Cầu Đạo

Chương 220-221




Chương 220: Hạo Kiếp


Diệu Chân Tôn giả cùng Đạm Đài Thanh Chiếu ngắn ngủi trao đổi vài lời, sau đó thì không nói thêm gì nữa.

Ván cờ giữa Trần Nguyên và người trước vẫn còn tiếp tục.

Đạm Đài Thanh Chiếu không hề rời đi mà ở lại, yên tĩnh một bên quan sát hai người chơi cờ.

Cứ mặc cho sự thật rằng, Trần Nguyên chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân tu vi, niên kỷ còn rất trẻ, thế nhưng cờ mà hắn hạ xuống thực sự là huyền diệu lắm, huyền diệu đến độ mà chính nàng một tôn Lục phẩm Chân quân chân chính cũng từ trong đó thu hoạch được một chút lợi ích.

Dạng này cơ duyên, nếu như có sư tôn ngầm cho phép, nàng không nguyện ý bỏ qua.
Ván cờ sau đó một mực kéo dài thêm một ngày một đêm mới kết thúc.

Đạm Đài Thanh Chiếu càng quan sát lâu, nội tâm càng khó mà giữ được bình tĩnh.

Nàng chưa bao giờ thấy qua, một người có thể cùng với sư tôn nàng giằng co lâu đến vậy, dẫu thế ở hạ phong, nhưng chênh lệch cũng không xa.

Có lẽ, phân ngươi sáu ta bốn đi.

Chính là bản thân nàng xa xa không làm được đến trình độ như thế, vô số đời thiên kiêu của Bách Linh Hoàng triều cũng không.
Sau cùng, Trần Nguyên vẫn là thua.

Bất quá, hắn không để ý, thậm chí là vui mừng.

Hắn một ván cờ hạ bốn ngày bốn đêm này xuống thu hoạch chính là nhiều đến ngoài ý muốn.

Nếu bế quan hoàn toàn lĩnh ngộ huyền diệu trong đó, tu vi chắc chắn lại tăng một mảng lớn, đạt tới tầng ba trung kỳ cũng không phải nói chơi.
Diệu Chân Tôn giả thu tay lại, một mặt nhìn xem Trần Nguyên, hai mắt toát ra ý cười, nói: “Chúc mừng tiểu hữu Kỳ đạo lại có một bước tiến lớn.”
Trần Nguyên khiêm tốn nói: “Đây hết thảy là nhờ có tiền bối chỉ dạy.

Phần ân tình này, vãn bối luôn nhớ kỹ.”
Diệu Chân Tôn giả lại lắc đầu: “Ta nhiều nhất chỉ có thể xem như chỉ ra phương hướng mà thôi.


Ngộ tính và nỗ lực của tiểu hữu mới là đóng vai trò chính.”
“Tiền bối quá khen, vãn bối nào dám nhận.”
“Không.

Tiểu hữu ngươi không cần khiêm tốn.” Diệu Chân Tôn giả nói, ánh mắt nhìn về Trần Nguyên lúc này đã mang theo một tia kinh dị.

Hắn khẳng định: “Đương thời ta gặp qua vô số người, nếu như luận ngộ tính, tiểu hữu chính là người mạnh nhất ta từng gặp, tuyệt không có số hai.

Phải nói, ngay cả kẻ số hai, so với tiểu hữu cũng chênh lệch quá nhiều, đến nỗi, không cần so sánh cũng được.” Đề cập đến đây, thanh âm của Diệu Chân Tôn giả ẩn ẩn chứa trong đó sự động rung, mặt giếng tâm cảnh mấy vạn năm qua luôn luôn phẳng lặng cuối cùng lại nổi lên một tia gợn sóng.

Bất quá, một tia cũng chỉ là một tia mà thôi.
Một bên khác, Đạm Đài Thanh Nguyệt nghe sư tôn lời nói khẳng định, nội tâm nhấc lên cơn sóng lớn.

Hai ngàn năm tu luyện, hai ngàn năm học hỏi bên sư tôn, nàng chưa từng thấy hay nghe nói qua sư tôn nàng dành cho bất kỳ ai sự khen ngợi lớn đến như vậy.

Thậm chí, ngộ tính của hắn cùng với kẻ thứ hai đều kém xa hắn đến mức so sánh chỉ là việc thừa thãi? Nói như vậy, nàng đứng trước mặt hắn thì cũng chỉ tương đương như kẻ tầm thường?
Không thể không nói, điều này kích thích Đạm Đài Thanh Chiếu thật sâu.

Thế nhưng, sự kích thích đó rất nhanh bị lắng lại, nội tâm nàng cũng khôi phục bình thản trong nháy mắt, thậm chí, biểu cảm gương mặt cũng chưa từng phát sinh biến hóa.

Chung quy, Đạm Đài Thanh Chiếu là Nữ Hoàng một phương Hoàng triều, Lục phẩm tu vi, tu luyện hai nghìn năm, khí chất, phong độ, tâm cảnh,...!bất luận mọi mặt đều không phải tu sĩ thông thường có thể sánh ngang.
Trần Nguyên thì không đáp lại: Ngộ tính của hắn rất mạnh, điều này hắn rõ ràng hơn hai hết.

So sánh với bất kỳ thiên kiêu nào hắn từng gặp, hắn đều có tự tin, ngộ tính của hắn thắng qua đối phương nhiều lắm.
Trần Nguyên và Diệu Chân Tôn giả đơn giản hàn huyên vài câu rồi cáo từ.

Hắn đã làm phiền đối phương thời gian tương đối dài, đối phương cũng hào phóng chỉ đạo hắn không ít, để hắn có thu hoạch thật lớn.

Lúc này, Trần Nguyên chỉ muốn bế quan, tiêu hóa hết toàn bộ những gì hắn lĩnh ngộ trong mấy ngày qua.
Lúc chuẩn bị rời đi, Diệu Chân Tôn giả bất chợt hỏi thăm: ‘Trần tiểu hữu, ngươi phải chăng có hứng thú tham gia thí luyện Vô Khuyết bí cảnh hai tháng sau?”— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên kinh ngạc.

Thế rồi, hắn rất nhanh liền hiểu ra: "Tiền bối là e ngại, Ninh Hoa cung, Tuyệt Vân Hoàng triều và ẩn thế Lam gia ba phương thế lực sẽ gây chuyện bên trong Vô Khuyết bia cảnh?"
Diệu Chân Tôn giả không có giấu giếm, gật đầu xác thực nói: "Đây là điều ta suy nghĩ.

Vô Khuyết bí cảnh tự thành một giới, quy tắc tương đối đặc thù.

Ở ngoại giới, dù cho có tu vi Thất phẩm Tôn giả cũng không có khả năng quan sát.

Bên trong hết thảy mọi chuyện, chúng ta đều không có cách nào biết đến." Dừng tạm, hắn giải thích tiếp: "Dĩ vãng, Vô Khuyết bí cảnh đã nguy hiểm.

Hiện nay, ba đại thế lực đồng thời mang theo đệ tử trẻ tuổi tới tham gia.

Đến tám, chín phần mười là sẽ đề nghị để đệ tử bọn hắn lẫn vào cùng chúng ta cùng một chỗ thí luyện.

Mà bọn hắn đề nghị, chỉ cần bọn hắn đưa ra cái giá hợp lý, chúng ta không tiện trực tiếp trở mặt từ chối.

Đến lúc đó, sẽ rất khó biết được, liệu có kẻ nào táy máy, động tay động chân bên trong bí cảnh."
Trần Nguyên khẽ gật đầu.

Tiến vào Vô Khuyết bia cảnh, hắn nghe nói thế nhưng là thiên kiêu đứng đầu nhất của toàn bộ Hoàng triều.

Nếu như ở bên trong bia cảnh bị giở thủ đoạn, điều này rất dễ dàng kích động các đại thế lực, thậm chí là cả Hoàng triều cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Hắn hỏi thăm: "Tiến bối muốn ta ngăn cản đệ tử trẻ tuổi của ba phương thế lực sử dụng thủ đoạn bên trong Vô Khuyết bí cảnh?"
"Này thì lại không cần." Diệu Chân Tôn giả lắc đầu: "Tiến vào Vô Khuyết bí cảnh danh ngạch sẽ rất nhiều.

Không chỉ có đệ tử Bách Linh học phủ mà còn có các tông môn, thế gia, thậm chí một số Vương triều phụ thuộc Bách Linh Hoàng triều, số lượng thậm chí có thể lên đến hàng vạn.

Chúng ta thậm chí còn không biết, ở trong đó liệu có kẻ nào đã bị lợi dụng.

Dù khả năng này là cực nhỏ vì chúng ta vẫn luôn chặt chẽ giám sát các thế lực, thế nhưng không thể nói chắc được."
Trần Nguyên cũng hiểu.

Một mình hắn đề phòng, ngăn cản mấy vạn tu sĩ cùng một lúc là chuyện không thể nào, đặc biệt là trong tình huống bị phân tán, hơn nữa, còn là không biết ai với ai, là địch hay bạn.

Hắn hỏi: “Cho nên, ý của tiền bối là?”
“Ta muốn là tiểu hữu giám sát cử động của đệ tử các phe thế lực.

Chí ít, chúng ta cũng muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đang ở trong bóng tối gây bất lợi cho chúng ta.

Mặt khác, chúng ta đến lúc đó sẽ đặt vào trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi người thân cận, cùng với tiểu hữu phối hợp, giám sát sự tình diễn ra bên trong bí cảnh.” Diệu Chân Tôn giả giải thích.
“Nếu tiền bối muốn chỉ là quan sát cử động của các phe thế lực, vậy thì không có vấn đề.” Trần Nguyên gật đầu nhận: “Bất quá, hiện tại thân phận của vãn bối là đạo sư, cùng một chỗ với các đệ tử tiến vào bí cảnh, như vậy liệu có hợp lý?”
“Điều này thì tiểu hữu không cần lo lắng.

Vô Khuyết bí cảnh mở ra dành cho tu sĩ không quá một trăm tuổi.

Tiểu hữu dù là đạo sư, nhưng niên kỷ thực tế lại không đến năm mươi, về nguyên tắc là có đầy đủ tư cách tham dự.

Mặc dù thân phận đạo sư còn tại có thể gây một chút cản trở, bất quá Chiếu nhi có thể xử lý được.”
Đạm Đài Thanh Chiếu nghe vậy, khẽ gật đầu với Trần Nguyên, ý nghĩa rất rõ ràng, việc này với nàng chỉ là sự tình một câu nói mà thôi.

Lại nói, dù nàng không rõ lai lịch của Trần Nguyên, không biết có thể tin tưởng hắn đến đâu, nhưng nàng tin tưởng sư tôn nàng.

Nếu Diệu Chân Tôn giả đã có an bài cho hắn như vậy, nàng sẽ tận lực phối hợp.
An bài xong đây hết thảy, Trần Nguyên mới chính thức rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn ngự kiếm phi hành xa dần, Đạm Đài Thanh Chiếu mới mở lời, giọng nói bĩnh tĩnh: "Sư tôn, vị Trần tiểu hữu này có lai lịch ra sao?"
Để nàng bất ngờ là, Diệu Chân Tôn giả lại lắc đầu: "Sư tôn cũng không rõ ràng.

Hơn nửa năm trước, ta đi du lịch thì bắt gặp hắn tại biên giới phía nam Bách Linh Hoàng triều.

Lúc đó, ta giả dạng một tên tiểu tán tu, cùng hắn đồng hành hơn một tháng mới mang hắn về đây.

Sau đó, ta ngay lập tức truyền tin cho ngươi, bất quá, ngươi lúc ấy vẫn còn bế quan.”
Đạm Đài Thanh Chiếu lộ ra tò mò: “Ngay cả sư phụ cũng không thể nhìn ra đối phương lai lịch?” Thế nhân chỉ biết, sư tôn nàng là Diệu Chân Chân quân, Lục phẩm tầng chín tu sĩ; thế nhưng lại không biết, sư tôn nàng từ lâu đã là Diệu Chân Tôn giả, tu vi sâu không lường được.

Mà sự thật này, bên ngoài nàng ra, Bách Linh Hoàng triều, thậm chí toàn bộ Nguyệt Châu, không có người khác biết được, dù là Hoàng thất lão tổ, đời trước Hoàng đế hay các đời lão tổ Bách Linh học phủ cũng không ngoại lệ.— QUẢNG CÁO —
Thất phẩm Tôn giả, đây đã là đứng ở đỉnh cao nhất của phương này thế giới.

Hơn thế nữa, sư tôn nàng càng là am hiểu thuật thôi toán, tu luyện là đạo nhân quả, có thể nhòm ngó thiên cơ.

Vậy mà sư tôn cũng không xem thấu được lai lịch đối phương?
Diệu Chân Tôn giả nhẹ lắc đầu: “Có l5ẽ, trên người đối phương mang theo chí bảo che đậy thiên cơ, cũng có thể là đối phương được một vị đại năng nào đó bảo hộ, ta không cách nào thôi tính ra lai lịch của hắn.

Là ta, ta càng thiên về khả năng thứ hai hơn; hắn lai lịch chỉ e rằng so với sư đồ chúng ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn.”
Còn có một điều, Diệu Chân Tôn giả chưa nói, ấy là khi gặp Trần Nguyên bất phàm, hắn thử thôi diễn quá khứ đối phương một phen.

Thôi diễn còn chưa hoàn thành, hắn ngay lập tức gặp phản phệ, đạo hạnh rung chuyển, thận thụ trọng thương, tu vi suýt chút nữa thì bị phế đi.

Lần đó, hắn phải hao tốn cái giá thật lớn mới áp chế lại thương thế, hiện tại chỉ nghĩ lại thôi mà cũng thấy sợ.
Đạm Đài Thanh Chiếu không biết điều này, nàng coi như chấp nhận đối phương có lai lịch cực kỳ to lớn, nhận đại năng bảo hộ hoặc có bảo vật che giấu thiên cơ.

Bất quá…
“Sư tôn, vậy vì sao người đối với Trần tiểu hữu…" Đặc biệt chiếu cố? Quan tâm? Thân cận? Không che giấu? Cởi mở?...!Chính bản thân Đạm Đài Thanh Chiếu nàng cũng không biết nên sử dụng ngôn từ nào để hình dung nữa.

Sư tôn đối với người nọ quả thực là thành ý đến cực điểm, ngay cả rất nhiều thông tin, lẽ ra không nên có người thứ ba biết, hắn vẫn là biết đến.

Thậm chí, nàng có cảm giác, giữ sư tôn và Trần Nguyên còn có gì đó nhận thức chung mà nàng không biết đến.
"Bởi vì…" Diệu Chân Tôn giả không chút do dự nói ra: "....!vị này Trần tiểu hữu là phúc tinh của chúng ta."
"Phúc tinh?" Đạm Đài Thanh Chiếu khó hiểu.
Diệu Chân Tôn giả giải thích: “Ta mặc dù không thể nhìn vào quá khứ của hắn, thế nhưng có thể nhòm đến một chút nhân quả tương lai của đối phương.”
“Ý của sư tôn là… hắn cùng chúng ta tương lai sẽ có liên quan?”
“Là có.


Hơn nữa còn là thiện duyên, là thiên đại thiện duyên.” Diệu Chân Tôn giả nói đến đây, hơi suy nghĩ chốc lát mới bổ sung: “Từ ta thôi diễn đến xem, chúng ta và vị tiểu hữu này hẳn là có nhân quả sâu sắc.

Hơn nữa, nếu như cùng Trần tiểu hữu kết hợp lại cùng một chỗ, đối với chúng ta, cũng đối với hắn, đều là điềm đại cát, chỗ lợi vô cùng lớn.”
Diệu Chân Tôn giả cũng chỉ giải thích tới đây, coi như miễn cưỡng giải trừ nghi hoặc cho nàng.

Kỳ thực, hắn còn có rất nhiều điều chưa từng nói cho Đạm Đài Thanh Chiếu, bao quát cả những nhận thức chung giữa hắn và Trần Nguyên, cả việc hắn đề nghị Trần Nguyên trở thành đạo lữ với Đạm Đài Thanh Chiếu, hay cả những toan tính phía sau liên quan đến nàng và nhiều kẻ khác.

Nếu như chỉ bằng một chút manh mối thôi diễn từ tương lai, hắn đích thực không có khả năng cùng Trần Nguyên đạt thành nhận thức chung sâu sắc đến như vậy; liên quan giữa hai người còn rất nhiều.

Bất quá, những thứ này, hắn không nói ra.

Không phải hắn không quan tâm Đạm Đài Thanh Chiếu; mà trái ngược lại, đây là một cách hắn bảo vệ nàng.

Cảnh giới của nàng chưa tới, biết đến quá nhiều không phải có lợi mà là một loại gánh nặng, không tốt cho tu hành, cũng ảnh hưởng con đường tương lai của nàng.
Đổi lại là Đạm Đài Thanh Chiếu, nàng là người tâm tư tinh tế, nghe ra ý tứ của sư tôn, không tiếp tục truy vấn điều này nữa.

Ngược lại, nàng nghĩ đến một vấn đề khác: “Sư tôn, có điều Thanh Chiếu đã muốn biết từ lâu, mong sư tôn giải hoặc.”— QUẢNG CÁO —
“Chiếu nhi muốn biết điều gì?” Mặc dù là hỏi, thế nhưng Diệu Chân Tôn giả cũng ẩn ẩn đoán ra được ý nghĩ của nàng.
“Thanh Chiếu muốn biết, gần một ngàn năm nay, sư tôn rốt cuộc đang làm gì? Suốt thời gian này, sư tôn có rất nhiều cử động để Thanh Chiếu không hiểu, người đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều kẻ mà Thanh Chiếu chưa từng biết đến, cũng làm rất nhiều điều mà người không thường làm… Rốt cuộc, người đang chuẩn bị điều gì?” Đạm Đài Thanh Chiếu chậm rãi nói.
Xác thực, gần một ngàn năm nay, nàng nhìn ra, Diệu Chân Tôn giả có rất nhiều biểu hiện khác thường mà trong số đó, mang theo Trần Nguyên trở về chỉ là một việc không quá nổi bật.

Thông thường, nàng là sẽ không hỏi đến.

Bất quá, vừa vặn gặp phải Trần Nguyên, hơn nữa, từ thái độ của Diệu Chân Tôn giả, rõ ràng sư tôn nàng có ý định kéo gần quan hệ giữa nàng và Trần Nguyên, nói rõ, việc này hoặc ít, hoặc nhiều liên quan đến nàng.

Nàng không thể không hỏi/.
Diệu Chân Tôn giả nghe xong, hơi trầm tư lại một chút.

Sau mười mấy hơi thở, biểu hiện của hắn buông lỏng, nói ra: “Chiếu nhi, việc này, ta vốn dự định để ngươi tu vi đạt đến Thất phẩm cảnh giới mới nhắc đến, bất quá ngươi đã hỏi, hơn nữa thời, gian có vẻ như không còn kịp, vậy ta liền nói.

Kỳ thực những năm này, ta một mực làm chuẩn bị.”
“Chuẩn bị?”
“Đúng, là chuẩn bị.” Diệu Chân Tôn giả điều chỉnh ngữ điệu chưa từng có nghiêm túc: “Chuẩn bị để ứng phó với một hồi hạo kiếp.”
“Hạo kiếp.” Hai con mắt đẹp linh lung của Đạm Đài Thanh Chiếu mở lớn.

Sư tôn nàng là Thất phẩm Tôn giả tu vi, càng là tinh thông thôi diễn, bói toàn; hắn nói tới hạo kiếp, vậy thì hạo kiếp này chắc chắn là kinh khủng.
“Là hạo kiếp của cả phương thiên địa này.” Diệu Chân Tôn giả giọng nói nghiêm trọng: “Giới này sẽ đối mặt một hồi kiếp nạn khó bề tưởng tượng.

Đến lúc đó, đừng nói là Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân, cho dù là vi sư Thất phẩm Tôn giả tầng thứ tu vi cũng chưa chắc an toàn vượt qua.”
Đạm Đài Thanh Chiếu chấn kinh.

Nàng có chuẩn bị tâm lý cho những gì sắp nghe được, nhưng nàng nào có thể ngờ, hồi hạo kiếp này vậy mà bao phủ lên cả một giới, hơn nữa, Thất phẩm Tôn giả tầng thứ cũng có nguy cơ vẫn lạc? Như vậy, hạo kiếp này hung hiếm đến trình độ nào.
Diệu Chân Tôn giả nhìn qua biểu lộ của Đạm Đài Thanh Chiếu, nội tâm thở dài.

Hắn tiết lộ cho nàng, ấy chỉ là một phần nhỏ thông tin mà thôi, tựa như góc nổi của tảng băng vậy.

Hắn chưa thể nói, có rất nhiều kẻ muốn mưu đồ nàng bên trong hồi hạo kiếp này.

Vẫn chưa tới thời điểm để nàng tiếp xúc đến tầng thứ này, chưa phải hiện tại.

Chí ít, nàng phải có năng lực tự vệ trước đó..

Chương 221: Tính toán


Gian nhà trúc của Diệu Chân Tôn giả lâm vào trầm mặc thật lâu. Sau đó, Đạm Đài Thanh Chiếu thành khẩn hỏi: “Sư tôn, hạo kiếp này đến tột cùng lại là thứ gì?”

Hạo kiếp nguy cơ là thế, dù là Thất phẩm Tôn giả cũng có nguy cơ vẫn lạc, một cái Bách Linh Hoàng triều cuốn vào trong đó thì nào có khác một chiếc thuyền con tròng trành trong cơn bão dữ giữa đại dương. Đạm Đài Thanh Chiếu nhu cầu bức thiết muốn làm chuẩn bị.

Diệu Chân Tôn giả lại không trực tiếp trả lời đồ nhi của mình, thay vào đó, hắn hỏi ngược lại: “Chiếu nhi, những năm gần đây, ngươi thấy lứa đệ tử mới nhập môn Bách Linh học phủ như thế nào?”

Đạm Đài Thanh Chiếu biểu lộ có chút nghi hoặc, thế nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Rất mạnh thưa sư tôn, so với quá khứ bất kỳ thời đại nào đều chói mắt, rực rỡ hơn nhiều. Thậm chí, thời đại này cũng có thể xưng là hoàng kim thịnh thế cũng không sai.”

Thân là Nữ Hoàng của một Hoàng triều, nàng làm sao có thể không coi trọng thế hệ ‘máu mới’ của Hoàng triều mình. Đó là tương lai sẽ chống lên trụ cột Hoàng triều ngàn năm sau, nàng luôn thời thời khắc khắc quan sát chất lượng của từng lứa thiên kiêu ngay từ khi vừa kế vị vị trí Nữ Hoàng. Trong khoảng thời gian một trăm năm trở lại đây, số lượng thiên kiêu sinh ra nhiều đến mức quá phận.

Dĩ vãng, ở Bạch Linh Hoàng triều, đệ tử trẻ tuổi, tư chất cấp bậc thiên tài, có thể tại trước ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, trước một trăm tuổi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, cách mỗi ngàn năm mới có cơ hội xuất hiện một, hai vị, hơn nữa, cơ hội không phải thật sự cao. Hai ngàn năm trước, thời kỳ mà Đạm Đài Thanh Chiếu mới bái nhập Bách Linh học phủ, toàn bộ Hoàng triều cũng chỉ có nàng cùng vị cựu hôn phu của nàng đạt tới cấp độ này mà thôi, lại phải đợi hơn một ngàn năm sau đó Bách Linh Hoàng triều mới xuất hiện thêm vị thứ ba sở hữu tư chất xuất chúng như vậy. Đây không phải là nói Bách Linh Hoàng triều nhân tài thưa thớt, mà tình trạng chung của Minh Nguyệt giới sở dĩ vốn là như vậy. Có thể tại trước ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại Tu sĩ, dù ở Ba ngàn thế giới cũng được coi là thiên tài; thân là một phương tiểu thế giới, dưỡng dục ra loại này thiên tài đối với Minh Nguyệt giới đều có phần gồng gánh. Bách Linh Hoàng triều có thể trong vòng ngàn năm xuất hiện nhân tài kiệt xuất cập bậc này đã coi như cực kỳ nổi bật, khí vận nghịch thiên rồi.

Vậy mà trong vòng trăm năm trở lại đây, thiên tài mọc lên như nấm sau mưa. Lấy cấp độ tiêu chuẩn thiên tài của quá khứ đến đánh giá, loại kia đã không còn ngàn năm sinh ra một vị nữa rồi. Bách Linh học phủ, cứ cách mỗi hai, ba mươi năm đều sẽ xuất hiện mấy vị như thế, thiên tư tung hoành, lực áp thế hệ trước học sinh. Thậm chí, ngay cả hiếm có vạn năm mới xuất hiện Linh thể, thời gian gần đây, Bạch Linh học phủ cũng tiếp nhận mấy người.

Không chỉ có Bách Linh học phủ, mà ngay cả các thế gia, tông môn, Vương triều phụ thuộc Bách Linh Hoàng triều, đệ tử cấp bậc thiên tài cũng xuất hiện lớp lớp, tựa như sóng sau đề sóng trước, nhiều không kể xiết. Ngoài ra, tình báo từ các thế lực khác trên Nguyệt Châu cũng mang về tình huống tương tự. Không có bao nhiêu người biết vì sao lại có chuyện này. Tất cả mọi người chỉ có thể đưa ra một lời giải thích mà bọn hắn cho rằng là hợp lý nhất: Hoàng kim thịnh thế đang đến. Thời đại này đã được chú định là thời đại sáng chói nhất trong lịch sử Minh Nguyệt giới.

Diệu Chân Tôn giả, nghe lời đồ nhi, gật đầu đồng tình: “Chính xác là như thế. Trăm năm trở lại đây, số lượng thiên tài xuất hiện so với cả vạn năm trước đố cộng lại còn phải lớn hơn. Bất quá… “Diệu Chân Tôn giả nghiêm túc nhìn Đạm Đài Thanh Chiếu, cái nhìn để người phía sau có chút căng thẳng: “... cái gọi là Hoàng Kim thịnh thế chỉ là một lời giải thích không hoàn chỉnh mà thôi.”

“Không hoàn chỉnh?” Đạm Đài Thanh Chiếu có chút giật mình. Sau đó, nàng liên tưởng tới lời trước đó của sư tôn, thận trọng hỏi: “Sư tôn, ý của ngài là, thiên tài xuất hiện nhiều như vậy, là ứng với thế giới đại kiếp nạn mà sinh?”

“Có câu, thời thế xuất anh hùng.” Diệu Chân Tôn giả nói: “Không có đại kiếp nạn, lại như thế nào có cơ hội cho anh hùng tỏa sáng đâu?”

Đạm Đài Thanh Chiếu trầm mặc, lâm vào trong suy tư. Diệu Chân Tôn giả nói tiếp: “Ngươi cũng có thể hiểu, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ấy là bản năng của thiên địa này tự phòng vệ trước đại kiếp nạn. Trước bất kỳ đại nạn nào, luôn luôn cần những nhân vật anh hùng, hoặc ngoài sáng, hoặc trong bóng tối, dẫn dắt thế giới vượt qua. Đây đã là quy luật từ xưa đến nay.”

“Cho nên, những thiên tài xuất hiện trong thời gian gần đây chính là ứng lần đại kiếp nạn này của thế giới mà lên, tương lai càng là chú định trở thành nhân vật phong vân?”

“Vậy thì lại chưa hẳn.” Diệu Chân Tôn giả lắc đầu: “Thiên kiêu dù lại nhiều, nhưng chưa hẳn tất cả đều có thể trưởng thành, trở thành nhân vật thủ lĩnh một thời đại. Chỉ một trong số nhỏ những kẻ ấy, thân phụ đại khí vận, nhận được thiên địa chiếu cố, trong hồi kiếp nạn này trở thành người ứng kiếp mới là những kẻ có cơ hội càng lớn độc lĩnh phong tao, tỏa sáng dưới thời đại này.”

“Đại khí vận gia thân? Loại tồn tại này thực sự tồn tại?” Đạm Đài Thanh Chiếu kinh ngạc. Thân nhận được thiên địa chiếu cố, cơ duyên lớp lớp, tu hành thông thuận, tốc độ đột phá cực nhanh,... những khái niệm này, nàng chỉ thấy qua trên những cổ tịch thực xa xưa, hơn nữa người viết đề cập đến cực kỳ mơ hồ, không miêu tả rõ ràng, tần suất xuất hiện lại cực thấp. Rất nhiều người cho rằng, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nàng đã từng như vậy; nào có thể ngờ, ngày hôm nay lại đạt được chính sư tôn công nhận.

Diệu Chân Tôn giả dường như không có bao nhiêu bất ngờ với phản ứng của nàng. Hắn nói: “Khi nào ngươi đạt đến cảnh giới của ta, những chuyện này, tự nhiên không còn là bí mật. Đại khí vận gia thân, nói đến không phải là như thế xa xôi.”

Đạm Đài Thanh Chiếu khẽ gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Suy tư một lát, nàng dứt khoát hỏi: “Sư tôn, Bách Linh Hoàng triều của ta, phải chăng cũng có loại này người mang Đại khí vận?”

“Có, hơn nữa còn không chỉ là một người.”

Không hổ là Nữ Hoàng một phương Hoàng triều, nàng ngay lập tức nghĩ đến một hệ liệt các ảnh hưởng và hệ quả của các Đại khí vận giả đối với Hoàng triều, cũng gần như ngay tức khắc nghĩ đến biện pháp ứng đối và tận dụng những kẻ được thiên địa chiếu cố này. Bất quá, trước đó, nàng cần tham khảo ý kiến từ sư tôn: “Vậy ta có nên…”

Đáng tiếc, Diệu Chân Tôn giả ngay lập tức phản đối nàng: “Chiếu nhi, ngươi trước không cần vội vã tìm ra những kẻ thân mang đại khí vận kia. Cứ để cho bọn hắn tự nhiên trưởng thành mới là phương pháp xử lý tốt nhất. Mạnh mẽ can thiệp vào mệnh cách của bọn hắn, nếu xử lý không cẩn thận, rất dễ nhận đến thiên địa phản phệ, tới lúc đó, dù là vi sư cũng gánh không nổi. Mặt khác, ngươi cũng không cần vội vàng. Đại Khí Vận giả loại người này, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ nổi bật. Chỉ cần thời cơ vừa đến, bọn hắn tất lộ diện ngoài ánh sáng, tới lúc đó, chỉ cần hơi chú ý một chút liền sẽ nhận ra bọn hắn.”

Nói đến đây, Diệu Chân Tôn giả thần sắc hơi trầm lại, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Không chỉ có thế, vi sư phải nhắc nhở ngươi. Tiếp cận Đại Khí Vận giả, Chiếu nhi ngươi phải hành động thật thận trọng hết sức có thể; đồng thời không thể quá thân cận với bọn hắn, tốt nhất giữ một khoảng cách nhất định. Bọn hắn thân phụ thiên địa che chở, nếu ngươi buông lỏng ý thức, tới lúc đó, rất có thể bản thân ngươi chẳng những không lợi dụng được đối phương mà tương phản còn bị đối phương chinh phục, một thân khí vận, thậm chí Hoàng triều khí vận đều bị đối phương thôn phệ không còn.”

Vừa nghe đến đây, Đạm Đài Thanh Chiếu sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: “Đa tạ sư tôn nhắc nhở. Trên đời này, không một kẻ nào có thể khiến cho Thanh Chiếu thần phục.”

Diệu Chân Tôn giả âm thầm gật đầu. Tính cách của đồ nhi hắn, hắn sao còn không hiểu. Ẩn nhẫn hơn một ngàn năm, tính toàn kỹ lưỡng không bỏ sót, làm người mạnh mẽ lại quyết đoán, hết thảy để mưu hồ Hoàng vị, hắn đối với vị đồ nhi này tương đối yên tâm. Thân là một vị Hoàng giả, Đạm Đài Thanh Chiếu càng có xu hướng ở bên trong đại kiếp nạn này tranh đoạt đến khí vận, đứng ở vị trí cao hơn người khác, trở thành thống lĩnh một phương, hùng bá thiên hạ. Nàng chắc chắn sẽ không chịu, vì một chút lợi ích, mà luồn cúi, thần phục trước người khác, dù là kẻ đạt được thiên địa che chở cũng không thể.

Đạm Đài Thanh Chiếu, nàng, là một vị đế vương có dã tâm không nhỏ.

Chỉ là, Đạm Đài Thanh Chiếu còn quá trẻ, cảnh giới không đủ cao, nàng chưa biết đến sức mạnh đáng sợ của thiên địa đại thế. Đây cũng là lý do mà hắn muốn đưa Trần Nguyên đến bên người nàng. Có hắn tại, hắn đầy đủ chống lại được cỗ sức mạnh vô hình kia. Hơn nữa, từ Diệu Chân Tôn giả thôi diễn, Trần Nguyên không phải là kẻ sẽ thần phục được đồ nhi hắn; khả năng không phải là con số không tuyệt đối, nhưng cũng nhỏ vô cùng, cơ hồ có thể bỏ qua.

“Mặt khác,... “ Diệu Chân Tôn giả bổ sung: “... Đối với các Đại Khí Vận giả, Chiếu nhi ngươi không chỉ giữ tâm đề phòng, mà càng cần cẩn thận tra xét lại lịch, thân phận của bọn hắn. Đã ngươi có ý nghĩ lợi dụng bọn hắn, vậy cũng có không ít người có chung ý định này.”


“Thanh Chiếu biết rõ.” Đạm Đài Thanh Chiếu nghiêm túc gật đầu đáp lại. Kỳ thực, không cần sư tôn nhắc nhở, nàng cũng sẽ chú ý điểm này. Ở điểm dùng người, nàng so với sư tôn Diệu Nhật Tôn giả càng có ý thức mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Một điểm cuối cùng thưa sư tôn.” Đạm Đài Thanh Chiếu đột nhiên hỏi: “Trần Nguyên, hắn, cũng là Đại Khí Vận giả sao?’

“Không phải.” Diệu Chân Tôn giả không chút do dự lắc đầu. Bất quá, còn nhanh hơn tốc độ Đạm Đài Thanh Chiếu phản ứng, hắn nói ra: “Hắn so với Đại Khí Vận giả còn đặc thù hơn.”

--------------------------------

Trần Nguyên rời đi căn nhà trúc của Diệu Chân Tôn giả, một đường đáp không phi hành, thẳng hướng về động phủ của hắn mà đi. Trong đầu hắn lúc này đã tràn đầy hình cảnh của Đạm Đài Thanh Chiếu. Không phải bởi vì dung nhan của nàng xinh đẹp; mặc dù sự thật chính là như thế; nhan sắc của nàng còn vượt qua Bích Liên tiên tử một cấp bậc, dù khắt khe đánh giá đều có thể đạt đến mười điểm, cùng với Hạo Nguyệt Chân quân, Khinh Vũ Chân quân hay Đại Khí Vận giả Thượng Quan Mộ Hoàng một cái cấp độ, so với nữ chủ Chu Thường Ly còn thắng qua nửa bậc.

Bất quá, thứ hắn chân chính để ý tới là biểu hiện của nàng. Năng lực Khởi Nguyên nhãn có thể giúp hắn nhìn thấu tu vi cảnh giới, thể chất, năng lực đặc thù của đối phương, nhưng lại không giúp hắn nhìn ra tâm tư, tính cách, nội tâm chân thật của con người. Một con mắt tỉ mỉ và một cái đầu nhanh nhạy lại giúp hắn làm được điều đó.

Cẩn thận hồi tưởng lại quá trình tiếp xúc với Đạm Đài Thanh Chiếu, Trần Nguyên có thể từ ánh mắt, cử động, thần thái, tác phong, khí chất của nàng rút ra mấy kết luận:

Vị Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều này là một kẻ kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo. Đây không phải chủng loại kiêu ngạo luôn luôn khoe khoang, khoe mẽ bản thân ngoài miệng, cũng không phải loại kiêu ngạo luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, khinh thường anh hùng thiên hạ. Sự kiêu ngạo của Đạm Đài Thanh Chiếu giống như đến từ tận bên trong xương tủy, luôn luôn có một loại tư thái cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, thứ mà được ẩn giấu cực kỳ sâu đằng sau khí chất uy nghiêm, biểu cảm lạnh lẽo vô tình.

Hơn nữa, Đạm Đài Thanh Chiếu là người có dã tâm và dục vọng khống chế rất cao. Là Hoàng đế thì hai đặc tính này không thể thiếu; mất đi dã tâm và ham muốn khống chế, đó sẽ là một vị Hoàng đế thất bại. Thế nhưng, dã tâm và dục vọng khống chế của Đạm Đài Thanh Chiếu cực lớn, lớn hơn xa rất nhiều người Trần Nguyên từng gặp qua. Đặc biệt là ánh mắt, cử chỉ, thái độ của nàng mỗi khi đề cập các vấn đề liên quan thế lực phụ thuộc bên dưới Bạch Linh Hoàng triều, hay Ninh Hoa cung, Tuyệt Vân Hoàng triều và ẩn thế Lam gia, những kẻ sắp đặt chân đến Bạch Linh học cung.

Ngoài ra, thông minh, tinh tế, sắc sảo, lạnh lùng là điều cực kỳ dễ nhận ra ở người nữ nhân này; quả quyết, dứt khoát, tâm cơ nặng nề, thậm chí có chút vô tình thì khó nhận ra hơn, điều này cần dụng tâm chú ý tới từng chi tiết nhỏ nhất, lại kết hợp với chút kiến thức nửa vời về tâm lý học Trần Nguyên còn nhớ từ kiếp trước, hắn mới nhận ra.

“Xem ra, những lời đồn trên phố về nàng một nghìn năm trước không phải là không có căn cứ.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Kết hợp lại hết thảy, Trần Nguyên dần có có nhìn tổng quát về Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều. Đến đây, hắn càng vững tin hơn với quyết định lúc trước khi từ chối lời đề nghị của Diệu Chân Tôn giả, nữ tử như vậy không phù hợp trở thành đạo lữ của hắn; đừng nói là trở thành đạo lữ, ngay cả việc tiếp xúc cũng phải cẩn thận tính toán.

Tất nhiên, đứng trên vai trò một người bạn đời, Đạm Đài Thanh Chiếu không phải là lương phối; bất quá, trên vai trò một đồng minh, nàng sẽ cung cấp một sự trợ giúp to lớn. Vấn đề là, hắn cần như thế nào ở trước mặt vị Nữ Hoàng này tận dụng được nó mà đạt được sự hiệu quả lớn nhất trong khi giảm thiểu tối đa rủi ro và nguy hiểm.

“Lấy nàng thân phận cùng thực lực, sớm muộn gì Diệu Chân Tôn giả cũng nhắc nhở nàng về các Đại Khí Vận giả. Ấn tính cách của nàng, nàng sẽ có thái độ gì với bọn hắn đâu?” Trần Nguyên suy ngẫm lấy.

Mặt khác, Diệu Chân Tôn giả từng tiết lộ rằng, vị hôn phu năm đó của Đạm Đài Thanh Chiếu cũng chuyển thế, thậm chí một kiếp này còn phụ Đại Khí Vận giả, chỉ là chưa từng nói cho hắn thân phận của đối phương, càng không muốn hắn tại trước mặt Nữ Hoàng nhấc lên điều này. Lúc đó, Trần Nguyên thật giật mình. Hắn vốn còn cho rằng tương lai Bách Linh Hoàng triều sẽ diễn ra một hồi kịch bản cẩu huyết đây. Thế nhưng, sau khi tiếp xúc với Đạm Đài Thanh Chiếu, hắn càng cảm giác, khả năng này sao mà nhỏ.

“Lại nói, Nữ Hoàng cũng che giấu tu vi.” Trần Nguyên thì thào: “Nếu Khởi Nguyên nhãn không nhầm, tu vi thật sự của nàng hẳn là Lục phẩm tầng chín, cùng với Khinh Vũ Chân quân không chênh lệch nhiều, khoảng cách Thất phẩm Tôn giả chỉ có một đoạn, hoàn toàn không giống như nhiều người đồn đoán, là Lục phẩm tầng bốn, tầng năm đơn giản như vậy. Không biết, Diệu Chân Tôn giả có biết đến điều này không?”

Hai ngàn tuổi, nếu như tu sĩ vẫn còn là Lục phẩm sơ kỳ, thiên tư như vậy chỉ có thể coi là phổ thông thiên tài mà thôi; còn nếu như hai ngàn tuổi mà tu sĩ có thể chạm đến Lục phẩm tầng chín, thậm chí ngưỡng cửa Thất phẩm Tôn giả như Khinh Vũ Chân quân, đây được coi là đỉnh tiêm thiên tài; lên một bước nữa, giống như Hạo Nguyệt Chân quân, có thể tại một ngàn tuổi thành tựu Thất phẩm, này chính là tuyệt thế thiên tài, cũng là ngưỡng cửa để trở thành Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ cấp bậc nhân vật tại các Thánh Địa; Chuẩn Đế Tử, Chuẩn Đế Nữ tại các Tiên triều, hay Chuẩn Thần Tử, Chuẩn Thần Nữ tại các cổ lão thế gia. Đối ứng với mỗi cấp bậc, thiên phú, tư chất, tài năng đều có sự chênh lệch rất lớn.

Tùy thuộc vào Đạm Đài Thanh Chiếu thuộc về loại nào thiên tài, điều này có thể ảnh hưởng rất lớn đến Trần Nguyên, hắn cũng phải theo đó tùy chỉnh các ý nghĩ trong tương lai. Dẫu sao, Diệu Chân Tôn giả kéo hắn vào chuyện này, liên quan có thể lớn lắm, sai một li là đi một dặm.

Theo mạch suy nghĩ của hắn mỗi lúc một rõ ràng, kế hoạch sơ bộ dần được hình thành bên trong đầu Trần Nguyên.

Đúng lúc này, có đạo ánh sáng vạch ngang trời xanh, hướng thẳng đến phía Trần Nguyên mà đi. Hắn dừng lại. Đối phương cũng dừng, khoảng cách trước hắn chỉ có mười trượng. Ánh sáng tán đi, để lộ bên trong ba bóng người, đều là nữ tử. Chỉ là khác biệt với nữ tử thông thường, thân mang tiên váy, đầu cài trâm ngọc, mái tóc trang trí cầu kỳ, dáng người yểu điệu thướt tha, thì ba người này, thân mang áo giáp, tay cầm trường thương, tóc buộc gọn., đơn giản nhưng làm mất đi nét đẹp tinh tế của gương mặt tuyệt mỹ. Cả ba người tỏa ra khí thái anh tư bừng bừng, thứ đặc trưng vốn chỉ xuất hiện ở một chiến tướng nơi xa trường.

Trần Nguyên im lặng. Nữ tử đứng giữa, người có vẻ như thống lĩnh, tiến lên một bước, rất thẳng thắn nói: “Ngươi là Trần Nguyên?”

“Là ta? Các ngươi lại là ai?” Trần Nguyên nhìn qua ba gương mặt xa lạ, không nhớ ra được đã gặp bọn họ ở đâu.

Nử tử đi đầu khẳng khái: “Ta là Hàn Ngạo Kỳ. Năm tháng trước bị ngươi đánh bay khỏi lôi đài Hàn Ngạo Bá là em trai ruột của ta.” Lúc này, nàng nhìn chằm chằm Trần Nguyên, gằn từng chữ một: “Trần Nguyên, ngươi có dám lên lôi đài, cùng ta công bằng quyết một trận chiến?”