Cầu Đạo

Chương 148-149




Chương 148: Bị Tập Kích


Tại một bên khác, mỗi một lần Khinh Vũ Chân quân nhìn thấy Trần Nguyên lấy ra Linh Thủy là một lần không vui vẻ.

Nàng phát hiện ra, tâm cảnh của nàng không có như trong tưởng tượng vững vàng như vậy, mà mỗi lần tâm cảnh chấn động liền là tỉ lệ thuận với khối lượng Linh Thủy người kia rót vào vòng xoáy Linh khí.
Khinh Vũ Chân quân rốt cuộc nhịn không được, nói ra: “Ngươi cuối cùng còn lại bao nhiêu Linh Thủy?”
Nàng có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ thiên kiêu bây giờ đều giàu có như thế rồi? Tại Tam phẩm cảnh giới, một hơi đổ ra mười vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mà lông mày không nhíu lấy một cái.

Nhớ năm đó nàng tại Tam phẩm, vì một trăm cân Linh Thủy mà không tiếc tổn hao đại giới, tự thương bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể hắn đây?
Đổ liền đổ đi như nước lã.

Cái này để nàng cảm thấy bản thân thiết kế thử nghiệm khi nãy liền như một trò đùa.
Trần Nguyên nghe được giọng Khinh Vũ Chân quân khẽ gắt lên cao, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Bất quá, hắn vẫn là cẩn thận dùng thần thức dò xét bên trong nhẫn trữ vật, cân nhắc ra đến con số cụ thể, hắn mới hồi đáp: “Linh Thủy học sinh còn lại tương đối, không quá nhiều, nhưng có thể đủ duy trì Như Yên nàng một thời gian.”
Đúng.

Hắn hết thảy Linh Thủy trong nhẫn trữ vật còn lại chừng hơn bốn mươi vạn cân.

Lấy tốc độ luyện hóa của Lữ Như Yên hiện tại, cách mỗi ba tháng liền cần tiêu hao mười vạn cân, hơn nữa, tốc độ còn chầm chậm tăng lên.

Hơn bốn mươi vạn cân này liền duy trì được một năm có dư.
Khinh Vũ Chân quân nghe hắn nói, hắn chỉ còn lại tương đối Linh Thủy, vô ý thức cho rằng, hắn còn không đến bao nhiêu.

Nàng liền phất tay: “Thôi, thôi.

Ngươi cũng đã ở đây một tháng, vẫn là trở về Thần Luyện phong tu luyện đi.

Lữ Như Yên tình huống đã ổn định, lại còn có ta ở đây, cũng không đến phiên ngươi một cái tiểu bối trông coi.

Ngươi không cần lo lắng nữa, lại cũng không cần ở đây hoang phí thời gian tu luyện.”
Khinh Vũ Chân quân đây cũng coi như nói lời thật lòng.


Lữ Như Yên đã không cần đến hắn lo lắng, miễn là nguồn cung cấp linh khí đầy đủ, nàng hoàn toàn có thể tự mình hoàn thành thuế biến.

Một tháng qua, Trần Nguyên hoang phí thời gian ở đây, ngược lại không phải lựa chọn sáng suốt.
Lại nói, Lữ Như Yên cần thiết linh khí, nàng, Khinh Vũ, còn đảm đương được.

Không đến mức cần một cái Tam phẩm tiểu bối nhúng tay vào.

Có lẽ mười mấy vạn cân Linh Thủy là nhiều thật, nhưng không có nghĩa là nàng không bỏ ra được.

Nàng đường đường là Lục phẩm tầng chín tu vi, thuộc về đỉnh kim tự tháp tu sĩ, thủ đoạn có thể là nhiều lắm, nhiều đến đám đê giai tu sĩ không tưởng tượng ra nổi.

Chỉ là bổ khuyết linh khí, nàng liền là có mười mấy, hai mươi cách trợ giúp Lữ Như Yên.
Một tháng này Khinh Vũ Chân quân nàng đồng ý Trần Nguyên ở lại trợ giúp, thay vì nói là cần mấy vạn cân Linh Thủy của hắn, thì nên nói rằng, đây là nàng cách nàng bày tỏ, nàng công nhận nỗ lực của hắn đối với Lữ Như Yên.

Chí ít, đối với người sau thức tỉnh thể chất, hắn đã bỏ ra không ít tâm tư và công sức trong đó.

Tổng không thể đến mức, chờ khi Lữ Như Yên xuất quan liền nói với nàng, tại thời khắc ngươi cần nhất, bạn trai ngươi liền cứ như thế vứt xuống ngươi cho ta?
Trần Nguyên thì cẩn thận suy nghĩ lại.

Khinh Vũ Chân quân nói không có sai.

Mặt khác, hắn Linh Thủy đã cạn kiệt,chỉ còn hơn bốn mươi vạn cân, cùng với mười vạn cân vừa lấy ra, nhiều nhất chỉ còn có thể duy trì Lữ Như Yên hơn một năm với tình trạng hiện tại.

Việc hắn có thể làm tốt nhất bây giờ là tu luyện, tiếp tục mượn nhờ Ngưng Linh hồ lô ngưng tụ Linh Thủy.
Nghĩ thông suốt hết thảy về sau, Trần Nguyên gật đầu nói: “Chân quân nói đúng.

Có thể học sinh ở lại cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.” Nói xong, hắn lấy ra mấy bình ngọc pháp khí, âm thầm đem Linh Thủy dồn lại trong một chiếc, rồi đưa tới trước mặt Khinh Vũ Chân quân: “Chân quân, đây là toàn bộ Linh Thủy học sinh còn lại, mời Chân quân giúp học sinh trợ giúp Như Yên.”
Khinh Vũ Chân quân cũng không kiểm tra lấy một lần trữ lượng Linh Thủy còn lại trong đó, trực tiếp thu hết vào trong nhẫn trữ vật.

Nàng phất tay xua đuổi: “Đi thôi, đi thôi.”
“Học sinh cáo từ.” Trần Nguyên giao lại trận bàn điều khiển động phủ cho Khinh Vũ Chân quân rồi lật đật rời khỏi Nguyệt Vũ phong.
Nhìn theo bóng lưng hắn bay xa dần, Khinh Vũ Chân quân lắc lắc đầu.

Cẩn thận đóng lại trận pháp thủ hộ động phủ, nàng lấy ra hai chiếc bình ngọc: một cái là Trần Nguyên vừa đưa trước đó, một cái là vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy Trần Nguyên dùng để đổi lấy mười hai vạn điểm cống hiến.
Khinh Vũ Chân quân đột nhiên cười: “Tuổi trẻ nha, vậy mà tương đối có trách nhiệm.”
Nói rồi, nàng không do dự đổ Linh Thủy từ bình chứa vạn cân sang chiếc bình Trần Nguyên vừa đưa không lâu, đồng thời nói: “Bất quá, chúng ta những người này, còn cần các ngươi đám tiểu bối tới lo lắng? Mười hai vạn điểm cống hiến, nhân quả như thế, liền để lão bà kia tại Kính Nguyệt hồ đến trả đi.

Vạn cân Linh Thủy này vẫn là cho Như Yên tốt.”
Nói đến đây, Khinh Vũ Chân quân đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ.

“Hắn nói còn tương đối Linh Thủy.

Tương đối là bao nhiêu? Ba vạn cân? Năm vạn cân? Nếu không, ta thử xem một chút?”
Vừa nói, nàng vừa đưa thần thức vào trong bình ngọc.

Thần thức cường đại của một vị Lục phẩm tầng chín trong nháy mắt đảo qua.

Trong một khoảnh khắc, nàng giật nảy cả mình: “Mẹ nó.

Thế này mà hắn nói là tương đối.

Dòng dã bốn mươi bảy vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy, hắn còn nói là tương đối?” Dừng tạm thật lâu, nàng khẽ thì thào: “Nếu không...!ta biển thủ mười, hai mươi vạn cân thù lao?”
-----------------
Trần Nguyên rời khỏi động phủ của Lữ Như Yên thì mặt trăng đã lên cao.

Dường như Khinh Vũ Chân quân đã có sắp xếp trước, hắn không gặp bất cứ ngăn trở nào khi rời khỏi Nguyệt Vũ phong.

Dưới bầu trời đầy sao, đẹp lung linh như hàng tỉ tỉ viên đá quý khảm nạm trên nền trời đen huyền ảo.

So với một Trái Đất hiện đại và tràn đầy ô nhiễm, trời đêm tại Tu Chân giới đẹp, rực rỡ và màu nhiệm hơn nhiều lắm; đồng thời, các vì sao cũng thần bí cùng ẩn chứa những sức mạnh khó lường mà không ít tu hành giả đau khổ theo đuổi phía sau.
Bất quá, những sự tình này cũng không phải vấn đề hiện tại hắn cần quan tâm.
Dưới làn gió mát lạnh của trời đêm, Trần Nguyên lâm vào thật sâu trong suy tư.

Lữ Như Yên nàng, lai lịch chỉ e rằng không đơn giản một chút nào.
Tại thời điểm trước đó, Lữ Như Yên thức tỉnh còn trong giai đoạn nguy hiểm, hắn không có phân tâm thần ra chú ý.

Nhưng một tháng này tình huống dần ổn định trở lại, hắn bình tâm suy nghĩ, rất nhanh phát giác ra tình huống không bình thường.
Nhược Thủy Thần thể?
Đây là cỡ nào thể chất? Hắn không rõ ràng.

Nhưng hắn biết chắc rằng, Thần thể, cấp bậc này thể chất đã xa xa siêu việt Vương thể quá nhiều.

Chỉ là sơ bộ thức tỉnh hình thức ban đầu thôi, mỗi ngày đều cần hàng nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy.

Ấy là còn chưa kể đến nguyên một đầu Ngũ phẩm đỉnh cấp Linh mạch và hàng dòng linh khí khổng lồ từ Nguyệt Vũ phong ủng hộ phía dưới.

Sơ Ninh Lan bản thân cũng là Linh thể hoàn chỉnh, hết công xuất tu luyện, mỗi ngày chỉ cần trên dưới ba cân Linh Thủy.
Nên nhớ một chi tiết quan trọng, Sơ Ninh Lan nàng tu vi cao hơn Lữ Như Yên.

Trần Nguyên còn nhớ rõ, kiếp trước có một câu nói: Hồ nhỏ không nuôi được cá lớn.
Đây là quan niệm dân gian.

Không có sai.

Nhìn dưới quan điểm khoa học một chút, hồ nhỏ tương đương với thể tích nước ít, không gian sống nhỏ, dẫn đến tổng thể sinh khối của các sinh vật phù du, tảo,...!thấp.

Một khi mắt xích đứng thấp nhất trong chuỗi thức ăn không đủ, như vậy thì các mắt xích phía trên cũng không thể phát triển đa dạng được.

Độ dài chuỗi thức ăn sẽ bị hạn chế, sinh vật đứng trên đỉnh cũng không có không gian sinh tồn, bất kể là kích thước hay số lượng đều sẽ bị hạn chế gắt gao.
Mà ở tại thế giới này, mặc dù hai thế giới vận hành trên quy tắc khác biệt nhưng nguyên lý tương tự có thể áp dụng.

Minh Nguyệt giới bất quá là một cái tiểu thế giới, bản nguyên thế giới có hạn, tài nguyên linh khí, linh thạch và độ hoàn thiện của pháp tắc đóng vai trò như sinh vật phù du, tảo, bèo trong ao.

Sản lượng của chúng là có hạn, dẫn đến cảnh giới tu luyện của tu sĩ là có hạn.

Tương tự như thế, sinh linh thức tỉnh thể chất tại một cái tiểu thế giới cũng là có hạn.
Trần Nguyên từng nhìn thoáng qua một vị học giả nào đó phỏng đoán, tiểu thế giới như Minh Nguyệt giới, tiên thiên thể chất đặc thù nhiều nhất chỉ có thể sản sinh ra Linh thể.

Nói cách khác, nếu như sinh linh của Minh Nguyệt giới, trời sinh thể chất đặc thù, nhiều nhất chỉ là cấp bậc Linh thể mà thôi.

Thậm chí, cho dù sử dụng phương pháp đặc thù thức tỉnh thể chất, cũng chỉ có thể từng bước nhảy vọt lên Linh thể.
Giống như Khinh Vũ Chân quân sở hữu Vương thể như vậy, nàng cũng là từng bước đi lên.

Nàng trời sinh là Thủy Linh thể, sau đó tại Tam phẩm cảnh giới, hao hết vô số thiên tài địa bảo mới để thể để thể chất tiến lên một bước, trở thành Thanh Thủy Vương thể.

Sơ Ninh Lan cũng chọn con đường tương tự.
Còn Lữ Như Yên đây? Một hơi liền thức tỉnh Thần thể, trực tiếp liền bỏ qua Linh thể, Vương thể,...
Còn một vấn đề khiến hắn để tâm không kém.

Lữ Như Yên còn trẻ như vậy liền thành thạo quá nhiều kỹ năng.

Cầm kỳ thi họa, có cái nào nàng không biết? mấy ngày dạo chơi qua, hắn đều đã lĩnh giáo qua các hạng kỹ năng này của nàng.

Một là không biết; đợi khi kiến thức đến rồi, hắn không khỏi chấn kinh, kỹ năng của nàng chẳng khác nào người trong nghề đắm chìm vào mỗi đạo cả trăm năm.
Nàng mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tuổi ra mặt.

Ấy là còn chưa kể đến đan đạo, trận pháp, phù lục,...!hắn có cảm giác, Lữ Như Yên đối với mỗi đạo này đều có hiểu rõ, không phải là nhất định, mà là tạo nghệ cực sâu.
Vậy nàng lại lấy thời gian ở đâu ra tu luyện?
Một suy nghĩ theo chiều hướng này, Trần Nguyên ý nghĩ không thể dừng lại được.

Hắn chợt nhớ đến hai khối đồ vật mà Lữ Như Yên đưa cho hắn trước đó.

Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh và Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh.


Thấy thế nào cũng không phải dạng bất phàm.

Nói bất phàm ở đây không phải là chỉ bảo vật hiếm có cỡ Ngũ phẩm, Lục phẩm mà là ý chỉ thứ đã không thuộc về phạm trù của thế giới này.

“Cho nên, Lữ Như Yên thu đến hai đồ vật này, thật sự là ngẫu nhiên sao?” Trần Nguyên cau mày suy nghĩ: “Nếu như không phải, vậy nội tình trong đó lại là gì đâu?”
Càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy rối rắm, mơ hồ để hắn bất tri bất giác nhớ tới những bộ phim âm mưu luận kiếp trước.

Bất quá, mặc cho Trần Nguyên suy nghĩ như thế nào, hắn cũng nghĩ không ra.

Dữ kiện quá ít, không đủ để tiến hành suy luận.

Dưới tình huống như thế, hắn có thông minh hơn nữa cũng không sờ được đến đáp án cuối cùng.

Giả thuyết thì hắn có thể nêu ra vài đầu, nhưng chẳng có chứng cứ chứng minh, rất khó đưa ra phán đoán xa hơn.
“Xem ra, tương lai phải tìm cơ hội cùng Thanh Minh Chân nhân đàm luận một phen.” Trần Nguyên khẽ nói.

Thanh Minh Chân nhân là sư tôn của Lữ Như Yên.

Hắn cùng đạo lữ từ nhỏ nuôi nấng Lữ Như Yên lớn lên, hẳn phải biết đến chút gì đó.

Trần Nguyên càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy hướng đi này có thể làm, và cũng là việc duy nhất hắn cho rằng có lý.
Chỉ là, bản thân Trần Nguyên hắn đang rơi vào trạng thái tâm lý tương đối quen thuộc: tại bất thường xảy ra trên người khác liền rất dễ bị nhận ra, trong khi khác biệt trên bản thân lại vô ý thức bị xem nhẹ.
Hắn quên mất rằng, thể chất của hắn là thứ hắn chưa từng thấy bất cứ ghi chép lại tại Minh Nguyệt giới.

Hắn cũng vô ý thức bỏ qua sự kỳ diệu của Khởi Nguyên kinh trong đầu hắn, và sự thật rằng, hắn không thể phiên dịch nó ra bất cứ loại ngôn ngữ nào hay truyền đạt lại cho bất cứ ai.

Quan trọng nhất, hắn không nhận ra, cơ duyên hắn nhận được không hề kém hơn chút nào so với Lữ Như Yên.

Vĩnh Hằng thạch, Ngộ Đạo Châu, Bồ Đề kinh, Vạn Ma Tâm kinh, lại có thứ nào là tầm thường đâu?
Nhưng mà, hết thảy những thứ này, đều bị Trần Nguyên hắn vô ý thức xem nhẹ.
Đúng lúc này, Trần Nguyên giật mình.

Hắn cảm nhận được một cỗ khí thế khóa chặt lên bản thân hắn.
Nguyên lai, trong thoáng chốc vừa rồi, bởi vì ỷ lại đang ở trong nội viện, cùng với xuất thần suy nghĩ, hắn đã buông xuống cảnh giác.

Mà hiện tại, một cỗ khí tức xa lạ nhìn chằm chằm vào hắn để cho hắn theo bản năng giật mình, cấp tốc rời khỏi trạng thái suy tư.
Thần thức kinh khủng của hắn bạo phát, bao phủ phương viên mấy ngàn dặm xung quanh.

Ngay lập tức, hắn phát giác ra cỗ khí thế đầu nguồn kia.
Không phải một, mà là từ ba nơi.
Có ba vị trí mà khí tức từ nơi đó khóa chặt lấy hắn.

Không đợi cho Trần Nguyên có bất cứ cơ hội giao thiệp nào, ba cỗ khí thế kia dị động.

Ánh sáng lập lòe, rực rỡ chiếu rọi màn đêm mờ ảo, tựa như pháo hoa muôn màu sắc chiếu rọi màn trời trong thời khắc chuyển giao năm mới.
Kiếm quang.
Hỏa Điểu.
Kim quang chưởng.
Ba loại chiêu thức, ba đòn tấn công.

Giống như có sự thống nhất từ trước, đồng loạt phát ra công kích, hướng về phía Trần Nguyên, không chút do dự đánh tới, muốn một hơi lấy đi mạng sống của hắn.

Chương 149: Nghiền ép


Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, Trần Nguyên biểu lộ bình tĩnh. Bởi vì… công kích… quá yếu.

Đúng là như vậy. Bất kể là kiếm quang, hỏa điêu hay kim quang chưởng, cường độ công kích chỉ tương đương với tu sĩ Nhị phẩm tầng tám. Lấy cường độ công kích này, đừng nói là thực lực chân thật của hắn, ngay cả lấy thực lực của lớp ngụy trang ngoài cùng cũng không đe dọa được cho hắn.

Cho nên, đây thực sự là cuộc phục kích có tính nhắm vào hắn?

Trần Nguyên khẽ lắc đầu. Hắn tại trong Thái Linh nội viện cũng không kết ác duyên. Cho dù ở bên ngoài học viện, nhân quả hắn kết cũng không nhiều. Minh Hằng Thiên tông, Viên Minh thành Hoàng gia, ma tu,... trước không nói những người này có hay không tra được lên hắn đã từng nhiễm vào nhân quả tranh đấu giữa bọn hắn. Cho dù tra được. lấy thực lực không đi ra nổi Ngũ phẩm Chân nhân của bọn hắn, muốn xâm nhập vào nội viện, phục kích hắn, đây là điều không thể nào.

Ngược lại, trong những đối thủ hắn từng có, ngược lại là có thể lực có đầy đủ thực lực làm được điều này, thậm chí là hủy diệt hoàn toàn Thái Linh học viện. Ma Môn Thánh địa, La Sát Đại thánh. Bất quá, Ma Môn Thánh nữ còn tại đây; hơn nữa, La Sát Đại Thánh biết thực lực của hắn không phải đám Nhị phẩm tu sĩ có thể đối diện. Đây chắc chắn không phải cách làm của nàng.

Nói đến thế, Trần Nguyên không còn có thể nghĩ đến người có động cơ ra tay với hắn.

“Quản các ngươi là ai, chỉ cần bắt gô cổ lại, điều tra liền biết.”

Tất cả những ý nghĩ của Trần Nguyên chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Khoảng cách giữa hắn và kẻ địch chỉ có hơn một ngàn trượng. Ngay cả lấy thực lực của Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ, gần như vậy công kích, thời gian cho hắn chỉ có chưa đầy một cái nháy mắt.

Trần Nguyên khẽ lách mình. Thân hình thoắt một cái biến mất trong màn đêm, tránh đi quỹ đạo tấn công của kẻ địch. Cho đến khi hắn liếc mắt lại thì chỉ thấy kiếm quang, hỏa điểu, cự chưởng va chạm vào nhau, lẫn nhau nổ tung, phát ra vụ nổ khủng khiếp chấn động không khí, tia lửa lấp lóe, lan tràn, thiêu đốt phương viên mấy chục trượng, sóng xung kích bạo tạc lật tung cây cối, nghiền đất đá thành tro bụi, để lại một cái hố rộng hơn một dặm bên dưới mặt đất.

Trần Nguyên động tác không dừng lại. Tại kẻ địch tấn công hắn một khắc này, vị trí, hành tung lẫn thực lực của bọn hắn đều đã bại lộ.

Đúng là chỉ có ba cỗ khí tức đầu nguồn, thực lực không mạnh hơn Nhị phẩm tầng chín, vị trí phân bố tại ba nơi riêng biệt, chia đều, bao vây lấy hắn ở trung tâm, khoảng cách mỗi người đến hắn, dao động từ một ngàn hai trăm đến một ngàn bốn trăm trượng.

Nếu thực lực đối phương chỉ là Nhị phẩm, vậy hắn chỉ cần dùng Tam phẩm tầng hai tu vi là đầy đủ đối phó. Trần Nguyên nhắm đến tên tại vị trí ngay trước mặt, kẻ phát ra công kích hỏa điểu, khoảng cách đến hắn cũng là gần nhất.

Tam phẩm pháp khí kiếm lấy ra, cuồn cuộn năng lượng khổng lồ rót vào trong thân kiếm trong nháy mắt, khiến cho cây kiếm lập lòe phát sáng, run lên không ngừng. Từng sợi lôi đình như những con rắn không ngừng nhảy nhót xung quanh lưỡi kiếm, phát ra âm thanh tí tách vang giòng.

“Phá Lôi kiếm.” Một nháy mắt, Trần Nguyên chém ra đường kiếm quang khổng lồ, rộng ba trăm trượng như một hình loan nguyệt tạo nên từ lôi đình, xé nát không gian, vạch qua đêm tối, nhắm thẳng đến kẻ thù.

Một ngàn hai trăm trượng khoảng cách bị kiếm quang cắt xuyên qua trong chưa đầy một phần mười cái nháy mắt, bổ ra một cái khe dài trên mặt đất, tàn phá bừa bãi đất đá, cây cối, sông suối trên đường kia.

Đối thủ, dù chỉ có thực lực Nhị phẩm hậu kỳ, lại phản ứng tương đối nhanh. Hắn chật vật né đi đường kiếm quang, sở hữu sức mạnh tương đương với năm nghìn tấn thuốc nổ.

Bất quá, Trần Nguyên không ngạc nhiên. Hơn một ngàn trượng khoảng cách, này đã tương đương với bốn cây số trên Trái Đất hiện đại. Tại điều kiện hai bên thực lực chênh lệch chỉ là ba, bốn cái tiểu cảnh giới, bị tránh né cũng là lẽ thường.

Một đường Phá Lôi kiếm đã làm hắn mất đi thế. Kẻ địch sẽ không thể tránh đi lần thứ hai.

Hai con mắt của Trần Nguyên đột nhiên lấp lóe kim quang tựa như đúc từ hoàng kim.

Kim Cương Nộ Mục.

Phật Môn pháp thuật. Phá Lô kiếm chú trọng tới uy lực và sức tàn phá, thì Kim Cương Nộ Mục mạnh ở công kích tầm xa và tốc độ.

Hai chùm sáng rực rỡ, sáng chói xuyên cắt ngang qua màn đêm đen tối, xuyên thủng thân thể kẻ địch vẫn còn đang mất cân bằng từ phía xa, đánh hắn ngã trên mặt đất, nhất thời khí tức hỗn loạn, không thể gượng dậy. Kim Cương Nộ Mục xuất từ Phật Môn, ngoại trừ đối với ma quỷ mang tính khắc chế mạnh, ngược lại đối thủ bình thường không mang tính sát thương cao.

Trần Nguyên không bỏ qua cơ hội này, chân đạp phi kiếm, phóng vọt về phía đối phương. Hai kẻ địch ở phía sau lưng hắn nhận ra ý định, gấp gáp di chuyển đến phía sau lưng hắn công kích.

Không có hiệu quả.

Trong không khí, không biết từ khi nào đã ngưng tụ rất nhiều lưỡi kiếm sắc bén, lấy hàng ngàn làm đơn vị mà tính, trôi nổi theo những quỹ đạo huyền ảo, phức tạp, lấy Trần Nguyên làm trung tâm, hướng về phía hai kẻ địch phía sau công kích.

Hạo Nhiên kiếm khí.

Một vạn tám trăm thanh kiếm khí ngưng tụ từ Hạo Nhiên chính khí, thân dài ba thước, sắc bén không tưởng tượng nổi, mang theo chính khí lẫm nhiên, soi rọi cả một vùng thiên địa.

Trần Nguyên ý nghĩ khẽ động, một vạn tám trăm thanh Hạo Nhiên kiếm khí cuốn thành hai vòng lốc xoáy, hướng về hai tên kẻ địch mà đi. Kiếm khí sắc bén tỏa ra từ hàng ngàn thanh kiếm khí tạo thành những trận gió lạnh ngắt, xuyên thấu qua không khí, xoắn nát cả đòn công kích của hai tên kẻ thù trước khi chúng kịp giao thoa.

Hai tên kẻ địch nhận ra tình thế không ổn, vội vã từ bỏ công kích lẫn tâm tư cứu viện, cấp tốc bỏ chạy khỏi quỹ đạo tấn công. Đáng tiếc, hơn một vạn thanh kiếm như là có mắt, chúng truy đuổi kẻ địch với tốc độ nhanh khủng khiếp, lại hợp nhất phương thức tấn công như một đàn sói tinh ranh, chia rộng, bao vây, đón đầu, chặn đánh,...

Hai tên kẻ địch liều mạng sử dụng linh lực ngăn cản kiếm khí công kích. Vô dụng.

Ngay cả một tấm Tam giai sơ cấp phù chú phòng ngự, Kim Cương phù, cũng chỉ ngăn trở cho bọn hắn chừng năm hơi thở, trước khi bị đánh nát bởi dòng kiếm khí như vô cùng, vô tận. Không ra ngoài dự liệu, cả hai kẻ địch bị hàng ngàn lưỡi kiếm khí khác đánh tan phòng ngự, tràn vào thể nội, tuy không giết chết đối phương nhưng cũng đánh cho bọn hắn tàn phế.

Trần Nguyên lúc này đã không để ý đến bọn hắn. Hắn tranh thủ khi mà kẻ thù đầu tiên bị Kim Cương Nộ Mục đánh cho choáng váng, liền bồi thêm một đường kiếm xuyên ngực hắn. Kiếm này uy lực không mạnh, sẽ không đánh chết đối phương, thế nhưng lôi đình lực lượng ẩn chứa trong đó sẽ không ngừng tràn vào, tàn phá thể nội, khiến kẻ địch đau đớn muốn chết đi sống lại, tinh thần không cũng bị lung lay không sai biệt lắm.

Toàn bộ cuộc chiến, từ đầu đến cuối, từ thời điểm Trần Nguyên bị phục kích cho đến khi hắn áp chế ba tên kẻ địch, chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy mười hơi thở. Không phải là hắn kinh nghiệm chiến đấu cao hơn đối phương, cũng không phải hắn thủ đoạn quỷ dị hay cao minh bao nhiêu. Kim Cương Nộ Mục hay Hạo Nhiên Kiếm khí đều chỉ có thể coi là pháp thuật cơ bản.

Mấu chốt nhất đóng góp cho chiến thắng chính là tu vi cùng lực lượng nghiền ép. Chênh lệch giữa Nhị phẩm hậu kỳ và Tam phẩm sơ kỳ chính là lớn đến như vậy đấy. Trừ phi gặp phải Thiên chi kiêu tử, Thiên chi kiều nữ hay là Đại Khí Vận giả, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu không, kết cục chính là đơn phương hủy diệt không thương tiếc như vậy.

Trấn Nguyên nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đối phương. Khi hắn nhìn qua thì ngay lập tức sứng sờ không nói lời.

“Lại không phải là người sống. Khôi lỗi sao?”

Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua đồ vật có hình người, kết cấu từ hàng ngàn cơ quan phức tạp, tinh vi, đúc lên từ thứ kim loại bền chắc, cường độ không kém hơn Nhị phẩm Trung đẳng pháp khí. Phía trên khôi lỗi có rất nhiều trận pháp duy trì các hoạt động của nó. Bộ phận năng lượng trung tâm được cung cấp bởi một khối Ngũ phẩm Linh thạch đã bị Kim Cương Nộ Mục đánh hỏng, dẫn đến động tác khi nãy bị trì trệ không ít.

Để hắn ngạc nhiên là, khôi lỗi này không tầm thường chút nào. Không phải ở thực lực hay năng lực thực chiến, mà bởi vì ở phía trên nó có một dạng trận pháp đặc biệt giả dạng người thường nhịp tim, hơi thở. Tu sĩ thần thức quét qua, rất dễ ngộ nhận là người sống.

Trần Nguyên nghĩ đến cái gì, hắn lập tức bay về phía hai kẻ địch bị Hạo Nhiên kiếm khí trấn áp khí nãy. Vừa đến nơi, hắn không khỏi thốt lên: “Vẫn là khôi lỗi.”

“Khôi lỗi không thể tự nhiên công kích tu sĩ được. Phải có kẻ thao túng phía sau.” Trần Nguyên lẩm bẩm. Thần thức kinh khủng của hắn phóng ra tứ phía, càn quét bốn phương tám tương, dò xét từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong phạm vi nghìn dặm.

Muốn thần thức dò xét càng kỹ lưỡng, như vậy phạm vi bao trùm không được quá lớn. Nghìn dặm, đây là khoảng cách Trần Nguyên ấn định. Nếu như có kẻ chủ mưu, đứng sau vụ tập kích của hắn vẫn còn ở đây trước khi cuộc tập kích diễn ra, như thế mười mấy hơi thở thời gian, hắn chắn chắn không thể thoát ra khỏi phạm vi nghìn dặm. Trừ khi, hắn là Tứ phẩm Thượng nhân.

Bất quá, để cho Trần Nguyên kinh ngạc là…

“Không có dấu vết.” Hắn liên tục dò xét đi, dò xét lại không dưới mười lần, thế nhưng, không dò xét được bất kỳ dấu vết nào.

Như thế nói đến, chỉ có hai khả năng…

“Hoặc, kẻ địch có biện pháp thao túng khôi lỗi từ khoảng cách cực kỳ xa xôi. Hoặc, kẻ địch đơn thuần không thao túng khôi lỗi mà để cho chúng hoạt động tự động, tự động nhận diện mục tiêu, tự động công kích, tự động chiến đấu.”

Nếu như là khả năng thứ nhất, như vậy địch ý nhắm vào Trần Nguyên hắn là trần trụi và rõ ràng. Nếu như là khả năng thứ hai, như vậy nói đến, mục tiêu của đối phương chưa hẳn đã là hắn, hay nói ra, chưa chắc đã là đơn độc một mình hắn.

Trần Nguyên không rõ ràng. Hắn không thông thạo truy tung, không hiểu thôi diễn nhân quả, cũng không hiểu chế tạo khôi lỗi. Khởi Nguyên nhãn chỉ cung cấp cho hắn cái nhìn chi tiết về kết cấu của khôi lỗi và trận pháp cấu thành nên nó, không nói cho hắn biết là ai đứng sau vụ việc này.

Trần Nguyên lâm vào bế tắc.

Không qua bao lâu, từ phương xa có mấy cỗ khí tức cường đại, hoành ép, phô diễn không chút nào có ý tứ che giấu vèo vèo bay qua nơi này. Trần Nguyên nheo mắt nhìn lại. Hết thảy có sáu người, từ những người này phục sức có thể nhìn ra, địa vị thấp nhất cũng là đệ tử tinh anh, tu vi không thấp hơn Tam phẩm tầng bảy. Trong đó cá biệt có nam tử dẫn đầu, phong thần tuấn lãng, mắt kiếm mày sáng, đạp không mà đi.

Tứ phẩm tầng một tu vi. Thân truyền đệ tử. Trên ngực áo của hắn còn có hình ảnh hai thanh kiếm đan chéo vào nhau, là tiêu ký của Thiên Kiếm phong.

Vị nam tử đứng đầu nhìn qua Trần Nguyên, lại nhìn qua hai con rối hư hỏng cách vị trí của hắn không xa. Cùng lúc, thần thức của hắn lan tràn, quét ngang khu vực mười mấy dặm xung quanh, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Nam người khác, ba nữ hai nam hơi liếc nhìn nhau một chút, lại nhìn qua chiến trường tàn phá bừa bãi, hơi cảm nhận linh lực bạo động trong không khí vẫn còn quanh quẩn chưa tan. Bọn họ khẽ gật đầu ra hiệu với nhau, lặng lẽ không một tiếng động, ngự kiếm vây quanh Trần Nguyên, giữ khoảng cách và đề phòng nhìn qua hắn.

Trần Nguyên không phản ứng, cũng không điều động thể nội năng lượng, yên lặng chờ đợi đối phương lên tiếng trước. Thứ nhất, những người này không tạo ra đe dọa được đến hắn. Thứ hai, tại trong tình huống nhạy cảm như thế này, bất kỳ một động tác sơ ý nào đều có thể khiến cho đối phương hiểu lầm.

Quả nhiên, nam tử kia, sau khi mất chừng hai hơi thở thời gian đánh giá, liền nhìn chằm chằm Trần Nguyên, trầm giọng hỏi: “Vị sư đệ này, sư huynh Lý Vũ, Thiên Kiếm phong Thân truyền đệ tử, tọa hạ Thái Nhất Chân quân, đội trưởng đội chấp pháp. Sư huynh lấy danh nghĩa đội trưởng đội chấp pháp, hỏi, sư đệ là học sinh phong nào, động tĩnh ở đây là do sư đệ gây ra, hết thảy là có điều gì đã xảy ra?”

Lý Vũ vừa nói, thể nội linh lực bạo phát, khóa chặt lấy Trần Nguyên, cố tình tạo ra cho hắn sức ép tựa như Thái Sơn áp đỉnh. Năm người khác cũng là như vậy, khí thế đồng loạt bạo phát, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.