chồng chất lên nhau, cùng hướng Tần Vân Đạo trảm đi.

“Muốn chết.”

Tần Vân Đạo cười lạnh. Hắn e ngại đối phương không có nghĩa là hắn ngại chiến.

Thân là đệ tử thân truyền m Cốt tông, thủ đoạn trên người hắn ít sao? Hắn thế nhưng đã từng trảm qua Tam phẩm tầng năm Đại tu sĩ.

Tại kiếm khí còn cách bản thân chưa đầy mười trượng, hắn tế ra một kiện thuẫn pháp khí hình mai rùa, rộng chừng ba thước, bên trên có ba mươi sáu đồ án sáng lấp lóe.

Pháp lực thân thể tuôn trào, không ngừng thôi động, mai rùa trong nháy mắt biến lớn gấp đôi, che kín toàn bộ thân thể hắn.

Kiếm khí và pháp khia phòng ngự va chạm. Linh lực ba động chấn đến mặt đất rung chuyển, không khí bạo động.

Tần Vân Đạo ở phía sau, dù không trực tiếp đón nhận công kích, toàn thân thể không nhịn được run lên, thể nội linh lực chảy ngược. Trong chớp mắt, hắn có ảo giác, mình chống đỡ không nổi. May mắn, đó cuối cùng chỉ là cảm giác.

“Kiếm khí thật mạnh.” Tần Vân Đạo nhìn chằm chằm về bóng hình thướt tha, miệng không tự chủ bộ lộ hoang mang.


Kiện pháp khí phòng ngự này của hắn thế nhưng là trung đẳng Tam phẩm pháp khí. Đổi lại Tam phẩm trung kỳ thông thường đừng nói là đánh hắn sút thất thủ như vậy, cho dù là rung chuyển cũng là chuyện xa vời.

Tuy nhiên, không đợi cho hắn kịp ngạc nhiên, Dương Ly Tình đã động. Chân nàng đạp phi kiếm, thân thể nàng biến thành hồng quang, phóng thẳng đến trước mặt Tần Vân Đạo.

“Thật nhanh.”

Tần Vân Đạo cả kinh liên tiếp tung ra mười mấy kiếm đánh về phía thuẫn của mình. Hắn không còn cách nào khác ngoại trừ gia tăng cường độ phòng ngự. Bất quá, không ra năm hơi thở thời gian, hắn phát hiện bản thân mắc sai lầm to lớn.

Công kích quá mạnh.

Không chỉ là cường độ công kích lên pháp khí khiến hộ thuẫn của hắn sắp không chịu nổi mà bản thân hắn đang chịu một cỗ áp lực tinh thần nặng nề từ đối phương.

“Đây là cái gì?” Tần Vân Đạo thầm hồ:”Sát khí? Làm sao lại có sát khí nặng nề đến như vậy?”

Cảm giác này giống như là bị hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, chỉ chực chờ đưa ngươi vào miệng nhai ngấu nghiến khiến cho nội tâm hắn rung động mạnh mẽ.

Đúng. Là thuần sát khí, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào khác.

Ấp bách từ Sát khí của đối phương khiến cho động tác của Tần Vân Đao chậm lại một nhịp. Tốc độ vận chuyển linh lực của hắn trong một khoảnh khắc đó bị dao động.

“Không được.”

Tần Vân Đạo thầm kêu. Đứng trước công kích tựa vũ bão, một sai sót nhỏ ấy khiến hắn thất thủ. Hắn ngay lập tức làm ra quyết định, thu hồi lại hộ thuẫn, đồng thời, ném ra ba lá phù.

Trung đẳng Tam phẩm phù trú. Bạo Hỏa phù. Sức mạnh tương đương Tam phẩm trung kỳ đại tu sĩ một kích toàn lực.

Mắt nhìn thấy kẻ địch ném ra ba tấm phù, Dương Ly Tình theo bản năng chém ra ba kiếm, đồng thời, thân hình vội vã thối lui ra đàng sau trăm trượng.

Quả nhiên, chưa đầy nửa hơi thở thời gian, ba lá phù phát nổ giữa không trung, hình thành khối cầu lửa rộng năm mươi trượng, tựa như ba vầng mặt trời lóe sáng giữa ban ngày. Sóng xung kích theo không khí oanh tạc phạm vi hai dặm, mặt đất bị sóng nhiệt đốt đến khô cằn.

Uy lực này, chít ít phải tương đương với năm trăm tấn thuốc nổ.

Dương Ly Tình dù đã tránh thoát ngoài trăm trượng, nàng cũng không thể không dựng lên hộ thể linh lực che đi dư uy. Dưới mặt đất, không ít Nhất phẩm tu sĩ bị thương, làn da bị đốt bỏng đỏ lừ.

Dương Ly Tình không nhìn xuống dưới. Thần thức của nàng nhanh chóng mở rộng, bao trùm phạm vi năm dặm xung quanh, tìm kiếm tung tích đối phương.

“Không có?” Nàng nhíu mày khó hiểu.

Một chớp mắt khối cầu lửa bộc phát, sóng xung kích oanh tạc, nàng mất đi dấu vết của đối phương.

“Không đúng, là ẩn thân phù.”

Ẩn thân phù không chỉ che đậy đi khí tức của đối phương, mà còn khiến cho bản thể vô hình trước mắt thường. Bất quá, ẩn thân phù không phải là hoàn mỹ. Chỉ một cử động nhỏ gây nên ba động linh lực cũng có thể khiến cho chủ nhân của nó bại lộ vị trí.

Quả nhiên, năm hơi thở yên lặng qua đi, Tân Vân Đạo muốn phát động đánh lén.

Dương Ly Tình nhanh hơn.

Nửa cái nháy mắt đối phương kịp công kích, nàng đã chém ra liên tiếp ba kiếm về vị trí của hắn. Ba kiếm này không mạnh nhưng thắng ở tốc độ nhanh đến cực hạn.

“Chết tiệt.”

Tần Vân Đạo khẽ cắn răng.

Hắn từ bỏ tấn công, tế ra một mai Tam phẩm phù văn, Kim Chung Tráo.

Gần như ngay lập tức, ba lưỡi kiếm khí đánh lên lớp quang mang rực rỡ, khiến cho phòng ngự của Kim Chung Tráo rung lên dữ dội. Dương Ly Tình không dừng lại.

Một tay nàng bấm pháp quyết, miệng niệm chú ngữ.

Tam phẩm pháp thuật. Huyền Băng Vũ.

Hơi nước trong không khí ngưng kết thành những cây trường thương bằng bằng dài hơn một trượng, thân thô như cổ chân, mũi nhọn hoắt, toàn thân tắm trong sát khí nồng nặc.


Nhiều lắm. Mấy hơi thở ở giữa, hơn ba nghìn cây trường thương bằng băng như thế đã hiển hiện giữa không trung.

“Đi.”

Dương Ly Tình khẽ quát.

Ba nghìn cây băng thương dồn dập công kích vào phòng ngự Kim Chung Tráo.

“Không tốt. Chống không nổi.”

Tần Vân Đạo ám đạo.

Kim Chung Tráo trước đó đón đỡ ba đầu kiếm khí đã khiến nó hao tổn non nửa năng lượng. Hiện giờ tiếp nhận công kích tựa vũ bão như vậy, nó chịu không được.

Hắn vội vã lấy ra một lá cờ.

Thượng cấp Tam phẩm pháp khí. Hắc Diễm Ma Kỳ.

Thân cờ dài một trượng, lá cờ rộng nửa trượng, nền đỏ, bên trên có thêu hình ngọn lửa cháy hừng hực màu đen.

Theo tay hắn điên cuồng điều động linh lực, ngọn lửa đen xì từ trong lá cờ tuôn ra như sóng biến, hướng về cơn mưa băng thương đánh tới.

Nóng và lạnh, hỏa và băng.

Hai cỗ lực lượng đối nghịch trực diện đối chọi gay gắt.

Hỏa diễm bị khí lạnh ăn mòn. Băng bị nhiệt nung tan chảy, bốc hơi thành hơi nước che kín bầu trời. Đến lượt hơi nước lại bị khí lạnh từ băng thương đằng sau ngưng tụ thành mưa, giảm đi uy lực của hỏa diễm.

Một vòng lặp vô tận.

Rốt cuộc, băng chịu thua.

Đây chỉ là Tam phẩm pháp thuật. Đứng trước Thưởng đẳng Tam phẩm pháp khí thôi động, nó quả thật không có cơ hội.

“Chưa xong đâu.”

Tần Vân Đạo quát lên.

Trên tay trái hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái đầu lâu. Toàn xương đen xì, đỉnh đầu có những phù văn đỏ lòm màu máu, yêu dị vô cùng.

Hắn vội vã ăn vào một viên hồi linh đan, sau đó cấp tốc điều động linh lực vào đầu lâu. Các phù văn phát sáng rực rỡ, cùng lúc, một bộ xương người hình thành giữa không trung. Bộ xương cốt cao đến trăm trượng có hơn, toàn thân trong suốt như lưu ly, cứng rắn như kim cương. Hai hốc mắt của nó trống rỗng, chỉ có một điểm nhỏ bé phát sáng đỏ lòm đầy đe dọa. Trên tay bộ cốt mang một đoạn xương cẳng chân dài bằng một nửa chiều cao thân thể, một đầu lớn, một đầu nhỏ, tựa như cây chùy vũ khí của nó.

Lưu Ly cốt.

Một con át chủ bài khác của m Cốt tông.

Tần Vân Địch niệm chú ngữ.

Lưu Ly cốt nhấc cao cốt chùy, dùng cỗ man lực khai sơn phách thủy hùng hậu, nện cú đánh mạnh nhất có thể xuống Dương Ly Tình.