Cầu Đạo

Chương 42: Xoay chuyển






Lại nửa canh giờ nữa qua đi, Trần Nguyên vẫn yên lặng núp tại một bên theo dõi kỳ biến.

Cho đến thời điểm này, hắn không thể không thừa nhận bản thân có hứng thú to lớn đối với Thượng cổ Linh bảo trong truyền thuyết.

Trăm nghe không bằng một thấy. Hắn thật hy vọng có thể chiêm ngưỡng bảo vật, thứ khiến cho nhiều thế lực lớn điên cuồng, còn làm cho Minh Hằng Thiên tông và Hoàng gia không tiếc hao tổn đại giới lên âm mưu mưu cầu đoạt được.

Lúc này, Minh Hằng Thiên tông đã đánh vào nơi sâu nhất bên trong sơn động.

Trái ngược với khí thế hung hăng của Minh hằng Thiên tông, sĩ khí của Hoàng gia tu sĩ đã chìm xuống đến đáy cốc. Gần ba trăm người đã có phân nửa tử thương trong chưa đầy một canh giờ chiến đấu.

Bảy vị Chân nhân chưa vẫn lạc một vị nào, bất quá, dáng vẻ chật vật của họ muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. Được che chắn đằng sau bởi bảy vị Chân nhân là gần hai trăm tu sĩ Nhị phẩm, Tam phẩm của Hoàng gia, ai nấy đều thương tích đầy mình, trên người không một chỗ nào là lành lặn, khí tức uể oải vô cùng.

“Hoàng gia, ta xem các ngươi còn có thể trốn đến nơi nào?”

Đại Thái Thượng trưởng lão ánh mắt quét ngang một vòng, giọng nói lạnh lùng.

Không gian phần cuối sơn động mở ra rộng rãi vô cùng. Mặt sàn có hình tròn, đường kính dễ dàng vượt lên hai dặm. Trần sơn động có dạng mái vòm, tựa như được người tỉ mỉ dùng cực kỳ nhiều công phu mở ra, cao đến ba trăm trượng. Toàn bộ kiến trúc được thắp sáng bởi không dưới một vạn cây đèn linh năng, thứ đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ nhờ chuyển hóa linh khí trong linh thạch. Đèn linh năng đắt đỏ vô cùng, các gia tộc nhỏ yếu không chắc đã tìm ra mấy cây. Hơn nữa, linh thạch để cung cấp linh khí cho đèn cũng hao tốn không nhỏ. Bởi vậy có thể thấy, Hoàng gia bỏ ra bao nhiêu đầu tư vào căn cứ bế quan này.

Lúc này, Nhị Thái Thượng trưởng lão cũng không nhìn được lên tiếng:

“Hoang gia, thức thời thì giao ra Thượng cổ Linh bảo, chúng ta có thể cho các ngươi lưu lại hương hỏa. Nếu không, đừng trách chúng ta tàn nhẫn vô tình, giết đến Hoàng gia gà chó không tha.”

Hắn hiển nhiên cũng đánh giá một vòng sơn động này. Không thể không nói, căn cứ này Hoàng gia đầu tư vào tài vật quá nhiều, nếu như có thể chiếm đoạt mảnh địa khu như thế, thu hoạch chính là mười phần to lớn.

Còn về Hoàng gia?


Đừng có nói đùa. Bọn hắn lần này hành động, hệ lụy quá lớn. Bất kể là tập kích Hoàng gia, chiếm đoạt bảo địa hay cướp đoạt Thượng cổ Linh bảo, mỗi một kiện sự tình đều là kinh tâm động phách, không có khả năng cho người ngoài biết. Chỉ cần là người có chút đầu óc đều hiểu, ngày hôm nay, không có thể có người sống bước ra khỏi sơn động.

Bất quá, tộc nhân Hoàng gia tại Viên Minh thành không biết chuyện này, không có điều kiện bắt buộc phải đuổi tận giết tuyệt, Nhị Thái Thượng trưởng lão mới vung ra ‘cành ô liu’ đó.

Hoàng thành chủ sắc mặt khó coi vô cùng, hắn gầm lên:

“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”

Nhị Thái Thượng trưởng lão dường như vô cùng thưởng thức biểu cảm đối phương, không khỏi cười lên:

“Đã như vậy, cũng không thể để cho các ngươi xuống đến âm phủ làm quỷ không minh bạch. Nhớ kỹ, người giết các ngươi, Minh Hằng Thiên tông.”

Nói rồi, hắn gỡ ra áo choàng che kín đầu, lộ ra gương mặt có phần già nua, làn da nhăn nheo điểm chút đồi mồi. Bất quá, râu tóc phất phơ, tinh thần quắc thước và đôi mắt sáng quắc để cho hắn nhiều thêm mấy phần tiên phong đạo cốt.

Hoàng thành chủ vừa nhìn đến gương mặt kia liền vừa sợ vừa giận. Hắn hoảng hốt kêu to:

“Vậy mà lại là ngươi, Hằng Linh lão quái.”

Một tên Chân nhân già nua khác của Hoàng gia khác cũng cười gằn:

“Vậy mà lại là các ngươi Minh Hằng Thiên tông. Tốt. Tốt. Tốt… thật không dám nghĩ đến, đường đường danh môn chính phái Minh Hằng Thiên tông lại làm ra loại chuyện cầm thú cũng không bằng này. Chúng ta có từ tâm, mở ra Thần Hà sơn chia sẻ cho đệ tử các ngươi. Đây là các ngươi báo đáp chúng ta sao?”

Ai biết, Nhị Thái Thượng trưởng lão Hằng Linh không ăn bộ nói chuyện này, hắn cười ha hả: “Từ xưa đến nay, bảo vật người có đức nhận lấy. Sai, chỉ là do các ngươi sai. Các ngươi sai ở chỗ, cố nuốt trọn thứ các ngươi không thể nuốt.”

Hắn đưa tay vuốt râu, lộ ra dáng vẻ cao thâm:

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Các ngươi há chưa nghe qua câu nói này?’

Một vị Chân nhân bên Hoàng gia bị nói đến tức giận râu tóc dựng ngược:

“Ngươi… Thật vô sỉ. Uông cho thanh danh bốn nghìn năm Minh Hằng Thiên tông, lại ra đến loại bại hoại như vậy.”

“Vô sỉ? Cái này chưa đến lượt Hoàng gia các ngươi chỉ trích ta. Hoàng gia các ngươi lập mưu lừa dối các đại tông môn, cổ thế gia. Đây không phải là loại hành động dối trá thì là gì?”

Đại Thái Thượng trưởng lão không nhìn được hai phe nhân mã cứ như thế đấu miệng lưỡi qua lại như hài tử. Hắn cắt ngang:

“Nhị sư đệ. Chuyện đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.”

Mà Hằng Linh Chân nhân nghe nói vậy cũng thu liếm lại:

“Vâng, đại sư huynh.”

Nói rồi, hai bọn hắn hướng về Hoàng thành chủ, dõng dạc tuyên bố:

“Hoàng thành chủ, như việc đã đến nước này cũng không có đường lui. Chúng ta cũng nên kết thúc tại đây thôi.”

Ngạc nhiên thay, tại thời khắc dầu sôi lửa bỏng, Hoàng thành chủ chẳng những không biểu lộ chút nào lo lắng hay giận dữ, ngược lại hắn cười, cười đến vô cùng thỏa mãn:

“Phải. Cũng là lúc chúng ta nên kết thúc chuyện này tại đây thôi.”

Đại Thái Thượng trưởng lão nhìn thấy vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, cảm giác như có gì đó không đúng. Bất quá, hắn thân là Đại Thái Thượng trưởng lão, lại là người dẫn đầu Minh Hằng Thiên tông, khí thế không thể kém:


“Hoàng thành chủ, ta khuyên ngươi vẫn là mau chóng đầu hàng, ngoan ngoãn giao ra Thượng cổ Linh bảo. Như thế, không những bớt cho các ngươi đau đớn thể xác mà còn tranh thủ cho tộc nhân các ngươi một đường sinh cơ.”

Hắn nói tộc nhân, là chỉ tộc nhân tại Viên Minh thành, không bao quát mấy trăm tu sĩ có mặt tại sơn động.

Đáp lại, Hoàng thành chủ nhẹ nhàng lắc đầu. Biểu hiện của hắn bình chân như vại, tựa như lời đe dọa của đối phương chỉ như gió xuân thổi qua, không có chút sức uy hiếp. Hắn nói:

“Hằng Vân Chân nhân hiểu lầm ý ta.” Từ Hằng Linh Chân nhân kêu người này một tiếng Đại sư huynh, Hoàng thành chủ đã có thể đoán ra lai lịch đối phương. “Ta nói kết thúc chuyện này, có nghĩa là Minh Hằng Thiên tông các ngươi từ bỏ đi chống cự. Chiếu theo lời các ngươi nói, làm như vậy, chúng ta có thể để cho Minh Hằng Thiên tông các ngươi kéo dài hơi tàn.”

Đại Thái Thượng trưởng lão Hằng Vân Chân nhân nghe đến đây, trong lòng lộp bộp một cái, làm sao không nhận ra đã rơi vào đối phương tính toán. Bất quá, đối phương chưa lộ ra át chủ bài, hắn chưa thể mất đi khí thế. Thân là lãnh tụ, hắn có trách nhiệm ổn định tinh thần người mình.

“Ồ, nói như vậy, Hoàng thành chủ rất có tự tin cầm xuống chúng ta? Hoàng thành chủ cũng không nên quên, chúng ta thế nhưng có cả thảy mười một vị Chân nhân, mà Hoàng gia các ngươi chỉ có bảy người. Lại không luận số lượng, tu vi các ngươi cũng kém chúng ta một đoạn. Các ngươi thật muốn chống cự đến cùng?”

Hắn cũng không phải tại nói nhảm. Hắn cùng với Hằng Linh Chân nhân đều đang âm thầm điều động thần thức dò xét cạm bẫy ẩn nấp bốn phía.

Tại thời khắc phát hiện ra điều bất thường, hắn đã có ý tưởng lập tức thoát khỏi đây. Bất quá, ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi đi.

Chưa nói đến đối phương có thể đang làm ra vẻ hù dọa hắn. Cho dù nơi này thật sự là đầm rồng hang hổ, hắn rời khỏi đây, toàn bộ tinh anh Minh Hằng Thiên tông không có bọn hắn những Chân nhân này che chở, sẽ chỉ như thịt cá trên thớt, mặc Hoàng gia chém giết.

Mất đi một lớp tinh anh này, Minh Hằng Thiên tông mất đi mấy đời đệ tử thủ lĩnh. Bọn hắn không chịu nổi mất mát lớn như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hằng Vân Chân nhân chỉ có thể cắn răng, bên ngoài mạnh mẽ chống lấy.

Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Hắn tự nhủ trong lòng.

Hoàng thành chủ lúc này thản nhiên gật đầu: “Quả thật đúng như Chân nhân nói, chỉ với lực lượng Hoàng gia chúng ta thật khó mà cầm xuống Minh Hằng Thiên tông các người.”

Nói xong, hắn hướng phía lối thông ra ngoài sơn động, lớn tiếng hô:

“Các vị đạo hữu, thời điểm này chưa xuất đầu lộ diện thì còn muốn đợi đến khi nào?”

Còn chưa kịp đợi cho người Minh Hằng Thiên tông định thần lại, phía sau bọn họ đã xuất hiện mấy cỗ khí tức đáng sợ. Một kẻ trong đó cười quái dị, giọng nói vặn vẹo khó nghe:

“Kiệt, kiệt, kiệt...Hoàng thành chủ, các ngươi đây cũng không khỏi quá gấp gáp đi.”

Hằng Vân Chân nhân cũng đám tu sĩ Minh Hằng Thiên tông cảm thấy lạnh toát sống lưng, gấp gáp quay người lại. Đồng thời, trong lòng bọn hắn, toát lên hàng loạt nghi vấn.

‘Làm sao có thể. Bọn chúng là ai? Xuất hiện từ khi nào? Tại sao chúng ta không có một điểm cảm giác?’

Hoàng thành chủ lúc này không chú ý đến biểu cảm đặc sắc của đám người Hằng Vân Chân nhân. Hắn bình chân như vại, giọng nói bình tĩnh như thể diễn tả sự thật hiển nhiên:

“Không có cách, các vị. Các ngươi không thấy, người ta Minh Hằng Thiên tông khí thế hung hăng, ép đến Hoàng gia chúng ta không thở nổi hay sao? Nếu các vị còn không chịu lộ diện, Hoàng gia chúng ta chỉ sợ bị MInh Hằng Thiên tông đanh giết không còn một mống.”

“Kiệt, kiệt, kiệt… Hoàng thành chủ, ngươi thật hài hước. Chỉ là một cái Minh Hằng Thiên tông nghĩ muốn chèn ép ngươi cái lão hồ ly này? Thật sự là người si nói mộng.”

Hằng Linh Chân nhân đột nhiên thấy xuất hiện một phe tu sĩ hoàn toàn mới, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Đặc biệt từ tư thái đến xem, bọn hắn tuyệt đối là đồng minh, hơn nữa là đã sắp đặt từ trước, tiềm phục bọn hắn vào bẫy, trong lòng hắn lại trầm xuống mấy phần.

Bây giờ, Hằng Linh Chân nhân nghe hai phe đối thoại tự nhiên, không đặt bọn hắn Minh Hằng Thiên tông vào mắt, hắn không khỏi đại nộ quát lớn:

“Tặc tử làm càn. Bất kẻ hôm nay các ngươi có thiên binh thiên tướng hàng lâm, ta cũng giết các ngươi không thừa một mống.”

Kẻ dẫn đầu nhóm người mới xuất hiện, nghe vậy cười càng đến vui vẻ:


“Kiệt, kiệt, kiệt… Sớm nghe nói Nhị Thái Thượng trưởng lão Minh Hằng Thiên tông, Hằng Linh Chân nhân danh tiếng bất phàm. Bất quá hôm nay gặp mặt lại chỉ đến như thế mà thôi. Đáng tiếc, đáng tiếc, sao mà đáng tiếc,...”

“Ngươi…” Hằng Linh Chân nhân bị nói cho đến tức giận, râu tóc dựng ngược nhưng lại không thể đỗi lại.

Một bên khác, Hằng Vân Chân nhân bình tĩnh hơn nhiều. Hắn nhìn chằm chằm những kẻ mới xuất hiện, cảm nhận loại khí tức tanh tưởi, khiến người ta theo bản năng chán ghét đến từ bản tâm, không khỏi giật mình:

“Ma tu, nguyên lai là ma tu. Thật không nghĩ tới, Hoàng gia vì giăng bẫy chúng ta, làm đến tận một bước này. Quả nhiên là thủ bút thật lớn.”

Hoàng thành chủ bình thản đáp:

“Hằng Vân Chân nhân đã sớm biết, cần gì phải nói nhiều đâu. Chuyện đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô ích.”

Hằng Vân Chân nhân trầm mặc. Minh Hằng Thiên tông trước đó điều tra qua, Hoàng gia cấu kết với ma tu, nhưng cũng chỉ là Nhị phẩm, Tam phẩm ma tu mà thôi. Bọn hắn nào dám nghi ngờ, đối phương dám động đến Tứ phẩm ma tu.

Không trách Minh Hằng Chân nhân sửng sốt như vậy. Ma tu không phải tự nhiên mà bị thế nhân xưng là ma.

Ma tu sở dĩ gọi là ma, ấy là bởi vì bản thân công pháp tu luyện vấn đề, ảnh hưởng không nhỏ đến thần trí, khiến cho bọn hắn hành vi cổ quái, vô cùng dễ nóng giận, lại yếu thích giết chóc, động một tí là lộ ra hành động tàn bạo, biến thái. So sánh với Chính đạo công pháp, tu luyện đường đường chính chính, một thân linh lực bình thản, phong thái tiên phong đạo cốt thì khác nhau như trời với đất vậy.

Lại đặt cạnh ma đạo trong tiểu thuyết kiếm hiệp, lấy tiêu dao phóng khoáng làm chủ, không phải cùng một con đường.

Trước đó, Hằng Vân Chân nhân cho rằng, Hoàng gia muốn dễ dàng kiểm soát ma tu, sẽ không thể bắt tay với Tứ phẩm ma tu. Lấy hành vi không thể đoán trước của ma tu, bọn chúng vừa là sự trợ giúp, lại cũng là tai họa.

Thế nhưng là giờ phút này, Hằng Vân Chân nhân phát hiện hắn sai, mười phần sai. Nhìn đến chín cỗ khí tức thâm sâu như đáy vực, hắn đã đánh giá thấp toan tính cùng sự điên cuồng của Hoàng gia.

Hai cái Tứ phẩm Chân nhân hậu kỳ, một cái Tứ phẩm tầng sáu, một cái tầng năm, một cái tầng bốn, bốn cái Tứ phẩm Chân nhân sơ kỳ. Ấy là chưa kể đến không ít hơn hai mươi tên Tam phẩm ma tu.

Lòng của Hằng Vân Chân nhân trầm xuống.

Qua không biết bao nhiêu lâu, Hằng Vân Chân nhân gầm lên bằng tất cả lực lượng:

“Minh Hằng Thiên tông đệ tử nghe lệnh, bằng mọi giá giết ra ngoài.”

Tên ma tu dẫn đầu, khí tức khủng bố, tu vi thình lình đã là Tứ phẩm tầng tám, cười quái dị:

“Chúng đệ tử nghe lệnh, giết sạch Minh Hằng Thiên tông đệ tử, không được bỏ sót một tên.”

Đại chiến, một lần nữa nổ ra.

Thế cục, một lần nữa xoay chuyển.