Cầu Đạo

Chương 162: Chuyện Cũ






Nửa năm trước, Liên Tuyết Chân quân, chính là Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng Nhân sư tôn, đồng thời cũng là Lữ Như Yên Thái Sư phụ, mang theo hai tên đồ nhi, vượt ngang một phần ba cái Nam Hoàng vực, ghé thăm Thái Linh học viện nội viện.

Liên Tuyết Chân quân cùng Khinh Vũ Chân quân vốn là người quen cũ, giao tình lại cực kỳ sâu.

Đều cùng kề vai trải qua mấy lần nguy cơ sinh tử, giao tình lại có thể nào không sâu? Chính là bởi vì mối quan hệ này, Khinh Vũ Chân quân trước đó mới mới không chút do dự, nhận Lữ Như Yên tiến nhập môn hạ, đặt nàng là hạch tâm đệ tử, đối đãi nàng điều kiện so với đại đa số thân truyền đệ tử còn xa hoa hơn một mảng lớn.

Cố nhiên trong đó có một phần nhân quả từ người sau đạt được truyền thừa của nàng, nhưng càng nhiều hơn là xem trên mặt mũi của Liên Tuyết Chân quân.
Chỉ là, Khinh Vũ Chân quân kể từ khi tiếp đón Lữ Như Yên về sau, càng xem nàng lại càng ưa thích, càng xem nàng lại càng tâm động.

Nhu thuận, hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, thiên tài Thủy hệ thuộc tính tu luyện, tốc độ tu luyện mau chóng đến chính nàng cũng phải sợ hãi thán phục, ...!và quan trọng nhất là xinh đẹp đến phá vỡ mọi lý lẽ thường tình.

Khinh Vũ Chân quân nàng càng xem càng thích mắt, càng xem càng yêu mến không rời.
“Này đáng yêu nữ oa, ai nhìn cũng phải nói là của Khinh Vũ ta truyền nhân, như thế nào lại là lão thái bà kia đồ tôn đâu?” Khinh Vũ Chân quân suy nghĩ, trong lòng tức giận bất bình không thôi.

Đã không chỉ có một lần, nàng có tư tưởng muốn đào chân tường, muốn từ bọn hắn nơi đó mạnh mẽ chiếm đoạt, thu về Lữ Như Yên làm đồ.
Quan hệ giữa Khinh Vũ Chân quân và Liên Tuyết Chân quân cũng không phải là tương thân tương ái đơn giản như thế.

Hai bên có giao tình sâu đậm không giả, thế nhưng, thân là cùng một thời đại đỉnh cấp thiên kiêu, cả hai nữ tử chẳng những tài năng xuất chúng, mà ngay cả tướng mạo cũng phi phàm, hai người có chút ganh đua, ma sát là không thể nào tránh khỏi.

Mà cấp bậc này thiên kiêu như Khinh Vũ Chân quân, Liên Tuyết Chân quân, cái nào mà không phải đứng hàng Nam Hoàng vực, thậm chí Minh Nguyệt giới đứng đầu? ma sát giữa các nàng náo lên lại có thể nhỏ đi đâu cho được.
Cứ như thế, giữa hai nàng sự tích tương thân tương ái liền bắt đầu.
Tạm không đề cập đến chuyện này.
Kính Nguyệt hồ số lượng tu sĩ vốn là đơn bạc.

Liên Tuyết Chân quân dưới trướng tọa hạ đệ tử cũng chỉ có mấy người như thế, so với bình thường Chân quân ít đến thê thảm.

Đời thứ ba đệ tự bên dưới nàng lại càng ít.

Nguyên do chính ở bởi các đệ tử của nàng còn quá trẻ, bất quá mới ba, bốn trăm tuổi ra mặt; thậm chí nhỏ như Diệp Trường Tuyết, Diệp Thượng Nhân, cũng là chưa đầy ba trăm cốt linh; bọn hắn ngại thu đồ.

Giống như Liên Tuyết Chân quân nàng, đều là qua ngàn tuổi mới nghĩ đến chuyện kéo dài truyền thừa.

Không có các, tu sĩ thọ nguyên quá dài.


Đừng nói là một ngàn, một vạn tuổi các nàng còn chê quá trẻ đâu.
Trong số số lượng ít ỏi đồ tử, đồ tôn ấy, Lữ Như Yên được lòng nàng nhất.

Ngoan ngoãn, ôn nhu, hiền lành, và quan trọng nhất, thiên tư cực đỉnh lại xinh đẹp không tưởng tượng nổi.

Bất cứ một mặt nào, so sánh với Liên Tuyết nàng hay Khinh Vũ lão bà kia tại năm đó đều thắng qua quá nhiều.

Nàng năm đó thua đối phương thảm như vậy, đồ đệ lại không xuất chúng, đã như vậy, liền từ nàng đồ tôn cái này đến thay nàng đòi lại mặt mũi đi.
Mấy tháng trước đó, Liên Tuyết Chân quân nhận được tin truyền từ Khinh Vũ Chân quân, nói rằng đồ tôn bảo bối của nàng thức tỉnh thể chất không tầm thường, cho đến hiện tại đã qua hai năm có thừa vẫn còn đang tiếp tục, một mình nàng ấy gánh không nổi trách nhiệm.

“Khinh Vũ lão thái bà sẽ không thấy ta đồ tôn quá ư xuất chúng liền nổi ý nghĩ xấu hủy đi?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liên Tuyết Chân quân.

Mặc dù biết cái ý tưởng này quá ư là hoang đường, bất quá, trong lòng nàng vẫn là lo lắng không ngớt.

Lão thái bà kia có thể không hủy, nhưng để Như Yên nàng thời gian lâu dài tại Thái Linh học viện liền có khả năng bị Khinh Vũ lão thái bà không biết xấu hổ tẩy não, thậm chí là đào góc tường?
“Có thể.

Có thể lắm chứ.

Cả hai đều tu luyện Thủy hệ công pháp.

Như Yên tiểu nha đầu còn thu đến lão thái bà kia truyền thừa.” Liên Tuyết Chân quân u u thở dài: “Ai, chỉ trách ta lúc trước quá nhẹ dạ cả tin.

Qua loa.

Quá ư là qua loa.”
Nghĩ đến như thế, nàng liền thuận tiện cơ hội Khinh Vũ Chân quân thông báo lần này, một đường đuổi tới Thái Linh học viện nội viện.

Thanh Minh Chân nhân, Yên Nguyệt Thượng nhân biết đến tin tức, lo lắng cho đồ nhi, cũng là một đường xin đi theo.

Không có cách, hai người bọn hắn kết làm đạo lữ không đến trăm năm, tu sĩ cảnh giới cao rất khó sinh dục; dưới gối không con, bọn hắn coi ba cái đồ nhi nào khác gì con đẻ.

Bọn hắn đối với từng cái đều là yêu đến không nỡ.
Vất vả mấy tháng trời, di chuyển ngang qua mấy trăm triệu dặm, ba sư đồ Liên Tuyết Chân quân rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Thứ mà bọn hắn thấy là Lữ Như Yên, tựa như Thân nữ giáng lâm, thần thánh trang nghiêm, huyền diệu hư ảo, phiêu dật xuất trần, yên lặng xếp bằng, lơ lửng giữa không trung.

Xung quanh nàng, linh khí, Linh Thủy hóa hơi đều đã bị áp xúc đến dày đặc, so với sương mù còn nồng nặc hơn vô số lần, bị cưỡng ép chuyển động theo quy tắc phức tạp, hình thành lên hàng triệu quỹ đạo rắc rối, đan xen chồng chéo vào nhau, cuối cùng hướng về thể nội của nàng.
“Ngươi rốt cuộc đối với đồ tôn bảo bối của ta làm cái gì?’ Liên Tuyết Chân quân nhìn không được chất vấn.
Nhìn thấy Lữ Như Yên như thế, phản ứng đầu tiên của nàng không phải vui vẻ mà là quá sợ hãi.

Trạng thái của Lữ Như Yên, mặc dù coi là tạm ổn định, thế nhưng cỗ lực lượng khủng bố đến nàng cũng phải run rẩy đang không ngừng vận chuyển xung quanh con bé để cho nàng phải sinh ra thật sâu cảm giác kiêng kỵ cùng e dè.

Một cái Tam phẩm tu sĩ, như thế nào, tốc độ luyện hóa linh khí đã siêu việt nàng cái này Lục phẩm tầng năm tầng thứ Chân quân? Không đúng, ngay cả Khinh Vũ lão thái bà này Lục phẩm tầng chín tu vi cũng không có loại này hiệu suất luyện hóa và hấp thu cỗ năng lượng như thế.
Như Yên lại là như thế nào làm được? Không, phải là, thân thể của con bé lại là như thế nào chịu tải nổi cỗ sức mạnh kinh khủng như thế kia? Như này hơi sai lầm một tý, chính là cả đời phải nuốt hận, thậm chí càng là thân tử đạo tiêu.
Liên Tuyết Chân quân đã là khiếp sợ như vậy, biểu tình của Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân càng là khó có thể bình tĩnh.

Đến là sư tôn bọn hắn, đường đường một tôn Lục phẩm Chân quân còn thất thố như thế, hai người bọn hắn còn có thể làm gì?
Sự tình xem ra, nghiêm trọng hơn nhiều bọn hắn suy nghĩ.
Khinh Vũ Chân quân đối mặt vị này oan gia cũ chất vấn, trong lòng bất đắc dĩ vô cùng.

Nghiêm chỉnh mà nói, nàng từ đầu đến cuối còn chưa làm cái gì.

Thể chất là người kia trợ giúp Như Yên nha đầu thức tỉnh, Linh Thủy cũng là hắn ra, rốt cuộc, nàng cuối cùng chỉ là góp mặt cho đủ số.
Có thể, Khinh Vũ nàng lại không thể đẩy trách nhiệm: “Lão thái bà ngươi không thấy sao, ngoan đồ tôn của ngươi là đang thức tỉnh thể chất?”
“Ngươi quản cái này gọi là thức tỉnh thể chất?” Liên Tuyết Chân quân tức giận chỉ tay: “Ngươi nói với ta, có cái nào Tam phẩm tu sĩ thức tỉnh Linh thể liền mấy năm không dừng, gây ra động tĩnh lại còn lớn như vậy? Ngươi nói với ta, Như Yên bây giờ đang đột phá Lục phẩm, thành tựu Thất phẩm Tôn giả ta cũng tin.”
Nàng bình thường tu dưỡng cũng là rất tốt.

Chỉ là hiện tại đối mặt vị này oan gia cũ, nàng trong lòng chính là bất bình khó mà bình tĩnh lại.
Khinh Vũ Chân quân trừng mắt nhìn đối phương: “Ai nói cho ngươi là nàng thức tỉnh Linh thể rồi? Ngươi gặp qua dạng gì Linh thể kinh tâm động phách như vậy rồi?”
“Vậy ngươi lại nói, nàng đây là thức tỉnh thể chất gì?” Liên Tuyết Chân quân không chịu thua thiệt: “Ngươi kề kề ở bên nàng mấy năm trời, thân lại là Thủy thuộc tính thể chất, nghiên cứu Thủy chi nhất đạo gần hai ngàn năm, cũng đừng có nói cho ta là ngươi không biết.”
“Ta đích thực là không biết.” Khinh Vũ Chân quân không chút nào do dự thừa nhận.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh.

Hai vị Chân quân mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai.

Thanh Minh Chân nhân cùng phu nhân của mình thì câm như hến, biết điều lui sang một bên, một bộ không nghe thấy gì.

Loại này cấp bậc tiền bối, bối phận cùng thực lực quá cao; các nàng cãi… tranh luận, bọn hắn không dám, càng không có tư cách chen vào.
Qua đi thật lâu, nhận ra tình hình căng thẳng không có dấu hiệu giảm bớt, Yên Nguyệt Chân quân khẽ liếc nhìn phu quân của mình một cái, gặp người sau nhẹ gật đầu, mới khẽ cắn mỗi, đánh liều tiến lên một bước, nói ra: “Yên Nguyệt mạo muội, xin hổi Khinh Vũ tiền bối, rốt cuộc thì Yên Nhi vì sao lại dẫn đến tình trạng này?”

Hai vị Chân quân nghe có người nói, lúc này sực nhớ ra, vẫn còn có bọn tiểu bối ở đây.

Cả hai người thu hồi khí tràng, tạm dừng so kè, bất quá ánh mắt vẫn là sắc bén như dao, liên tục liếc xéo đối phương.

Khinh Vũ Chân quân ho nhẹ một tiếng, nhìn qua Yên Nguyệt Thượng nhân một chút, bình thản nói ra: “Sự tình phải bắt nguồn từ một tiểu hữu gọi Trần Nguyên nói đến…”
Kế đến, Khinh Vũ Chân quân êm tai một lần thuật lại kinh lịch từ khi Trần Nguyên lần đầu đặt chân đến Nguyệt Vũ phong, chốc chốc, nàng lại xen vào đó đánh giá cá nhân của nàng về hắn, bao quát cả một số lần Lữ Như Yên nhắc đến hắn.

Chung quy không tệ; ngược lại, ấn tượng của Khinh Vũ Chân quân đối với hắn tốt vô cùng.

Nàng ưa thích nhất ở hắn là điểm có trách nhiệm, biết gánh vác.
Mà Liên Tuyết Chân quân đột nhiên nghe đến một cái tên lạ, hơn nữa còn là cái nam tu, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lên, nghi hoặc hỏi: “Trần Nguyên người này lại là ai? Lai lịch như thế nào? Là tu sĩ xuất sứ ở đâu, từ thế lực nào?”
Tu hành giới hung hiểm, nàng là khắc sâu nhớ kỹ, không phải tràn đầy mộng mơ và cơ duyên như đa số tuổi trẻ đệ tử chưa nhập thế nghĩ như vậy.

Ở đời, không có bữa ăn trưa nào là miễn phí, Liên Tuyết Chân quân vô ý thức nghĩ tới đối phương đang lợi dụng hay lừa gạt bảo bối đồ tôn của nàng.
Khinh Vũ Chân quân thoáng lườm đối phương, nói: “Hắn nhập học tại Tô Châu ngoại viện, ngược lại các chỗ các ngươi không xa.

Ở ta xem ra, hắn không phải là hạng giá áo túi cơm hay tiểu nhân bỉ ổi.

Hắn đối đãi Như Yên chính là thực lòng thực dạ.

Ngươi cũng không cần đem ý nghĩ của mình phóng lên người khác.”
“Hừ, lòng người khó đoán.” Liên Tuyết Chân quân khẽ hừ lạnh: “Có câu nói, biết người biết mặt, không biết lòng.

Ai biết gia hỏa kia chân thật diện mục lại là cái dạng gì.

Ngươi lão thái bà này không chút nào kinh nghiệm chuyện này, không biết được miệng lưỡi nam nhân dẻo quẹo không thể tin.”
“Ngươi…” Khinh Vũ Chân quân bị nói, tức đến trợn trừng mắt.

Bực bội là, nàng liền không thể phản bác.

Đúng nha.

Xuất chúng như nàng, xưa nay không thiếu nam tu truy cầu.

Bất quá, tu sĩ chú trọng chữ duyên.

Nàng cảm thấy, duyên chưa đến, vậy sao phải cưỡng cầu? Tuy nhiên, nghĩ đến đối phương nhiều nhất chỉ là hơn nàng một đoạn nghiệt duyên, không đúng, nên gọi là mù quáng của tuổi trẻ, Khinh Vũ Chân quân không khỏi nhếch khóe miệng, cười đế ý vị thâm trường, ánh mắt đầy khiêu khích.

Liên Tuyết Chân quân nhìn đây, nhận ra ý nghĩ đối phương, cái trán không khỏi nổi gân xanh, muốn phản bác.
May mắn, Thanh Minh Chân nhân nhận ra tình thế không ổn, vội vã can thiệp vào giữa: “Sư tôn, Trần Nguyên vị này Trần tiểu hữu, đồ nhi cùng Yên Nguyệt có gặp qua một lần.

Ta nhìn hắn lần đó biểu hiện không tệ, phẩm tính cũng là hạng người quân tử, không đến mức…”
Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị sư tôn của mình cắt ngang: “Lời thừa.

Nam nhân các ngươi tên nào chẳng bao che cho nhau.”
“ y…” Thanh Minh Chân nhân cứng họng rồi.

Hắn vất vả đánh ánh mắt cứu trợ tới đạo lữ của mình.

Yên Nguyệt Thượng nhân hiểu ý, khẽ gật đầu, đứng ra: “Sư tôn, kỳ thực sư huynh nói không sai.

Đồ nhi từng tiếp xúc vị tiểu hữu này một thời gian, không nói nhân phẩm, làm người thông minh, bản thân hắn tại lần trước sự kiện ma tu Thần Hà sơn từng mấy lần cứu qua Yên nhi.

Nghĩ đến, hắn hẳn không phải là hạng người gian trá.”
Liên Tuyết Chân quân gặp ba người đều nói đến phân thượng này, nàng lại không tốt cứng rắn đi xuống.

Sau cùng, nàng chỉ có thể thở dài: “Thôi, thôi.

Nếu các ngươi đã cho là như vậy, ta cũng không tốt nói tiếp.

Bất quá, nếu tiểu tử kia muốn tiếp tục qua lại với Như Yên, cần chặt chẽ giám sát mới được.”
“Sư tôn nói phải lắm.” Thanh Minh là cái đầu tiên đồng ý, cũng là đồng ý đến dứt khoát.
Yên Nguyệt Thượng nhân kinh ngạc nhìn qua đạo lữ của mình.

Người sau chỉ nghiêm túc đối với nàng, trầm giọng nói: “Sư muội, sư tôn nói không sai.

Yên nhi xinh đẹp vô song, ai biết được tiểu tử kia lòng có mang ý đồ bất chính hay không.


Cho dù hiện tại không có, tương lai cũng không nhất định không có.

Chúng ta thân là sư phụ, lại gánh trách nhiệm như phụ mẫu, không thể qua loa chuyện này.”
Yên Nguyệt Thượng nhân cái hiểu cái không gật đầu.

Mặc dù nàng cảm thấy thái độ của phu quân đột ngột chuyển biến có chút không bình thường, nhưng phẩm lại thì không phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Liên Tuyết Chân quân cũng nói: “Thanh Minh nói không sai.

Chúng ta vẫn cần quan sát chúng hậu bối nhiều hơn.

Mặt khác, tiểu tử kia trợ giúp Như Yên là không sai.

Thập Niên đan, Ngộ Đạo Bồ đoàn, Thiên Nguyên Linh dịch cùng với hơn hai trăm vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy, có cái nào không phải là thiên đại cơ duyên? Đừng nói là các ngươi, ngay cả chính ta cái này Lục phẩm Chân quân nhìn thấy mà cũng tâm động.

Mặc kệ hắn đánh lấy chủ tính gì, chúng ta vẫn trước giảng lễ nghĩa.

Phần ân tình này không thể cứ như thế lấy không, nhất định phải hoàn trả.

Nhân quả nên chấm dứt càng dứt khoát càng tốt.”
Đúng lúc này, Khinh Vũ Chân quân lại nói: “Theo ta thấy, chúng ta những cái này trưởng bối không nên mù xen lẫn vào chuyện của bọn tiểu bối đi.

Nhân quả dây dưa giữa hai người bọn hắn, vẫn là nên để cho lớp tiểu bối bọn hắn tự giải quyết lấy lẫn nhau.” Dừng tạm, nàng nói ra: “Hơn nữa, Như Yên nàng cũng trợ giúp Trần tiểu hữu không ít cơ duyên, nàng không tính là bạch nhận lấy ân tình không.

Không nói cái khác, nàng thiếu nợ mười hai vạn điểm cống hiến chính là vì hắn mà tời.”
“Cái gì?” Thanh Minh Chân nhân biến sắc mặt.

Hắn nguyên bản nghe thấy lời của Khinh Vũ Chân quân không phải không có đạo lý.

Bất quá, nghe đến nửa sau, hắn cảm thấy chuyện này mình không thể không nhanh tay xử lý lấy.
Khinh Vũ Chân quân bất đắc dĩ: “Từ ta nhìn ra, hai đứa nhỏ đối đãi nhau là thật lòng.

Bất kể là dung mạo, ngoại hình hay thiên phú, tuổi tác, Như Yên và hắn đều là tuyệt phối.

Ta thấy, chuyện này vẫn nên là thuận theo tự nhiên.

Các ngươi những cái này trưởng bối, xen lẫn vào sẽ hỏng chuyện.”
Yên Nguyệt Thượng nhân nghe đây, cảm thấy cách làm này của Khinh Vũ Chân quân không sai.

Bọn hắn thân làm sư phụ, sư nương, yên lặng ở một bên theo dõi kỳ biến, âm thầm đánh giá đối phương phải chăng phù hợp với đồ nhi nhà nàng là được rồi.
Thanh Minh Chân nhân lại không đồng ý: ‘Sư muội à, chuyện này không thể qua loa, nam nhân hoa tâm không phải chuyện mới lạ.

Nếu như không gặp trực tiếp tiểu tử kia, ta không thể yên tâm.” Nói đến đây, hắn thấy đạo lữ ý vị thâm trường nhìn hắn chằm chằm, cái cổ hắn vội rụt trở về, gấp gáp nói tiếp: “Lại nói, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn phải gặp Trần tiểu hữu một lần.

Nhân quả tất nhiên phải trả, nếu không, người ta dễ nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩ.

Thuận tiện, đây cũng là một cơ hội tốt đánh giá đối phương.”
Liên Tuyết Chân quân đồng ý lắm: “Thanh Minh nói không sai.

Thanh Minh, Yên Nguyệt, các ngươi xem đó mà làm.

Lễ vật các ngươi cứ giao cho ta.

Ta sẽ thay các ngươi lấy ra, không nhẹ hơn đối phương những bảo vật kia.”
Khinh Vũ Chân quân bất đắc dĩ, vốn còn muốn nói gì đó liền bị Liên Tuyết Chân quân lườm trở lại: “Ngươi cái lão thái bà này, đừng mù trộn lẫn, đây là chuyện của Kính Nguyệt hồ chúng ta, ngươi liền không liên quan.”
Cứ như vậy, nửa năm sau đó, Trần Nguyên liền không kịp chuẩn bị trước, bất ngờ diện kiến hai vị… tương lai cha mẹ vợ.