Cầu Đạo

Chương 168: Đạo Cực Hạn






Trần Nguyên lần đầu tiên rời khỏi động phủ bên dưới thân thể một Huyết Thần Phân thân.

Mặc dù hắn và bản tôn chia chung một nhận thức, có chung một ký ức, kinh nghiệm, phán đoán, hành động trên cơ bản là tương đồng, thế nhưng là, cảm giác khi hai nhận thức đồng bộ hóa, một tầm mắt vẫn còn đang chăm chú trợ giúp phân thân luyện hóa linh lực, một tâm mắt đang vươn ánh mắt nhìn về khung trời xanh thoáng đáng, đây thực sự là trải nghiệm mới mẻ.
“Thời gian dài đồng bộ hóa, ta sẽ không bị tâm thần phân liệt chứ?” Trần Nguyên sửng sốt nghĩ đến.

Bất quá, hắn nhanh chóng lắc đầu.

Tu sĩ tâm thần cường đại, đâu có dễ dàng như vậy bị chi phối.

Hơn nữa, mở ra đồng bộ nhận thức, quá trình này nhiều hơn là giống hắn cùng xem hai màn hình ti vi cùng một lúc, chứ không đến mức phân liệt tinh thần.
Cảm thán một hồi, lại trải qua phút chốc ngắn ngủi quen thuộc với thân thể hiện tại, Trần Nguyên ngự kiếm phi hành tới động phủ của Thiên Lan.

Lần này là hắn bị buộc phải thật sự ngự kiếm phi hành.

Tam phẩm tu vi, hắn không có năng lực đạp không mà đi, càng không có khả năng trực tiếp mở cổng không gian giống như bản tôn.
Còn có một vấn đề khác mà hắn cần làm quen.

Đó chính là…
“Quá yếu.

Bất kể là cường độ nhục thân, lực lượng tinh thần hay thể nội linh lực, đều bị suy yếu vô số lần.”
So sánh với bản tôn, bộ phân thân này chỉ có Tam phẩm tầng bảy tu vi quả thực là bị gọt đi sức mạnh quá nhiều.

Lần đầu tiên hắn trực tiếp cảm thụ đến, Tam phẩm tu sĩ rốt cuộc nhỏ bé đến nhường nào.
Điều này kỳ thực không có bao nhiêu gây trở ngại.

Duy nhất vấn đề có thể phát sinh chính là trường hợp đấu pháp với kẻ địch phát sinh.

Nếu như kẻ địch tu vi quá thấp hay quá cao, như vậy liền không e ngại; e ngại là kẻ địch và bộ phân thân này thực lực tương đương, như vậy hắn không quen thuộc khống chế cường độ thân thể này, rất có thể sẽ xảy ra sai sót chí mạng.

Mất một bộ Huyết Thần phân thân không đáng tiếc, đáng tiếc là có thể vì đó mà kế hoạch thất bại.


“Mấu chốt vẫn là cần thời gian rèn luyện làm quen.” Trần Nguyên cuối cùng kết luận ra đến.
Không qua bao lâu đến, hắn đi vào trước cửa động phủ của Thiên Lan.

Nàng cũng rất đúng lúc mở ra động phủ, thong dong bước ra ngoài, hẳn đã sớm cảm nhận được khí tức của hắn.
Nhìn đến đối phương thân ảnh, một trương gương mặt phổ thông, chiều cao phổ thông, vóc người tầm thường đến không thể tầm thường hơn, ngay cả khí chất cũng thường thường không có gì lạ, Trần Nguyên chân thành xin lỗi: “Có lỗi với ngươi.

Nửa năm trước ta trong lòng có cảm ngộ, cần bế quan sâu không dứt ra được.”
Bọn hắn vốn là hẹn tốt, một năm một lần cùng đi đến Tàng Kinh các chọn kinh thư, nửa năm sau đó liền sẽ đem kinh thư trao đổi.

Lần này lỡ hẹn là do hắn sai, hắn cần xin lỗi.

Đồng thời, hắn cũng ngạc nhiên phát hiện ra, hắn trước nay không lỡ hẹn, vậy mà đối với người trước mắt, đã thất hứa đến hai lần.

Một lần trước chậm trễ cũng là vì chuyện Lữ Như Yên thức tỉnh thể chất xảy ra dị biến mà phải kéo dài thời gian.
“Ừm.” Thiên Lan khẽ gật đầu.

Biểu hiện của nàng như thường lệ lạnh nhạt, không có bao nhiêu cảm xúc dao động, càng đừng nói đến giận dữ hay phẫn nội.
Thoáng nhìn qua bộ này phân thân của Trần Nguyên, ánh mắt của nàng thay đổi trong giây lát: “Huyết Thần phân thân? Đạo cực hạn? Ngươi ngưng tụ ra Huyết Thần phân thân rồi?”
Trần Nguyên không có phủ nhận, thẳng thắn nói: “Đứng trước mặt ngươi là bộ Huyết Thần phân thân thứ nhất của ta.

Bản tôn của ta còn tại bế quan trong động phủ.”
Sử dụng phân thân thay thế cho bản tôn hành tẩu, điều này không có gì tốt giấu diếm với người trước mắt.

Dẫu sao, bộ phân thân này xuất phát từ nàng mà có, nàng có thể nhìn ra đặc điểm trên người hắn không khó.

Đã vậy, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận ngay từ đầu.
Cùng lúc, Trần Nguyên lại chú ý đến điểm khác.

Hắn hỏi: “Đạo cực hạn? Người vừa mới nói Đạo cực hạn lại là cái gì?”
Thiên Lan nhìn thoáng qua Trần Nguyên, không có nửa điểm động tác dư thừa, nhẹ giọng giải thích: “Đạo cực hạn là chỉ một loại trạng thái tu hành, trong đó tu sĩ, tại mỗi một cảnh giới đều tu luyện đến cực hạn, có luyện thêm đi nữa, bất kể là cảm ngộ, đạo hạnh hay tu vi linh lực đều không thể tiến thêm một tia.

Cái này xưng là Đạo cực hạn, bởi vì tu sĩ đó đã đi đến cùng cực của mỗi cảnh giới.”
Trần Nguyên nghe vậy, thoáng gật đầu.

Này cũng là điều hắn nghĩ trước đó.

Vì để bộ phân thân càng mạnh một chút, tương lai tiến cảnh càng dễ dàng một chút, hắn đánh căn cơ vững chắc đến hết sức có thể, cùng với lời Thiên Lan nói cực kỳ tương đồng.
Lúc này, Thiên Lan lại bổ sung: “Bất quá, có thể đi Đạo cực hạn, xưa nay tại Ba ngàn thế giới hiếm hoi vô cùng.

Vô số Thánh địa, vô số Tiên triều, cổ lão thế gia, tìm không ra đến mấy cái, cơ hồ, sử dụng từ vạn năm không ra một cái cũng không khoa trương.”
Trần Nguyên khẽ giật mình: “Đạo cực hạn này khó đi đến như vậy?”
Thiên Lan bình thản nói: “Khó đi là khó đi.

Cho dù là một cái Tứ phẩm Thượng nhân, đối với cảnh giới Tam phẩm lý giải cùng cảm ngộ chưa chắc đã đầy đủ đến đâu chứ đừng nói đến toàn bộ thông hiểu thấu triệt.

Một cái Tam phẩm, ngay trong cảnh giới của mình, triệt triệt để để nắm vững hết thảy mọi lý niệm, huyền bí cùng ảo diệu của cảnh giới Tam phẩm đó.

Ngươi nói, như vậy có khó hay không khó?”
Trần Nguyên thoáng sững sờ.

Đúng thật là khó.

Không.

Nào có chỉ là khó, so với lên trời còn khó hơn.

Xưa nay đại năng tu luyện đến Thánh vị tại mỗi cái Thánh địa, Tiên triều hay cổ lão Thế gia đều có, thế nhưng đi ra Đạo cực hạn nào có bao nhiêu thế lực có dạng này thiên kiêu?
Trần Nguyên lại không giống bọn hắn.

Hắn bản tôn vốn là cảm ngộ qua vô số kinh thư, lý giải qua vô số chân nghĩa, quan tưởng thiên địa thời gian dài, lại cộng thêm ngộ tính kinh khủng cùng cảnh giới vốn là nghiền ép cả cấp bậc Lục phẩm Chân quân.


Quay xuống lý giải một cái cảnh giới Tam phẩm, như vậy có khác gì để một tên sinh viên đại học giải toán lớp ba?
Lúc này, Thiên Lan lại bổ sung: “Không chỉ dừng lại ở đó, Đạo cực hạn còn yêu cầu mỗi một cái tu sĩ, ở mỗi một cái cảnh giới, rèn luyện thể nội linh lực đến cực hạn.

Giai đoạn đầu có lẽ không có bao nhiêu khó khăn, nhưng càng là tiếp cận điểm cực hạn kia, muốn tăng thêm một tia linh lực thôi cũng khó khăn vô cùng.

Độ khó này không so với cảm ngộ thấu triệt một cái cảnh giới dễ dàng hơn.”
Trần Nguyên một lần nữa âm thầm gật đầu.

Đối phương nói rất có lý.

Tựa như một cái bình khí mà bên trong nó trạng thái đã đạt đến bão hòa, muốn cưỡng ép tăng thêm vào trong đó, điều này gần như là không thể nào.

Trần Nguyên thì ngược lại, hắn có thể thuận lợi rèn luyện linh lực đến cực hạn, chính là vì lợi dụng cảnh giới nghiền ép của bản tôn đến trợ giúp.
Một lần nữa, hắn gian lận.
Thiên Lan cuối cùng kết luận: “Cho nên, muốn đi Đạo cực hạn, cần ý chí và nghị lực mạnh mẽ đến phi thường.

Cho dù là một tên thiên kiêu thiên tư mạnh vô song, tu luyện đạo này vẫn là cực kỳ chậm chạp.

Nếu như không có nghịch thiên cơ duyên trợ giúp, cho dù là đám kia Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ, muốn chân chân chính chính vượt qua Nhị phẩm cực hạn cần thời gian không ít hơn bảy mươi, tám mươi năm.

Tam phẩm cực hạn cần hai trăm, ba trăm năm trở lên.

Hơn nữa, dẫu có bỏ ra ngần ấy thời gian điên cuồng mài luyện, thành quả chưa chắc đã đến.”
Ngừng tạm, Thiên Lan nhìn xem hắn: “Bọn hắn lại không giống như ngươi có dạng này gian lận.

Ngươi nói, còn có bao nhiêu người dám đi Đạo này?”
Trần Nguyên khóe miệng khẽ giật giật.

Ngươi nói liền nói bọn hắn,vì sao lại lấy ta đệm vào?
- ----------------------
Cùng Thiên Lan trải qua khúc nhạc dạo ngắn, biết thêm một đoạn nho nhỏ tri thức giới tu hành, Trần Nguyên lấy ra chín mươi bốn quyển kinh thư mượn từ Tàng Thư các một năm trước tới trao đổi.

Hai người theo thói quen liền đi một chuyến Tàng Thư các.

Phúc lợi miễn phí, bọn hắn là sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng là, chưa kịp rời khỏi Thần Luyện phong, Trần Nguyên thần sắc bỗng chấn động.

Cả người hắn cứng đờ, lơ lửng bên trên phi kiếm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đạo thân ảnh phương xa đang lớn dần theo mỗi hơi thở.
Dung nhan của nàng tuyệt thế vô song, không gì sánh kịp, áp đảo phía trên mọi sắc thái, lu mờ đi vạn vật, như thể, hết thảy thế gian mất đi sắc màu nguyên bản chỉ để nhường lại vị trí nổi bật nhất cho nàng.

Nàng khoác lên mình áo bào trắng, áo chùm rộng rãi mà không chút nào lấn át đi dáng người yểu điệu, thướt tha, mê người đến cực điểm tựa như thứ vưu vật hoàn mỹ nhất thế gian.

Ba ngàn tóc đen dài thẳng tắp theo gió mắt mà tung bay phấp phới, cùng với mép váy nhẹ nhàng khiêu động, kết hợp một cách hoàn mỹ với khí chất siêu nhiên, siêu thoát hết thảy cả thiên địa.
Thiên Lan nhận ra đồng bạn dị thường, đồng thời cũng nhận ra người đến.

Lữ Như Yên, người vừa hoàn thành quá trình thức tỉnh thể chất trước đó không lâu liền lập tức không kịp chờ đợi chạy đến Luyện Thần phong tìm kiếm Trần Nguyên.
Lữ Như Yên tiên tư xuất trần phiêu dật, váy áo bồng bềnh tựa như thiên nữ bên ngoài chín tầng trời giáng lâm nhân giạn, đoan trang và dịu dàng, thánh khiếu và cao quý.

Nàng duyên dáng không một động tác thừa đáp xuống phía trước hai người Thiên Lan và Trần Nguyên.
“Trần công tử, đã lâu không gặp.” Lữ Như Yên cười thật tươi, so với trăm hoa đua nở còn rạng rỡ hơn, để cho cả mặt trời cũng phải bị nụ cười của nàng lu mờ.
Trần Nguyên từ đầu đến cuối bị chấn kinh đến, ngây ngốc hồi lâu, phản ứng trở nên chậm chạp vô cùng, thân hình dường như bị người ta dùng phép định thân.
Mà Lữ Như Yên gặp hắn si ngốc nhìn nàng, nội tâm không có một chút phản cảm, trái ngược còn mang theo vui vẻ, kinh hỉ cùng ngọt ngào.

Nàng không có đánh gãy hắn.

Nàng cứ đứng như vậy trước mặt hắn.

Hắn muốn ngắm nàng, liền cứ như vậy để hắn ngắm.
Qua không biết bao nhiêu lâu, Trần Nguyên mới kịp phản ứng lại.

Hắn vội vàng nói: “Đã lâu không gặp, Lữ cô nương.


Thật xin lỗi cô nương, ta vừa rồi có chút… thất thố.”
Trần Nguyên ngại ngùng xin lỗi, trong lòng không hiểu nghi hoăc: “Như Yên nàng học mị công từ khi nào vậy?”
Lữ Như Yên lắc đầu, che miệng cười khẽ, trong lòng chỉ có vui vẻ, không có ý tứ trách cứ.

Nha.

Nếu như hắn muốn ngắm tiếp, vậy nàng liền tiếp tục đứng đó cho hắn.

Chỉ là loại lời này, nàng không dám nói ra.

Trần Nguyên lúc này cũng từ kinh ngạc khôi phục bình tĩnh trở lại.

Hắn quan tâm hỏi: “Lữ cô nương đã thành công thức tỉnh thể chất rồi?”
Lữ Như Yên nhẹ gật đầu: “Như Yên đã kết thúc quá trình thức tỉnh.

Khinh Vũ tiền bối và thái sư phụ nói rằng, Như Yên may mắn vượt qua, chỉ là không biết Như Yên thức tỉnh đến loại thể chất nào.

Hai vị tiền bối còn phái ra một bộ phân thân, hiện tại còn đang trong Tàng Kinh các tra cứu đâu.”
Nàng dừng lại, ánh mắt lộ ra hơi do dự một chút, nói khẽ: “Kỳ thực, mặc dù Khinh Vũ Chân quân và thái sư phụ nói Như Yên thức tỉnh thành công thể chất, thế nhưng, Như Yên cảm giác hẳn mọi thứ sẽ không dừng ở đây.

Như Yên có dự cảm rằng, thể chất sẽ còn tiếp tục thuế biến lần nữa.

Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Trần Nguyên nghe lời này, ánh mắt hơi động.

Đây là hắn mở ra hành lang ý thức kết nối tới bản tôn.

Huyết Thần phân thân không mang theo Khởi Nguyên nhãn.

Muốn tra rõ tình huống của Lữ Như Yên, hắn chỉ có cách để bản tôn thu lấy tầm nhìn của phân thân, để Khởi Nguyên nhãn quan sát đến tình huống thực tế.
“Quả nhiên… “ Tại trong động phủ, bản tôn Trần Nguyên khẽ thì thầm.

Hiện lên trước mắt của hắn, Lữ Như Yên thể chất đã đổi từ trạng thái Nhược Thủy Thần thể đang thức tỉnh hình thức ban đầu, trở thành Nhược Thủy Thần thể sơ thành.
Nói đến sơ thành, như vậy, tương lai phải chăng còn tiểu thành, đại thành, thậm chí viên mãn?
Trần Nguyên không rõ ràng đây hết thảy, bất quá, đối với thể chất của nàng, hắn biểu thị không có vấn đề, hắn có thể nuôi được nàng.

Mượn nhờ phúc Thiên Lan, Linh Thủy hắn không bao giờ thiếu.
Đối với Lữ Như Yên, Trần Nguyên mỉm cười an ủi: “Không có chuyện gì.

Tương lai nếu như Lữ cô nương còn thức tỉnh, ta sẽ tiếp tục trông chừng ở bên cạnh, vì cô nương hộ pháp.”
Lữ Như Yên nghe được lời này, trong lòng lại là một trận ngọt ngào.

Nàng chợt nhớ đến bản thân vừa thức tỉnh sau đó, nghe được Khinh Vũ Chân quân nói rằng, hắn một mực bồi tiếp bên người nàng, lại vì nàng không tiếc bỏ ra thật nhiều tài nguyên duy trì nàng thức tỉnh.

Nghĩ tới đây, Lữ Như Yên khom người, chân thành nói ra: “Như Yên còn phải đa tạ Trần công tử đã giúp đỡ Như Yên thật nhiều.

Nếu như không có công tử, Như Yên có lẽ đã không có ngày hôm nay.

n tình của công tử, Như Yên không biết lấy gì báo đáp.”
“Nếu Lữ cô nương đã không biết lấy gì báo đáp, vậy liền lấy thân báo đáp đi.”.