Cầu Đạo

Chương 195: Tập Hợp






Bốn người Trần Nguyên cảm nhận được mười mấy cỗ khí tức không che giấu chút nào hướng về phương vị lỗi vào bí cảnh mà đến, tất cả đề lặng lẽ tế ra pháp khí, cảnh giác nhìn qua đối phương.

Đối phương cũng là như vậy.

Sự hiện diện của đám người Trần Nguyên khiến bọn hắn chú ý.

Không chút do dự, mười mấy người chuyển hướng phi hành, thẳng vị trí Trần Nguyên dừng chân mà đến.
Có hết thảy mười lăm người, tu vi không đồng đều, kẻ yếu nhất chỉ có tu vi chừng Nhị phẩm tầng bốn, tầng năm, trong khi người mạnh nhất tu vi đã là Tam phẩm tầng sáu.

Từ cách những người này đáp trước trước sau sau đáp xuống, vị trí đứng riêng biệt, không khó để đoán ra, mười lăm người này không cùng một bọn.

Rất có khả năng, bọn hắn là trên đường gặp mặt, lại có chúng mục tiêu cho nên cùng đi đến.
Trần Nguyên đánh giá mười mấy người mới đến.

Niên kỷ không thấp, đều phổ biến tại ba mươi tuổi trở lên.

Trong đó, Trần Nguyên ánh mắt nhìn nhiều mấy lần một gã nam tu sĩ, tu vi Tam phẩm tầng năm.

Hắn khoác lên mình bộ áo choàng màu đen nhánh, dài đến mắt cá chân, ống tay áo tương đối rộng, che đi cả bàn tay, cả người trên dưới không có bất kỳ hoa văn dư thừa nào.

Hắn mang mũ trùm đầu, mặt đeo mặt nạ đơn giản, có cấm chế chống thần thức nhìn trộm, nhìn không ra chân chính diện mục và biểu cảm bên dưới.

Duy chỉ có loại khí chất đặc thù thuộc về người trẻ tuổi để người ta nhận biết hắn còn cực kỳ trẻ tuổi, niên kỷ không đến năm mươi.

Không ra năm mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm tu vi.

Loại người này, đừng nói là Thanh Châu vùng đất không mấy giàu có này, cho dù đặt tại Thái Linh nội viện, nhân tài đông đúc, thiên kiêu san sát, hắn cũng tuyệt đối đứng hàng thiên tài cao nhất.
Nam tử này đứng đơn độc, rõ ràng không có đồng bạn hội nhóm.


Từ thái độ của những người còn lại, có thể nhận ra, bọn hắn cực kỳ thận trọng với nam tử này.

Cũng đúng, không nói đến thiên phú xuất chúng, thực lực của nam tử ở trong nhóm người cũng đứng hàng đầu.
Một nhóm người khác để cho Trần Nguyên không khỏi nhìn nhiều một chút là nhóm ba người, hai nữ một nam.

Cả ba người này niên kỷ cũng rất trẻ tuổi, cùng với vị mặc áo choàng rộng kia tương tự.

Người nam tử, dường như cũng là trung tâm của nhóm, sở hữu vóc dáng khác cao lớn.

Làn da hắn màu nâu đồng, khỏe khoắn, kết hợp với từng khối cơ bắp rắn chắc rắn chắc như thép đúc, to lớn đến bạo tạc, như ẩn như hiện phía sau lớp áo vải thô kệch.

Vừa nhìn liền đã biết, kẻ này là một tên luyện thể, hơn nữa trên con đường luyện thể tương đối có thành tựu, tu vi cũng đã đạt đến Tam phẩm tầng bốn tầng thứ.

Để cho Trần Nguyên có chút ngoài ý muốn là gương mặt nam tử có chút chất phác, bộ dáng hàm hàm thật thà phúc hậu.

Tại giới tu hành, loại người này đích thực là không nhiều.
Hai tử đi cùng hắn không nổi bật như thế.

Từ khí tức trên người liền có thể khẳng định, các nàng thành tựu Tam phẩm không lâu.

Một người trong đó mặc áo xanh, dài, hơi bó vào thân thể.

Nàng có dáng người cao, gầy, hai bắp chân thon, cực dài, đủ để mọi nam tử vì đó mà lóa mắt.

Người còn lại dáng người yêu kiều, quyến rũ, kết hợp với một gương mặt vũ mị hút hồn kẻ đối diện.

Nàng khoác lên mình chiếc váy màu hồng nhạt, thứ tông màu đáng lẽ là đại biểu cho sự hồn nhiên, đáng yêu ở trên người yêu diễm như nàng lại chẳng có chút nào mâu thuẫn, ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp cuốn hút chết người của nữ nhân.
Bất quá, cả hai nữ tử này không phải là loại người lương thiện.

Ánh mắt của nữ tử cao gầy sắc bén đến cực điểm, tựa như một con chim ưng luôn luôn trực chờ rình mồi.

Còn nữ tử yêu diễm kia, ẩn bên dưới vẻ đẹp quyến rũ mê người là trí tuệ nhạy bén, giống như một đầu hồ ly giảo hoạt lúc nào cũng có thể mang người ta vào bẫy.
Ngoại trừ bốn kẻ này, Trần Nguyên đối với những người còn lại không có bao nhiêu để ý.
Cùng lúc Trần Nguyên đánh giá mười lăm vị tu sĩ mới tới, những người sau cũng âm thầm đánh giá bốn người Trần Nguyên.

Kinh hãi.
Cả bốn người, thực lực đều mạnh mẽ khó lường, mỗi một kẻ trong số đó, đối với bọn hắn đều tạo ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Đặc biệt là Từ Tuyết Nguyệt, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khi tức sâu không lường được.

Nàng tại mấy ngày trước đó, phục dụng không ít đan dược chữa thương, thân thế dần hồi phục cực nhanh.

Cứ mặc cho nàng còn xa không khôi phục đến Tứ phẩm cấp bậc tu vi, thế nhưng lấy nàng thực lực hiện tại, đánh ngang tay một tôn Tam phẩm tầng chín vẫn là không có vấn đề.
Bởi vậy, nhóm người mới đến, theo bản băng, nhìn về người mạnh nhất trong đánh giá của họ, Từ Tuyết Nguyệt, không rời đi ánh mắt, đồng thời, không tự chủ cùng bốn người Trần Nguyên giữ khoảng cách, bản thân nổi lên đề phòng.

Cả hai phe, trong nháy mắt, lâm vào trạng thái giằng co vô hình.

Tình huống tương đối lúng túng.
Vừa lúc này, một nữ tử trẻ tuổi, khá xinh xắn từ trong đám người vội vã đi lên, đến trước mặt Từ Tuyết Nguyệt, cung kính quỳ một chân, nói ra: “Đệ tử nội môn, Thu Vân, tham kiến tông chủ đại nhân.”
Tất cả mọi người ngỡ ngàng.

Trần Nguyên cũng đánh giá nữ tử trẻ tuổi đột nhiên xông đến trước mặt.

Tu vi không cao, chỉ có Nhị phẩm tầng bảy, nàng mặc một bộ váy xanh nhạt, bên trên có một tiêu ký nhỏ hình ba đóa hoa chụm lại vào nhau, dường như cũng đã từng xuất hiện trên y phục của Từ Tuyết Nguyệt.
“Là tiêu ký đặc trưng của Hoa Vận tông?” Trần Nguyên không khỏi nghĩ thầm.
Bản thân Từ Tuyết Nguyệt đối với nữ tử trẻ tuổi hành động cũng lộ ra thoáng ngạc nhiên.

Thân là tông chủ một tông, nàng làm sao có thời gian và tinh lực để ghi nhớ mặt mũi, tên tuổi của hết thảy các đệ tử? Bất quá, khi nhìn đến tiêu ký quen thuộc của tông môn, biểu cảm của nàng rốt cuộc hòa hoãn xuống.

Nàng bình thản nói: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ tông chủ.” Thu Vân vội vàng đáp lại.
“Nói đi, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở đây?” Từ Tuyết Nguyệt lạnh nhạt hỏi.

Đừng nhìn Từ Tuyết Nguyệt đối mặt với ba người Trần Nguyên luôn luôn mang theo tư thái rất thấp, ngữ điệu nói chuyện cũng cực kỳ khách khí mà cho rằng, nàng là người dễ tiếp cận.

Chẳng qua là ba người Trần Nguyên đối với nàng có ân cứu mạng, hơn thế nữa, thực lực của bọn hắn luôn để nàng cảm thấy có gì đó không đúng, để nàng cảm giác sinh ra một tia e ngại.
Ngược lại, trạng thái bình thường của Từ Tuyết Nguyệt thì có thể sử dụng những từ thanh lãnh, lạnh lùng và uy nghiêm để hình dung.

Thân là tông chủ một tông, nàng phải có thuộc về mình khí tràng cùng ranh giới.

Nếu như nàng dễ dàng lộ ra mặt dễ tính hay thân thiện, lúc đó, khoảng cách đến khi Hoa Vận tông bị các tông môn đối thủ ăn đến tận xương liền không còn xa.
Thu Vân hơi khom người, thành thật nói: "Mười ngày trước, đệ tử nghe được tin tức Tuyết Vân sư tỷ bị vây khốn bên trong bí cảnh cho nên vội vã tiến về đây tìm cách giải cứu.

Đệ tử không nghĩ tới, nguyên lai đến đây còn có thể gặp được tông chủ đại nhân."
Tuyết Vân chính là đạo hiệu một trong hai vị nội môn đệ tử xuất hành lịch luyện cùng tiểu đồ đệ của Từ Tuyết Nguyệt.

Bởi vậy, nàng đối với cái tên này vẫn là có chút ấn tượng.
Từ Tuyết Nguyệt khẽ gật đầu: "Ngươi có lòng.

Đợi một lát nữa, ngươi đi cùng với chúng ta."
Thu Vân kinh hỉ, vội vàng bái tạ: "Đa tạ tông chủ chiếu cố."
Nàng biết, đây là tông chủ đưa ra một biện pháp bảo bộ nàng.

Ai biết, bên trong bí cảnh có thể nảy sinh dạng gì nguy cơ.

Có một vị Tứ phẩm Thương nhân trông chừng, như vậy liền không gì sánh được an tâm.
Lúc này, Thu Vân dường như nhớ ra điều gì, vội vã từ trong đám người mới đến lôi kéo ra một vị nam tử trẻ tuổi.

Người này vóc dáng cao, hơi gầy, gương mặt của hắn cực kỳ tuấn tú, hai mắt sáng ngời như sao trời, hai hàng lông mày thẳng tắp, kiên nghị, ở giữa lộ ra một cỗ khí khái, phóng khoáng không bị ràng buộc.
Bất quá, để cho Từ Tuyết Nguyệt nhìn nhiều một chút là vị nam tử trẻ tuổi này niên kỷ chưa đến bốn mươi, tu vi đã là Nhị phẩm tầng tám.

Tại Thánh Châu, tài nguyên không quá dư dả, truyền thừa không quá thâm hậu, đệ tử trẻ tuổi có thể ở trước năm mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ đã đầy đủ xưng là thiên tài.

Dạng người như vậy, ngay cả Hoa Vận tông đều phải mấy trăm năm mới sinh ra một cái.

Mà nam tử trẻ tuổi trước mắt, rõ ràng đã đạt đến cấp bậc như vậy.

Điều này đã đầy đủ để Từ Tuyết Nguyệt coi trọng.
Thu Vân lúc này gấp gáp giới thiệu: “Bẩm tông chủ, người này là Lạc Huyền Quân, là một tên bằng hữu đệ tử quen biết trong quá trình lịch luyện.

Hắn làm người ngay thẳng, tính tình phóng khoáng, thiên phú tu hành xuất chúng, rất đáng tin cậy.

Lần này, hắn cùng với đệ tử nghe tin Tuyết Vân sư tỷ gặp vây khốn, cho nên cùng với đệ tử tiến về cứu giúp.

Đúng, hồi tông chủ, Huyền Quân hắn có biện pháp thanh tẩy lui Tà khí, trợ giúp chúng ta rất lớn đối với việc mở ra bí cảnh.”
Vừa nói, Thu Vân gương mặt biểu hiện không chút nào che giấu cảm xúc của nàng về phía nam tử kia.

Trần Nguyên tương đối quen thuộc với loại cảm xúc này.

Là ngưỡng mộ.

Đặc biệt là khi nói đến câu cuối cùng, thanh âm của nàng không khỏi cao hơn một chút.
Từ Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Huyền Quân một chút.

Người sau khom người, đối với nàng kính trọng nói: “Vãn bối Lạc Huyền Quân gặp qua tiền bối.” Rồi lại hướng ba người Trần Nguyên: “Vãn bối gặp qua ba vị.”
Hắn dù phóng khoáng, thế nhưng không quên lễ nghĩa.

Bọn người Trần Nguyên nhìn như trẻ trung, thế nhưng khí tức đều là Tam phẩm Đại tu sĩ hàng thật giá thật, hắn lấy vãn bối mà xưng.
Từ Tuyết Nguyệt có chút thưởng thức nhìn về phía hắn, nói: “Lạc tiểu hữu hữu lễ.


Nếu như lát nữa, tiểu hữu có thể trợ giúp chúng ta thanh trừ đi Tà khí, ta nhất định sẽ có hậu tạ.”
“Tiền bối quá khách khí.” Lạc Huyền Quân chắp tay nói: “Việc này là vãn bối đã ứng với Thu Vân, không nói đến báo đáp hay không báo đáp.”
“Ồ.” Từ Tuyết Nguyệt khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía vị nội môn đệ tử Thu Vân.

Người sau thì đỏ bừng cả mặt, đầu cúi xuống, không dám đối diện ánh mắt của tông chủ.

Có sự mở đầu của Thu Vân và Lạc Huyền Quân, quan hệ giữa bốn người Trần Nguyên và nhóm người kia trở nên cởi mở hơn rất nhiều.

Trải qua một phen giao lưu, Trần Nguyên mới biết, mười lăm người này hợp thành từ sáu nhóm người riêng biệt.

Một nhóm chính là tên nam tử trẻ, tu vi Tam phẩm tầng năm, mang mặt nạ, khoác áo choàng, gây nên sự chú ý của Trần Nguyên ban đầu.

Kẻ này tính cách lãnh đạm, cực kỳ kiệm lời, thái độ và hành động lộ ra vẻ xa cách với mọi người.

Hắn đồng hành cũng những người còn lại chỉ là sự tình ngẫu nhiên.
Một nhóm chính ba người do tên nam tử chất phác dẫn đầu.

Người nữ tử cao, gầy trong nhóm là kẻ phát hiện ra bí cảnh mở ra đầu tiên.

Thế nhưng là, nàng không có biện pháp đánh mở kết giới cùng vô hiệu hóa Tà khí, cho nên mất một chút thời gian để tập hợp bằng hữu.

Đến khi quay lại thì đụng phải những người còn lại.
Nhóm người thứ ba là Lạc Huyền Quân và Thu Vân.

Đi cùng với bọn họ còn một nữ tử đoan trang, nhã nhặn nữa, được gọi là Sở Vân.

Tuổi tác của nàng so với Lạc Huyền Quân còn nhỏ hơn một chút, tu vi cũng là Nhị phẩm tầng bảy.
Nhóm người thứ tư cũng gồm ba người, hai nam một nữ.

Nhìn dung mạo và tiêu ký trên trang phục thì có thể khẳng định, bọn hắn đến từ cùng một thế gia, Thanh gia.

Nam tử dẫn đầu, vẻ ngoài tuấn tú, thái độ ôn hòa, qua lại đặc biệt thân cận với nam tử chất phác, bọn hắn giống như có quen biết từ trước, thái độ rất thân cận.
Nhóm người thứ năm lại là một cặp vợ chồng.

Niên kỷ bọn hắn có chút lớn, chỉ e đã hơn một trăm, tu vi cũng không phải thật sự cao, chỉ là Tam phẩm tầng một.

Từ cách ăn mặc, lời nói và cử chỉ của bọn hắn, hai người hẳn là xuất thân gia tộc chứ không phải tán tu.
Nhóm người cuối cùng thì lại tương đối có ý tứ.

Bọn họ gồm ba người, một nam hai nữ: trong đó một nam một nữ đều là người trẻ tuổi, niên kỷ cùng với Trần Nguyên bọn người không có bao nhiêu khác biệt, tu vi cũng chỉ bất quá Nhị phẩm trung kỳ.

Điều đang nói là người sau cùng trong nhóm, một người phụ nữ đứng tuổi, có phần già dặn, phong vận không còn bao nhiêu.

Khí tức trên thân nàng tương đối mạnh mẽ, tu vi đã đạt đến Tam phẩm tầng sáu.

Ngôn ngữ, cử chỉ của nàng cho thấy, nàng là hộ vệ, phụ trách bảo vệ an toàn cho thiếu nữ trẻ tuổi.

Thế nhưng là, thái độ của nàng đối với thiếu niên kia dường như không thân thiện cho lắm.