Cầu Đạo

Chương 205: Giằng Co Tiếp






Trần Nguyên thu đây hết thảy vào tầm mắt.

Hắn xem như hiểu ra, giọng nói khủng bố, rung chuyển cả không gian Thủy giới vô biên vô tận, truyền ra từ nguồn Tà khí sâu thẳm, tà ác và cùng cực kia, hẳn phải thuộc về ý chí Tà Thần; còn thân ảnh phong hoa tuyệt đại, dung nhan tuyệt thế ngưng tụ từ vô số nước của Thủy thế giới, hẳn là tàn hồn của vị đại năng nọ, mượn nhờ lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên để trấn áp ý chí Tà Thần.
Một cái chỉ là một sợi ý chí, một bên chỉ còn lại tàn hồn.

Một bên có thể điều động nguồn lực lượng Tà khí vô biên vô tận, trong khi đối phương có thể vận dụng uy năng khủng bố của Bạch Ngọc Thánh Liên, một bảo vật cấp bậc Thánh phẩm.

Cả hai phe đối nghịch, có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, sức mạnh của bọn hắn cứ như vậy đối kháng lẫn nhau, thanh trừ lẫn nhau, giằng co với nhau, hình thành lên một cục diện cân bằng mà theo như lời của ý chí Tà Thần thì đã méo dài qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên.
Trần Nguyên không rõ ràng, vị đại năng phong hoa tuyệt đại kia mượn nhờ lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên để tịnh hóa tà khí liệu có tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với ý chí của Tà Thần hay không; thế nhưng, hắn nhìn ra, mỗi một lần hai phe giao phong, tàn hồn của vị đại năng nọ liền chịu nỗi thống khổ đến cực hạn bởi lượng tà khí đủ để nhấn chìm hàng tỷ cái Minh Nguyệt giới không ngừng ăn mòn thần hồn.

Hơn thế nữa, loại tra tấn này chưa bao giờ chấm dứt, chưa bao giờ có dấu hiệu ngừng lại.

Chỉ cần nàng còn tiếp tục chống cự ý chí Tà Thần, tiếp tục mượn nhờ lực lượng Thánh Liên trấn áp vô biên vô tận như cả một vũ trụ tà khí, vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn thụ nỗi thống khổ của màn tra tấn thần hồn tàn bạo đến từ đối phương, lặp đi lặp lại, không có hồi kết.
Tà Thần đối với sự thật này là biết rõ mười mươi.

Lời nói của hắn là dùng để lung lạc tinh thần kẻ địch.

Vị đại năng nọ chỉ cần lung lạc một hơi, ý chí buông lỏng trong một khoảnh khắc hay nội tâm sinh ra một tia ý tưởng từ bỏ, như vậy, nàng sẽ thất thủ.

Công sức vô số năm trấn áp Tà Thần sẽ như nước chảy về biển đông.

Nàng thua toàn cục.
Thế nhưng là, ý chí của vị đại năng trấn thủ Thánh Liên phi thường kiên định.

Có thể tu luyện tới cảnh giới cao thâm như nàng, mỗi một người đều sở hữu một khỏa đạo tâm không gì lay chuyển nổi.

Sự việc mà bọn hắn đã nhận định, đâu phải chỉ bằng tra tấn cùng với dăm ba lời nói là có thể xoay chuyển.


Vị đại năng này từ đầu đến cuối biểu cảm lạnh nhạt vô cùng, không hề phản ứng lời nói của Tà Thần, càng là chưa từng đáp lại.

Tà Thần không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Nếu như đối thủ của hắn dễ lung lạc tâm thần như vậy, bọn hắn đã không giằng co với nhau qua vô số kỷ nguyên này.

Một lần nữa, cả hai phe tích lũy đầy đủ lực lượng.

Vô cùng vô tận tà khí từ thâm uyên sâu thẳm, dưới sự dẫn dắt của Tà Thần, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, đầy đủ to lớn và khủng bố để đánh nát hàng tỷ tòa Minh Nguyệt giới trong nháy mắt.

Bàn tay khủng khiếp ấy nhanh chóng hướng thẳng đến trung tâm Thủy giới mà công kích, dọc theo đường đi, không gian đổ sụp, thời gian tránh lui, pháp tắc vỡ vụn.

Lượng nước khổng lồ của Thủy giới, ngay khi vừa tiếp xúc với bàn tay đen kịt ấy liền bị đồng hóa thành thứ nước đen kịt, ô uế, tràn đầy ác niệm.
Vị nữ đại năng nọ không nao núng.

Theo ý chí của nàng và Thánh Liên tương liên, toàn bộ lực lượng của Thủy giới đều nghe theo ý niệm của nàng mà vận hành.

Một cái nháy mắt, vô biên vô tận nước chuyển động cực nhanh, ngưng tụ thành thành một cái vòng xoáy điên cuồng, kích thước không hề thua kém bàn tay khổng lồ của đối phương.

Thế rồi, từ giữa vòng xoáy nước khổng lồ ấy, một cột vòi rồng khủng bố đột ngột phóng ra, tự như một ngọn giáo bất khuất, hội tụ lực lượng của phân nửa Thủy giới, trực chỉ bàn tay khổng lồ mà phóng đi.

Đứng trước công kích khủng khiếp này, không gian vỡ vụn chẳng khác nào thủy tinh, thời gian bị ngưng trệ tới cực hạn, pháp tắc nứt gãy không toàn vẹn.
OANH…
Hai đòn công kích khủng khiếp nhất thế gia va chạm với nhau.

Sóng hủy diệt lan tràn khắp toàn bộ Thủy giới khiến cho vạn vật đổ sụp, vạn linh tịch diệt.

Cho dù là một tòa trung thiên thế giới như Thủy Liên giới, kích thước lớn hơn Minh Nguyệt giới hàng tỷ tỷ lần, mà trực diện gánh chịu dư ba này thì cũng bị đánh thành cát bụi trong nháy mắt.

Cũng may, thế giới nội bộ của Bạch Ngọc Thánh Liên không có gì ngoài nước và nước.

Bản thân Thánh Liên là bảo vật Thánh phẩm thuộc Thủy hệ thuộc tính, Thủy giới này không cần mất bao nhiêu thời gian để khôi phục trở lại như thời điểm trước khi Tà Thần công kích.
Đến nỗi Trần Nguyên? Hắn liền mượn nhờ lực lượng của bản tôn giáng lâm tạm thời, đánh tan đi dư ba của trận hủy diệt vừa rồi mới bảo tồn được bộ phân thân này.

Dù rằng, dư ba này truyền đến từ rất xa xôi.

Xung kích mang tính hủy diệt vừa tán đi, Thủy giới trở lại trạng thái cân bằng vốn có trước đó.

Thế nhưng là, lực lượng của Tà Thần và vị đại năng kia chưa hề tan biến.

Hai cỗ sức mạnh khủng bố vô biên vẫn còn ở trong trạng thái giằng co quyết liệt.
Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện, vị nữ đại năng nọ, hoặc nói là lực lượng của Thủy giới, tại trong lần đọ sức này chiếm ưu thế.

Nàng đang chậm rãi đẩy lùi lực lượng của Tà Thần.

Tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Nhưng không thể nghi ngờ, đây là tín hiệu khả qua.
Tuy nhiên, Trần Nguyên rất nhanh liền phát hiện ra điều không đúng.

Vị nữ đại năng nọ cũng khẽ giật mình, vô thức thốt ra, thanh âm thanh thúy, mềm mại uyển chuyển: "Không ổn."
Gần như cùng lúc, có vô số dòng năng lượng đen kịt, tà ác, quỷ dị, di chuyển theo quỹ tích phức tạp không tưởng tượng nổi.

Chúng dễ dàng trốn tránh qua vị nữ đại năng nọ, luồn lách qua các khe hở phòng thủ của Bạch Ngọc Thánh Liên, mục tiêu là cùng nhắm đến một phương hướng nào đó.

Trần Nguyên cẩn thận cảm nhận, phát hiện, tới đích đến cuối cùng của đối phương lại tản mát ra cỗ khí tức quen thuộc.


Lữ Như Yên.
Tà Thần nhắm vào nàng.
Trần Nguyên không chút do dự mở ra hành lang tinh thần kết nối với bản tôn, mang theo lực lượng kinh khủng của bản tôn giáng lâm nơi này.

Thể nội linh lực nhanh chóng được thay thế bởi cỗ năng lượng khủng bố và thần bí mà bản thể của hắn tu luyện ra.

Sức mạnh khủng khiếp nằm ngoài tầm kiểm soát sôi trào lên trong cỗ phân thân nhỏ bé này.

Chỉ bất quá, vị nữ đại năng kia tốc độ phản ứng còn nhanh hơn hắn.

Đây là sân nhà của nàng, nhận biết và điều động lực lượng, nàng có ưu thế tuyệt đối hơn bất cứ ai.

Nàng cấp tốc phân ra một bộ phận lực lượng công kích những dòng năng lượng đen kịt vừa vòng qua nàng.
Trong thoáng chốc, cỗ sức mạnh kinh khủng của Thủy giới kẹp lại lực lượng của Tà Thần, rồi chỉ một cái nháy mắt qua đi nghiền nát hoàn toàn ám chiêu của hắn.

Tà khí bị đánh tan rồi chậm rãi bị vô biên vô tận nước tinh túy cuốn tới, tịnh hóa thành một phần năng lượng tinh thuần.

“Không đúng.” Vị nữ đại năng đột nhiên cau mày.

Nàng phát hiện ra bất thường.
Một đám tà khí chẳng những chậm chạp không có dấu hiệu bị tịnh hóa mà ngược lại bắt đầu đồng hóa nước ở khu vực xung quanh, biến chúng trở nên tối đen, ô uế và bẩn thỉu.
Vị nữ đại năng nọ quay trở lại đối diện với Tà Thần, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi ban đầu vốn chỉ là một sợi ý chí của Tà Thần chân chính, hiện tại vậy mà bỏ được tiếp tục phân nhỏ ý chí của bản thân.”
Từ tận sâu thẳm trong thâm uyên tà khí đen kịt, tựa như cả một vũ trụ bị cải biến thành tà vực, giọng nói âm trầm của Tà Thần truyền ra: “Chỉ cần ta có thể đánh tan tên con người nhỏ bé trợ giúp các ngươi thanh tịnh Thánh Liên, vậy hy sinh một phần ý chí lại có đáng là gì.”
Trong khi cả hai nói chuyện, vị nữ đại năng nọ không hề dừng tay, nàng cấp tốc điều động lực lượng ngăn lại một phần nhỏ ý chí của Tà Thần xâm nhập sâu hơn nữa bên trong Thánh Liên, ý đồ thương tổn Lữ Như Yên.

Mà Tà Thần thì điều động lực lượng đến cực hạn, điên cuồng công kích đối thủ, hòng phá quấy người sau, không để nàng ngăn chặn lại hắn.
Cả hai phe đã tranh đấu với nhau vô số kỷ nguyên.

Ấn lấy tình huống ban đầu, hẳn là vị nữ đại năng lợi dụng Bạch Ngọc Thánh Liên càng có lợi thế một chút.

Thế nhưng, nàng không có năng lực ma diệt ý chí của Tà Thần; vô số năm tháng, thử qua vô số phương pháp, nàng đều không có cách triệt để giải quyết sợi ý chí này của Tà Thần.

Mà theo thời gian trôi qua, tình thế áp đảo một chiều dần trở nên cân bằng.

Sau đó, Tà Thần dần tìm ra sơ hở của Bạch Ngọc Thánh Liên, lợi dụng được sơ hở này để đưa tà khí xâm nhập vào bên trong Thánh Liên, tình thế đảo ngược.

Cho đến lúc này, vị nữ đại năng nọ không còn cách nào khác ngoài tìm kiếm trợ giúp từ bên ngoài.

Lữ Như Yên, với năng lực thể chất đặc thù, có thể tịnh hóa tà khí ở tốc độ nhanh không hợp thói thường, cứ như vậy liền trở thành chìa khóa phân ra thắng bại giữa hai tồn tại này.
Trước đó, Tà Thần đã có vài lần tìm cách vòng qua vị nữ đại năng công kích Lữ Như Yên.

Chỉ là, vài lần trước, hắn đơn thuần sử dụng tà khí công kích mà thôi.

Mỗi lần, dù nàng hơi chậm hơn nửa nhịp, nhưng kịp thời vận dụng lực lượng của Thủy giới đánh tan công kích đó.

Hiện tiện tại nghĩ lại, Tà Thần có lẽ sử dụng tà khí, chẳng qua là để thăm dò lộ tuyến công kích phù hợp, chân chính sát chiêu của hắn cần sử dụng một phần ý chí bản thân.
Bất quá, còn có một người ra tay nhanh hơn hai vị trên.

Trần Nguyên, vốn đã ngưng tụ lực lượng khổng lồ từ trước đó mà chưa kịp ra tay, giờ đây không giữ lại chút nào, toàn lực đánh về phía phấn nhỏ ý chí Tà Thần còn đang tìm cách công kích Lữ Như Yên.

Bởi vì lực lượng của bản tôn mà bộ phân thân này có thể gánh chịu là giới hạn, cho nên hắn một lần ra tay chính là tung ra toàn bộ sức mạnh.

Lực lượng của hắn phun trào, dữ dội như một ngọn núi lửa bùng nổ, mãnh liệt như một trận sóng thần quét ngang, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả sấm sét đánh về phía ý chí của Tà Thần.
Ý chí của Tà Thần không tránh không né.


Một là bởi vì đây là quỹ tích di chuyển duy nhất trước mắt hắn có thể chặn, nếu đổi sang lộ tuyến khác, hắn sẽ bị lực lượng của Thánh Liên kìm hãm lại, giống như sa vào vũng lầy, không cách nào tiến lên.

Mặt khác, hắn có tự tin, bất cứ loại lực lượng thông thường nào đều không ngăn trở được hắn.

Lực lượng của Trần Nguyên và ý chí Tà Thần va chạm.

Không có bạo tác khủng bố quét sạch không gian, không có sức hủy diệt kinh người đánh tan thời gian, càng không có pháp tắc sụp đổ, thực tại tan vỡ.

Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện ra, phần ý chí này của Tà Thần… quá yếu.

Lực lượng của hắn dễ dàng bao trùm lên toàn bộ mảnh kia ý chí của Tà Thần, hủy diệt nó, xóa bỏ nó, triệt để đem nó biến mất vĩnh viễn.

Phần tà khí và tà thủy ô nhiễm xung quanh, mất đi ý chí Tà Thần chống đỡ, nhanh chóng bị lực lượng của Thủy giới đồng hóa, trả lại nguồn năng lượng tinh thuần ban đầu.
Trần Nguyên sững sờ.

Hắn không nghĩ rằng, công kích của đối phương cứ như vậy dễ dàng liền bị đánh tan.

Sững sờ không chỉ là hắn, mà cả vị nữ đại năng kia và Tà Thần cũng trong giây phút này thoáng dừng lại điều động lực lượng.

Từ nơi sâu thẳm nhất bên trong tà khí vô biên vô tận, thanh âm gầm thét mang theo phẫn nộ truyền ra: “PHÀM NH N…” Bất quá rất nhanh, Tà Thần điều chỉnh cảm xúc, chỉ còn giọng nói trầm thấp: “Rất ấn tượng, chỉ là một kẻ phàm trần mà mang theo bực này quyền năng.

Có thể phủ định sự tồn tại của ta, thế giới này làm không được.

Ngươi… rốt cuộc từ đâu đến.”
Trần Nguyên không biết trả lời ra sao.

Chính hắn cũng không biết hắn đến từ đâu, làm sao có thể trả lời? Hắn bảo trì im lặng.
Cùng lúc, vị nữ đại năng nọ xuất hiện ngay phía trước mặt hắn, khoảng cách không đủ một trượng.

Phong hoa tuyệt đại, dung nhan tuyệt thế, đẹp để cho người đối diện ngạt thở, mỹ mạo đủ để chèn ép gần như nữ tử trong thiên hạ.

Tất nhiên, so với Lữ Như Yên của hắn vẫn là thua một cái đẳng cấp.
Bởi vì hành lang tinh thần kết nối với bản tôn vẫn còn, hắn có thể nhìn ra thông tin cụ thể về vị đại năng này.

Trực tiếp thăm dò là có nguy cơ bị đối phương phát giác, thậm chí gây nên phản cảm; thế nhưng, ở trong tình huống này, hắn cần phải làm rõ, hắn đang đối mặt là ai.

Khởi Nguyên nhãn thoáng hiện lên rồi biến mất.

May mắn, vị nữ đại năng nọ không phát hiện hành động của hắn.

Thông tin của nàng xuất hiện trong đầu hắn gần như cùng lúc.
Thiên Thủy Chân Thánh
Tu vi: Lục kiếp Chân Thánh
Trạng thái: một sợi tàn hồn không hoàn chỉnh.
Lúc này, Thiên Thủy Chân Thánh nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại, ôn nhu lại uyển chuyển: “Tiểu hữu, có thể hay không trợ giúp ta một việc? Khi việc thành, ta tất có tạ ơn.”