Cầu Đạo

Chương 187: Thủy Thuộc Tính






Oán Linh nhìn thấy công kích của nó, không một chút khó khăn nào bị hai nữ tử trước mắt ngăn lại, nó thoáng dừng lại động tác như có điều suy nghĩ.

Chưa đầy một hơi thở sau đó, oán khí trên thân thể nó bạo tăng, tạo thành một cột khí thế khủng bố bao trùm lên phương viên ba ngàn dặm, chọc thẳng lên vạn dặm trời cao.

Nó tiếp tục ngưng tụ những mũi tên đúc từ oán khí, đen kịt, dài đến ba trượng, nhiều vô số kể, cơ hồ là che kín khống gian.
“Không tốt.” Gần như ngay lập tức, Lữ Như Yên thâm hồ.

Cách nàng không xa, Thiên Lan cũng khẽ nhíu mày.
Quả nhiên, hàng vạn mũi tên đen kịt, lấy uy thế phô thiên cái địa hướng về phía hai nàng đánh đến.

Những mũi tên này va chạm mãnh liệt với Trấn Ngục Ấn hư ảnh, phát ra từng đợt sóng xung kích, oanh bạo cả khu vực bán kính bảy trăm dặm, lật tung sơn mạch, sông ngòi, đánh dạt cả mây trời, thổi bay khí nóng cuồn cuộn ra bên ngoài ba ngàn dặm.

Trấn Ngục Ấn cấp tốc ảm đạm xuống tới, lực lượng suy yếu cực nhanh.
Một bên khác, số lượng mũi tên nhiều không kém những gì công kích Thiên Lan, đồng thời hướng ngay trực diện Lữ Như Yên mà tấn công.

Vô Lượng Đại Hải không ngừng tiếp nhận oanh kích, không ngừng hòa tan oán khí, lại không ngừng tiếp nhận công kích, … tựa như một vòng lặp vô cùng vô tận.

Theo thời gian trôi qua, Vô Lượng Đại Hải dần trở nên mờ nhạt, ngay cả kích thước cũng co rút lại, từ đường kính vạn trượng ban đầu, sau chỉ còn lại chừng bảy ngàn trượng và vẫn còn tiếp tục sụt giảm.
Đúng lúc này, giữa bầu trời lóe lên ánh kiếm.

Vắt ngang qua những tầng mây dày đặc nhất là một lưỡi kiếm khí khổng lồ, dài đến ba vạn trượng, thân kiếm ôn nhuận như ngọc, thẳng tắp, cương trực đầy chính khí, lưỡi kiếm sắc bén không gì sánh được, tưa như có thể chém hết thiên địa vạn vật..

Hạo Nhiên Phán Định kiếm.
Một kiếm vung xuống, tựa như phán định của trời xanh, mang theo lực lượng khiến cho vạn dặm núi non phải run rẩy.

Oán Linh cảm nhận được uy hiếp, ngay lập tức đình chỉ mọi công kích đối với Lữ Như Yên và Thiên Lan, dồn hết thảy các mũi tên thừa, nhắm đến trực diện Phán Định kiếm mà phóng đi.
Vô dụng.

Lực lượng của Phán Định kiếm có thể lớn lắm, hơn xa xa rất nhiều so với những mũi tên ngưng tụ từ oán khí kia.

Trần Nguyên phải hao tốn không ít thời gian mới phát động công kích thành công.

Trong tình huống thông thường, nếu như không phải là Lữ Như Yên và Thiên Lan câu kéo sự chú ý của Oán Linh đủ lâu, hắn quả thực khó mà chuẩn bị đại chiêu lớn như vậy.
Oán Linh chưa từ bỏ, nó ngưng kết một lượng oán khí khổng lồ phía trên đầu, tạo thành một cái thuấn khổng lồ, to lớn tựa như một hòn đảo lơ lửng trên không trung.
Vẫn vô dụng.
Phán Định Kiếm đơn giản cắt xuyên qua chiếc thuẫn được ngưng tụ vội vàng, dễ dàng như dao nóng cắt qua bơ, nhẹ nhõm không một sức cản trở.

Lúc này, Trần Nguyên có thể khẳng định, Hạo Nhiên chính khí đối với oán khí có ít nhiều năng lực khắc chế, dù không rõ ràng như Phật Môn pháp thuật, thế nhưng so với pháp thuật phổ thông lại hữu hiệu hơn nhiều.
Oán Linh nhận ra nguy hiểm.

Nó có ý đồ trốn thoát.

Đáng tiếc, tại thời khắc nó muốn động thì không gian xung quanh nó trở nên ngưng kết, vững chắc không khác gì bị kìm kẹp trong đá.

Hết thảy cảnh vật xung quanh chuyển sang tông màu đỏ tươi, cứ như ngâm mình trong biển máu vô cùng vô tận.
Là Thiên Lan thi triển pháp thuật, một loại pháp thuật đặc thù tương tự như lĩnh vực.
Dẫu cho lực lượng mà nàng sử dụng chỉ tương đương với một tôn Tứ phẩm tầng ba tu sĩ, và rằng chỉ có thể cầm cự Oán Linh trong một phần mười hơi thở, điều đó đã quá đầy đủ để Phán Định kiếm thi hành phán xét của nó.
Lưỡi kiếm chém ngang qua trước người Oán Linh, bổ thẳng xuống đại địa, cắt xuyên mấy tòa sơn mạch nhỏ, chặn ngang mấy dòng sông lớn, tạo thành vết sẹo dài gần ba ngàn dặm trên mặt đất, sâu không thấy đáy.

Không có máu tươi vẩy ra, không có xác thịt văng tung tóe, chỉ một một tiếng rít thê lương, kéo dài, choi tai vô cùng và không biết bao nhiêu oán khí đen kịt, tuôn ra như dòng lũ, nỗ lực chữa lành lại vết thương khủng khiếp do Phán Định Kiếm gây ra.
“Thủy Long.”
Ngay khi Oán Linh mất đi tinh thần và sự tập trung bởi thương thế, Lữ Như Yên thi triển Thủy hệ pháp thuật hướng thẳng phía nó mà đánh đến.

Đầu Thủy Long sinh động như thật, thân lớn như một ngọn núi, dài vạn trượng, uốn mình trong không trung, xoay thân thể khổng lồ đánh vào Oán Linh.
Oán Linh một bên điều động oán khí, chữa lành vết chém dữ tợn trên thân thể, một bên nỗ lực chống lên phòng ngự cuối cùng.

Thế nhưng đúng lúc này, từ nơi xa, hai đạo kim quang vạch phá không gian, xuyên thấu qua thân thể nó, tan rã không ít oán khí vừa ngưng tụ.
Kim Cương Nộ Mục.
Trong tình huống bình thường, Oán Linh có lẽ còn có năng lực chống đỡ, thế nhưng, tại bản thân bị thương, lại hứng chịu vây công từ nhiều mặt, nó không có năng lực phản kháng.

Kim Cương Nộ Mục dù không có sức sát thương lớn, thế nhưng khắc chế dạng này oán khí lại đặc biệt mạnh mẽ.

Hơn thế nữa, một đòn công kích này của Trần Nguyên ngạnh sinh sinh cắt đứt mạch vận chuyển lực lượng của Oán Linh, chẳng những phá hỏng thời cơ phòng thủ của nó mà để bản thân nó nhận lại phản phệ không nhẹ.

Thương thế càng thêm nặng.
Thủy Long rốt cuộc đánh tới.

Ầm Ầm như một dòng thác khổng lồ rót xuống từ trên chín tầng trời.

Lực lượng mạnh mẽ, xói mòn cả một vùng bình địa bên dưới nơi Oán Linh đứng, cuồn cuộn quét ngang mấy chục dặm cương vực trước khi biết mất không còn dấu vết vào trong khe nứt khổng lồ vừa bị Phán Định kiếm bổ ra.
Oán Linh đánh mất cơ hội phòng thủ, hoàn toàn gánh chịu một đòn này.

Khi nước chảy xuôi, thân thể Oán Linh rốt cuộc lộ ra.

Là một thiếu nữ cực kỳ trẻ tuổi, gương mặt trứng ngỗng, hai mắt to, đen kịt như màn đêm, hàng lông mày lá liễu dài, cong vút, sống mũi nhỏ nhưng cao.

Và cứ mặc cho bờ môi cũng như như gương mặt của nàng trắng bệch, lạnh ngắt, không có một chút sức sống nào, cùng với luồng oán khí rợn người, quỷ dị không ngưng từ thân thể bốc lên, nàng vẫn như cũ, là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, so với nữ Đại Khí Vận giả cũng chẳng có mảy may thua kém.

Thân nàng mặc bộ váy màu đỏ tươi, dài, hơi rộng, cực kỳ sặc sỡ với các họa tiết loan, phương thêu nổi bật trước sau.

Chỉ đáng tiếc, một kiếm của Trần Nguyên cắt qua khiến cho bộ váy rách ra một mảng lớn, không đứng đắn và có phần chật vật.
Tiểu tiết không quá quan trọng.

Quan trọng là cặp mắt đen kịt như thâm uyên, lạnh như băng của nàng không chút ào che giấu sát ý nhìn chăm chú về phía Trần Nguyên.


Oán khí ngút trời, đen kịt bốc lên hừng hực như muốn xung kích chín tầng trời, cùng bộ tóc đen, dài, óng ả dực ngược lên, tương phản hoàn toàn với bộ váy đỏ tươi màu máu bên dưới, khiến cho người đối diện có cảm giác xung kích cực mạnh về mặt thị giác.

Lại kết hợp thêm cỗ oán niệm khổng lồ không ngừng tản mát ra từ Oán Linh, không ngừng xâm nhập, làm suy yếu đối phương, đủ để khiến Oán Linh này trở thành thứ kinh dị nhất mà người ta có thể hy vọng trong các bộ phim kinh dị.
Oán Linh nhìn chằm chằm Trần Nguyên.

Dù Thủy Long là thứ tác động đến nó nhiều nhất, thế nhưng bản năng nói cho nó biết, nam nhân kia mới là đối tượng uy hiếp đến nó mạnh mẽ nhất.
Bất quá, không biết có phải ảo giác hay không, Trần Nguyên cảm nhận, oán niệm cùng sát khí trên thân Oán Linh so với trước đó giảm đi không ít.

Và trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, đôi mắt đen kịt, tựa như thâm uyên kia lại lóe lên một chút ánh sáng tinh thần cùng giãy dụa.
Lúc này, Trần Nguyên cần xác nhận lại một điều.

Hắn truyền âm cho Lữ Như Yên: “Lữ cô nương, Thủy hệ pháp thuật của cô nương có thể triệt để tẩy đi oán niệm và oán khí của Oán Linh?”
Đồng thời, hai tay hắn không chút nào chậm trễ thi triển Hạo Nhiên kiếm khí.

Một ngàn không trăm lẻ một thanh Hạo Nhiên kiếm khí, phân ra làm bảy tòa kiếm trận nhỏ, mỗi một tòa kiếm kiếm trận lại là từ trên một tòa Nhị giai đỉnh tiêm trận pháp tạo thành.

Đến lượt bảy tòa trận pháp nhỏ, lại tổ hợp thành một trận pháp lớn, dựa trên mô hình Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Đạo tông mà thành, bao phủ phương viên ba trăm dặm.

Trận pháp quy mô như vậy, dù không thể đánh hạ Oán Linh, nhưng kiềm hãm nó một lúc lại không có vấn đề.
Một bên khác, Trần Nguyên không ngừng suy tính trong đầu.
Bọn hắn đã thấy, Thủy hệ pháp thuật của nàng đích thực là có năng lực tẩy đi oán khí và oán niệm.

Thế nhưng, có chút tác dụng là một chuyện, triệt để tẩy sạch đến tận cùng lại là một chuyện khác.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu như có thể gột sạch oán khí trên người Oán Linh, Trần Nguyên có thể sử dụng Phật pháp tiến hành siêu độ cho nàng.

Làm như vậy, nàng có thể đi vào luân hồi, một lần nữa đầu thai.
Nếu như không thể mượn Thủy hệ pháp thuật của Lữ Như Yên để tẩy đi oán khí, vậy Trần Nguyên không còn cách nào ngoài mạnh mẽ dùng lực lượng đánh nàng hình thần câu diệt, vĩnh viễn tan biến khỏi thiên địa này.

Hắn không phải là cao tăng đắc đạo, hắn không có loại kia tâm cảnh, sẵn sàng bỏ ra hàng trăm năm trời, chỉ để tụng kinh niệm phật, tẩy đi oán niệm trong lòng đối phương.

Trần Nguyên tâm tính tương đối lương thiện, nếu có thể tiện tay giúp đỡ, hắn sẽ giúp.

Thế nhưng, hắn còn chưa đủ nghĩa hiệp đến mức, sẵn sàng hy sinh hàng trăm năm thời gian quý báu chỉ vì một người không quen biết.
Hai lựa chọn, hai tình huống, tùy vào câu trả lời của Lữ Như Yên là Trần Nguyên làm ra hành động.

Nếu như có thể lựa chọn, Trần Nguyên thiên về lựa chọn thứ nhất.

Oán Linh này bị người dùng thủ đoạn tàn nhẫn tạo ra, bản thân nữ tử kia, suy cho cùng cũng là nạn nhân.

Đưa nàng vào luân hồi có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Đổi lại một bên Lữ Như Yên, nàng nghe được Trần Nguyên hỏi như vậy, bản thân cũng là mơ hồ.

Phát hiện ra Thủy hệ pháp thuật của nàng có thể tẩy đi oán khí đều là ngẫu nhiên, bản thân nàng trước đó không biết đến điều này.

Nàng thành thật đáp lại: “Như Yên không rõ ràng.

Trước đó Như Yên không hề biết có sự tình này.

Chỉ bất quá… “ Nàng ngừng tạm: “Như Yên cảm giác, Thủy hệ pháp thuật hẳn là có thể giúp đỡ nữ tử kia.”
Lữ Như Yên cũng là người thiện lương, so với Trần Nguyên còn thiện lương hơn.

Nàng thương cảm Oán Linh kia, ngày đêm không ngừng chịu nỗi phẫn hận và oán niệm giày vò, tra tấn tinh thần, không thời, một khác nào buông lỏng.


Nàng cũng nghĩ đến giải thoát cho Oán Linh, chỉ là nàng không chắc chắn về năng lực của nàng mà thôi.
Thiên Lan đánh ra một đạo pháp thuật, Trấn Ngục Ấn, trấn áp phía trên Oán Linh khi nó đánh ra một lỗ thủng bên trong kiếm trận Trần Nguyên bày ra, lúc này cũng lên tiếng: “Có thể.

Thủy hệ pháp thuật của nàng có thể gột đi oán niệm và oán khí của Oán Linh.”
Trần Nguyên và Lữ Như Yên kinh ngạc.

Người trước né thuấn di, né đi một cự chưởng ngưng tụ từ oán khí, lại tiện tay đáp trả một đạo Lôi Đình kiếm khí, sau đó hỏi thăm: “Là Thủy hệ pháp thuật đặc thù, hay là do Thủy thuộc tính thể chất mang lại tác dụng?”
Kiến thức của Trần Nguyên trên lĩnh vực này không rõ ràng cho lắm.

Không chỉ có hắn mà ngay cả đại đa số tu sĩ đều là như vậy.

Oán Linh điều kiện hình thành cực kỳ khắc nghiệt, tần suất xuất hiện thấp đến thảm thương, không có bao nhiêu nghiên cứu cùng ghi chép được lưu truyền, càng không có bao nhiêu người sẽ nghĩ đến việc dùng Thủy hệ pháp thuật lột đi oán niệm của Oán Linh.

Thông thường, nếu như không phải cao tăng Phật Môn, người ta sẽ trực tiếp trấn áp tại chỗ, đánh cho Oán Linh hình thần câu diệt.

Cách làm này vừa nhanh gọn, lại an toàn.

Đổi lại là cao tăng, tự nhiên sẽ là ưu tiên Phật pháp.
“Cai hai đi.” Thiên Lan vừa kết hợp với Lữ Như Yên, đánh ra một đạo pháp thuật, vừa tùy ý đáp: “Nước, vốn là đầu nguồn của mọi sự sống, đồng thời cũng là thứ có thể bao dung vạn vật, đồng hóa vạn vật, càng là có thể gột rửa vạn vật, thanh lọc vạn vật.

Bởi vậy, bất kể mọi sự ô uế, oán niệm, sát khí đều có thể mượn lực lượng của nước đi gột rửa.

Thủy hệ pháp thuật cũng là có năng lực như vậy.

Chỉ có điều, hiệu quả còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.” Dừng tạm, nàng nhìn về phía Oán Linh còn đang vùng vẫy, nói ra: “Tựa như đầu Tứ giai Oán Linh này, thực lực của nó vốn tương đối mạnh, oán niệm khá sâu, oán khí nồng nặc, Thủy hệ pháp thuật có tác dụng với nó, cực kỳ khó mà phát hiện ra.

Nếu như tu sĩ sở hữu Thủy Linh thể, mượn nhờ Linh thể lực lượng trợ giúp thôi động, ngược lại tác dụng sẽ lộ rõ một chút.

Chỉ có đạt đến đẳng cấp Vương thể trở lên, năng lực của thể chất đối với Tứ giai tồn tại mới lộ ra rõ ràng.

Thể chất của Lữ cô nương tương đối đặc thù, gột sạch oán khí và oán niệm trên đầu Oán Linh này không có vấn đề.”
Trần Nguyên sửng sốt một chút, không nghĩ đến Thủy hệ thuật pháp và thể chất còn có dạng này năng lực.

Hắn chưa từng biết đến điều này.

Nhưng rồi nghĩ lại, hắn cảm thấy cũng là như vậy.

Hắn tiếp xúc thế giới tu hành cho đến nay mới có bao lâu? Không thể cái gì cũng biết được.

Chớ nói đến, Linh thể đã hiếm càng thêm hiếm hoi, ghi chép chắc chắn không phải thật phổ biết, hắn tìm không đến cũng không có gì lạ thường.
Tạm gác vấn đề này sang một bên.

Nếu như đã biết bọn hắn có thể tẩy sạch oán khí và oán niệm trên Oán Linh, như vậy, hắn liền có kế hoạch hành động.

Hắn tiếp tục đánh ra ba đạo Lôi Đình kiếm khí công kích Oán Linh, đồng thời, đối với Lữ Như Yên và Thiên Lan truyền âm: “Lữ cô nương, tiếp đến, chúng ta sẽ áp chế Oán Linh, còn đến lượt Lữ cô nương tẩy đi oán khí trên người Oán Linh.”.