Cầu Đạo

Chương 201: Ngọc Vương




Chương 201: Ngọc Vương

Nghe lời của Lữ Như Yên, Trần Nguyên không có bao nhiêu ngoài ý muốn.


Điều này hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý ngay từ khoảnh khắc đọc được thông tin về Trấn Tà giếng và Bạch Ngọc Thánh Liên.

Cũng là từ Bạch Ngọc Thánh Liên, Thủy thuộc tính chí bảo, mới sinh ra một loại cộng minh huyền bí nào đó với Thủy hệ thể chất của Lữ Như Yên mới để nàng từ mấy chục vạn dặm xa xôi tìm đến nơi này, thúc giục nàng trợ giúp nó thanh tẩy Tà khí.
Trần Nguyên có ý định mở miệng nói gì đó.

Cả Trấn Tà giếng và Thánh Liên đều ẩn chứa trong đó tồn tại không thể coi thường, thậm chí có thể là rất đáng sợ mà ngay cả hắn cũng chưa chắc có năng lực kháng cự.

Đây là nhân tố không ổn định.

Tuy nhiên, chưa kịp chờ hắn nói gì, Lữ Như Yên đã nói: “Trần công tử, ta có thể cảm nhận được đóa Ngọc Liên trước mặt mang theo ý định cực kỳ thuần khiết, cũng cực kỳ thân thiện, tuyệt không có một chút ác ý nào.”
Trần Nguyên lại càng nhíu chặt lông mày.

Dàng này cũng có thể cảm nhận được? Người ta thường nói, lòng người khó dò như mò kim đáy biển, huống chi, bên trong Thánh Liên còn cất giấu một tàn hồn của một tôn đại năng đâu.

Lữ Như Yên giống như nhìn ra hắn nghi ngờ, không khỏi bổ sung thêm: “Như Yên có dự cảm, đây chính là cơ duyên của Như Yên.”
Nói rồi, nàng chậm rãi tiến lên, bắt đầu bước đầu tiên, thanh tẩy đám sương mù Tà khí vây quanh Trấn Tà giếng.

Trần Nguyên có ý định ngăn cản thì lại bị Thiên Lan chăn lại.

Hắn nghi hoặc nhìn qua người sau liền nhận được câu trả lời: “Đừng ngăn nàng, đây có thể là tạo hóa của nàng.

Chúng ta ở một bên hỗ trợ là được.”
Trần Nguyên hơi sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc theo dõi từng diễn biến.
Tà khí hình thành sương mù vây quanh miệng giếng tương đối dày đặc, về lượng đã cơ hồ không thua kém bao nhiêu so với Tà khí vây quanh lối vào bí cảnh.

Lữ Như Yên dàng ra mười ngày chuyên tâm tập trung mới thanh tẩy mảnh không gian này sạch sẽ.

Kế tiếp, nàng không có ý định dừng lại mà đến bên Bạch Ngọc Thánh Liên, tọa hạ xuống bên cạnh, tiến vào trạng thái không minh, trực tiếp bắt đầu tịnh hóa Tà khí bên trong Thánh Liên.

Toàn bộ hành trình trôi chảy tự nhiên, cứ như thế một mạch mà thành, hoàn toàn không có chút nào trở ngại.

Chính là bởi vì như vậy, Trần Nguyên lại càng phát ra nghi ngờ.

Hành động của nàng thật giống như diễn ra trong vô thức vậy, hoặc giả nói là bị chi phối bởi bản năng.

Bất quá, hắn không có ngăn cản.

Từ hắn quan sát, nàng không gặp bất kỳ đả kích nào, trái ngược, bởi vì Tà khí chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần đi vào thể nội, trải qua mười mấy ngày hấp thu, lại cộng thêm mười ngày trước đó trước bí cảnh tích góp, tu vi của nàng tăng thêm một mảng lớn, đã đủ để sánh ngang với tám, chín tháng khổ tu.

Khoảng cách nàng chạm tới Tam phẩm tầng bảy trung đoạn cũng gần ngay trước mắt.
Ông… Vừa tiếp xúc với lực lượng của Lữ Như Yên, Ngọc Liên khẽ run lên nhè nhẹ, tản mát ra ánh sáng êm dịu, nhu hòa trong tầm mắt mọi người.
Mà lúc này, theo lực lượng thuộc Thủy hệ thuộc tính của Lữ Như Yên tiếp xúc với Thánh Liên, dường như có một sự cộng minh bí ẩn nào đó giữa Thánh Liên và thể chất của nàng.

Cả hai tương hỗ lẫn nhau.

Thánh Liên chủ động đẩy một phần Tà khí nhiễm lên thân nó, thận trọng chuyển dời đến Lữ Như Yên, cùng lúc, lại hỗ trợ nàng điều tiết quá trình tịnh hóa Tà khí.

Rốt cuộc, tốc độ tốc độ của Lữ Như Yên trợ giúp Thánh Liên gia tăng đến một tốc đọ khó có thể tin, tu vi của nàng cũng bởi vậy mà tăng lên theo tiến độ kinh khủng.
Đồng thời, có lẽ bởi vì Thánh Liên sinh ra cộng minh cùng Thần thể của Lữ Như Yên, bản thân nó tản mát ra một loại đạo vận huyền diệu, khó lường, cực kỳ thâm thúy lại cực kỳ tối nghĩa, độc riêng thuộc về Thủy đạo.

Trần Nguyên hai mắt sáng lên.

Bạch Ngọc Thánh Liên phẩm giai thuộc về Thánh phẩm, cao đến không tưởng tượng nổi, đại đạo mà nó bộc lộ ra, cho dù là đối với bản tôn của hắn ở chỗ này cũng mang lại lợi ích khổng lồ.
Thiên Lan ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng bỏ lỡ, đây là cơ duyên tốt.”
Nói rồi, nàng cũng không nhìn Trần Nguyên phải chăng nghe lời khuyên, trực tiếp đến bên cạnh Lữ Như Yên, tĩnh tọa xếp bằng, cảm ngộ Thủy chi đại đạo.

Trần Nguyên cẩn thận hơn.

Hắn triệu hồi ra Nguyệt Nhi, để nàng ở bên ngoài, một mặt tiếp tục luyện hóa Đào Tiên, một mặt khác phân ra thần thức, canh chừng cho bọn hắn.

Lấy đạo hạnh hiện tại đã tương đương như Tứ phẩm tầng bảy Thượng Nhân của Nguyệt Nhi, dẫu chỉ là một phần nhỏ thần thức của nàng, đã đầy đủ để giám thị phạm vi mấy ngàn dặm cương vực sơn mạch.
Sau đó, Trần Nguyên lại tiện tay bày xuống mấy bộ trận pháp Nhị giai, mục đích là để xua đuổi khách không mời vô tình lạc vào nơi này.

Làm đây ổn thỏa hết thảy, hắn mới yên tâm tiến vào trạng thái cảm ngộ, tiếp thu đại đạo huyền diệu từ Thánh Liên tuôn ra.
- ------------------------
Ngọc Vương phủ, Đại Càn Vương triều, cùng lúc đó.
Ngọc Vương phủ chiếm một diện tích vô cùng lớn tại phiến đất trung tâm của kinh đô Đại Càn Vương triều.

Tại cái nơi tấc đất tấc vàng như kinh đô một Vương triều, vị trí trung tâm đầu não kinh tế, chính trị và văn hóa của cả một tòa Vương triều rộng lớn, cương thổ liên miên mấy trăm vạn dặm, nơi giao hội của đủ mọi loại thế lực khổng lồ và rối ren, vị trí ngay dưới chân Hoàng đế, chịu đến khí vận Vương triều che chở, bị bao phủ bởi long ân cuồn cuộn như thể; Ngọc Vương phủ vẫn có thể mở rộng đến mười dặm có thừa về cả chiều ngang lẫn chiều dọc.

Tất cả chỉ có một lý do:
Ngọc Vương là Đại Càn Vương triều một thế này thế tử.

Tại các Vương triều, thế tử chính là ám chỉ người có quyền tham dự tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế đời tiếp theo và vị trí thế tử chỉ xuất hiện khi mà thọ nguyên của Hoàng đế của Vương triều đó chỉ còn lại không đến nghìn năm.

Khác với các Vương triều phàm tục vẫn thường thấy tại Trái đất, thế tử của Vương triều thế giới tu hành thường thường không phải đến từ các vị Hoàng tử, Hoàng nữ đảm nhiệm mà là những người thuộc họ hàng trong Hoàng tộc của Hoàng đế đến tranh đoạt.

Lý do cho điều này cũng rất đơn giản:
Vấn đề Thọ Nguyên.
Một vị Hoàng đế của một Vương triều, tu vi ít nhất cũng phải đạt đến Ngũ phẩm Chân nhân cấp độ để sở hữu lực lượng trấn áp hết thảy các phe phái đối lập và lực lượng thù địch.

Một vị Ngũ phẩm Chân nhân, tùy theo tu vi sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ cụ thể mà thọ nguyên có thể kéo dài từ tám đến mười hai ngàn năm.

Trên dưới một vạn năm dài đằng đẵng như vậy, nếu không có chút nào ngoài ý muốn, Hoàng hậu, phi tử, con trai, con gái, thậm chí đến đời cháu chắt đều đã quy thiên.

Vì sao không vận dụng tư nguyên cưỡng ép gia tăng tu vi của Hoàng hậu, quý phi, hoàng tử, hoãng nữ lên Ngũ phẩm Chân nhân?
Rất đơn giản, nguyên do không gì hơn bên ngoài tư chất, truyền thừa cùng tài nguyên.

Tư chất cản trở của tu sĩ đột phá cảnh giới.

Truyền thừa cản trở tu sĩ tiếp xúc áo nghĩa đại đạo cao thâm.

Tài nguyên làm chậm bước tiến tu luyện, lãng phí thời gian quý báu của thế hệ trẻ tuổi.

Không nên nhìn Thái Linh học viện, nơi mà Ngũ phẩm Chân nhân đi đầy đất mà có ảo giác rằng, Ngũ phẩm Chân nhân không đáng giá.

Thái Linh học viện là nơi thiên tài từ trên toàn bộ Nam Hoàng vực tụ họp về, bất luận là tư chất, truyền thừa cùng tài nguyên đều vượt quá xa so với một cái Vương triều như Đại Càn Vương triều.

Không, không nói đến học viện, cho dù chỉ đơn giản là một sơn phong bên trong nội viện cũng sở hữu nguồn lực mạnh hơn quá nhiều so với chỉ đơn độc một Vương triều.

Tại những Vương triều như Đại Càn, có thể duy trì lực lượng trên dưới mười vị Ngũ phẩm Chân nhân thủ hộ cương vực lãnh thổ đã là quá sức đối với bọn hắn.

Ngũ phẩm Chân nhân tại Vương triều liền giống như là vũ khí chiến lược mà không một ai muốn đem ra sử dụng, nhưng lại không thể thiếu đối với bất kỳ Vương triều nào.

Tăng lên hay mất đi một vị Ngũ phẩm Chân nhân, ở tại một Vương triều nào đó, chính là sự kiện động trời, chấn động không kém với việc Hoàng đế mới lên ngôi.

Đào tạo ra một vị Ngũ phẩm Chân nhân khó khăn đến như vậy, không có bất kỳ một vị Hoàng đế nào dám phung phí tài nguyên, cưỡng ép đưa một vị thân thích của mình gia tăng tu vi một cách quá đáng.

Cho dù vị hoàng đế nọ có đồng ý, Hoàng tộc, đại thần, triều đình chắc chắn cũng sẽ phủ quyết.

Có dư thừa quốc lực như vậy, bồi dưỡng thêm một vị Ngũ phẩm Chân nhân từ thiên tài chân chính chọn lọc bên trong Hoàng tộc không tốt hơn sao?
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là các Hoàng tử, hoàng nữ hay cháu chắt của Hoàng đế Vương triều không có cơ hội được nghiêng tài nguyên để tu luyện thành Ngũ phẩm Chân nhân.

Chỉ cần bọn hắn thể hiện ra đầy đủ tư chất cùng ngộ tính, Hoàng gia sẵn sàng dốc lực đưa bọn hắn tu luyện đến tầng thứ Ngũ phẩm.

Chỉ là, trở thành với con cháu của Hoàng đế, cơ hội cho bọn hắn kế thừa ngai vị gần như bằng không, con đường của bọn hắn đã định sẵn trở thành một vị Hoàng thất lão tổ, trở thành lực lượng trung kiên thủ hộ Vương triều.

Không phải là hoàng gia bất công với bọn hắn mà là tuổi tác của con hay cháu của Hoàng đế cùng với vị Hoàng đế hiện tại chênh lệch thật không lớn, đều không quá một ngàn tuổi.

Nếu để cho bọn hắn kế vị, như vậy thời gian trị vì của bọn hắn quá ngắn.

Mà thường xuyên thay đổi người cầm quyền, đối với bất kỳ một quốc gia nào đều là điểm yếu trí mạng, bởi nó rất có thể là nguyên do trực tiếp dẫn đến sự lỏng lẻo trong bộ máy cai trị.
Hết thảy nguyên do này đến nguyên do khác, hầu hết các Vương triều, thậm chí Hoàng triều, Đế triều cho đến Tiên triều, bọn hắn lập ra quy củ tuyển chọn kẻ kế thừa ngôi vị chí cao vô thượng, đều dựa trên mấy quy tắc cơ bản sau: Thứ nhất phải sở hữu huyết thống Hoàng gia.

Thứ hai phải sở hữu năng lực cai trị Vương triều.

Và thứ ba, cũng không kém phần quan trọng, thiên phú tu luyện phải đủ mạnh, đảm bảo hắn trong vòng ngàn năm phải thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân, kịp thời kế vị vị trí Hoàng đế, trấn áp quần hùng.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề tuyển chọn nhân tuyển cho vị trí Thế tử cao quý.

Một thế này, Đại Càn Vương triều có tổng cộng bốn vị Thế tử, không một ai trong số bọn hắn là trực hệ của vị Hoàng đế hiện tại.

Thân là một trong bốn người có khả năng ngồi lên vị trí chí cao vô thượng trong mấy trăm năm tới, đãi ngộ đối với Ngọc Vương là vô cùng cao, cơ hồ là cùng một dạng giống như Thái tử tại các Vương triều phàm tục.

Vì thế, phủ đệ của hắn tại trong kinh đô Đại Càn Vương triều chẳng những xếp vào hàng lớn nhất, hoành tráng nhất, chỉ kém sau mỗi Hoàng cung, biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Càn Vương triều.

Một ngày này, phía trước Ngọc Vương phủ xuất hiện một người đàn ông trung niên, vóc người nhỏ thó, lùn và hơi gầy.

Hắn sở hữu làn da trắng xám, hai mắt hơi híp nhưng cực kỳ sắc bén, lông mày ngắn, môi mỏng và cái mũi khoằm ra một chút, tựa như một cú vọ.

Hắn ăn mặc trang phục hết sức bình thường, quần áo có phần tối màu, lại có chút cũ kỹ, tựa như một gã chạy đường chuyên làm việc vặt.

Lại kết hợp với khí chất thường thường không có gì lạ, người ta sẽ rất có thể vô ý thức làm lơ đi sự tồn tại của gã.
Thế nhưng, không có một ai biết rằng, ẩn bên dưới lớp ngụy trang phổ thông đến không thể phổ thông hơn ấy là một tôn Tam phẩm đỉnh phong Đại tu sĩ.
Người đàn ông nọ tốc độ nhanh thoăn thoắt, dáng vẻ hấp tấp, thi thoảng nhìn trước ngó sau tựa như đề phòng gì đó.

Chỉ khi đảm bảo chắc chắn không có một ai đặt ánh mắt trên người, hắn mới một bước thật nhanh, tựa như một chiếc bóng, lướt qua cửa bên của Ngọc Vương phủ.

Động tác của hắn nhanh và kín kẽ đến nỗi, ngay cả hai tôn thủ vệ, tu vi Nhị phẩm hậu kỳ, ánh mắt sắc bén đều không mảy may phát giác ra điểm lạ thường.
Xuyên qua vô số đình đài lầu các, bước chân nhanh chóng đạp qua đường lớn, đi đến sảnh chính rồi lách qua bên hông, thẳng tắp đến thư phòng nằm cách đó hai ngã rẽ hành lang, người đàn ông kia lúc này mới thả chậm lại tốc độ.

Dọc theo đường đi, vô số người hầu, thị nữ đối với hắn lướt qua đều không nhìn thấy, tựa như hai tên thị vệ gác cổng vậy.

Mà nơi sâu trong phủ, mấy ánh mât thâm thúy nhìn đến sự tồn tại của hắn nhưng đều chưa từng ngăn cản, đối với hắn nhắm mắt làm ngơ, tựa như cảnh này đã vô cùng quen thuộc.
Đứng trước cửa thư phòng, người đàn ông cung kính nói: "Chủ thượng, thuộc hạ có việc quan trọng cần bẩm báo."
“Vào đi.” Thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhuận từ bên trong bay ra, rót thẳng vào tai nam nhân.
“Vâng.” Người đàn ông khẽ đáp, lật đật tiếng vào trong thư phòng rồi cẩn thận khép lại cửa trước.
Thư phòng này không lớn, nhưng được bố trí cực kỳ trang nhã.

Một mặt tường treo lên liên tiếp hàng này đến hàng khác tranh chữ, một mặt khác những những bức thủy mặc nổi tiếng từ bốn phương tám hướng thu mua về với giá cao.

Tại mỗi góc phòng còn trang trí linh thảo, tiên hoa.

Hết thảy có rất nhiều chi tiết, nhưng dung hội lại để cho người ta có cảm giác hài hòa, êm ái mà không phải rối mắt.
Chỉ bất quá, nam tử nào có tâm tư đi thưởng thức nghệ thuật lúc này.

Hắn cũng không khó thứ thú vui tao nhã đến như vậy.

Đi đến trước mặt người nam tử trẻ tuổi vẫn còn miệt mài bên bàn thư pháp, bút lông trong tay bay múa, cổ tay uốn lượn, từng chữ, từng chữ như rồng bay phượng múa hiện ra trên mặt giấy trắng tinh, người đan ông nọ giờ mới khom người thật thấp, giọng nói đè nén, nói ra: “Bẩm chủ thượng, đã nhận được tin tức từ Lạc Sơn ngũ quái.”
Nam tử trẻ tuổi chưa từng dừng lại đường bút, ánh mắt cũng không nhìn lên, chỉ thong thả nói: “Thế nào? Từ Tuyết Nguyệt đã xử lý xong?”
Người đàn ông nọ hơi run lên, trong lòng lo lắng bội phần, nhưng là vẫn cắn răng nói ra: “Bẩm chủ thượng, Lạc Sơn Ngũ quái… thất bại.”
Gian thư phòng lâm vào trong yên tĩnh trong thoáng chốc.

Ngay cả bút lông trong tay nam tử trẻ tuổi cũng dừng lại.

Cả thế giới giống như không còn chuyển động, không gian giống như bị đè nén đến cực hạn trong một khoảnh khắc này.

Oanh…
Một cỗ khí thế khủng bố trong nháy mắt lan tỏa từ trên thân người nam tử trẻ tuổi, bao trùm hết thảy cả gian thư phòng.

Bốn bức tường rung chuyển dữ dội.

Những bức tranh chữ xốc lên trong gió.

Tiên hoa, linh thảo run lên bần bật.

Và nếu như không có một cỗ Tứ giai trận pháp che đậy toàn bộ căn phòng, chỉ e rằng cỗ khí tức này đã quét ngang kinh đô Đại Càn vương triều.
Mà thảm nhất ở đây không ai bằng người đàn ông tới báo tin.

Cứ mặc cho hắn đã là Tam phẩm đỉnh phong Đại tu sĩ, cỗ uy áp này mạnh mẽ đè lên vai hắn tựa như cả một tòa núi lớn, ép hai đầu gối hắn quỳ rạp xuống đất, sống lưng bị bẻ cong như một lão già ở vào cái tuổi tác gần đất xa trời.

Người đàn ông nọ mang theo kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn lên vị nam tử trẻ tuổi.

Không.

Hắn không trẻ tuổi.

Không nên để bề ngoài của hắn đánh lừa.

Nam tử trẻ tuổi này, chủ nhân của tòa Vương phủ, Ngọc Vương, niên kỷ vừa tròn bốn trăm, tu vi đã là Tứ phẩm tầng bốn Thượng nhân, hơn nữa còn là Tứ phẩm tầng bốn đỉnh phong.

Cứ mặc cho người đàn ông nọ đã là Tam phẩm đỉnh phong, nửa bước chạm vào Tứ phẩm tầng thứ, thế nhưng, chênh lệch giữa Tứ phẩm tầng bốn và Tam phẩm đỉnh phong vẫn là hơn một trăm lần.

Khác biệt hơn một trăm lần về lực lượng liền như trời và đất, như con người và sâu kiến vậy.

Ngọc Vương muốn giết hắn, chỉ cần động một ngón tay, hắn liền không có biện pháp chống cự.
May mắn thay, cỗ uy áp khủng bố bao phủ gian thư phòng đột ngột biến mất, cũng nhanh như cái cách mà nó xuất hiện vậy.

Ngọc Vương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, kẻ vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, trán đầy mồ hôi, hai vai còn run lên nhè nhẹ.

Hắn bình thản nói: “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Cứ mặc cho giọng Ngọc Vương hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng, tấm giấy lớn trên bàn rách ra một khe dài, mực cũng loang lổ ra một vết lớn đã đầy đủ cho thấy, nội tâm hắn phẫn nộ.
Người đàn ông nọ run rẩy, lấy hết dũng khí nói ra vài lời: “Bẩm chủ thượng, căn cứ Lạc Sơn Ngũ quái bên kia truyền về tin tức…”
Kế đế, hắn ngắn gọn trình bày lại diễn biến xảy ra khi năm người kia chặn giết Từ Tuyết Nguyệt.

Lời tuy ít, nhưng nội dung thì nhiều, cùng với tình cảnh mà bọn người Trần Nguyên gặp phải không sai lệch đi bao nhiêu.
Cho đến khi lời người đàn ông nọ dứt, Ngọc Vương vẫn chưa hề lên tiếng.

Ánh mắt hắn hướng về phương xa mà nhìn, đầu ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn.

Qua thật lâu, hắn mới lên tiếng: “Hao phí một bộ Tứ giai trận pháp, lại tốn công bố trí cục như vậy, cuối cùng vẫn là không có cầm xuống Hoa Vận tông tông chủ.

Ngươi nói, có đáng tiếc hay không?”
Đúng vậy.

Chẳng có sự trùng hợp nào ở đây cả.

Ngọc Vương là kẻ đứng sau sai khiến Lạc Sơn ngũ quái, cũng chính là năm kẻ bị ba người Trần Nguyên đánh cho gần như tàn phế khi cố gắng phục kích Từ Tuyết Nguyệt.

Ngọc Vương muốn đánh giết Từ Tuyết Nguyệt, lý do đơn giản là bởi vì Hoa Vận tông, một trong số ít ỏi thế lực đỉnh tiêm của Đại Càn Vương triều là lực lượng trung kiên ủng hộ một trong ba đối thủ của hắn.

Chỉ cần Từ Tuyết Nguyệt ngã xuống, Ngọc Vương có nắm chắc, đưa người của hắn tiềm phục bên trong Hoa Vận tông tranh một chuyến tông chủ, thông qua đó có cơ hội kéo lại một phen đồng minh mạnh mẽ.
Đến nỗi, Từ Tuyết Nguyệt bị trận pháp thủ hộ kích hoạt đánh bị thương?
Này lại không chính xác.

Chính xác mà nói, nàng bị người của Ngọc Vương giăng bẫy.

Tiểu đệ tử của Từ Tuyết Nguyệt vô tình tìm ra bí cảnh, Ngọc Vương là biết đến.

Hành tung của Từ Tuyết Nguyệt, thông qua người của hắn tiềm phục tại Hoa Vận tông, Ngọc Vương cũng là biết đến.

Bởi vậy, hắn mới bỏ ra cái giá lớn, bày ra Tứ phẩm trận pháp công kích lẫn vào nơi lối vào bí cảnh.

Trận pháp chỉ chờ có Tứ phẩm Thượng nhân công kích liền sẽ tiến hành phản kích.

Không cần vết thương chí mạng, điểm chí mạng này sẽ do nguồn Tà khí dày đặc đến khó tưởng ở nơi đó lo liệu.

Còn Lạc Sơn Ngũ quái chỉ cần tiềm phục tại nơi gần đó, chờ đợi Từ Tuyết Nguyệt chịu thương thế bỏ chạy qua liền ra tay.
Một kế hoạch tốt.

Nếu như sau này có kẻ điều tra cái chết của tông chủ Hoa Vận tông, nhiều nhất sẽ chỉ có thể kết luận nàng không may bị Tà khí nhiễm phải, lại bất hạnh gặp tán tu vì tham tài nên giết người cướp của mà thôi, tra không lên được đầu của hắn.
Kỳ thực, Ngọc Vương vẫn còn tương đối tiếc nuối bí cảnh đó.

Một cái bí cảnh này, nếu như hắn có thể nhanh chân trước một bước, khai thác cơ duyên, vậy lực lượng của chính hắn và thế lực của hắn sẽ đạt được ưu thế rất lớn.

Đáng tiếc, hắn phát hiện ra bí cảnh đã muộn, hoặc nói là hắn nhận được tin tức thì đã muộn.

Tiểu đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt đứa ngu ngốc kia kích hoạt phải cấm chế, trận pháp phòng ngự dựng lên không nói, ngay cả Tà khí cũng xuất hiện dày đặc quanh lối vào.

Hắn hiện giờ là Thế tử, từng bước đi, cử động của hắn đều bị người theo dõi sít sao; hắn là thật không có biện pháp yên lặng không một tiếng động tịnh hóa lượng Tà khí lớn đến như vậy.

Nếu như hắn gióng trống khua chiêng đi oanh mở bí cảnh, như vậy chắc chắn sẽ bị các Thế tử còn lại phát giác, đến lúc đó, cơ duyên phải chia sẻ là điều không thể tránh khói.

Đã như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này âm một phen Hoa Vận tông, giảm đi đối thủ thực lực.
Đáng tiếc, bỏ ra bao nhiêu công sức chuẩn bị, cuối cùng liền nước chảy về biển đông, tốn công vô ích.
Sau thật lâu trầm lặng, Ngọc Vương một lần nữa lên tiếng: “Bây giờ Từ Tuyết Nguyệt đang ở đâu?”
“Bẩm chủ thượng.” Người đàn ông nọ cẩn thận lên tiếng: “Hiện tại… hiện tại… chúng ta chưa tra được.”
“Hử?” Ngọc Vương thanh âm hơi cất lên, uy áp trên người hắn bỗng chốc tăng vọt.

Áp lực khủng khiếp khiến cho người đàn ông đối diện không thở nổi.
Người đàn ông nọ vội nói: “Bẩm… bẩm chủ thượng… thế nhưng… thế nhưng, thông tin từ các tán tu nghe đồn rằng, khu vực gần nơi bí cảnh đó, trước đây không lâu thường xuyên nghe đến tiếng pháp thuật oanh kích.

Lại tiếp qua mấy ngày, có tán tu to gan đến gần thì phát hiện ra lối vào một tiểu thế giới.

Đoán chừng, bí cảnh đã mở ra.

Ở thời điểm này có thể mở ra bí cảnh, rất có khả năng là Từ Tuyết Nguyệt nàng tìm được trợ giúp, mà trợ giúp này, càng lớn khả năng là ba tên Thái Linh học viện học sinh phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.”
Ngọc Vương nghe vậy, uy áp thu lại, suy nghĩ lâm vào trầm tư.

Ngón trỏ một lần nữa khôi phục nhịp điệu, gõ nhẹ trên bàn.
Người đàn ông nọ gặp Ngọc Vương dường như nghe thuận tai lời của hắn, nội tâm không khỏi bình tĩnh lại một chút.

Hắn cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, hiện nay cả Từ Tuyết Nguyệt và ba tên Thái Linh học viện học sinh kia rất có khả năng đều ở trong bí cảnh.

Tà khí nhập thể, lấy thủ đoạn của Tứ phẩm Thượng nhân, giữ lại mạng sống là không có vấn đề, nhưng chắc chắn sẽ phải hao tổn một cái giá to lớn.

Từ Tuyết Nguyệt hiện tại, cho dù thủ đoạn thông thiên đi nữa thì cũng ở vào trạng thái cực độ suy yếu, thực lực một trăm không còn một.

Mặt khác ba tên học sinh Thái Linh học viện, như báo cao lại, chỉ có tu vi Tam phẩm tầng thứ…”
Ngọc Vương nghe thuộc hạ trình bày dài dòng, tỏ ra mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Người đàn ông nọ thận trọng đáp: “Bốn người bọn hắn hiện tại đều ở trong bí cảnh.

Thăm dò bí cảnh xưa nay hung hiểm, đặc biệt là bí cảnh mới khai phát.

Chủ thượng có muốn hay không nhân cơ hội này một lần diệt trừ luôn những kẻ đó.“
Cùng lời nói, người đàn ông nọ làm động tác đưa tay lên cổ, vạch qua vạch lại.
- --------------------------
Mấy bữa nay đến đoạn hơi khó viết, mình ra ít chương nên đăng gần 5k chữ để bù lại nhé.

Hy vọng các bạn thông cảm.
Con Cua..