Cầu Đạo

Chương 234-235




Chương 234: Kiếp nạn


Mọi người sững sờ, có chút khó tin nhìn qua lão giả.

Một viên Tam phẩm Linh thạch? Bộ dáng ung dung không vội, tiên phong đạo cốt, tràn ngập bức cách cao nhân khi nãy đâu rồi? Làm sao vừa quay mặt một cái thì không khác nào một tên đạo sĩ lừa gạt ven đường vậy?
Lão giả đón lấy ánh mắt của đám người, gương mặt hơi đỏ lên, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Thế nào? Không nguyện ý? Ta cũng cần kiếm tài nguyên tu luyện chứ? Đâu có rảnh rỗi mà ngồi xổm ngoài đường nhìn xem các ngươi đám tiểu bối này được?” Nói rồi, hắn một bộ ưu thương: “Chưa kể đến, làm công việc này nguy cơ trùng trùng, không so với các tổ đội ra ngoài săn giết hung thú kém.

Hơi không cẩn thận nhìn phải thứ gì không nên nhìn, chạm phải đồ vật thuộc về lĩnh vực cấm kỵ, gặp phản phệ, thận thụ trọng thương là điều thường gặp, nặng hơn một chút có thể hao tổn căn cơ, thậm chí, mất đi tính mạng như chơi.”
Ánh mắt của lão giả một lần nữa quét qua mọi người, chờ đến bọn người Trần Nguyên thì cấp tốc né trành rồi một bộ cao thượng, dõng dạc nói tiếp: “Chúng ta, làm nghề này không dễ dàng.

Ta biết, có rất nhiều đồng nghiệp trong vô thanh vô tức ngã xuống vì chạm phải cấm kỵ.

Bất quá, ta vẫn luôn kiên trì.

Ta tự nhủ với lòng mình rằng, phải tiếp tục; một là vì yêu nghề, hai là vì thiên hạ thương sinh.

Ta… đang vì chúng sinh soi ra một con đường.”
Đám người mắt trợn lên kinh ngạc nhìn qua lão giả tuyên bố diễn thuyết.

Lão giả nói không phải không có lý, bất quá, nghe vào luôn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hơn nữa, làm sao cảm giác, lão giả càng nói càng cảm thấy giống lừa đảo hơn đâu?
Lão giả nhìn qua đám người ngây ngẩn, không khỏi ho nhẹ: “Khục… Thế nào? Các ngươi, rốt cuộc có đến linh thạch hay không? Chỉ là một viên Tam phẩm Linh thạch mà thôi, không hề đắt đỏ lại có thể biết vận mệnh.

Ta xưa này không lừa già gạt trẻ, làm ăn uy tín.”
“Tiểu thư, người đừng để bị lừa.

Lão già này rõ ràng là một tên lừa đảo.” Dì Phương ở bên cạnh thấp đầu, ghé vào bên tai Phương Thải Hà nhỏ giọng nói ra.

Bất quá, ở đây đều là người có tu vi, có nói nhỏ hơn nữa, ai nấy đều nghe đến rõ ràng.

Dì Phương không phải là không biết điều đó, hành động này của nàng chẳng khác nào đang cố tình nói cho lão giả.
Phương Thải Hà đắn đo một lát, nhìn qua dì Phương, lại nhìn qua Tô Thần rồi cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người lão giả.

Cứ mặc cho lý trí nói cho nàng biết, dì Phương không sai, thế nhưng,lòng hiếu kỳ, trí tò mò cùng với một loại dự cảm huyền ảo từ nơi sâu xa đang không ngừng thúc giục nàng lấy ra linh thạch.

Phương Thải Hà khẽ cắn môi, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên Tam phẩm Linh thạch to bằng nắm đấm, trong suốt sáng ngời, linh khí bức người.

Bỏ linh thạch vào bát, nàng nhỏ nhẹ, lễ phép nói: “Làm phiền tiền bối vất vả.”

Lão giả nhìn thoáng qua linh thạch, ước lượng không sai rồi nói: “Đã tiểu cô nương thành ý như vậy, ta đây liền thành tâm xem cho cô nương một quẻ.” Đồng thời, hắn lấy động tác cực nhanh, lại vô cùng yên lặng, thu đi viên kia Tam phẩm linh thạch vào túi.
Nói rồi, hắn lấy ra mai rùa, bên trong có ba đồng xu cổ, đặt lên phía trước Phương Thải Hà, nói: “Tiểu cô nương, ngươi cầm lên mai, xóc lên trong đó đồng xu, lòng mặc niệm điều muốn xem.

Nhớ, phải thành tâm thành ý, lòng không có tạp niệm.”
“Vâng.” Phương Thải Hà nhẹ giọng đáp lại rồi cẩn thận làm theo.
“Hừ.” Dì Phương ở bên cạnh chỉ khẽ hừ một tiếng, mắt trừng lão giả một chút nhưng lại không nói gì thêm.

Nếu như ý của tiểu thư đã quyết, nàng không thể xen vào, cũng không có quyền xen vào.

Kỳ thực, dì Phương không phải tiếc nuối một viên Tam phẩm linh thạch.

Lấy thân phận của tiểu thư, đừng nói một viên Tam phẩm Linh thạch, cho dù là một viên Tứ phẩm Linh thạch, nàng tiện tay đều có thể lấy ra.

Nàng chỉ không nguyện ý tiểu thư bị một tên tu sĩ không rõ lai lịch lừa xoay vòng vòng như vậy.
Lúc này, dì Phương mới chú ý đến đám người Trần Nguyên còn đứng ở bên cạnh.

Cũng như Tô Thần, quan hệ của hai bên nhạt như nước lã vậy.

Bất quá, xuất phát từ lịch thiệp, cũng là vì tôn trọng tu vi của đối phương, nàng vẫn là chào hỏi: “Gặp qua ba vị đạo hữu.”
“Gặp qua Phương đạo hữu.” Trần Nguyên ôn hòa đáp lại.
Dì Phương nhìn thoáng qua tiểu thư còn đang làm theo lời nói của lão giả, lại có chút xấu hổ, đáp: “Tiểu thư nhà ta… vẫn còn thiếu không ít kinh nghiệm.

Để cho các vị chê cười.”
Trần Nguyên lắc đầu: “Phương đạo hữu không nên nói như vậy.

Tu sĩ trưởng thành cần có thời gian và trải nghiệm.

Lại nói, chúng ta làm sao biết, lần này xem mệnh này đối với Phương tiểu thư không phải là cơ duyên đâu?”
Trần Nguyên không có ý định thẳng thắn điểm ra vị lão giả này là một Cửu phẩm đỉnh phong chân chính đại năng, một chưởng có thể đánh một tỷ cái Minh Nguyệt giới trở về với tro bụi.
Mà dì Phương thì cho rằng, đối phương ấy là vì lịch thiệp, không muốn để tiểu thư của nàng xấu mặt nên nói tránh như vậy.

Trong lòng nàng, hảo cảm đối với bọn người Trần Nguyên cao hơn một chút.

Nàng khẽ gật đầu, tư thái buông xuống thấp hơn: “Là thiếp thân tầm nhìn không được.”
Thực tế, dì Phương không phải là người xấu, lòng dạ đen tối, hung ác đến bao nhiêu.

Nếu như có khuyết điểm, ấy chỉ là tính cách của nàng có chút cực đoan cùng nóng nảy.

Không chỉ có thế, nàng quá trung tâm với Phương gia, với tiểu thư Phương Thải Hà.

Cũng là như vậy, cho nên khi thấy Tô Thần quấn lấy tiểu thư không thả, nàng mới sinh ra nhiều ý nghĩ cực đoan đến vậy.
Lúc này, người trong lời Trần Nguyên và dì Phương thảo luận, Phương Thải Hà, ánh mắt đang chăm chú không rời khỏi ba đồng tiền xu cổ vẫn còn xoay tròn không dừng bên trong chiếc mai rùa cũ kỹ,có chút mục nát bé bằng hai cái bàn tay.

Thanh âm leng keng vui tai của những mảnh đồng xu khi va đập vào bề mặt khô quắt, đúc kết từ xương của loài bò xát này, nghe đến thật vui tai.

Phương Thải Hà phải gieo cả thảy tám lần đồng xu.

Đây đã là lần thứ năm.

Lão giả ở một bên, nâng lên cây bút, vạch vạch ghi ghi những chấm tròn, đường thẳng tương ứng với kết quả mà vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt gieo xuống.
Thời gian qua đi rất nhanh, tám lần gieo đồng xu chẳng mấy mà kết thúc.

Lão giả nhìn vào kết quả, hai hàng lông mày hơi nhíu, có vẻ như lâm vào trầm tư.
“Tiền bối, thế nào? Kết quả của vãn bối ra sao?” Phương Thải Hà có chút gấp gáp.
Lúc này, lão giả ngẩng đầu lên, nhìn nàng, ôn hòa hỏi: “Tiểu cô nương lúc nãy tâm niệm chuyện gì?”
Phương Thải Hả nhìn xung quanh một vòng, hết nhìn dì Phương, ánh mắt lại đảo qua bọn người Trần Nguyên, cuối cùng dừng lại trên thân Tô Thần một chút, hai gò má có chút đỏ lên.

Nàng cúi đầu, xoay mặt về phía lão giả, không dám nói ra lời mà thấp giọng truyền âm: “Vãn bối muốn… xem tình duyên?”
“Ồ?” Lão giả ngạc nhiên, sau đó truyền âm trở lại: “Chứ tiểu cô nương khi nãy chưa hề nghĩ đến kiếp nạn của bản thân?”
“A.” Lần này đến lượt Phương Thải Hà kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng.

Ban đầu, nàng thật muốn hỏi về kiếp nạn mà vị tiền bối kia nói.

Tuy nhiên, nàng sau đó không hiểu nghĩ đến Tô Thần.

Tại trong suy nghĩ của nàng, chuyện này càng quan trọng hơn.

Có lẽ, suy nghĩ của một thiếu nữ trẻ tuổi để nàng cảm thấy rằng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, hết thảy mọi kiếp nạn đều chẳng đáng giá nhắc tới.
Làm tốt chuẩn bị tâm lý, nàng chấn định lại tự thân, nghiêm túc trả lời lão giả: "Vãn bối đã quyết định.

Xin tiền bối xem giúp vãn bối."
Lão giả lúc này lại cười cười, đáp: "Kỳ thực, tiểu cô nương không cần xoắn xuýt như vậy.

Hai chuyện này vốn nên liên quan chặt chẽ tới nhau, cũng tách rời không được."
"A.

Liên quan tới nhau." Phương Thải Hà có chút ngoài ý muốn.

Ánh mắt nàng đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Bất quá rất nhanh, nàng giống như nghĩ tới điều gì, biểu cảm trở nên không có ngoài ý muốn, tựa như chuyện vốn nên là như vậy.
"Tiểu cô nương đã nghĩ thông suốt?" Lão giả cười hỏi.
"Vẫn mong tiền bối chỉ giáo thêm." Phương Thải Hà khiêm tốn.
"Như vậy ta nói đi” Lão giả truyền âm trả lời, thanh âm ôn tồn: “Tiểu cô nương là người có phúc duyên thâm hậu, đường tình duyên đầy đặn, trong cuộc đời sẽ không thiếu nam tử ưu tú, tuổi trẻ tuấn kiệt theo đuổi.

Mỗi một người trong số họ đều là một phương thiên kiêu, tài giỏi hiếm có, chính là nhân trung long phượng.

Bất quá, cũng bởi vì có nhiều kẻ theo đuổi, lựa chọn đối với tiểu cô nương sẽ là một việc khó khăn.”
“Khó khăn?” Phương Thải Hà nghi hoặc.

Nàng vốn cho rằng,dù đứng trước bất luận nam tử nào, có thể bị nàng lựa chọn làm bạn đời cũng chỉ có một.

Như thế nào lại khó khăn?
Lão giả giải thích: “Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được đâu.

Hơn nữa, kiếp nạn của tiểu cô nương sẽ gắn liền với lựa chọn này.

Có thể, đạo đồ, người thân, gia tộc của tiểu cô nương cũng sẽ bởi vì lựa chọn này của cô mà chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Còn về phần nhân duyên viên mãn? Có thể đạt được viên mãn hay không, vậy liền nhìn chính tâm của tiểu cô nương có biết thỏa mãn hay không.”
Phương Thải Hà chấn kinh, trong con mắt tràn đầy sự khó tin.

Liên quan cả đến thân nhân, gia tộc? Nàng còn ôm hi vọng mọi chuyện có thể êm đẹp giải quyết, nhưng nào có nghĩ đến, sự tình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nàng đã tưởng tượng.

Phương Thải Hà cod chút lo lắng, hỏi: “Tiền bối có thể chỉ rõ cho vãn bối?”
Lão giả đơn giản nói ra: “Thiên cơ không thể lộ, nếu không sẽ gặp được tai hoa kinh khủng.

Nhân quả này, dù là ta cũng không thể gánh được.Bất quá, có mấy lời, ta cần nhắc nhở cho tiểu cô nương.

Thứ nhất, khi cần dứt khoát vậy thì nên dứt khoát, chớ có do dự không quyết kẻo đến lúc hối hận cũng không kịp.

Thứ hai, có điều lúc này tiểu cô nương cho là phù hợp, trong tương lai lai chưa hẳn đã thế; có những điều hiện tại tiểu cô nương cảm thấy chán ghét, có thể tương lai lại thay đổi ý nghĩ đâu.”
Phương Thải Hà nghe lời này, trong lòng càng là mờ mịt không thôi, không biết nên hiểu ra sao.

Lão giả gặp nàng biểu cảm như vậy, lại nói thêm: “Tiểu cô nương không cần gấp gáp hiểu những điều này.

Khi thời điểm đến, tiểu cô nương sẽ tự động biết ý nghĩa của chúng.”
Tiếp đến, lão giả lại an ủi thêm Phương Thải Hà vài câu.

Toàn bộ hành trình, cả hai người vẫn duy trì hình thức truyền âm để giao lưu.

Lão giả có năng lực đặc thù để che chắn người ngoài nghe lén, cho nên ngay cả dì Phương và Tô Thần đều không biết bọn hắn trao đổi những gì.

Ba người Trần Nguyên càng không có hứng thú nghe lén người khác.

Bọn hắn chỉ thấy biểu cảm của Phương Thải Hà biến đổi liên tục.
Lúc này, cả dì Phương và Tô Thần đều tiến lên quan tâm, hỏi thăm: “Tiểu thư/ Thải Ha, không sao chứ?”
Dì Phương hơi trừng Tô Thần một chút, sau đó lại nhìn lão giả, sắc mặt không tốt, chất vấn: “Ngươi đã nói cho tiểu thư nhà ta những gì?”
Lão giả bất đắc dĩ, nhún vai: “Xem mệnh.

Tiểu cô nương hỏi ta gì thì ta đáp nấy? Làm sao, tiểu nha đầu, ngươi cũng muốn xem?”
“Ngươi…” Dì Phương giận dữ trừng mắt, bờ môi run lên.

Nữ tử luôn luôn ưa thích bị người coi trẻ tuổi.

Điều này không sai.

Thế nhưng bị một lão giả, tu vi không sai biệt lắm gọi nàng là tiểu nha đầu, dì Phương cảm thấy bản thân bị xúc phạm.

Huống chi, bề ngoài của nàng còn bảo trì tương đối lớn tuổi đâu.
“Thôi được rồi, dì Phương.” Phương Thải Hà ngăn cản lại nàng: “Ta chỉ hỏi tiền bối mấy điều vụn vặt mà thôi.” Nói rồi, nàng xoay người, hướng lão giả, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối đã rõ.” Dù biểu lộ của nàng cung kính, thế nhưng trong lòng nàng vẫn là có so đo.

Nói là nàng một trăm phần trăm tin tưởng lời nói của lão giả? Vậy là không thể nào.

Nhiều nhất, nàng liền coi đó như tham khảo mà thôi.
Lão giả phất tay, không quan trọng đáp: “Không có gì.

Tiểu cô nương là khách hàng của ta.

Ta chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi.”

Một bên khác, Tô Thần gặp Phương Thải Hà không có việc gì, hắn không khỏi tò mò nói: “Lúc trước tiền bối có nói, vãn bối trên thân có họa.

Điều này phải chăng là sự thật?”
Lão giả lúc này vẫn chưa vội trả lời, một bên yên lặng lấy ra chiếc bát cổ kính lúc trước, đặt lên bàn.

Khác biệt là, viên Tam phẩm linh thạch mà Phương Thải Hà đặt vào lúc nãy, không biết đã biến mất từ khi nào.

Tô Thần có chút bất đắc dĩ.

Hắn do dự một chút, sau cùng vẫn là cắn răng, lấy ra một viên Tam phẩm linh thạch, đặt vào trong.

Dừng lại một chút, hắn thử hỏi: “Vãn bối thế nhưng có cần gieo đồng xu?”
“Này thì lại không cần.” Lão giả cười, nhiệt tình đáp.

Cùng lúc, lão giả yên lặng không một tiếng động thu lấy viên Tam phẩm linh thạch.

Tất cả mọi người nhìn đã thành quen, không có ai buồn đi phản ứng.
“Riêng đối với tiểu hữu, không cần thiết gieo đồng xu, cũng không cần thiết viết chữ, gieo quẻ,...!làm những cái này tục vật.” Lão giả giải thích chuyên nghiệp: “Vận họa của mỗi người thể hiện tại trên gương mặt mỗi người.

Ấn đường chỉ là một trong số đó thôi.

Ở ta xem ra, tiểu hữu là người có đại khí vận gia thân.”
Nghe đến đây, Tô Thần bất tri bất giác gật đầu.

Hắn cũng nhân ra, tự thân khí vận không tầm thường, thường thường có thể bắt gặp cơ duyên ở những nơi người ta không ngờ tới, vấn đề rắc rối có đôi khi được giải quyết mà chính hắn cũng không ngờ.

Nếu không phải thân mang khí vận, hắn có lẽ vẫn còn là một tên tạp dịch đệ tử tầm thường của Vũ Hóa tông đây, còn kém thân phận hiện nay đến hai cấp độ.

Bởi vậy, hắn đối với lời nói của lão giả, trong lúc vô hình, gia tăng niềm tin thêm mấy phần.

Ở một bên, Trần Nguyên cũng thầm kinh ngạc.

Kiểm tra bằng Khởi Nguyên nhãn, quả nhiên, đối phương có danh hiệu quen thuộc: Đại Khí Vận giả.
Ấy vậy mà, lời tiếp theo của lão giả lại để cho Tô Thần sửng sốt: “Bất quá, trên người tiểu hữu có đại họa, thậm chí có thể đe dọa đến đạo đồ sau này, có tính nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Thần sửng sốt một chút.

Ánh mắt của hắn trở nên hồ nghi, dò xét lão giả trước mắt.

Loại lời này, những lão đạo sĩ lừa gạt rất ưa thích đe dọa người khác, có như vậy mới càng dễ ép tới nhiều linh thạch hơn.

Tô Thần cũng tính là có kinh nghiệm trải đời, tự nhiên không lạ các chiêu bài này.
Lão giả gặp Tô Thần hoài nghi, biểu lộ không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Hắn cười: “Thế nào, không tin? Vậy ta có thể nói cho tiểu hữu, tiểu hữu ngay bây giờ có một cái tiểu kiếp nạn, hơn nữa tiểu kiếp nạn còn liên quan đến tiểu cô nương này.” Vừa nói, lão giả vừa đưa tay chỉ về phía Phương Thải Hà.
“Vãn bối?” Phương Thải tự chỉ tay về mặt mình, có chút không hiểu ra làm sao.

Những người khác cũng là như vậy, biểu cảm mờ mịt giống nhau.
Đúng lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên vang đến thanh âm của nam tử trẻ tuổi, một thanh âm hội tụ đầy đủ các yếu tố, kiêu căng, ngang ngược, càn rỡ, hoàn khố:
“Nha, đây không phải là Thải Hả yêu mến sao? Thật là trùng hợp.

Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt tại Càn Nguyên thành này.

Đây có lẽ là ông trời cũng tác hợp cho duyên phận của hai chúng ta đi.”
Trong một nháy mắt, tất cả mọi người liền hiểu ra kiếp nạn này vì sao đến.
- -----------------------------

Chương 235: Màn kịch quen thuộc


Mấy người Trần Nguyên quay người nhìn lại nơi đầu nguồn thanh âm thì phát hiện, ở đó đã xuất hiện một vị nam tử trẻ tuổi. Người này tương đối trẻ tuổi, ăn mặc một thân quần áo hoa quý, dệt từ tơ lụa cao cấp nhả ra từ linh tằm, đầu hắn đội ngọc quan, hông đeo dây lưng cực kỳ xa hoa, một bên còn mang theo ngọc bội không tầm thường, có tác dụng xua tà đuổi quỷ, tránh những những thứ ô uế hay lời nguyền không quá mạnh, tay hắn cầm quạt xếp, cũng là một kiện không tầm thường phòng ngự pháp khí. Toàn thân hắn trên dưới, chỉ là trang phục liền lộ ra vô cùng sáng trọng, giá trị không thua gì Tam phẩm pháp khí.

Duy chỉ đáng tiếc là, kẻ này dù ăn vận có tốt đến mấy cũng không che được thứ khí chất của một tên công tử hoàn khố, đã có chút hèn mọn lại cợt nhả, khiến cho đa số nữ tử vì đó mà vô ý thức sinh ra lòng chán ghét. Như để minh chứng cho điều đó, kẻ này tu vi không cao, chỉ có Nhị phẩm tầng một. Ấn lấy niên kỷ đã trên dưới ba mươi của hắn, lại cộng thêm xuất thân hẳn là bất phàm, tu vi của hắn đầy đủ thỏa mãn để được coi là một tên phế vật.

Đi đàng sau nam tử này còn có bốn, năm tên hộ vệ trẻ tuổi khác, tu vi đều tại Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu cùng một lão giả, thân mặc áo xám, rất tươm tất, râu tóc có điểm hoa râm nhưng gương mặt hồng hào, sống lưng thẳng tắp, tinh thần quắc thước, bước đi nhanh nhẹn, vững chãi, khí tức dù nội liễm nhưng đủ để khiến cho dì Phương e dè không thôi. Trần Nguyên nhìn ra, lão giả này tu vi tại Tam phẩm tầng tám, trọn vẹn cao hơn dì Phương tới hai cái tiểu cảnh giới.

Trần Nguyên còn đang hiếu kỳ đánh giá nam tử này. Kể từ khi biết Tô Thần là Đại Khí Vận giả, hắn liền ôm một chút chờ mong đối với tình huống hiện tại. Nam tử trẻ tuổi trước mặt mang đầy đủ đặc điểm của một tên công tử ca cuồng vọng, có chút vô tri lại phách lối. Cho nên, đây chính là tiểu quái trong truyền thuyết sao? Tiếp theo sẽ là trang bức đánh mặt?

Khi mà Trần Nguyên còn đóng vai trò một tên khán giả, hứng thú quan sát vở kích trước mắt thì Phương Thải Hà tức giận đến gương mặt phát xanh, hai nắm tay siết chặt. Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, biểu cảm băng hàn đến đáng sợ, ánh mắt không che giấu chút nào phẫn nộ, ghen ghét cùng lãnh ý. Nàng có biết bao nhiêu tức giận đối với tên nam tử này, mười năm nay một mực quấn lấy nàng không buông, thái độ qua mỗi năm một thái quá. Sau cùng, bao nhiêu phẫn nộ ấy chỉ hóa thành một câu: “Đồ vô liêm sỉ.”

Khó có thể trách nàng sau cùng chỉ có thể nói ra một câu ngắn ngủi như thế. Thân là một tiểu thư khuê các, từ nhỏ nhận giáo dục lễ nghĩa thấm nhuần và cực kỳ khắt khe, vốn từ vựng của nàng về những từ ngữ thô tục quả thực ít đến thảm thương.

Nam tử kia nghe nữ tử trong lòng mắng chửi, chẳng những không tức giận lại còn cười ha ha: “Thải Hà quả nhiên thật xinh đẹp, dù là mắng chửi người vẫn như cũ đáng yêu như thế.”

“Ngươi…” Đối phương cợt nhả như thế để cho Phương Thải Hà giận dữ không thôi.

Không để cho Phương Thải Hà có cơ hội tiếp lời, nam tử kia trực tiếp đánh gãy nàng: “Lại nói, ta trước đó chỉ là gọi tên ngươi mà thôi, cùng Thải Hà ngươi đàm đạo sự tình duyên phận, lại như thế nào vô liêm sỉ với có liêm sỉ?” Nói rồi, hắn lắc đầu, điệu bộ như có tiếc nuối: “Thải Hà, ngươi như thế này là không được. Ngươi mặc dù là một trong mười đại mỹ nhân trẻ tuổi Đại Càn, thế nhưng, không phân biệt trắng đen, thị phi như thế thì lại có thể nào xứng đáng với danh hiệu Phương gia hòn ngọc quý.”

Phương Thải Hà bị nam tử nói đến tức giận trợn tròn mắt, bộ ngực đầy đặn, quyến rũ mê người chập chùng lên xuống không thôi. Ngón tay của nàng run lẩy bây chỉ vào đối phương, qua thật lâu mới nói nên lời: “Lôi Minh Vũ, ngươi lại là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, tên ta, Thải Hà, cũng không phải là ngươi có thể thân mật như vậy xưng hô.”

Nam tử gọi Lôi Minh Vũ lắc đầu, khe khẽ thở dài, tựa như có chút buồn rầu: “Thải Hà, ngươi nói lời này khiến cho ta thật đau lòng. Trước đó tại kinh thành, cha ngươi thế nhưng ân cần căn dặn ta, nếu như tại Càn Nguyên thành bắt gặp ngươi, thì nhiều chú ý, quan tâm, chăm sóc cho ngươi. Một mảnh ý tốt của ta như thế, vậy mà qua lâu ngày gặp lại, ngươi đối với ta liền là thái độ này? Cái này làm sao không khiến người ta thương tâm?”

Lôi Minh Vũ càng nói càng khiến cho Phương Thải Hà giận dữ không thôi. Sắc mặt nàng khó coi đên vô cùng. Rốt cuộc, nàng dứt khoát: “Cha ta là cha ta, ta là ta. Ta và ngươi chẳng có bất cứ quan hệ gì. Chuyện của ta, không khiến ngươi quan tâm.” Dừng tạm, nàng bổ sung: “Lại nói, lời của ngươi, ai biết có bao nhiêu là sự thật. Tên vô lại như ngươi, lời nói làm sao có thể tin?”


Lôi Minh Vũ vẫn ung dung không vội. Hắn lắc đầu, tựa như thật thương tâm, nhưng rõ ràng, diễn kỹ của hắn chẳng đâu vào đâu, từ góc độ của bọn người nhìn qua thì còn tương đối lố bịch. Lôi Minh Vũ thán: “Phương Thải Hà, ngươi thật khiến cho người ta thất vọng đâu. Giữa người với người liền cứ như thế không thể tín nhiệm với nhau?”Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm Phương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Ngươi hỏi, ta và ngươi là quan hệ gì? Vậy thì ta có thể chính thức nói cho ngươi biết, giờ phút này, ngươi có lẽ đã trở thành vị hôn thê của ta đi. Trước khi ta rời khỏi kinh thành, cha ta đã xuất phát đến Phương phủ, chính thức hướng Phương gia gia chủ cầu hôn ngươi cho ta. Đoán chừng đến bây giờ, chúng ta đã có hôn ước đàng hoàng rôi. Ngươi nói, ta gọi hôn thê của mình bằng tên lại có gì quá đáng?”

“Không… Không thể nào.” Phương Thải Hà nghe đến đây, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng nhợt. Nàng điên cuồng lắc đầu, biểu cảm trở nên hoảng sợ, rối loạn. Cứ mặc cho nàng đang không ngừng tự trấn an bản thân: “Ngươi nói dối. Nhất định không phải sự thật. Là ngươi đang nói dối.” Thế nhưng, cứ mặc cho nàng chối bỏ như thế nào đi chăng nữa, lời nói của hắn vẫn cứ văng vẳng trong lòng. Qua thời gian không ngắn, dì Phương phải âm thầm điều một sợi linh lực vào thể nội của nàng, tạm thời giúp nàng trấn tĩnh tinh thần.

Một bên khác, Lôi Minh Vũ khinh thường cười một tiếng: “Nói dối? Loại chuyện này, ta cần thiết nói dối sao? Muốn chứng thực có phải ta nói dối hay không, ngươi chẳng phải chỉ cần liên lạc với cha ngươi một lần là rõ?”

Phương Thải Hà sắc mặt trở nên xanh xám. Nàng không còn muốn nghe thêm đối phương một lời nào nữa, cũng không có đi phản bác đối phương. Hắn nói đúng. Loại chuyện này, chỉ cần liên lạc một tiếng Phương gia liền biết ngay thật giả như thế nào, nàng có ở đây phản bác cũng là vô ích. Bất quá, từ sâu trong thâm tâm, nàng biết rằng, đối phương không cần thiết đem loại chuyện này ra đùa giỡn, lại cũng cảm thấy rằng, khả năng xảy ra chuyện này không hề nhỏ chút nào.

Phương gia trước nay vẫn không phải muốn bám vào Lôi gia sao? Phương gia dù là thế gia đại tộc, tại Đại Càn Vương triều cũng là lẫy lừng một phương hùng bá; thế nhưng đặt cạnh Đại Càn Vương triều đệ nhất thế gia, Lôi gia, Phương gia liền lộ ra thật nhỏ bé.

Tô Thần đứng ở một bên, nhìn không được nữa, rốt cuộc đứng ra, chắn trước người Phương Thải Hà, ánh mắt lạnh lùng không có thiện ý, lạnh giọng quát: “Bắt nạt một nữ hài tử có gì hay ho? Uổng cho ngươi vẫn là một công tử thế gia.”

Lôi Minh Vũ gặp một nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên chắn trước mặt mình, ánh mắt bên trong đột ngột thay đổi, khắp gương mặt là hàn ý. Hắn quát: “Tiểu tử, ngươi là ai? Nếu thức thời thì nhanh một chút cút sang một bên, nếu không có hối hận cũng không kịp.”

"Ha ha… " Tô Thần lớn tiếng cười, thanh âm mang theo càn rỡ cùng sự ngạo nghễ, tựa như coi thường hết thảy, tựa như nhìn xuống hết thảy.

"Tô Thần." Ở một bên khác, Phương Thải Hà thất thần nhìn sang hắn, trong lòng sinh ra thật sâu cảm động, lại có thật nhiều ngưỡng mộ khí chất của hắn lúc này.

Tô Thần phất tay, ra hiệu cho nàng không cần nói gì thêm. Kế tiếp, hắn hiên ngang, ưỡn ngực thẳng lưng, đối diện với Lôi Minh Vũ, chính khí lẫm nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta nhìn không được đám công tử ca các ngươi quen thói ỷ thế bức hiếp người quá đáng. Như thế đã đầy đủ lý do?"

Hắn là làm tốt âm thầm vận chuyển thể nội linh lực, sẵn sàng cho một trận chiến. Cứ thế, dù là hai bên đánh lên, hắn vẫn chiếm về một phần lý, sau này như có hậu hoạn, hắn cũng dễ dàng dựa vào đó mà thuận tiện giải quyết. Còn về phần hiện tại? Hắn không e ngại. Chỉ là mấy tên đầy tớ Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu còn chưa bắt được hắn như thế nào. Duy chỉ có lão giả để cho hắn cực độ kiêng dè kia, tuyệt đối thuộc về Tam phẩm tu vi tầng thứ. Bất quá, loại tồn tại này sẽ không dễ dàng ở trong Càn Nguyên thành ra tay. Một khi ra tay, hắn tất sẽ bị các Tứ phẩm Thượng nhân trấn thủ thành trì trấn áp tại chỗ. Càn Nguyên thành không cho phép Tam phẩm Đại tu sĩ trở lên tùy tiện đấu pháp. Nếu là Nhị phẩm, vậy nhiều nhất duy trì được thời gian một khắc. Tứ phẩm Thượng nhân sẽ bỏ mặc không nhìn, đội tuần tra cần mất một thời gian ngắn trước khi xuất hiện ngăn cản.


Ai ngờ, Lôi Minh Vũ không theo lẽ thường ra bài. Hắn vẫn đứng tại chỗ, không vội vàng ra tay mà chất vấn: “Ta cùng vị hôn thê của ta Thải Hà đàm luận nhân sinh, cùng ngươi một tên người ngoài có liên quan gì?” Sau đó, hắn híp mắt lại, lạnh lẽo nói: “Hay là, ngươi âm thầm ngưỡng mộ Thải Hà, lại gặp nàng đã có vị hôn phu, cho nên tìm mọi cách chống đối vị hôn phu của nàng?”

Lời vừa nói ra, có nhiều người nhìn về phía Tô Thần, ánh mắt đã cùng lúc trước không giống nhau. Nếu như lúc trước, Tô Thần biểu hiện thật giống như tuổi trẻ thiếu niên, chính khí lẫm nhiên, không khuất phục cường quyền thì giờ khắc này, hắn lại thật giống như có chút… mang tư thù. Sắc mặt mọi người mang theo một tia phức tạp.

Tô Thần cũng hiểu, tâm lý mọi người đã bị mang lệch. Hắn không khỏi thẹn quá thành giận, mắng mỏ: “Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi quả nhiên không phải thứ tốt lành gì. Hơn nữa, lời từ một tên hoàn khố công tử, ai có thể tin là thật? Thải Hà chưa chắc đã là hôn thê của ngươi.”

Lời nói là vậy, bất quá, có thể nghe lọt tai hay không lại tùy thuộc từng người. Trong một số kẻ sành sỏi, tựa như dì Phương, vỗn mang định kiến về Tô Thần, thì lời này càng giống như Tô Thần tự lấy cớ cho bản thân. Nàng dù không có chút nào ưa thích Lôi Minh Vũ, nhưng đối với Tô Thần lại càng chán ghét nhiều hơn.

Cuộc náo loạn này kéo dài thời gian không ngắn. Đã có rất nhiều tu sĩ qua đường dừng lại vây xem, một bên chỉ trỏ bàn luận, một bên đưa ra phê bình kín đáo. Không thể không nói, Lôi Minh Vũ tên này vẫn là có mấy phần đầu óc, không phải như trong tiểu thuyết huyền huyễn mô tả ngu ngốc như vậy. Cứ mặc cho đa số người xem không biết tình huống cụ thể ra sao, thế nhưng, chỉ bằng một câu khẳng định Phương Thải Hà là vị hôn thê của hắn, hắn đã chiếm phần lý, đẩy Tô Thần thành một kẻ nhiều chuyện, xen vào việc gia đình người khác, thậm chí có mấy phần tiểu nhân.

Ba người Trần Nguyên cùng với lão giả ở một bên yên lặng quan sát. Đúng sai hắn trước tạm không đề cập, Trần Nguyên chưa từng có ya định can thiệp vào. Giao tình của hắn và mấy người Tô Thần cũng chưa sâu đến mức độ để hắn ra mặt trợ giúp

Rốt cuộc, mà giao đấu mà Trần Nguyên chờ mong cũng xảy ra. Hắn hứng thú nhìn xem. Tô Thần không hổ là Đại Khí Vận giả, dù là ở Thanh Châu phần này mảnh đất nghèo khó, thủ đoạn vẫn là tầng tầng lớp lớp. Hắn chỉ lấy Nhị phẩm tầng năm sơ đoạn tu vi, độc chiến bốn, năm tên tùy tùng, tu vi Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu của Lôi Minh Vũ mà không hề rơi vào thế hạ phong. Lão giả tu vi Tam phẩm tầng tám theo sau bảo hộ Lôi Minh Vũ thì nhíu mày quan sát một màn này, bất quá sau cùng chưa từng ra tay.

Cho đến nửa khắc đồng hồ phía sau, rốt cuộc hộ vệ quân của Càn Nguyên thành tới, cưỡng ép giải trừ cuộc náo loạn này. Thân thế, bối cảnh to lớn của Lôi Minh Vũ để cho đám hộ vệ quân chẳng thể làm gì được hắn. Hắn cứ như thế nghênh ngang rời đi, trước khi biến mất còn không quên trêu đùa Phương Thải Hà một phen, để cho nữ tử xinh đẹp gương mặt đỏ bừng lên vì giận dữ, hai bờ vai run lên, khó mà không chế.

Đã không bắt được Lôi Minh Vũ, hộ vệ quân cũng không tốt bắt lại Tô Thần, cho nên bọn hắn chỉ xử lý tượng trưng Tô Thần, phạt nhẹ hắn một chút linh thạch, coi như đền bù tổn thất phá hư cho Càn Nguyên thành rồi nhắm một con mắt, mở một con mắt để hắn rời đi.

Bất quá, phen này xử lý bất công, Tô Thần ghi nhớ trong lòng. Trước đây là tạp dịch đệ tử của Hóa Vũ tông, hắn từng chứng kiến qua rất nhiều tình cảnh đối xử bất công, trắng trợn thiên vị một bên như vậy; chính bản thân hắn cũng là nạn nhân trong đó. Cho nên, hắn đối với loại hình vi dung túng, nuông chiều của đám thế gia công tử này cực độ căm thù cùng ghen ghét. Một lần này, hắn âm thầm nhớ kỹ mặt từng người trong đội hộ vệ quân, càng không thể quên được Lôi Minh Vũ cho hắn cái nhục ngày hôm nay.

Giao nộp xong linh thạch, Tô Thần khẽ hừ một tiếng rồi phất tay rời đi, cùng một chỗ còn mang theo Phương Thải Hà. Dì Phương bất đắc dĩ cắn răng chạy theo. Đồng thời, trong lòng nàng âm thầm suy tính, nếu như gia chủ thật sự hứa hôn tiểu thư cho Lôi Minh Vũ. Vậy tiếp sau đó, nàng có nghĩa vụ phải nhắc nhở tiểu thư. Thân là người đã có hôn ước trên thân, hành động của nàng không thể phóng túng như vậy được nữa.

Lão giả xem mệnh nhìn một màn này không khỏi thở dài, đầu khẽ lắc, cũng không biết là tiếc nuối điều gì. Trần Nguyên không hỏi thăm. Hắn đoán chừng hắn biết một hai.

Lúc này, Trần Nguyên đột ngột hướng lão giả, nói ra: “Đạo hữu, đã ngươi không có khách hàng. Nếu không…”

Lời còn chưa dứt, lão giả đã vội vàng xua tay: “Đạo hữu, ngươi còn muốn ta nói với đạo hữu bao nhiêu lần nữa? Ta và đạo hữu không có duyên, cưỡng ép xem mệnh chỉ khiến cho ta người này gặp họa mà thôi. Đạo hữu thứ lỗi, mong đạo hữu tìm cao nhân khác.”

Trần Nguyên không bỏ đi, cũng không giận. Hắn đáp: “Đạo hữu hiểu lầm. Ta muốn nhờ đạo hữu xem mệnh không phải là ta mà là vị cô nương này.”

Nói rồi, hắn một tay nắm lấy bàn tay trắng thuần như ngọc, mát lạnh của Lữ Như Yên. Trong lúc gương mặt của nàng ánh lên nét hồng vì thẹn thùng, hắn ôn nhu kéo nàng tiến lên một bước, nói ra: “Làm phiền đạo hữu xem cho vị cô nương này.”

Cửu phẩm đại năng nha, nếu như không tận dụng cơ duyên thì xem như lãng phí. Đã hắn để cho vị này kiêng kỵ thì chí ít cũng xem một chút mệnh cách của Lữ Như Yên, coi như một chút vui thú giải trí. Hơn thế nữa, loại cảm giác này thật giống như ở thế giới trước, các đôi tình lữ dắt tay nhau vào quầy tiên tri, xem bói như vậy. Đây cũng là một trong mấy hoạt động phổ biến giữa các đôi tình nhân đi.

Lão giả gặp không phải xem mệnh cho Trần Nguyên thì chậm lại. Hắn khẽ gật gù. Như thế thử thêm một lần, kết chút thiện duyên với nhân vật bực này cũng không sao.

“Đã như vậy, bần đạo cố mà thử lấy một lần đi.” Lão giả nói ra, một bên quan sát Lữ Như Yên.

Mà vừa quan sát nàng không đến ba hơi thở, biểu lộ của lão giả trở nên chấn kinh đến tột cùng. Hắn con mắt lão trừng lớn, đồng tác trên tay cứng ngắc, miệng khẽ mở, bờ môi run run, hết thảy biểu lộ tựa như lão gặp phải thứ gì đó kinh khủng nhất trên đời vậy.