Cầu Đạo

Chương 177: Nhiệm Vụ






Thanh Viêm quả là một loại Tam giai Linh quả, một trong ba thành phần chính luyện chế Nguyên Huyết Thanh Viêm đan, một loại Tâm phẩm đỉnh cấp đan dược, cực kỳ thích hợp Tam phẩm, Tứ phẩm tu sĩ thân mang Hỏa Linh thể hoặc tu luyện công pháp lấy Hỏa thuộc tính làm chủ.
Trần Nguyên lấy xuống ấn ký nhiệm vụ, mang cho Lữ Như Yên cùng Thiên Lan xem xét.
“Tiếp nhiệm vụ này như thế nào?” Hắn hỏi.
Nhiệm vụ này không tính là khó, yêu cầu thực lực chỉ có thể coi xếp vào hàng Tam giai hạ đẳng, cũng tương đương với tu vi Tam phẩm sơ kỳ.

Bọn hắn ba cái Tam phẩm tầng bảy tại, mỗi một cái đều thực lực nghịch thiên, tự nhiên là không có vấn đề.

Bất quá, làm việc nhóm, chí ít trưng cầu ý kiến đồng đội vẫn là nên.

Chưa biết chừng, hai người còn lại vừa ý đến nhiệm vụ khác.
Thiên Lan phất tay, gương mặt vô cảm nói: “Ta liền tiếp nhận cái nào cũng được.”
Lữ Như Yên thì ngọt ngào cười: “Công tử muốn tiếp nhiệm vụ nào, Như Yên bồi công tử theo nhiệm vụ đó.”
Trần Nguyên thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Rất nhanh, hắn bình tĩnh trở lại.

Sở dĩ, hắn tiếp nhận nhiệm vụ này là bởi vì, địa điểm thu hoạch Thanh Viêm quả nằm ở bên trong Ngũ Diệp bí cảnh.

Bí cảnh này lấy tên như vậy, ấy là bởi vì địa hình bí cảnh có hình dạng năm phiến lá chụm lại vào nhau.

Điều đáng nói là, mỗi một phiến là địa vực của bí cảnh lại mang đặc trưng của một loại nguyên tố khác nhau bên trong ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa,Thổ… Tại mỗi một phiến lá, tài nguyên tương ứng đối với mỗi loại nguyên tố là tương đối giàu có.

Thanh Viêm quả chỉ là một loại Linh quả đặc thù của Hỏa phiến lá mà thôi.
Đối với Trần Nguyên tới nói, dạng này tài nguyên có lẽ không trợ giúp quá nhiều cho hắn; thế nhưng đối với Lữ Như Yên: Hy vọng Thủy phiến lá liền có thể mang lại ích lợi nho nhỏ cho nàng đi.
Trình lên ấn ký nhiệm vụ cho vị đạo sư làm thủ tục tại quầy.


Vị đạo sư này dáng người không cao, thân hình béo tròn, gương mặt phúc hậu, con mắt hơi híp và đặc biệt nổi bật là cái cổ to đùng, đến nỗi người ta khó có thể nhận ra đâu là cằm của hắn.

Người tu hành dáng dấp nếu không tiên phong đạo cốt thì cũng là tuấn nam, mỹ nữ.

Điều này không phải hoàn toàn sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.

Công pháp tu luyện ảnh hưởng rất lớn đến dáng dấp bề ngoài, khí chất, thậm chí là tính tình của tu sĩ.

Tựa như Lữ Như Yên, tu luyện Thủy hệ công pháp, dáng người không chỉ thủy linh lung, quyến rũ không sao tả xiết mà ngay cả tính cách cũng là ôn nhu vô cùng.

Mà vị đạo sư trước mắt, dáng dấp to, tròn tựa như quả bóng thịt ba trăm cân, hắn nếu như không phải tu hành một loại công pháp thôn phệ, thì cũng là mang thể chất đặc thù tương tự.

Thổ hệ thể chất, mặc dù cũng để cho dáng dấp người ta chất phác và có chút khoa trương, thế nhưng tuyệt đối sẽ không đến tình trạng này.
“Tam giai hạ đẳng nhiệm vụ: thu hoạch Thanh Viêm quả.

Thanh Viêm quả số lượng không giới hạn, giá trị năm mươi điểm cống hiến một quả ...” Vị đạo sư nọ giọng ồm ồm nói ra, ánh mắt lại liếc nhìn qua ba người Trần Nguyên: “Tiếp nhận nhiệm vụ: ba người?”
Theo thủ tục, hắn cần một lần nữa xác nhận lại tên, phẩm cấp, số lượng học sinh và một số thông tin chi tiết liên quan đến nhiệm vụ.

Mặc dù cực kỳ hiếm hoi, nhưng chưa phải là chưa từng xảy ra trường hợp, học sinh mang sai ấn ký nhiệm vụ hay mắc nhầm lẫn một số thao tác nào đó.

Trách nhiệm của đạo sư, là đảm bảo những sai lầm ấy không được xảy ra.
Mặt khác, luôn luôn có một số học sinh, tự nhận là tư chất hơn người, thực lực mạnh mẽ, trong tâm luôn nuôi dưỡng một khỏa kiêu ngạo trái tim.

Bọn hắn những người này luôn ưa thích nhận nhiệm vụ yêu cầu thực lực cao hơn vài tầng so với tu vi chân chính của bản thân.

Trong tình huống này, làm các đạo sư, nhiệm vụ của bọn hắn là ngăn chặn và khuyên giải học sinh, thậm chí có thể dùng biện pháp mạnh để ngăn cản hành vi như thế.
Muốn nhận nhiệm vụ yêu cầu thực lực cao hơn tu vi hiện tại? Có thể, học sinh cần phải nhận được giấy cho phép đến từ đạo sư tương ứng tại sơn phong của hắn,như vậy Nhiệm Vụ điện mới thông qua.
Tạm không đề cập tới những những tiểu tiết này, tại vị đạo sư ghé mắt nhìn qua.

n, hai cái Tam phẩm tầng bốn, một cái Tam phẩm tầng bảy, tu vi như vậy, đối với nhiệm vụ này yêu cầu là quá thừa thãi.

“Vâng, mong đạo sư thông qua.” Trần Nguyên đi đầu nói ra.
Vị đạo sư nọ gật đầu, không có phản đối.

Phản đối là không cần thiết.

Trên thực tế, có thể đi vào Nhiệm Vụ điện tầng hai, cơ bản đều là Tam phẩm tu vi trở lên, bất kỳ ai cũng có thể nhận nhiệm vụ này.
“Lấy ra lệnh bài thân phận của các ngươi.” Vị đạo sư kia nói.
Đám người Trần Nguyên nghe vậy làm theo.

Vị đạo sư nọ tiếp nhận ba tấm thân phận lệnh bài, động tác thuần thục tiến hành theo thủ tục không một chút dư thừa, cứa như là hắn làm đã làm qua hàng hàng ngàn, hàng vạn lần vậy.

Cho đến khi xác nhận thông tin cơ bản của ba người trước mắt, động tác của hắn cứng đờ.

Hắn dùng ánh mắt khó có thể tin, dò xét ba người, hỏi lại:
“Các ngươi là đang tiếp nhận ‘nhiệm vụ đầu tiên’?”
“Đúng vậy, đạo sư.

Có vấn đề gì sao?”
“Các ngươi thật là tân sinh?” Đạo sư lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Cùng lúc, ánh mắt hắn không ngừng dò xét trên dưới ba người.


Không sai, niên kỷ chừng hai mươi lăm, tu vi thình lình đã Tam phẩm trung kỳ.

Không, còn một cái Tam phẩm hậu kỳ.

Vị đạo sư nọ nhìn đây hết thảy, cả người ngây ngẩn.

Hắn không biết, là hắn không theo kịp thời đại rồi, hay là hiện tại tân sinh đều ưu tú như vậy?
Đúng lúc này, Trần Nguyên đánh gãy hắn: “Đúng vậy, đạo sư, chúng ta là tân sinh.Có vấn đề gì sao?”
Vị đạo sư kia lúc này mới rùng mình một cái, khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn, cứng ngắc nói ra: “Không… không có vấn đề… Để ta làm thủ tục cho các ngươi.”
Chung quy vẫn là tầng lớp nhân vật tiền bối, hắn điểm ấy tu dưỡng là vẫn có.

Từ đầu đến cuối, thủ tục mất không đến hai mươi hơi thở là hoàn thành.

Trong suốt quá trình ấy, không thiếu mấy lần vị đạo sư nọ len lén liếc nhìn bọn người Trần Nguyên, trong lòng âm thầm đánh giá: giới tân sinh bây giờ đều là dạng này quái thai sao?\
Điểm này làm hắn nhớ lại thời gian khi hắn còn trẻ.

Năm đó, hắn thiên phú không thật tốt, niên kỷ chừng năm mươi mới khó khăn lắm thành tựu Tam phẩm.

Hiện tại cùng ba người trước mặt so sánh, hắn cảm giác hắn trước đây liền là như thế củi mục không chịu nổi.
Thủ tục làm đến xong xuôi, Trần Nguyên ba người nhận lại lệnh bài thân phận cùng ấn ký nhiệm vụ.

Vị đạo sư kia lấy ra ba viện ngọc bội từ trong pháp khí không gian bên cạnh, đưa cho bọn hắn nói ra:
“Ngũ Diệp bí cảnh còn chừng nửa năm nữa thì mở ra.

Các ngươi nên tranh thủ thời gian đến sớm một chút.

Đây là ba phiến ngọc bội xác nhận thân phận.

Ngũ Diệp bí cảnh chung quy thuộc về cương vực của Đại càn Vương triều, thuộc về mấy cái thế lực bản thổ bên trong Đại Càn Vương triều hợp lực cai quản.

Thông thường mà nói, danh ngạch tiến vào Ngũ Diệp bí cảnh tương đối hạn chế, ngoại trừ người của mấy cái thế lực cộng đồng trông coi, tán tu hay thế lực bên ngoài có thể đi vào đều cần trả ra cái giá không nhỏ, số lượng lại không nhiều.

Thái Linh học viện chúng ta ngược lại là có chút giao tình với các thế lực, danh ngạch thường niên cũng chiếm được mấy suất.

Các ngươi mang theo miếng ngọc bội này để chứng minh thân phận, tránh cho đến khi bí cảnh mở ra lại xuất hiện xung đột, tình huống đến lúc đó liền khó xử cho cả hai phía.”
Trần Nguyên tiếp nhận ba mảnh ngọc bội, đối với đạo sư nọ chắp tay: “Đa tạ đạo sư nhắc nhở.

Học sinh ghi nhớ.”
Vị đạo sư kia nói tiếp: “Không cần, đây bất quá là thông tin đi kèm khi nhận nhiệm vụ mà thôi.

Mặt khác, vì các ngươi là tân sinh, vẫn còn là lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ, ta liền nói thêm vài câu.

Đại Càn Hoàng đế tu vi là Ngũ phẩm sơ kỳ tầng thứ, thọ nguyên không còn dư lại mấy trăm năm.

Đại Càn Vương triều hiện tại đang tiến vào giai đoạn tranh đoạt vị trí Hoàng đế đời tiếp theo.

Các ngươi như có tiến vào Đại Càn cảnh nội, chú ý tác phong hành động, lời nói, chớ có bị cuốn vào tranh đoạt Hoàng vị.

Thái Linh học viện xưa nay tôn chỉ là không can thiệp nội bộ các thế lực khác tranh đấu.

Các ngươi nếu như bị phát hiện tham dự tranh đoạt triều chính, như vậy học viện trừng phạt sẽ không nhẹ đâu.”
Bọn người Trần Nguyên một lần nữa nghiêm túc gật đầu: “Học sinh sẽ không quên.”
Trần Nguyên, Lữ Như Yên cùng Thiên Lan một đường rời khỏi Nhiệm Vụ điện.

Muốn rời khỏi nội viện, các thức phổ biến nhất, đơn giản nhất và cũng được các học sinh yếu thích nhất liền là truyền tống trận.

Thái Linh nội viện có bốn truyền tống trận cỡ lớn, phân bố lần lượt tại Đông, Nam, Tây, Bắc của nội viện, hướng tới bên ngoài lần lượt là bốn tòa thành thị cỡ lớn tiếp ứng.

Bên cạnh đó, nội viện còn xây dựng mấy chục tòa truyền tống trận cỡ nhỏ và vừa khác nhau, hướng đi rất nhiều nơi.

Tuy nhiên, những tòa truyền tống trận này ít khi được sử dụng và chỉ phục vụ cho nhiệm vụ đặc thù nhất định.
Đại Càn Vương triều thuộc về cương vực của Thanh Châu mà Thanh Châu lại nằm chếch lên phía Bắc của Thái Linh nội viện.

Bọn người Trần Nguyên từ Nhiệm Vụ điện, một đường phi hành ngang qua vạn dặm sơn mạch mới tới Truyền Tống trận phía bắc.

Phóng tầm mắt nhìn qua tòa bệ đá rộng đến bốn dặm, cao ba mươi trượng, toàn thân ghép từ đá quý, trắng toát, bên trên khắc đầy những phù văn, biểu tượng phức tạp, bên dưới lại lưu chuyển vô số dòng năng lượng khổng lồ, đan xen vào nhau, kết hợp thành một hệ thống chằng chịt nhưng liên tiếp, nối liền, Trần Nguyên không khỏi cảm khái: “Một công trình thật vĩ đại.”
Lấy tần suất ra vào học viện tấp nập của các học sinh, chưa kể đến lưu lượng khách viếng thăm không ít cùng với hàng hóa, tài nguyên, vật liệu quý hiếm không ngừng chuyển ra vào; tòa truyền tống trận khổng lồ này cứ cách mỗi một canh giờ lại vận chuyển một lần.

Đối với học sinh học viện, chi phí còn là tương đối ưu đãi, chỉ mười linh thạch một chuyến cho một người liền có thể hưởng thụ cảm giác đi qua một tòa truyền tống trận khổng lồ.
Đám người Trần Nguyên tương đối may mắn, tại bọn hắn đến nơi thì khoảng thời gian cách truyền tống trận khởi động lần nữa chỉ còn chưa đầy một khắc thời gian.

Đúng lúc này, Lữ Như Yên đột nhiên gọi lại Trần Nguyên.

Người sau không suy nghĩ nhiều, ứng tiếng một cái rồi thuận theo đứng trước mặt nàng.

Lúc này, đầu ngón tay thon, nhỏ, trắng và dài như búp măng của Lữ Như Yên khẽ động linh lực.

Chỉ thấy, ngón tay nàng điểm nhẹ trên gương mặt Trần Nguyên mấy cái, liên tiếp vạch vạch, hết kẻ ngang lại kéo dọc.

Trần Nguyên chỉ cảm giác tê tê, mắt lạnh chạy khắp cơ mặt, đồng thời, cơ, gân và xương hộp sọ dường như có sự biến đổi nhỏ.

Cứ việc hắn tin tưởng Lữ Như Yên sẽ không làm việc bất lợi đối với hắn, Trần Nguyên vẫn không tránh khỏi giật mình: “Lữ cô nương, ngươi làm cái gì?”
“Trần công tử, ngươi chờ ta một chút.” Lữ Như Yên ngọt ngào nói ra, động tác trên tay không chậm lại chút nào.

Lại qua chừng hai mươi hơi thở, nàng mới thu tay về.

Trần Nguyên sờ tay lên da mặt của mình, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Lữ Như Yên lúc này chợt thi triển một đạo pháp thuật.

Hơi nước trong không khí ngưng tụ thành một màng nước hình tròn, mỏng như móng tay, rộng chừng một thước, trôi nổi giữa hư không.

Nàng điều khiển cho màng nước ấy bay về phía đối diện Trần Nguyên, thanh âm dịu dàng lại ngọt ngào nói:
“Trần công tử, ngươi nhìn.”
Trần Nguyên thuận mắt nhìn vào hình bóng phản chiếu trên mặt nước đối diện.

Trong nháy mắt, hắn ngây ngẩn cả người, đứng sững tại nguyên chỗ.